Trường Dạ Quân Chủ

Chương 1011: Tiết tấu 【 vì tìm nửa thiên đô không tìm được nguyên lai tài khoản Minh chủ tăng thêm ]

Tất Vân Yên lập tức gật đầu: "Được rồi, ta về ngủ trước, ba ngày sau lại đến."
"Ba ngày sau cũng không cần đến, ta sẽ qua tìm ngươi thương lượng sự tình."
"Được rồi phu quân. Ngài cùng tỷ tỷ hảo hảo thương lượng, ngàn vạn lần phải hầu hạ tỷ tỷ thật tốt, đừng để Nhạn tỷ giận ta nha..." Tất Vân Yên rụt rè nói, lại còn hành lễ.
Rồi nhảy nhảy nhót nhót rời đi.
Chờ Tất Vân Yên đi rồi, Phương Triệt vung tay lên, cửa đá liền đóng lại.
Lập tức nói: "Nhạn Đại Nhân, có cần kết giới cách âm không?"
Nhạn Bắc Hàn vừa xấu hổ vừa giận, giãy giụa nói: "Phương Triệt, ta đã nói, không thể dùng phương pháp lần trước..."
Phương Triệt vung tay lên ném ra kết giới cách âm, nói: "Đương nhiên, thuộc hạ cũng đã đáp ứng Nhạn Đại Nhân là tuyệt đối sẽ không dùng biện pháp lần trước."
"Vậy ngươi..."
Nhạn Bắc Hàn né tránh.
Phương Triệt dứt khoát dùng sức, "xoẹt" một tiếng, xé toạc quần áo Nhạn Bắc Hàn, trong mắt lóe sáng nói: "Nhưng đây là tiểu ma nữ của ta, đối với tiểu ma nữ thuộc về ta thì dùng biện pháp gì, bản tọa vẫn là người quyết định."
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi thả ta ra trước, chúng ta vạn sự dễ thương lượng..." Nhạn Bắc Hàn kéo dài thời gian.
Nhưng sao Phương Triệt có thể để nàng như ý, trực tiếp thuần thục giải trừ tất cả vũ trang của nàng, sau đó ôm ném lên giường, rồi người lao tới đè lại, nói: "Ở chỗ Nhạn Đại Nhân, thuộc hạ có thể làm gì và không thể làm gì, rất rõ ràng. Nhưng đối với tiểu ma nữ của ta thì không được, tiểu ma nữ của ta đã vào cửa Phương gia, chính là vợ của Phương gia. Quyền sinh sát trong tay, thú vui khuê phòng, bản tọa quyết định."
Nhạn Bắc Hàn không tự chủ được ngửa người ra sau ngã xuống giường, cuối cùng gấp gáp nài nỉ một câu: "Phương đại nhân... Nhẹ chút... A..."
Phương đại nhân lần này Thông Mạch cho Nhạn Đại Nhân, phá lệ cẩn thận tỉ mỉ.
Dù sao cũng là lão phu lão thê năm sáu năm, sức chống cự của Nhạn Đại Nhân tăng lên một chút, sức chiến đấu mặc dù cũng tăng lên, nhưng vẫn ở bên bờ vực sụp đổ bất cứ lúc nào.
So với việc không chịu nổi một kích thì mạnh hơn một chút.
Nhưng đợt này Phương đại nhân vẫn ung dung xoay chuyển tình thế, chủ yếu là trong mấy năm nay, tiến độ luyện công mỗi tháng đều bùng nổ, luôn có thể nhận được một ít phần thưởng quy định từ Nhạn Đại Nhân.
Cứ như vậy mãi, cũng trở nên rất quen thuộc.
Cho nên lần này Phương đại nhân cũng dùng hết toàn bộ thủ đoạn, để tránh Nhạn Đại Nhân sụp đổ quá sớm, Phương Triệt không ngừng cùng Nhạn Đại Nhân diễn luyện, ôn tập lại phần thưởng hàng tháng của những năm này.
Mặc dù Nhạn Đại Nhân vẫn đầu hàng rất nhanh. Nhưng Phương đại nhân lấy danh nghĩa Thông Mạch thì không thể nào kết thúc...
Khụ, ba ngày sau.
Nhạn Bắc Hàn vùi mình trong chăn đệm trắng như tuyết, tóc tai bù xù, ngủ mê mệt vì quá mệt mỏi.
Với tu vi bây giờ của nàng có thể xưng là thông thiên triệt địa, thậm chí ngay cả Phương Triệt đến từ lúc nào cũng không biết.
Phương Triệt ăn mặc chỉnh tề, tắm rửa sạch sẽ thân thể.
Sau đó ra ngoài làm công việc một ngày.
Cố ý để trống ra một ngày.
Mặc dù đều là lão bà của mình, nhưng việc để trống một ngày này là sự tôn trọng đối với Nhạn Bắc Hàn, cũng là sự tôn trọng đối với Tất Vân Yên.
Tất Vân Yên một thân bạch bào mềm mại trắng hơn tuyết, thân hình cao gầy thanh tú động lòng người đứng ở cửa động phủ của mình, nhìn Phương Triệt đang bận rộn, trên mặt tràn đầy nhu tình mật ý không tan.
Nàng thật sự yêu chết Phương Triệt ở điểm chú ý đến chi tiết này.
Mặc dù Tất Vân Yên tự biết mình không phải là duy nhất, đối với cuộc sống cả đời này, đã sớm hiểu rõ và vui vẻ chấp nhận.
Nhưng, vào một số thời điểm, cũng hy vọng lúc nam nhân của mình đến tìm mình, trên người không mang theo mùi hương của nữ nhân khác. Dù nữ nhân đó là Nhạn Bắc Hàn.
Tất Vân Yên chưa bao giờ chủ động nói ra.
Nhưng Phương Triệt lại luôn chú ý từ đầu đến cuối, cho nên Tất Vân Yên có một cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
Đây chính là nam nhân của ta!
Ta nguyện ý vì hắn làm mọi chuyện!
Bất luận xấu hổ thế nào, chỉ cần hắn yêu cầu, ta liền làm.
Ban đêm, Phương gia chủ chắp tay sau lưng, thản nhiên đi vào khuê phòng của Tất Vân Yên.
Đối diện, Tất Vân Yên mặc bạch bào mềm mại, ánh mắt nhu tình nhìn hắn.
Sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống: "Tiểu thiếp Tất Vân Yên nghênh đón gia chủ."
"Tất đại nhân."
Phương gia chủ nói: "Quá ủy khuất rồi."
"Không ủy khuất, đời này có thể gửi thân cho gia chủ, là phúc khí của thiếp thân."
Tất Vân Yên đứng dậy, nhẹ nhàng cởi bỏ toàn bộ quần áo cho Phương Triệt, dìu Phương gia chủ lên giường.
Phương Triệt miệng đắng lưỡi khô, ôm người đẹp hỏi: "Tất đại nhân, chuẩn bị xong chưa? Đêm nay gia chủ muốn làm càn ức hiếp Tất đại nhân đấy."
"Thiếp thân vui lòng bị đại nhân ức hiếp..."
Tất Vân Yên áp sát toàn bộ thân thể kiều nộn vào ngực tình lang, toàn tâm toàn ý dâng hiến, run giọng nói: "Đại nhân... muốn ức hiếp thế nào, liền... ức hiếp thế ấy..."
Ba ngày sau.
Phương tổng cùng Tất Vân Yên qua tìm Nhạn Bắc Hàn, muốn lập kế hoạch tu luyện lần này.
Nhưng lại ăn phải canh đóng cửa.
Nhạn Đại Nhân từ chối gặp mặt.
Nhạn Bắc Hàn giận dỗi suốt mười ngày, đến ngày thứ sáu mới bắt đầu đáp lại Phương Triệt, bắt đầu lập kế hoạch tu luyện.
Đồng thời hủy bỏ phần thưởng mục tiêu mà Phương đại nhân hằng tâm niệm.
Thích luyện thì luyện, không luyện thì thôi, không đạt được mục tiêu là xong.
Có thể thấy Nhạn Đại Nhân lần này thật sự tức giận.
Phương gia chủ cố gắng suốt hai tháng mới khiến Nhạn Đại Nhân đổi ý, khôi phục phần thưởng ban đầu, nhưng cũng đổi thành hai tháng khảo hạch tu vi một lần.
Khoảng cách khảo hạch kéo dài từ một tháng lên hai tháng, phần thưởng bị rút ngắn từ một tháng xuống còn nửa tháng.
Phương đại nhân cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà chấp nhận.
Mà Tất Vân Yên còn thảm hơn, Nhạn Bắc Hàn suốt nửa tháng không thèm để ý đến nàng.
Tất Vân Yên khổ sở cầu xin nửa tháng, cuối cùng mới khiến Nhạn Bắc Hàn nguôi giận, sau đó sửa đổi lại ước pháp tam chương, Tất Vân Yên bị ép ký vào điều ước tủi nhục.
Mới xem như hàn gắn được quan hệ.
Cả hai người đều lòng dạ biết rõ Nhạn Bắc Hàn không phải thật sự tức giận, mà là lần này thật sự quá xấu hổ nên mới làm bộ làm tịch.
Nhưng lời này, trong lòng tự mình hiểu là được, nào dám nói ra?
Hơn nữa còn phải dỗ dành thật tốt, nếu không sự tức giận vì xấu hổ này sẽ thật sự biến thành cơn giận thực sự, lúc đó sẽ thật sự không hay ho.
Nhạn Đại Nhân giáo huấn Tất Vân Yên, khiến Phương gia chủ cảm thấy khó chịu.
"Ta không giận Phương Triệt! Phương Triệt vốn là một tên đồ lưu manh, bản chất lưu manh của hắn ta giận hắn làm gì? Nhưng ngươi Tất Vân Yên thế mà lại đâm sau lưng ta? ..."
Câu nói này khiến trong lòng Phương gia chủ như dời sông lấp biển.
Ta... Ta thành đồ lưu manh từ lúc nào?
Thế là vào một ngày nọ, khi về phòng hầu hạ Nhạn Đại Nhân nghỉ ngơi, Phương gia chủ ở trong chăn đè Nhạn Đại Nhân dưới thân, rất tức tối hỏi: "Ta làm sao lại là đồ lưu manh?"
"Ta đường đường chính nhân quân tử sao lại là đồ lưu manh rồi?"
"Ta đường đường Tổng trưởng quan Thủ Hộ Giả, Giáo chủ Dạ Ma Giáo, sao lại là đồ lưu manh đây?"
"Nhạn Đại Nhân, ngài cho một lời giải thích!"
Có thể thấy Phương đại nhân rất oán giận và ấm ức, không ngừng truy vấn hết lần này đến lần khác.
Không chịu nổi sự tra tấn truy vấn liên tục của Phương gia chủ, Nhạn Đại Nhân đành thu lại lời nói của mình đồng thời xin lỗi, hơn nữa còn tâm phục khẩu phục thừa nhận Phương đại nhân chính là thiên hạ đệ nhất chính nhân quân tử.
Là mẫu mực quân tử cương trực công chính, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, tuyệt không động lòng vì sắc đẹp.
Phương đại nhân vẫn không nguôi giận, tiếp tục trừng phạt hồi lâu mới cuối cùng dừng lại, đồng thời cảnh cáo mấy câu với Nhạn Đại Nhân đã bị tra tấn đến sắp hôn mê.
"Nhạn Đại Nhân, thuộc hạ khuyên ngài một câu, sau này nói chuyện phải chú ý! Mặc dù ngài không quan tâm, nhưng tiểu ma nữ lại đang ở trong tay ta!"
Nhạn Đại Nhân bây giờ rất hối hận đã giao tiểu ma nữ vào tay Phương đại nhân, nhưng đã muộn.
Đã bị ăn sạch sành sanh rồi.
Phương gia chủ tại núi rừng tách biệt với thế sự này, thành lập Phương gia của mình, mỗi ngày dẫn theo hai nàng dâu luyện công, sống cuộc sống thần tiên của cao nhân ẩn sĩ.
Đương nhiên, nói về việc tu luyện, hoàn toàn có thể nói là cuộc sống địa ngục!
Nhạn Bắc Hàn cũng trở nên vô cùng nghiêm khắc.
Cảm giác bị Mạc Cảm Vân dùng tu vi nghiền ép lần đó, khiến Nhạn Bắc Hàn đến giờ vẫn còn nhớ như in.
Điều này khiến Nhạn Bắc Hàn ý thức được, mặc dù mình tưởng rằng mình và Phương Triệt chưa từng lười biếng chút nào, nhưng người thật sự không lười biếng lại là Phương Triệt, còn mình và Tất Vân Yên thì đích thực đã có chút đắm chìm trong tình yêu trong khoảng thời gian đó.
Nhạn Bắc Hàn trước nay đều không phải kiểu phụ nữ chết không hối cải, sau khi phát hiện sai lầm của mình, liền lập tức thay đổi.
Không có lý nào Phong Vân và Tuyết Trường Thanh lúc ấy đều có thể đạt tới Thánh Tôn tam phẩm đỉnh phong, mà mình lúc đó lại chỉ có thể đạt tới Thánh Tôn nhất phẩm đỉnh phong!
Sự nghiêm túc của nàng khi luyện công khiến Phương Triệt cũng cảm thấy khủng bố.
Phương Triệt muốn đi theo tiết tấu luyện công của Nhạn Bắc Hàn, nhưng lại bị nàng khuyên can: "Luyện công, mỗi người có tiết tấu của riêng mình. Ngươi thuộc về tiết tấu giang hồ, ta đã từng thử nhưng không theo kịp tiết tấu của ngươi."
"Còn ta thuộc về tiết tấu của vòng tròn này của ta, ngươi cũng không cần theo ta luyện, nếu không cũng khó khăn tương tự."
"Vân Yên cũng như vậy, mặc dù luôn bị ta ép luyện công, nhưng nàng cũng có tiết tấu luyện công của chính mình."
"Luyện công theo tiết tấu của bản thân, chỉ cần đặt ra mục tiêu rõ ràng rồi thực hiện là được, không nên đi theo tiết tấu của người khác. Bất kể là tiết tấu nào, chỉ cần có thể thực hiện được mục tiêu luyện công cuối cùng, chính là thành công."
Lời nói này của Nhạn Bắc Hàn khiến Phương Triệt nghĩ thông suốt rất nhiều điều, nhưng lại dường như càng thêm mơ hồ.
"Ta cùng Phong Vân, Tuyết Trường Thanh, Tất Vân Yên, Phong Tuyết Vũ vân vân, những người này thuộc về một vòng tròn. Ý nghĩa của vòng tròn này không phải là phân chia giai cấp, mà là thuộc về các đệ tử tầng lớp cao, dùng một câu để nói chính là... Phải nói thế nào nhỉ?"
Nhạn Bắc Hàn nói: "Chỉ cần người mà chúng ta nhắm tới không chết, thì chúng ta sẽ không chết, hơn nữa bình thường đều có người hộ đạo đi theo nên thường cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Cho nên tiết tấu luyện công của chúng ta là nhắm tới tiết tấu chiến đấu. Mà tiết tấu chiến đấu của chúng ta thường là... giữ lại một phần sức lực để bảo vệ tính mạng. Hay nói cách khác, giữ lại một phần lực để có thể luôn ứng phó tình huống nguy hiểm, chờ người hộ đạo ra tay cứu viện kịp thời."
"Nói theo lý thuyết, loại người như chúng ta, mặc dù tính mạng xem ra được bảo vệ hơn các ngươi, nhưng muốn thật sự đạt đến đỉnh phong võ đạo như Đoàn Thủ Tọa và Tuyết đại nhân lại là vô cùng khó khăn!"
Nhạn Bắc Hàn nói: "Cho nên cơ hội của chúng ta nằm ở Vân Đoan Binh Khí Phổ, ở nơi đó, trải nghiệm sinh tử chiến. Đây cũng chính là nguyên nhân thật sự vì sao dù biết rõ Vân Đoan Binh Khí Phổ của Đông Phương quân sư là một âm mưu, những người thuộc tầng lớp đệ tử cao nhất như chúng ta vẫn thiêu thân lao đầu vào lửa."
"Bao gồm Phong Vân, bao gồm cả ta, tương lai cũng cần phải đến Vân Đoan Binh Khí Phổ đi một chuyến."
Nhạn Bắc Hàn nhìn Phương Triệt nói: "Đây chính là cái gọi là, vòng tròn của chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận