Trường Dạ Quân Chủ

chương 649: Có người nói ta tính tình bạo

Chương 649: Có người nói ta tính tình nóng nảy
Cũng là một điều ta chưa từng nói, liên quan tới vấn đề tâm thái khi viết quyển sách này.
Tháng này, thật sự rất mệt mỏi.
Tính đến hiện tại, tháng này đã trôi qua hai mươi mốt ngày, ta đã cập nhật 250 ngàn chữ.
Nhìn thấy rất nhiều người hỏi ta trong phần bình luận chương: Lúc nào khôi phục một ngày một vạn chữ thế?
Ta liền muốn cười.
Anh em các ngươi thật sự quá cảm động.
Ha ha.
Nói một chút về quyển sách này.
Gần đây có người nói với ta, sao ngươi lại hoạt động sôi nổi trong khu bình luận sách như vậy, rất nhiều người đều bị ngươi đỗi cho chạy mất rồi. Tổn thất có hơi lớn đấy. Hận bọn họ làm gì?
Ha ha...
Trước khi bắt đầu quyển sách này, trong lòng ta đã có cảm giác: Thành tích nhất định sẽ bình thường thôi. Quyển sách trước, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, không viết xong chính là không viết xong, đuôi nát chính là đuôi nát, làm tổn thương nhân khí, đó là điều khẳng định.
Có thể nói, lúc bắt đầu quyển sách này, là vực sâu thấp nhất trong sự nghiệp viết lách của ta, không có giai đoạn nào tệ hơn. Quyển sách trước không viết xong, dẫn đến nhiều độc giả lâu năm cũng mất đi không ít.
Điểm này, trước khi bắt đầu sách, ta đã lường trước được.
Cho nên trước khi bắt đầu sách, ta đã có một định vị cho quyển sách này chính là: Viết một quyển sách mà không cần quản người khác nói gì hay bình luận thế nào, nhưng phải là quyển sách khiến chính ta hài lòng.
Cho nên ta rất nhập tâm để viết, thành tích tốt hay xấu, không thèm để ý. Ta chỉ muốn để quyển sách này có thể khiến chính ta cho rằng: Nó xứng đáng với bốn chữ Phong Lăng Thiên Hạ. Thế là đủ rồi.
Thiết lập mười bốn quyển, hiện tại viết đến đoạn bắt đầu quyển thứ năm. Hiện tại mà nói, những gì đã cập nhật, đều từng bước một, không nóng không vội.
Ta rất hài lòng.
Về cơ bản, nó đại diện cho trình độ cao nhất của ta.
Nếu để ta viết lại một lần nữa, chi tiết hoặc là sẽ càng đầy đủ hơn, nhưng về mặt cảm xúc, chắc chắn không nồng đậm bằng phiên bản hiện tại.
Viết vẫn còn ổn, đó là tự ta đánh giá.
Đương nhiên, có rất nhiều người viết tốt hơn ta, ta không so sánh với người khác.
Nhưng mà, tính đến hiện tại, nếu so sánh với chính mình, nó đã vượt qua tất cả các sách trước đây của ta. Bất kể là tiết tấu hay là mức độ kiểm soát tổng thể, đều vượt trội hơn tất cả.
Chương tiết 'nước', khẳng định có. Nhưng là tuyệt đối không nhiều.
Ta rất hài lòng.
Trong tình huống bản thân ta rất hài lòng như vậy, cho nên tại sao ta lại không thể đỗi người?
Ta cũng không phải loại người không nhìn bình luận, mặc kệ người khác mắng chửi thế nào, ta có xem, mỗi một bình luận ta đều xem.
Những bình luận đưa ra vấn đề, thực sự là thảo luận tình tiết, ta sẽ tham gia thảo luận, sai ta cũng sẽ thừa nhận, sẽ sửa chữa. Quyển sách này viết đến hiện tại, khu bình luận truyện đã lưu lại vô số tin nhắn ta cùng người khác thảo luận tình tiết. Ta hoan nghênh thảo luận, đồng thời tôn trọng những độc giả thực sự bỏ tâm tư.
Nhưng mà, vô cớ mắng nước, vô cớ mắng sách, vô cớ mắng ta, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ!
Cho nên, chỉ cần có cảm giác ta viết không tốt, chỉ cần có cảm giác tiêu tiền oan uổng, mà nhảy ra nói những lời đó, ta về cơ bản đều sẽ trả lời một câu: Anh em tiêu tiền mà cảm thấy biệt khuất như thế, xem cái này làm gì? Xem cái khác không khiến ngươi cảm thấy biệt khuất, không tốt hơn sao?
Đi xem những truyện khác mà ngươi có thể tùy tiện chửi bới, tác giả không đỗi lại, không cấm ngôn, lại còn có một đám người hùa theo, không tốt hơn sao?
Đi thong thả không tiễn!
Vì sao? Bởi vì ta tự tin, ta không thể viết tốt hơn được nữa, thật đấy.
Cho nên, ta không thay đổi được bản thân mình.
Cho nên ai cảm thấy không tốt, thì người đó cứ đi, ta đuổi hắn đi chứ cũng sẽ không giữ lại để hắn tiếp tục mắng ta.
Nếu ta mà 'nước' quá nhiều, sai sót quá nhiều, logic hỗn loạn quá nhiều, thì ngươi mắng ta ta không cãi lại, ngươi cứ mắng, chỉ cần ngươi trả tiền là được.
Nhưng bản thân ta viết rất hài lòng, tại sao ta không thể đứng thẳng lưng mà kiếm tiền?
Trình độ cao nhất của ta chỉ đến đây thôi, ngươi vẫn thấy chướng mắt, vậy thì ta cũng hết cách, đúng không.
Thậm chí ta có thể đề cử truyện khác cho ngài. Chỉ cần ngài không xem truyện của ta là được.
Ngài chướng mắt ta, ngài cảm thấy ta viết không tốt, vậy thì ta không cần phần tiền đó của ngài, ngài cũng đừng miễn cưỡng bản thân. Vậy ta có thể cứng rắn lên được không? Không có vấn đề gì chứ?
Có người khuyên ta: Ngươi đừng để ý đến hắn, chỉ cần hắn tiếp tục đặt mua, một quyển sách kiếm thêm được mấy chục đồng chẳng phải tốt sao?
Đúng vậy, đối với ta mà nói, không tốt!
Ta tận tâm tận lực viết sách, tôn trọng mỗi một độc giả của ta, viết ra bằng trình độ cao nhất của mình, tại sao ta phải bị chửi mắng? Không được!
Kiếm tiền ít đi một chút thì có gì phải sợ?
Huống chi viết đến hiện tại, thành tích ngày càng tốt hơn. Nhưng ta sẽ không vì thành tích tốt lên một chút mà thay đổi mức độ khoan dung của mình.
Đây chính là điều ta muốn nói với mọi người.
Hoan nghênh mọi người thảo luận sách, nhưng những kiểu bình luận không đầu không đuôi như 'Viết quá rác rưởi', 'Quá nước', 'Quá độc', 'Xem không nổi nữa', 'Đây chính là bạch kim?', 'Sách của hắn ta xưa nay không xem', 'Chuông gió lại bắt đầu viết huynh đệ', 'Quả nhiên vẫn là kiểu cũ' các loại...
Đối với loại này, ta sẽ không quan tâm mấy chục đồng tiền đặt mua kia. Tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã nghe ta lải nhải, cảm ơn mọi người ủng hộ, hy vọng các ngươi đọc sách vui vẻ.
Trên đây chính là tâm thái của ta khi viết quyển sách này.
Tổng kết một câu: Xứng đáng với bản thân, chính ta hài lòng, là tốt rồi. Những cái khác, thích thế nào thì thế!
Ta vẫn sẽ tiếp tục hoạt động sôi nổi tại khu bình luận truyện, vẫn sẽ xem mỗi một bình luận, vẫn sẽ đỗi người, vẫn sẽ xóa bài và cấm ngôn.
Chúng ta... Thong dong tiếp tục.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận