Trường Dạ Quân Chủ

Chương 395: Nguy rồi! (1)

Chương 395: Nguy rồi! (1)
Ngưng Tuyết kiếm cũng kinh ngạc.
Cửu ca mặc dù túc trí đa mưu, nhưng từ trước đến nay đâu có thể biết trước được. Hôm nay chuyện này là làm sao vậy?
Lập tức liền nhận được tin tức của Đông Phương Tam Tam: "Việc này giữ bí mật, ngươi đem người trong vòng hai ngày đưa đến chỗ ta."
Ngưng Tuyết kiếm tâm lĩnh thần hội: "Ta đã hiểu."
Cửu ca đã nói giữ bí mật, tất nhiên đều là đại sự. Vậy nghĩa là một chút tin tức cũng không thể lộ ra ngoài.
Tiếp đó nhìn thấy tin tức của Đông Phương Tam Tam: "Không đúng, có ngươi ở Bạch Vân Châu sao lại xảy ra loại thương vong này?"
"Ta..."
Ngưng Tuyết kiếm bỗng nhiên cảm thấy không lành, chuyện Phương Triệt mạo phạm, hắn có thể rộng lượng cho qua như vậy, nhưng sao lại cảm giác sắp phải đón nhận một trận răn dạy càng thêm thảm thiết?
"Ta sơ suất một chút." Ngưng Tuyết kiếm thận trọng nói.
"Sơ suất một chút?"
Đông Phương Tam Tam nhíu mày, vẻ hung ác nham hiểm hiện lên trên mặt, nhưng nghĩ lại bây giờ không phải là lúc mắng người.
Hít sâu một hơi, nói: "Chờ ngươi đưa người tới rồi nói sau."
Thông tin ngắt.
Nhưng tim Ngưng Tuyết kiếm cũng lạnh đi.
Xong rồi.
Lần này xem chừng là toi rồi. Chuyến này sau khi trở về, một trận chửi mắng thậm tệ chắc chắn không tránh khỏi. Đừng nhìn hiện tại không mắng câu nào, nhưng Ngưng Tuyết kiếm biết tính tình của Đông Phương Tam Tam.
Bây giờ không mắng, chỉ có nghĩa là sau này sẽ bị mắng dữ hơn.
"Chết chết chết..."
Bên kia.
Đông Phương Tam Tam vẻ mặt trầm thống xen lẫn chút đau lòng: "Nha đầu này sao lại lắm tai nạn thế... Nhiệm vụ còn chưa bắt đầu, đã suýt chết hai lần. Thế này cũng quá nhanh rồi."
"Phương Triệt à, đối với những người bên cạnh ngươi mà nói, ngươi thật đúng là mệnh cách tai tinh..."
Lập tức hắn kết nối thông tin ngọc, tìm người gửi một tin nhắn: "Ảnh Nhi đã chết, chuyện Nguyên Hồn, cùng dược liệu cần thiết, đều chuẩn bị xong chưa?"
Bên kia rất kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại nhanh như thế đã thêm một lần nữa rồi? Không phải vừa mới đưa về sao?"
"Xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn." Đông Phương Tam Tam cũng thấy ngao ngán.
Người bên kia gửi tới một câu: "Nhanh như vậy mà cứ chết đi chết lại, ngươi sắp xếp nàng ở cạnh sao Tang Môn đấy à?"
"Đừng nói nhảm, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi."
"Hai ngày sau sẽ đưa đến chỗ ngươi. Lần này cần bao lâu?"
"Ít nhất nửa năm; xem ra tu vi quá thấp."
"Đã nói ngươi không đáng tin cậy mà."
Đông Phương Tam Tam nổi giận: "Ngươi làm ra hẳn Hoàng cấp hay Quân Chủ cấp cũng được đi chứ, ngươi làm ra một cái Tướng Cấp thì có tác dụng gì?"
"Lúc đó chỉ có thể là Tướng Cấp; Nguyên Hồn chưa giải phong thì làm sao tăng lên được? Thôi ngươi mau đưa người tới đây."
"Chờ đấy!"
"Lần này sau khi khôi phục hẳn là có thể tăng lên rất nhiều. Mà ngươi định sắp xếp nàng đi đâu nữa đây? Cửu ca, nha đầu này ngươi chỉ có thể dùng chín lần thôi, đây đã là hai lần rồi, quá lãng phí?"
Người bên kia rõ ràng có chút phân vân.
"Không lãng phí. Ta có tính toán của mình. Ngươi đừng bận tâm. Lần sau đừng để xảy ra loại vấn đề này nữa là được rồi."
Đông Phương Tam Tam buông thông tin ngọc xuống, thở phào.
Nhưng lại cau mày, thở dài. Biểu cảm phức tạp khó nói thành lời.
Vẻ mặt này, ngoại trừ lúc nói chuyện với người này ra, gần như chưa từng xuất hiện. Cho dù là lúc Đại Lục Tương diệt, hay lúc Duy Ngã Chính Giáo đang như mặt trời ban trưa, cũng chưa từng có.
Nhưng tên gia hỏa đối diện này, mỗi lần đưa ra phương án giải quyết, đều kèm theo lỗ hổng rất lớn.
Mà lại không cách nào khống chế, không cách nào dự đoán, không cách nào suy luận, mới là điều đau đầu nhất.
"Lúc nào mới có thể đáng tin cậy một chút chứ!"
Đông Phương Tam Tam xoa xoa thái dương, phát hiện sao bên cạnh mình toàn là loại hàng gà mờ thế này? Tuyết Phù Tiêu thì ngốc nghếch, Ngưng Tuyết kiếm thì chú ý đầu không để ý đuôi, Vũ Thiên Kỳ toàn cơ bắp, cha mình là người lỗ mãng, còn có đám lão gia hỏa khác nữa, ai nấy cũng đều thuộc loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
"Khó khăn lắm mới xuất hiện một Phương Triệt, xem như có chút đầu óc, nhưng tên này không phải đang tìm đường chết, thì cũng là đang trên đường đi tìm chết... Người khác thì mọi lúc mọi nơi nghĩ cách sống sót, còn tên này thì mọi lúc mọi nơi đều chuẩn bị làm liệt sĩ..."
Đông Phương Tam Tam ngồi trên ghế, có chút buồn rầu.
Đối với hoạt động ở trấn thủ đại điện mà Phương Triệt gây ra mấy ngày trước, Đông Phương Tam Tam ngược lại lại hoàn toàn không coi ra gì, bởi vì xét từ góc độ của một người trung gian mà nói, chuyện này quá bình thường, bỏ ít tiền mua danh vọng trong dân chúng, vô cùng chính xác. Bên Nhạn Nam cũng sẽ hiểu...
Nhấn chuông.
Có người đi vào: "Cửu Gia."
"Mạc Cảm Vân và đám người kia thế nào rồi?"
"Đã ổn định, màu tím đã biến mất, ngoại trừ lúc chiến đấu kịch liệt con ngươi lại biến thành màu tím, còn lại đã nhìn không ra."
"Để bọn hắn đi cực bắc thí luyện, rèn luyện trong băng thiên tuyết địa, không đạt đến Tôn Giả cấp bậc thì không được phép trở về. Cứ ở đó đối phó Băng Ma Giáo, Tuyết Ma giáo cùng đám đá ma cực bắc."
"Vâng."
"Sau khi đến đó, không cần tách bốn người bọn họ ra."
"Vâng."
"Còn có chuyện gì khác không?"
"Tư liệu Dương hộ pháp giao lên vừa mới tới. Còn có danh sách thăng cấp và danh sách người lập công do tổng bộ đông nam định ra, cũng vừa tới cùng lúc."
"Để ta xem."
Đông Phương Tam Tam mở cả hai phần tình báo ra xem lướt qua, lông mày hơi nhíu lại.
Chỉ vào danh sách thăng cấp của tổng bộ đông nam nói: "Triệu Sơn Hà này đúng là hồ đồ; Phương Triệt này cố nhiên đã lập công, hơn nữa công lao không nhỏ, nhưng hiềm nghi trên người vẫn chưa được rửa sạch, mới có mấy ngày thì nhìn ra được cái gì? Mà đã muốn vội vã thăng cấp? Tạm thời cứ gác lại đã. Đợi chuyện lần này qua đi, sẽ điều chỉnh sau."
"Vâng."
"Hồi đáp tổng bộ đông nam, không được tự tiện chủ trương!"
"Vâng."
Người kia đi ra.
Đông Phương Tam Tam lúc này mới cầm tư liệu lên xem xét kỹ lưỡng từng cái một.
"Đúng là cẩu thả!"
Hắn lẩm bẩm.
...
Bạch Vân Châu.
Phương Triệt và đám người đồng loạt phấn chấn hẳn lên!
Triệu Ảnh Nhi quả nhiên không chết!
Dưới sự bảo vệ của Ngưng Tuyết kiếm, đám người cũng dần dần nhận ra điều dị thường: Chết lâu như vậy, đáng lẽ cơ thể đã phải có chút cứng lại rồi.
Nhưng lại không hề.
Các khớp xương vẫn rất mềm mại.
"Hu hu hu... Ảnh Nhi không sao rồi..." Cảnh Tú Vân vui quá phát khóc, vậy mà bật khóc thành tiếng.
Những người khác cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí bi thương bị quét sạch.
"Ta cần trong vòng hai ngày, đưa nàng đến nơi có người cứu được nàng."
Ngưng Tuyết kiếm nói.
"Có xa không? Lấy cước trình của ngài, bao lâu thì có thể đến?" Phương Triệt vội vàng hỏi.
Triệu Ảnh Nhi đã không chết, Ngưng Tuyết kiếm trong mắt Phương Triệt tự nhiên liền từ 'Ngài' mang ý trào phúng biến thành 'Ngài' đầy tôn kính.
Mặc dù cùng là một chữ, nhưng sự thay đổi trong khẩu khí lại rõ ràng đến thế.
Điều này khiến Ngưng Tuyết kiếm phải liếc mắt nhìn.
Đúng là thực tế quá đi.
"Nhanh nhất là ba canh giờ."
Ngưng Tuyết kiếm nói.
"Nếu vậy thì không vội!"
Phương Triệt nói: "Cũng nên để Triệu chấp sự chứng kiến kẻ thù bị trừng phạt, báo thù xong rồi hãy an tâm chữa thương. Trước hết hãy nhổ cái Ninh Gia đại viện kia đã rồi nói!"
Đám người nghe vậy cũng ngẩn ra.
Vội vàng như vậy sao?
"Hai kẻ đến ám sát chúng ta đều đã chết, nhưng người của chúng ta thì không ai chết cả; trong tình huống này, đối phương chắc chắn biết là đã có sơ suất; với tâm trạng như vậy, bọn hắn không thể giấu được cũng không giữ được bình tĩnh. Vạn nhất chúng làm ra chuyện 'cẩu cùng rứt giậu'... thì đó chính là đại họa có thể hủy diệt nửa cái Bạch Vân Châu chỉ trong chốc lát!"
Phương Triệt nói: "Cho nên chúng ta phải hành động với tốc độ nhanh nhất!"
Đám người nghe vậy thì rùng mình một cái, đồng thời phản ứng lại: "Phải, nhất định phải hành động ngay lập tức!"
Lập tức ánh mắt họ nhìn về phía Triệu Ảnh Nhi, tất cả mọi người đi thì Triệu Ảnh Nhi làm sao bây giờ?
Ngưng Tuyết kiếm nói: "Ta sẽ dùng linh lực bao bọc, phong ấn nàng lại, không sao đâu."
Dạ Mộng thỉnh cầu: "Vậy xin hãy phong ấn cả ta vào cùng đi."
"Hửm?" Ngưng Tuyết kiếm nói.
"Triệu chấp sự bây giờ chắc chắn đang rất sợ hãi, có người ở cạnh mà nàng có thể tiếp xúc, nàng sẽ bớt sợ hơn một chút."
Dạ Mộng nói.
Ngưng Tuyết kiếm nhìn Dạ Mộng một lát, lộ ra nụ cười tán thưởng, nét mặt giãn ra nói: "Tốt!"
Vung tay lên, cũng đem Dạ Mộng phong ấn vào trong vòng linh lực.
Phương Triệt tay vịn đầu, cố nén cơn đau kịch liệt như long trời lở đất trong thần thức hải, nói: "Xuất phát, đến Ninh Gia đại viện!"
Cơn đau giờ càng lúc càng dữ dội, Ngưng Tuyết kiếm nhíu mày: "Ngươi sao thế..."
Cảm nhận thần thức của hắn một chút, liền không khỏi kinh hãi: "Để ta giúp ngươi điều hòa lại thần thức."
"E là không được. Động thủ trước quan trọng hơn."
"Không vội!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận