Trường Dạ Quân Chủ

Chương 1135: Phong Vụ thi thể không thấy! (1)

Chương 1135: Thi thể Phong Vụ không thấy! (1)
"Trên đời này làm gì có thứ đó?"
Phương Triệt im lặng nói: "Đại tiểu thư, ngài dù sao cũng được xem là nữ ma đầu của Duy Ngã Chính Giáo chúng ta, đừng có kéo thấp phong cách ma đầu của chúng ta được không? Cho dù có quỷ thật đi nữa, cũng là chúng ta giết ra, ngươi sợ bọn họ làm gì?"
"Ta không sợ..."
Ánh mắt Phong Tuyết lấp lóe: "Thực ra cũng không sợ lắm..."
"Đi thôi."
Phương Triệt chỉ về phía trước nói: "Nhìn thấy ánh lửa lập lòe bên kia không? Vượt qua khu vực này, đi đến chỗ ánh lửa dày đặc, là gần đến rồi."
"Kia còn xa quá... Đó là quỷ hỏa à?"
"Ừm, là quỷ hỏa, loạn táng sơn mạch mà, tự nhiên không thể thiếu thứ này."
"Ha ha ha..."
Răng Phong Tuyết va vào nhau lập cập: "Một đám quỷ giơ đèn lồng chạy tới chạy lui..."
"Nghĩ gì thế... Mau đi nhanh lên."
Phương Triệt bước về phía trước.
Phong Tuyết rất muốn để hắn tự đi, còn mình thì đợi ở đây, nhưng nếu chỉ có một mình, đợi ở đây cũng sợ hãi lắm.
Chỉ đành phải lấy hết can đảm đi theo sau.
Phương Triệt đi rất nhanh, hắn hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, đừng nói là không có quỷ, cho dù có, hắn cũng chẳng sợ!
Trong không gian của mình còn có một kẻ làm nô lệ lâu dài, quỷ thì có gì đáng sợ?
Nhưng Phong Tuyết thì không ổn rồi.
Khó khăn lắm mới vượt qua hai ngọn núi, nhìn về phía trước thấy quỷ hỏa lập lòe mênh mông như biển lớn, dường như trải dài mãi đến tận chân trời, Phong Tuyết cảm thấy cả người không ổn.
"Cái này... Nhiều quỷ như vậy..."
Để lấy thêm can đảm, Phong Tuyết vừa không ngừng đi theo Phương Triệt tiến lên, vừa phóng thích toàn bộ khí thế của mình.
Một đường bài sơn đảo hải.
Kết quả, những đám quỷ hỏa kia bị khí thế ép tới, lập tức bay lượn vòng vòng khắp trời. Xoát xoát xoát, chúng bay múa giữa không trung, lại còn phát ra những tiếng quỷ hú bén nhọn.
Trong nháy mắt, trời đất tối sầm lại.
"A!"
Phong Tuyết túm chặt lấy quần áo Phương Triệt, nhắm nghiền mắt lại.
Phương Triệt tỏ vẻ bất lực: "Đại tiểu thư, ngươi nói ngươi sợ như vậy, sao không chọn đi ban ngày?"
"Ban ngày đi đâu cũng có người theo dõi, với lại ban ngày ngươi cũng bận mà."
Giọng Phong Tuyết run rẩy: "Mau mau... đi qua đám quỷ hỏa này..."
Phương Triệt thổi một hơi liền làm đám quỷ hỏa bay tới tan biến không còn tăm hơi, bất đắc dĩ nói: "Vấn đề là... ban đêm ta cũng bận mà."
Phong Tuyết run rẩy: "Sau này ta không đến nơi này nữa đâu, đáng sợ thật."
Trong giọng nói đã mang theo tiếng nức nở.
"Vậy hay là chúng ta quay về?" Phương Triệt đề nghị.
"Vậy không được!"
Phong Tuyết kiên quyết: "Tiểu Vụ ở nơi thế này, hắn có sợ không chứ, nhất định phải mang hắn đi."
Vừa nhắc đến chuyện quay về, Phong Tuyết ngược lại càng thêm kiên định.
Phương Triệt im lặng một lúc lâu, rồi nhấc chân bước về phía trước, khẽ nói: "Thật ra Phong Vụ... thật sự không xứng có một người tỷ tỷ như ngươi."
Phong Tuyết khẽ thở dài.
Nàng níu lấy góc áo Phương Triệt đi về phía trước, cúi đầu, khẽ hỏi: "Ngày đó ta uy hiếp ngươi, ngươi có giận không?"
"Có chút tức giận."
Phương Triệt thành thật nói: "Bị người khác uy hiếp làm việc thì chẳng ai vui vẻ cả."
"Thật xin lỗi."
Phong Tuyết thành khẩn nói: "Ta cũng hết cách rồi, ta thật sự không tìm được ai giúp ta."
"Ta biết ngươi hết cách, hơn nữa cũng rất thiếu kinh nghiệm."
Phương Triệt bay lên, mang theo Phong Tuyết bay về phía trước: "Bởi vì nếu ngươi có cách, đã không dùng danh tiết của mình để uy hiếp ta."
Phong Tuyết mỉm cười: "Ta bị ép đến không còn cách nào khác, với lại lúc đó Tinh Tinh và Nguyệt Nguyệt đi vào, ta đột nhiên nảy ra ý định uy hiếp ngươi."
"Vì sao lại nghĩ như vậy chứ?"
Phương Triệt rất tò mò.
"Lúc đám tỷ muội chúng ta tụ tập lại với nhau, đã từng nói rằng, nếu Dạ Ma bây giờ muốn cưới một nữ tử có thân phận địa vị cao, đoán chừng có thể bị uất ức đến chết." Phong Tuyết nói.
"Phụ nữ tụ tập lại còn thảo luận chuyện này sao?"
"Phụ nữ tụ tập lại đương nhiên là thảo luận chuyện này rồi, sao nào? Đàn ông các ngươi tụ tập lại không thảo luận về mỹ nữ sao? Lúc ngươi ở cùng đại ca ta, các ngươi không bàn về phụ nữ sao?"
Phương Triệt thở dài: "Ta và đại ca ngươi thật sự rất ít khi bàn về phụ nữ..."
"Cũng phải, cả hai ngươi đều thuộc loại người đặc biệt nhàm chán."
Phong Tuyết nói.
"Ha ha..."
Phương Triệt cười hai tiếng, thầm nghĩ, phương diện thú vị của ta ngươi chưa thấy được thôi.
Tâm trạng Phong Tuyết lại trầm xuống: "Mấy ngày nay, ta cũng nghe bọn họ bàn luận về Phong Vụ, ngươi vừa nói, Phong Vụ không xứng có một người tỷ tỷ như ta, thật ra... người mà hắn có lỗi nhất chính là đại ca."
Phương Triệt vừa nói câu đó, Phong Tuyết lập tức chuyển chủ đề.
Ấy vậy mà đi một vòng, chính nàng lại tự mình nhắc lại.
Phương Triệt không biết rằng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đánh trống lảng đó, trong lòng Phong Tuyết đã đấu tranh bao nhiêu lần, phiền muộn bao nhiêu lần, hồi tưởng bao nhiêu lần.
"Nghe bọn họ bàn luận về những việc Phong Vụ đã làm, những lời đã nói, mỗi một chuyện, ta đều cảm thấy buồn nôn. Nhưng mà..."
Phong Tuyết thở dài, nói: "Dạ Ma, ta đã xem qua tư liệu về ngươi, nhà ngươi chỉ có mình ngươi, là con một, có lẽ sẽ không hiểu được cảm xúc của những người làm tỷ tỷ, làm ca ca như chúng ta."
"Đại ca tức đến hộc máu, ta cũng tức muốn chết. Nhưng mà, vẫn muốn tìm cho hắn một nơi chôn cất khác."
Phong Tuyết có chút mơ hồ nói: "Thật ra ta làm như vậy ngay cả chính ta cũng cảm thấy không nên, không cần thiết, chính ta cũng đã từng vô số lần mắng hắn, luôn miệng nói hắn không xứng. Cuối cùng vẫn đến đây làm. Dù sao cũng đã chết rồi... Ngươi có hiểu ý của ta không?"
Miệng nàng hỏi Phương Triệt, nhưng ngay sau đó lại tự mình lắc đầu, buồn bã nói: "Chính ta cũng không hiểu."
Khí thế của Phương Triệt tỏa ra, ép toàn bộ lân hỏa gần xa phải dạt ra nhường một con đường, hắn vừa trầm tư nói: "Có lẽ, đây chính là tình máu mủ đi."
Phong Tuyết cười nhẹ, nói: "Dạ Ma ngươi thật đúng là một người cẩn thận."
Bây giờ nàng mới nhận ra, lúc nói chuyện vừa rồi mình vậy mà không cảm thấy sợ hãi, thì ra là Dạ Ma đã đẩy hết đám lân hỏa phía trước ra xa.
Phương Triệt cười ha ha một tiếng, nói: "Hầu hạ đại tiểu thư, cũng nên phục vụ chu đáo mới được, nếu không sau này sẽ bị gây khó dễ."
Phong Tuyết cười khúc khích, nói: "Dạ Ma, trong đám tỷ muội chúng ta, xem ra chỉ có mình ta từ trước đến giờ chưa từng tỏ vẻ kiêu căng với ngươi nhỉ. Lời này của ngươi nói thật sự là đuối lý."
"Ồ, đúng là vậy thật."
Phương Triệt cẩn thận nghĩ lại, quả thực đúng là như thế.
Nhạn Bắc Hàn thì không cần nói tới vẻ kiêu căng, còn Tất Vân Yên trước khi lộ ra tính cách tưng tửng này, cũng là một người đầy phong thái công chúa, Thần Tuyết đến bây giờ không chỉ ra vẻ công chúa, mà ngay cả vẻ chị dâu cũng thể hiện ra.
Chỉ có Phong Tuyết là thật sự từ đầu đến cuối, đều không có chút vẻ kiêu ngạo nào.
Từ lúc mới quen đến bây giờ, luôn luôn là dáng vẻ Ôn Ôn Uyển Uyển.
Kể cả khi nàng ở cùng Nhạn Bắc Hàn và Tất Vân Yên, cũng giống như một người chị gái ấm áp, luôn dỗ dành trông nom hai cô em gái.
Hơn nữa cảm giác này rất rõ ràng.
Hai chữ "tỷ tỷ" này, khiến Phương Triệt đột nhiên hiểu ra nguyên nhân vì sao Phong Tuyết lại muốn làm như vậy.
Rõ ràng nàng cũng cảm thấy buồn nôn, phản cảm, thống hận đối với Phong Vụ, nhưng vẫn đến đây để làm cho hắn một việc cuối cùng.
Phương Triệt không kìm được thở dài, nói: "Ta nghĩ ta đột nhiên hiểu vì sao ngươi lại muốn đổi chỗ chôn cất cho Phong Vụ."
"Vì sao?" Phong Tuyết có chút tò mò: "Chính ta còn chưa hiểu rõ. Ta không nói dối, ta thật sự không rõ vì sao ta lại đến đây."
"Bởi vì ngươi luôn là tỷ tỷ. Trừ Vân thiếu ra, ngươi là lớn nhất. Mà Vân thiếu lại thường xuyên không ở nhà, trong một gia đình không có mẫu thân, câu nói 'trưởng tỷ như mẹ' không phải là nói chơi."
Phương Triệt thở dài: "Mà một người mẹ, thì vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi con của mình, cho dù hắn có độc ác, tồi tệ, không có tiền đồ đến đâu... Dù hắn thật sự tội ác tày trời, nhưng sau khi chết đi, chỉ cần người mẹ có khả năng, vẫn sẽ tìm cho hắn một chốn an thân."
"Trưởng tỷ như mẹ sao?..."
Phong Tuyết thì thào lặp lại câu nói này, vành mắt đỏ lên, khẽ nói: "Có lẽ vậy."
Nàng cố gắng nở một nụ cười, khẽ nói: "Thật ra chỉ khi ở trước mặt đại ca, ta mới có thể yên tâm nghịch ngợm làm một cô em gái nhỏ... Còn khi đại ca không có ở đó, ta từ đầu đến cuối đều là đại tỷ trong nhà."
"Hiểu."
Phương Triệt quan sát bốn phía, khi đang leo lên một gò đất rõ ràng là mới được đắp lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận