Trường Dạ Quân Chủ

Chương 999: Ta vảy đâu? 【 vì làm cái biệt danh làm sao khó như vậy đâu a Minh chủ tăng thêm ]

Chương 999: Vảy của ta đâu? 【 Vì Minh chủ làm cái biệt danh làm sao khó như vậy đâu a tăng thêm ]
Khói đặc vốn bốc lên tận trời ngay từ đầu, vậy mà vào lúc Thần Mộ chìm xuống mặt đất, lại tụ lại từ không trung, một lần nữa trở về bên trong Thần Mộ.
Mà mấy người bị Mạc Cảm Vân dùng một gậy đập vào Thần Mộ, huyết nhục đã sớm khô héo, hóa thành Khô Lâu.
Đảo giữa hồ khôi phục lại bình tĩnh, toàn bộ thiên địa dường như phát huy tác dụng kỳ lạ bên trong phạm vi Thần Mộ, có thể thấy cả vùng không gian đang nhanh chóng thu nhỏ lại...
Phong Hướng Đông, Thu Vân Thượng và những người khác lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Nhưng ba người này đã sớm cùng Vũ Trọng Ca lập tổ đội đi nơi khác, biến mất không còn tăm hơi.
Đông Vân Ngọc cùng Mạc Cảm Vân hai người vẫn giữ nguyên tổ đội, cho dù Mạc Cảm Vân đã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ bực này, mang lại cảm giác an toàn không gì sánh được.
Nhưng mọi người vẫn không muốn quay lại chỗ cũ.
Cho nên hai người vẫn khôi phục nguyên trạng: Đến thế nào thì đi thế ấy.
"Đông ca, không thể lại tìm loại địa phương như vậy nữa đâu..."
Mạc Cảm Vân vẻ mặt đau khổ: "Ăn phân liên tục tám năm rồi đó, Đông ca! Ta không thể tiếp tục như vậy nữa!"
Đông Vân Ngọc nghiêm mặt nói: "Ngươi cho rằng ta muốn sao? Chết tiệt, ai mà ngờ được chuyện này chứ? Đi thôi, ngươi đi theo ta, chuẩn không sai! Thực lực tăng vọt, trước hết nói ngươi có sướng không hả? Hả?"
Mạc Cảm Vân rầu rĩ nói: "Sướng thì sướng thật, nhưng cái giá phải trả này hơi lớn..."
Đông Vân Ngọc vung tay nói: "Sướng là được rồi còn gì? Hơn nữa, với thực lực của hai ta bây giờ, ai có thể bắt hai ta ăn phân chứ? Ngươi cho rằng khắp thế giới này đều là giao long sao? Không thể nào đâu?"
Mạc Cảm Vân nghĩ lại cũng thấy có lý.
Làm gì có nhiều giao long như vậy? Hai ta gặp được một con đã là vận may tột đỉnh rồi.
Đương nhiên, là vận rủi.
Hai người đi mấy ngày, Đông Vân Ngọc đều không hài lòng với những nơi tìm được.
"Nhất định phải là núi cao rừng rậm, nhất định phải hoàn cảnh khắc nghiệt, vách núi cheo leo càng nhiều càng tốt!"
Đông Vân Ngọc chỉ có một tiêu chuẩn như vậy.
Cuối cùng, hai người đi đến một nơi, Đông Vân Ngọc lập tức nói: "Chỗ này! Tốt!"
Mạc Cảm Vân nhìn xem, dãy núi liên miên, ngọn núi thấp nhất cũng không thấy đỉnh, mây mù lượn lờ, một vẻ âm u.
Khiến người ta nhìn vào liền thấy hơi sợ hãi.
Tiếng kêu kỳ dị của loài chim không biết tên, nghe như tiếng trẻ con đang khóc không ngừng, khiến hắn không khỏi rùng mình: "Đông ca, nơi này có chút đáng sợ đấy."
"Như vậy mới tốt! Ngươi biết cái gì!"
Đông Vân Ngọc lòng đầy vui sướng nói: "Đối với võ giả chúng ta mà nói, loại địa phương này, thứ nhất, có nhiều chim chóc, có trứng để ăn! Thứ hai, có nhiều thiên tài địa bảo! Có thể tăng trưởng tu vi! Thứ ba, có nhiều yêu thú, có thể đánh để ăn thịt!"
"Căn cứ quy tắc, nơi này không có yêu thú quá mạnh, cho nên chúng ta đánh không lại thì vẫn có thể chạy."
Đông Vân Ngọc lòng tin tràn đầy: "Ngày tốt lành của hai anh em ta đến rồi!"
Mạc Cảm Vân tin.
Đi theo Đông Vân Ngọc vào trong, quả nhiên, đủ loại trứng chim thơm ngon, đủ loại thiên tài địa bảo, đủ loại yêu thú... Tu vi của hai người lại một lần nữa tiến vào giai đoạn tăng trưởng điên cuồng.
Trong rừng thiêng nước độc này, đương nhiên cũng không thiếu yêu thú cỡ lớn, phi cầm thực lực mạnh mẽ, nhưng Đông Vân Ngọc nói rất đúng: "đánh không lại chẳng lẽ không thể chạy sao?"
Vì thế hai người đã đào rất nhiều hang động.
Rẽ một cái liền biến mất!
Đám yêu thú tìm không thấy, ngày nào cũng gầm thét không ngừng...
Cuối cùng có một ngày, tu vi hai người cũng đã cao, thăm dò phía bên kia núi, lại là một cái hồ siêu lớn, không biết rộng bao xa, sâu đến mức nào...
Hôm ấy, lúc Mạc Cảm Vân đang nướng trứng chim, đột nhiên Đông Vân Ngọc lại chạy như bay tới.
"Lão Mạc! Chạy mau!"
Mạc Cảm Vân ngẩn người, không hiểu sao có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ kiểu như 'tập này ta xem rồi', một dự cảm không lành xông lên đầu, mặt liền biến sắc.
"Ca... Ngươi, ngươi lại làm sao nữa rồi?"
Mạc Cảm Vân ngay cả trứng chim đang nướng cũng không cần nữa, nhảy dựng lên liền chạy. Đây là kinh nghiệm bị Đông Vân Ngọc hại mà có: Chạy chậm một bước là gặp xui.
Đông Vân Ngọc mặt mày xanh mét, hối hận xen lẫn sợ hãi: "Huynh đệ, lần này hai ta e là xong đời rồi... Ta, ta chết tiệt..."
Mạc Cảm Vân giật nảy mình: "Ngươi lại trêu chọc một con giao long nữa à?"
"Nếu là giao long thì tốt rồi..." Đông Vân Ngọc nước mắt trực trào ra: "Lần này là thật..."
"Thật cái gì?"
Mạc Cảm Vân ngẩn người.
"Đừng hỏi nữa, chạy mau." Chân Đông Vân Ngọc hơi nhũn ra, không phải ca không nói cho ngươi, mà là ca nghĩ tới liền không chạy nổi nữa...
Lúc Mạc Cảm Vân đang lấy làm kỳ lạ, chỉ nghe thấy một tiếng rồng ngâm vang vọng giữa không trung.
Lập tức kim quang lấp lóe, chói mắt huy hoàng, thân hình thon dài, thấy đầu không thấy đuôi, thấy đuôi không thấy đầu.
Đầu đã ở trên đỉnh đầu, cái đuôi vẫn còn trong mây mù giữa không trung.
"Mẹ kiếp!"
Mạc Cảm Vân tại chỗ nước mắt chảy ròng ròng, cả người hoàn toàn suy sụp: "Đông Gia! Đông Gia ơi! Ta đã bảo ngài đừng đi trêu chọc giao long, kết quả ngài lại tìm về cho ta một con Chân Long?!!!"
Đông Vân Ngọc căng chân chạy như điên: "Đừng nói nữa... Ta cũng phiền lắm, lần này ta thật sự không làm gì cả!"
"Mẹ kiếp nhà ngươi! Ngươi chết tiệt còn bảo không làm gì! Còn chạy, chạy cái con khỉ!"
Mạc Cảm Vân trực tiếp dừng lại nằm vật xuống đất, phẫn hận đến mức muốn rút kiếm tự sát: "Sớm biết ngươi không đáng tin, nhưng cũng không ngờ lại không đáng tin đến mức này..."
Đông Vân Ngọc cũng không chạy nữa, ủ rũ nói: "Lời này của ngươi, lần trước đã nói rồi..."
"Cút mẹ nhà ngươi đi!"
Mạc Cảm Vân nhắm mắt kêu rên: "Mẹ kiếp, giao long ta còn chạy không thoát, ngươi lại để lão tử thi chạy với Chân Long! Đại ca, đời ta quen biết được ngài, thật đúng là tam sinh hữu hạnh! Lão tử nằm mơ cũng không ngờ đời này còn có thể hứng phân và nước tiểu của Kim Long a!"
"Đây quả là chuyện vinh hạnh cỡ nào a!"
Đông Vân Ngọc cũng im lặng: "Ta thật sự không làm gì cả mà, lần này ngươi nhất định phải tin ta chứ!"
Mạc Cảm Vân cười ha ha: "Tin ngươi hay không tin ngươi, còn có tác dụng sao? Chờ chết thôi, lão tử cuối cùng cũng được giải thoát... Nếu có kiếp sau, đừng nói là ngươi, tên mà có chữ 'Đông' lão tử cũng tránh xa vạn dặm!"
Đông Vân Ngọc uất nghẹn không nói nên lời.
Bởi vì lần này hắn thật sự không làm gì cả.
Lúc Đông Vân Ngọc đi qua, phát hiện có một con Kim Long đang tắm, Đông Vân Ngọc sợ đến đứng hình tại chỗ.
Nấp ở đó không dám động đậy.
Sau đó hắn phát hiện một chuyện: Vảy trên người con Kim Long này có chút kỳ lạ. Có một chiếc vảy đang lung lay, sắp rơi xuống.
Hơn nữa trên người còn có những chỗ khác cũng thiếu mất vài miếng vảy.
Mà con Kim Long này rất trân quý vảy của mình, cọ cọ rửa rửa, rất thích sạch sẽ. Nhưng cuối cùng cọ rửa mãi, chiếc long lân này liền thật sự rơi xuống.
Sau đó Kim Long rất tủi thân, rất đau lòng, đứng đó nhìn một lúc lâu, rồi mới tắm rửa xong bỏ đi.
Sau đó Đông Vân Ngọc đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Long lân a! Trời ạ, đây chính là vảy rồng!
Thế là Đông Vân Ngọc cẩn thận xuống dưới vớt long lân lên.
Nhưng chuyện lại trùng hợp như vậy.
Hắn dùng hết sức lực, kéo lê chiếc long lân không ngừng bốc cháy từng chút một, vừa mới tới bờ, ngẩng đầu lên thì phát hiện con rồng kia... đã quay lại!
Sau đó nó liền bắt đầu lao tới.
Sau đó Đông Vân Ngọc bắt đầu chạy, Kim Long xuống nhìn chiếc vảy của mình một chút, cũng không biết nghĩ thế nào, liền bắt đầu đuổi theo.
Sự việc chính là diễn ra như vậy.
Nhưng loại chuyện này, cho dù Đông Vân Ngọc có nói ra, Mạc Cảm Vân cũng không tin.
Rồng mà cũng có thể rụng vảy sao?
Còn bị ngươi phát hiện, ngươi không làm gì cả liền xuống nhặt long lân? Rồng liền đuổi theo ngươi?
Lừa quỷ chắc!
Dù sao cũng chết chắc rồi, vậy thì chẳng cần suy nghĩ gì nữa.
Hai người nhắm mắt chờ chết.
Sau đó có thể cảm giác rõ ràng bầu trời tối sầm lại, đó là Kim Long đã hạ xuống. Nhưng một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.
Hai người cảm thấy kỳ lạ, mở mắt ra.
Lại thấy con Kim Long này đang dùng đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm bọn họ. Đôi mắt kia trong như hồ nước, thanh tịnh thấy đáy, thậm chí còn mang theo vài phần ngây thơ.
Nó quét mắt từ trên xuống dưới quan sát hai người.
Hai người cũng sững sờ.
Chuyện gì thế này?
Đột nhiên một luồng Tinh Thần Lực hùng hậu từ không trung ầm ầm trải ra.
"Mấy miếng vảy khác của ta đâu?"
Mạc Cảm Vân cùng Đông Vân Ngọc ngơ ngác: Ý gì? Cái gì gọi là mấy miếng vảy khác của ngươi? Ngươi hỏi chúng ta? Chúng ta làm sao biết được?
Đông Vân Ngọc cảm thấy có hi vọng, dùng Tinh Thần Lực bắt đầu giao tiếp: "Đây không phải do chúng ta làm."
Kim Long trừng mắt. Long uy phát ra, Đông Vân Ngọc bị đánh bay ra xa mười trượng.
Kim Long cũng rất phiền muộn.
Từ lần trước mình chạy đến đó tắm rửa, kết quả gặp phải thứ kia ở bên đó, sau khi đánh một trận đã bị rụng nhiều vảy như vậy.
Nhưng lúc đó mình còn nhỏ tuổi, còn kém hai mươi năm nữa mới đủ một vạn tuổi, long lân rụng ra cũng không gắn lại được.
Cho nên liền đặt chúng trong hồ để dòng nước tự nhiên cọ rửa, dùng sức mạnh thời gian tẩy đi tử sát chi khí bám trên đó.
Chờ mình đủ một vạn tuổi sẽ quay lại tìm về.
Nhưng nào ngờ sau khi đủ một vạn tuổi quay lại tìm kiếm long lân, thì phát hiện mất hết rồi!
Long lân của ta đâu?
Tám miếng long lân lớn như vậy của ta đi đâu mất rồi?
Trên vảy rồng của ta có long uy, yêu thú nào dám động? Cho dù là một ngàn năm, một con tôm cũng không dám đi ngang qua đó!
Không còn thì chắc chắn là bị trộm rồi.
Long lân không thể mọc lại được, có thể gắn về, nhưng không thể tự mọc ra.
Kim Long sốt ruột vô cùng. Ta chính vì tám miếng vảy kia, mà miếng này trên người đáng lẽ đã sớm rụng rồi ta vẫn cố giữ lại, kết quả lúc tắm lại cọ rụng mất.
Rồi lần này lại có phát hiện trọng đại!
Có một kẻ bò sát đến trộm vảy!
Ta xem như tìm được chính chủ rồi.
Mau giao hết long lân của ta ra đây!
Kim Long khá là thỏa mãn, vất vả tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được chính chủ rồi...
Nhưng Đông Vân Ngọc cùng Mạc Cảm Vân vẫn ngơ ngác: Long lân gì? Chúng ta trộm long lân hồi nào?
Hai bên dùng Tinh Thần Lực giao tiếp, Kim Long từng bước ép sát, hai ngươi không trả lại long lân cho ta thì không xong đâu!
Hai người uất nghẹn đến mức muốn xé bụng mình ra để chứng minh: Chúng ta thật sự không lấy long lân của ngài mà!
Kim Long dần dần nổi nóng!
Đúng là quá vô lại!
Trộm vảy của ta mà lại không nhận!
Mạc Cảm Vân cùng Đông Vân Ngọc thật sự là có miệng mà không thể cãi, bất luận giải thích thế nào, chứng minh ra sao, Kim Long kia cũng chỉ có một yêu cầu: Trả lại vảy cho ta!
Vảy của ta có thể lớn có thể nhỏ, tự có năng lực biến hóa, chính là pháp bảo trời ban của Long Tộc chúng ta!
Sao các ngươi có thể nuốt mất của ta chứ?
Đông Vân Ngọc cùng Mạc Cảm Vân không ngừng giải thích, cuối cùng giải thích đến mức Kim Long mất hết kiên nhẫn.
Sau đó liền bắt hai người mang về.
Hai người lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác bay lượn giữa không trung.
Nhưng lần này cả hai người đều phiền muộn, trên đường đi không ai muốn nói lời nào. Lần trước còn có thể thông cảm được, trộm trứng giao long, bị người ta tìm tới là bình thường.
Nhưng lần này thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận