Trường Dạ Quân Chủ

Chương 264: Họa thủy đông lưu

Chương 264: Họa thủy đông lưu
Phương Triệt giận dữ nói:
"Giết Phương Triệt dễ dàng, nhưng giết một Phương Triệt các ngươi liền an toàn sao? Mẹ nó ngươi không thấy à, người ta có quan hệ với Bạch Vân Võ Viện, Bạch Vân Võ Viện có một đống giáo tập Hoàng cấp, Quân cấp, các ngươi giết học sinh của người ta rồi, những người này không ra mặt sao?"
Phương Triệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giận mắng: "Hiện tại gió êm sóng lặng, có thể thong dong thành lập phân đà, vậy mà đám người các ngươi còn muốn làm phức tạp thêm, tự mình chủ động gây thêm chuyện à? Cái đầu óc của từng đứa... đều mẹ nó lúc ra đời bị kẹt hay sao?"
"Thật muốn ám sát nhân vật trọng yếu của Trấn Thủ Giả, vậy sao các ngươi không đi ám sát Điện Chủ của trấn thủ đại điện? Như vậy không phải càng gây oanh động hơn sao? Chỉ cần hành động, mặc kệ giết được hay không, lập tức toàn dân Bạch Vân Châu sôi trào... Tốt biết bao?"
Bộp một tiếng.
Phương Triệt ném tài liệu vào mặt Lưu Hàn Sơn: "Cái thứ bỏ đi này, thế mà gọi là kế hoạch! Thật mẹ nó mất mặt xấu hổ!"
Lưu Hàn Sơn và mấy vị đà chủ khác, bị mắng không dám hó hé tiếng nào.
Nhưng ngẫm lại, Tinh Mang đà chủ người ta mắng quả không sai chút nào.
Chỉ là đến thành lập phân đà.
Phân đà còn chưa dựng lên, chân còn chưa đứng vững.
Nói chuyện phức tạp làm gì?
"Các vị à, người của tổng bộ đến là để mạ vàng, bọn họ tất nhiên muốn làm ra chuyện gì đó, để tăng thêm tư lịch cho chính bọn họ, sau khi trở về có thể lên như diều gặp gió... Có thể đưa ra kế hoạch như vậy, cũng là không gì đáng trách."
Phương Triệt lời nói thấm thía: "Nhưng còn chúng ta? Nhiệm vụ của chúng ta là sau khi thành lập phân đà, phải ẩn núp kia mà!"
Đám người im lặng gật đầu.
"Lưu Hàn Sơn!"
Phương Triệt gọi tên: "Ngươi giải thích cho mọi người nghe, hai chữ ẩn núp này nghĩa là gì? Có phải giống như ngươi nói, cầm dao xông ra đường chém người chính là ẩn núp? Ngươi giải thích xem nào!"
Mặt Lưu Hàn Sơn đỏ bừng như đít khỉ: "Tinh Mang đà chủ, là chúng ta suy nghĩ không chu toàn..."
"Còn có các ngươi nữa!"
Phương Triệt nhìn mấy đám người thuộc các hội bang khác: "Tối nay không xử lý các ngươi, có phải các ngươi cũng nghĩ chuyện này cứ thế cho qua à? Từng đứa động não thêm chút đi, đừng có mẹ nó mỗi ngày như mấy thằng ngu đầu đất tìm chết, cứ lẽo đẽo theo sau đít người ta chui lung tung khắp nơi!"
"Loại chuyện này, là các ngươi có thể nhúng tay vào sao? Mẹ nó muốn chết cũng không phải tìm kiểu đó!"
"Tốt xấu gì thì chết cũng phải có chút giá trị chứ! Ví dụ như, mẹ nó giúp cho đám Trấn Thủ Giả kia tăng thêm điểm công huân chẳng hạn? Cứ như ong vỡ tổ chạy đến tìm ta gây sự, ngươi nói xem, chết trong tay ta có oan uổng không?"
"Con mụ nó! Ngày mai mỗi người nộp 50.000 lượng vàng! Đưa không tới, ta liền đi san bằng hang ổ các ngươi!"
Tinh Mang đà chủ tỏa ra bá khí, vung tay lên: "Tất cả cút hết! Ta phải suy nghĩ kỹ xem phân đà của ta làm sao để ẩn núp!"
Đám người như được đại xá.
"Đa tạ Tinh Mang đà chủ, đà chủ gặp lại."
"Cút đi cút đi, đừng quên nộp tiền, ta có địa chỉ của các ngươi đấy, cẩn thận ta tìm tới cửa thanh trừng các ngươi; hoặc là đem tin tức các ngươi bán cho trấn thủ đại điện!"
Phương Triệt nói xong, đột nhiên nhớ ra điều gì, vỗ đầu một cái, nói với bốn mươi hai thuộc hạ vừa mới thu nhận: "Các ngươi hiện tại cũng là người của Nhất Tâm Giáo phân đà chúng ta, hiện tại phân đà của chúng ta không an toàn, đã có nhiều người như vậy biết rồi. Lỡ như bị ai đó bán tin cho trấn thủ đại điện... cũng chẳng có gì lạ cả."
"Các ngươi bây giờ mau gửi tin về nhà mình, cứ nói đã gia nhập Nhất Tâm Giáo phân đà, nhưng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị trấn thủ đại điện tiêu diệt, thì khẳng định là do Lưu Hàn Sơn, Vương Nhất Lâm, còn có hắn, hắn, hắn, hắn nữa... những người này làm, hoặc do giáo phái của những người này làm. Lỡ như có ngày đó, cứ bảo người nhà trực tiếp tìm những người này cùng mấy giáo phái này báo thù."
Mặt của đám người Lưu Hàn Sơn, trong nháy mắt liền biến thành mặt mướp đắng.
Triệu Vô Thương có chút do dự, nói: "Việc này... không ổn lắm đâu?"
Phương Triệt mắng to: "Đầu óc heo! Ta làm vậy là đang bảo vệ sự an toàn cho các ngươi! Chỉ cần các ngươi báo tin về nhà, thì những kẻ này làm sao dám tố giác phân đà chúng ta? Ai chịu nổi sự trả thù của gia tộc các ngươi chứ? Một khi những kẻ biết về phân đà chúng ta không dám tố giác, thì chẳng phải các ngươi an toàn rồi sao?! Heo! Mẹ nó cái này cũng không nghĩ ra!?"
Các vị con cháu thế gia lập tức bừng tỉnh hiểu ra, ai nấy đều hai mắt tỏa sáng.
Họ vội vàng cầm lấy ngọc truyền tin, thúc giục Ngũ Linh cổ, liên lạc với gia tộc báo tin.
Mặt đám người Lưu Hàn Sơn đã khổ đến mức sắp khóc ra nước mắt.
Vị Tinh Mang đà chủ này, thật sự là quá độc ác!
Độc ác đến cùng cực!
Hắn làm vậy không chỉ vì sự an toàn của Nhất Tâm Giáo phân đà, mà là đem mạng của bốn mươi hai người này đặt cả lên người bọn ta.
Cho dù sau này họ rời khỏi Nhất Tâm Giáo phân đà, chết ở trên đường đi nữa.
Thì cái nồi này, với sự sắp đặt hôm nay, chắc chắn là bọn ta phải gánh!
Gia tộc của những người chết đó, không tìm bọn ta tính sổ thì tìm ai tính sổ?
Dù sao... Con trai ta đã nói, chỉ cần hắn chết, chính là do đám người Lưu Hàn Sơn các ngươi hạ thủ!
Trong lòng mọi người đều than thở.
Mẹ nó chứ, nằm mơ cũng không nghĩ tới tên của mình lại có thể bị réo lên ở các gia tộc tại tổng bộ. Mà lại là theo cách này!
Từ hôm nay trở đi, chỉ có thể mỗi ngày cầu nguyện cho đám công tử này tai qua nạn khỏi, không bệnh không tật, đừng xảy ra chuyện gì cả.
Chỉ cần một người trong số họ xảy ra chuyện gì, bọn ta liền xong đời...
Nghe thấy giọng nói tiễn khách của Tinh Mang đà chủ, đám người Lưu Hàn Sơn hai chân nặng như đeo chì lê bước ra ngoài.
Đi ra khỏi đại sảnh.
Quay đầu nhìn lại.
Dường như thấy lại cái vẻ vênh váo gọi bày rượu thịt ăn uống thỏa thích lúc vừa tới của mình.
Bốp!
Lưu Hàn Sơn hung hăng tát vào mặt mình một cái!
Mẹ nó nếu sớm biết sẽ thế này, lúc tới lão tử đã quỳ ở cửa đại sảnh chờ vị Tinh Mang đà chủ này rồi!
Quá mẹ nó xui xẻo!
Chẳng hoàn thành được việc gì, còn bị nhục nhã cùng cực, mất hết tiền tích góp cả đời để bồi thường không nói, lại còn đem những người đi theo mình dâng cho người khác làm thuộc hạ, quan trọng nhất là, còn phải cõng trên lưng cái nồi không thể vứt bỏ, cùng với vô số phiền phức trong những ngày tháng sau này!
Bị réo tên ở các thế gia tổng bộ.
Bị réo tên ở cả Ấn Thần Cung!
Hơn nữa còn không dám làm gì!
"Ta thật mẹ nó ngu xuẩn!"
Lưu Hàn Sơn tự mắng mình một câu, khóc không ra nước mắt.
Mấy vị Phân đà chủ khác cũng mặt mày như cha mẹ chết.
Ai nấy đều mang vẻ mặt sinh không thể luyến.
Ai có thể ngờ tới một chuyến đến Nhất Tâm Giáo phân đà, lại thành ra thế này?
"Haizz..."
"Haizz..."
"Haizz, haizz, haizz... Thật mẹ nó..."
Đám người lắc đầu thở dài rời đi.
Bộ dạng ủ rũ cúi đầu đó, đơn giản khiến người ta nhìn thấy cũng phải động lòng thương cảm, đến nỗi gặp phải đội tuần tra của trấn thủ đại điện đi đối diện cũng chẳng buồn né tránh...
Ngược lại, đám tuần tra nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, ai nấy đều bĩu môi.
"Chắc chắn lại là mấy con ma cờ bạc thua tiền!"
Nghênh ngang bỏ đi.
Lưu Hàn Sơn và đám người gần như bật khóc: Cho dù là thật sự thua tiền cờ bạc? Cũng còn tốt hơn bây giờ gấp vạn lần...
Vị Tinh Mang đà chủ này, đúng là thật không phải người mà.
...
Người ngoài đều đã đi.
Phương Triệt nhìn bốn mươi hai người trước mặt, ánh mắt không hung dữ lắm, thậm chí còn có vẻ hơi hiền lành.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn tới mặt ai, người đó liền lập tức cúi đầu xuống.
Sau đó rùng mình một cái.
Thật sự là... Bây giờ đối mặt với vị Tinh Mang đà chủ này, ngay cả trái tim cũng thấy lạnh lẽo.
Loại đại ma đầu thế này, mẹ nó mấy ngàn năm chưa chắc đã xuất hiện một người, bây giờ tất cả chúng ta đều rơi vào tay hắn, thật mẹ nó... Vận khí 'tốt' thật.
"Đều đi cả rồi, cuối cùng chỉ còn lại người nhà chúng ta."
Hắn vung tay lên, bảo mọi người dời ghế ngồi thành vòng tròn. Với vẻ mặt ôn hòa, hắn nói: "Chúng ta họp nào."
Tất cả mọi người đều ngồi thẳng tắp.
"Thả lỏng chút đi, căng thẳng thế làm gì, ta lại không ăn thịt người."
Tinh Mang đà chủ cười thân thiện.
Nhưng hắn càng thân thiện, đám người lại càng căng thẳng.
"Đầu tiên, mọi người tự giới thiệu trước đi, bao gồm tuổi tác, gia tộc, địa vị trong gia tộc, thái độ với trưởng bối, năng khiếu gì đó, vân vân... Công pháp, tu vi các loại, để ta nắm được tình hình."
Phương Triệt nói: "Triệu Vô Thương, ngươi bắt đầu trước đi."
"Ta tên Triệu Vô Thương, năm nay..."
Thế là, một màn tự giới thiệu như buổi gặp mặt đầu tiên của học sinh tiểu học bắt đầu.
Tất cả mọi người đều thành thật, quy củ, còn ngoan hơn cả học sinh tiểu học thật sự.
Sau một lượt giới thiệu.
"Triệu Vô Thương, quả nhiên ngươi vẫn là người lớn tuổi nhất, vậy thì trong đám người này, ngươi làm người đứng đầu tạm thời đi."
Phương Triệt nói.
Khóe miệng Triệu Vô Thương giật giật.
Nhưng hắn lập tức đứng dậy: "Tạ ơn đà chủ tin nhiệm, tạ ơn đà chủ bồi dưỡng, Vô Thương nhất định sẽ dốc hết sức mình, dẫn dắt mọi người, cố gắng hoàn thành mọi nhiệm vụ mà đà chủ đại nhân giao phó!"
"Tốt!"
Phương Triệt rất khen ngợi, trong lúc mọi người đang thầm oán 'đồ nịnh hót', hắn dẫn đầu vỗ tay: "Vô Thương không tệ!"
Bốp bốp bốp, bốp bốp bốp...
Đám người cũng vỗ tay theo.
Sau đó là im lặng, mọi người lẳng lặng lắng nghe Tinh Mang đà chủ phát biểu chỉ đạo quan trọng và phân công công việc.
"Các ngươi cũng biết, chúng ta đến thành lập phân đà là để ẩn núp thành công, chuẩn bị cho bước tiếp theo. Cho nên, những việc như trắng trợn phá hoại, giết người của các giáo phái khác kia, các ngươi tạm thời đừng nghĩ tới, đó không phải việc chúng ta làm. Vì vậy trong thời gian ngắn, sẽ không có nhiệm vụ chiến đấu nào, mọi người có thể yên tâm về sự an toàn."
Lời của Tinh Mang đà chủ khiến trái tim đám người cuối cùng cũng thả lỏng.
Như vậy cũng tốt.
Chỉ sợ vị đà chủ đại nhân này giao xuống nhiệm vụ chắc chắn phải chết.
Vậy thì thật sự toi đời.
"Cho nên việc đầu tiên chúng ta cần làm chính là ẩn núp thành công."
Phương Triệt nói: "Đừng thấy các ngươi đã tiến vào Bạch Vân Châu mà không bị trấn thủ đại điện phát hiện, đã nghĩ rằng như vậy là ẩn núp thành công sao? Sai, sai hoàn toàn!"
"Sau này còn có những việc như điều tra dân số, cùng đủ loại thủ đoạn của trấn thủ đại điện, mỗi thứ đều có thể dễ dàng tìm ra không ít kẻ xui xẻo để xử lý."
"Cho nên, bây giờ các ngươi mới chỉ là bắt đầu thôi."
"Vậy làm thế nào mới được xem là ẩn núp thành công?"
Phương Triệt nói: "Thứ nhất, phải định cư lâu dài ở đây, ít nhất là về mặt bề ngoài, phải tỏ ra là đã định cư lâu dài ở đây. Thứ hai, phải có một thân phận bên ngoài, có thể dùng để mưu sinh; thứ ba, còn phải xây dựng các mối quan hệ xã hội nhất định, để những mối quan hệ xã hội này có thể dùng để che chở cho các ngươi, thứ tư là phải tuân thủ luật pháp."
"Tuân thủ luật pháp là rất quan trọng!"
Phương Triệt nghiêm túc nói: "Các ngươi đừng tưởng ta nói đùa, cái gì mà người trong ma giáo chúng ta, nói chuyện tuân thủ luật pháp không phải là chuyện nực cười sao? Ta nói cho các ngươi biết, loại suy nghĩ này của các ngươi là sai hoàn toàn, chính là tự tìm đường chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận