Trường Dạ Quân Chủ

Chương 341: Ta nên gọi ngươi Tinh Mang vẫn là Dạ Ma? [ vạn chữ ] (1)

Chương 341: Ta nên gọi ngươi Tinh Mang hay là Dạ Ma? [ vạn chữ ] (1)
Tuyết Phù Tiêu không ngừng tán thưởng, đối với Đông Phương Tam Tam lại càng thêm bội phục.
Khóe miệng Đông Phương Tam Tam co giật.
*Chỉ có lần này thật sự không phải do ta tính toán ra...*
Trả lời: "Lần này thật sự không phải ta tính toán ra."
Đông Phương Tam Tam là người thành thật, không phải mình làm thì sẽ không nhận.
"Thôi đi, ngươi lừa ai chứ? Ngươi mà không tính ra được, thì ngươi có thể để ta tuần tra liên tục không ngừng ở phía đông nam mấy tháng trời sao?"
Tuyết Phù Tiêu căn bản không tin.
*Ngươi coi ta là kẻ ngu xuẩn à? Thế mà còn chối không phải do ngươi tính ra? Vậy ngươi để ta chạy ở phía đông nam này đến nỗi chân cũng muốn nhỏ đi là vì cái gì?*
*Cũng không thể là vì muốn dắt ta đi dạo đấy chứ?*
Nhưng mà, có lẽ Tam Tam muốn khiêm tốn – Tuyết Phù Tiêu liền hiểu ra.
Liền hỏi: "Nếu Đổng Trường Phong đã nhận được truyền thừa Thương Ma, vậy ta có thể trở về hay không?"
Đông Phương Tam Tam nói: "Không vội, tin tức về Đổng Trường Phong truyền ra, Đoạn Tịch Dương nhất định sẽ đến tìm Đổng Trường Phong, cho nên ngươi ở bên đó là vừa đúng lúc, vừa hay bảo vệ Đổng Trường Phong, đánh đuổi Đoạn Tịch Dương về đi."
"Được. Vậy ta đánh lui Đoạn Tịch Dương rồi sẽ về."
"Ừm... Ngươi lén hỏi Đổng Trường Phong một chút, cứ nói ta muốn xin hắn một cái danh ngạch."
"Ý gì?"
"Ngươi cứ nói với hắn như vậy, hắn sẽ hiểu."
"Vậy ngươi nói rõ trắng ra với ta trước đã. Lão tử không thể cứ ấm ức thế này."
"Hậu duệ Tuyết gia gần đây có hỷ sự gì không?"
"..."
Tuyết Phù Tiêu trực tiếp nín thở.
Cũng không hỏi thêm nữa.
Không biết đã đi đâu, mai danh ẩn tích.
Đông Phương Tam Tam cười cười, tiếp tục xử lý công việc.
Mây trôi nước chảy.
Nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, tiếp tục gửi tin tức cho Tuyết Phù Tiêu: "Lần này gặp Đoạn Tịch Dương, cứ nói ta muốn gặp mặt hắn."
Tuyết Phù Tiêu lại trả lời ngay lập tức: "Hắn không dám đi đâu. Đoạn Tịch Dương gặp ngươi bốn lần, cả bốn lần đó đều bị ngươi tính kế cho chịu thiệt lớn... Hắn làm sao có thể còn dám đi gặp ngươi nữa."
"Ta biết hắn không dám đến gặp ta, nhưng ngươi chỉ cần nói như vậy, hắn sẽ hiểu."
Tuyết Phù Tiêu lại một lần nữa bị khơi gợi lòng hiếu kỳ: "Vậy ngươi nói trước cho ta biết một chút đi, ngươi muốn làm gì?"
Đông Phương Tam Tam nói: "Chuyện phong vương của Tuyết gia, ta quyết định vẫn là để cho Tuyết gia các ngươi tự làm chủ. Truyền lệnh toàn bộ đại lục, tất cả đều không được phép bàn tán về chuyện phong vương của Tuyết gia nữa, nghiêm khắc cấm chỉ."
Phía đối diện Tuyết Phù Tiêu lại im lặng.
Đông Phương Tam Tam vui vẻ.
Vừa đặt thông tin ngọc xuống, lại bắt đầu bận rộn.
"Haiz, có Tiểu Tuyết đúng là tốt thật, so với lúc nãy cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều..."
Sau khi hết bận.
Đông Phương Tam Tam phá lệ đi ra ngoài, đến điện Anh Linh của tổng bộ.
Trong điện Anh Linh, khói hương lượn lờ.
Ở vị trí trên cùng nhất, có một pho tượng hình người toàn thân chế tác bằng hoàng kim, đang cầm thương đứng đó. Mặc dù chỉ là tượng thần, lại tự nhiên toát ra khí thế nuốt sông trôi núi, quân lâm thiên hạ.
Đông Phương Tam Tam khom mình hành lễ.
Sau đó lấy ra ba nén hương, châm lửa, cung kính cắm vào bên trong lư hương.
"Quân Lâm đại nhân, chúc mừng ngài."
"Cảm tạ cả đời nỗ lực của ngài. Chỉ tiếc là, vào đoạn thời gian đó, thế giới sụp đổ, tất cả điển tịch cơ bản đều bị hủy diệt hoàn toàn, chúng ta thậm chí không biết... về những câu chuyện truyền kỳ mà ngài đã trải qua cả đời trong thời đại đó."
"Bao nhiêu năm qua, ta không ngừng tìm kiếm tư liệu về ngài, nhưng thu được cũng chỉ là những mảnh vụn vặt, căn bản không thể ráp nối lại được. Ngài không biết đâu, những sự tích anh hùng của ngài, nếu có thể biên soạn thành sách, thì đó sẽ là niềm khích lệ lớn lao biết bao đối với đại lục này."
"Chiến thần mà giết chi!"
"Thật rất muốn một lần nữa được nhìn thấy trên đời này thế thương quân lâm thiên hạ của ngài. Ngài yên tâm, bất kể truyền nhân của ngài là ai, ta đều sẽ bồi dưỡng hắn thành tài."
"Nguyện cho chấp niệm của ngài toàn bộ tiêu tán, ra đi không còn hối hận hay tiếc nuối."
"Hận không thể sinh sớm mấy vạn năm, cùng thời với ngài, ác chiến thiên hạ, đồ sát yêu ma. Đời này không thể cùng ngài kề vai chiến đấu, thật sự là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi của Đông Phương Tam Tam."
"Nguyện ngài kiếp sau, lại lần nữa Quân Lâm."
Đông Phương Tam Tam khom người đứng đó, thành tín cầu nguyện trong lòng.
Khói hương lượn lờ, cả tòa đại điện Anh Linh uy nghiêm trang trọng.
Bên trong khói hương nồng đậm, Quân Lâm cầm thương đứng đó, ngạo nghễ đối mặt trời xanh. Ánh mắt bễ nghễ, thân như vực thẳm núi cao sừng sững, dường như vẫn là vô địch nhân gian, vẫn là quân lâm thiên hạ.
...
Phương Triệt lại đợi đến ban đêm, vẫn không có nửa điểm động tĩnh nào từ tổ điều tra bí mật của Duy Ngã Chính Giáo.
Trong lòng càng lúc càng cảm thấy gấp gáp, lại căn bản không biết tổ điều tra bí mật đang ở nơi nào. Cảm giác này khiến hắn thấy có chút nguy cơ trùng trùng.
Không chỉ riêng hắn, mà mỗi người trong tiêu cục đều đang nơm nớp lo sợ.
Luôn cảm thấy có gì đó quỷ dị.
Theo lý mà nói, lẽ ra bọn họ đã sớm phải đến rồi.
Nhóm tiểu ma đầu liên hệ với gia tộc của mình, biết được tổ Ám Phỏng đã sớm đến vùng đông nam, vậy tại sao còn chưa tới Bạch Vân Châu? Theo lý mà nói, phân đà Bạch Vân Châu này mới chính là mục tiêu trọng yếu nhất của đợt Ám Phỏng lần này chứ!
Hay là nói, bọn họ đã tới rồi, chỉ là chúng ta không biết?
Chuyện này chính là liên quan đến tiền đồ của mỗi người bọn họ.
Đà chủ Tinh Mang đều đã rời khỏi phân đà từ lâu, vậy mà đám người Trịnh Vân Kỳ vẫn còn thức trắng đêm thương nghị, suy nghĩ, rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào? Còn phải chú ý thêm những gì nữa...
Từng người bọn họ cũng đang không ngừng liên hệ lại với gia tộc.
"Tổ Ám Phỏng vẫn chưa tới..."
Người trong gia tộc đều kinh ngạc: "Vẫn chưa đến sao? Không thể nào?"
Không thể nào?
Trưởng bối trong gia tộc nói như vậy, điều này càng làm đám người Trịnh Vân Kỳ thêm căng thẳng.
Vội vàng báo cáo kỹ càng tình huống bên này.
Bên gia tộc xem xong báo cáo, cũng không hiểu ra sao cả.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Kiên nhẫn chờ đợi đi, nhất định phải thành thật hơn nữa! Nhất định, nhất định không được để xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào!"
Gia tộc của mỗi người đều dặn dò như thế.
Đám người càng thêm khẩn trương.
Để duy trì hình tượng, đúng như lời Tưởng Bân nói: "Hiện tại... ngay cả đánh rắm cũng không dám tùy tiện."
Điền Vạn Khoảnh thế là chìa mông ra đánh một cái làm mẫu: "Như vầy là được nè, không có tiếng."
"Biến!"
Điền Vạn Khoảnh bị tất cả mọi người đánh cho một trận tơi bời.
...
Phương Triệt trở lại Hiền Sĩ Cư, rất chịu khó đi tắm trước.
Từ từ đi tìm nàng dâu, cảm giác kiểu 'toàn thân linh khí chấn động' trước đó không sạch sẽ cho lắm.
Thế nào cũng phải tắm một cái.
Tắm xong, lúc toàn thân còn nhỏ giọt nước, lại làm một cái 'toàn thân linh khí chấn động' là được rồi.
Đi vào phòng, Dạ Mộng đang chịu khó trải giường chiếu, tấm ga giường được giũ một cái, phẳng phiu ngay ngắn.
Lại bị Phương Triệt từ phía sau ôm lấy vòng eo thon thả, phả hơi thở nóng ấm vào bên tai nàng nói: "Có nghĩ tới ta không?"
Dạ Mộng toàn thân mềm nhũn, phốc một tiếng ngã nhào xuống giường.
Phương Triệt cũng nằm xuống theo, nói: "Hôm nay về sớm, vừa hay có thể luyện luyện thương."
Dạ Mộng: "..."
Sau một hồi lâu.
Đã là giờ Tý.
Dạ Mộng thở hổn hển, toàn thân vô lực vùi mình trong chăn, đôi mắt đẹp mê ly, nói: "... Sao hôm nay ngươi về sớm vậy? Không đi tu luyện... à?"
"Có thể không cần đi, ta cảm thấy mình đã tu..."
Phương Triệt nói được nửa chừng, cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Dạ Mộng đã nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng... vậy mà đã ngủ mất rồi.
"Mệt đến vậy sao?"
Phương Triệt buồn bực gãi đầu: "Ta còn chưa thấy đủ nghiền mà..."
Nhưng Dạ Mộng đã ngủ rồi, Phương Triệt cũng đành tự mình chịu đựng vậy.
Đắp chăn nằm trên giường, thân thể kề sát tấm thân mềm mại, bên tai nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng, trong mũi ngửi thấy hương thơm thoang thoảng.
Một tâm cảnh an nhàn, ổn định và bình thản cứ thế nhẹ nhàng dâng lên.
Trong phút chốc, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhắm mắt lại, tâm thần chìm vào không gian thần thức.
...
Mãi cho đến bây giờ, hắn mới chính thức bắt đầu kiểm tra truyền thừa Quân Lâm.
Trước đó căn bản không dám kiểm tra, lỡ như để lộ chút khí tức nào đó bị phát hiện thì sẽ hỏng bét.
Hiện tại, là khoảng thời gian thuộc về riêng mình hắn.
Tâm thần lắng đọng.
Chỉ thấy Minh Thế đã gần thành hình, mũi thương đen bóng, ẩn chứa sát khí nồng đậm, hơn nữa vẫn còn đang không ngừng được rót vào.
Kim Giác Giao đang phủ phục trên Thần Tính Vô Tướng Ngọc hấp thu thần vận bên trong sát khí...
Tiểu Tinh Linh duỗi bàn tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng vuốt ve trên thân Minh Thế.
Mỗi một lần vuốt ve, thân thương Minh Thế lại bóng loáng thêm một chút.
Lưỡi thương dài chừng một thước rưỡi, hàn quang lấp lóe.
Phương Triệt nhìn Thần Tính Vô Tướng Ngọc, nhớ tới đan dược và phương pháp dung hợp mà Tuyết Phù Tiêu mang đến cho mình, lòng rất mong chờ.
Vương cấp tứ phẩm, ngũ phẩm đúng không, chúng ta.
Từ lúc lấy được thứ này, dường như ngoại trừ việc có thể dùng một ít sát khí, mở rộng một ít không gian thần thức ra, thì chẳng còn công dụng nào khác, nhưng lúc trước Duy Ngã Chính Giáo tìm kiếm gấp gáp như vậy, Phương Triệt liền khẳng định món đồ này tuyệt đối không chỉ có chút tác dụng đó.
Quả nhiên, vẫn còn có tác dụng khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận