Trường Dạ Quân Chủ

chương 669: Trường Dạ Quân Chủ sinh nhật rồi!

Chương 669: Trường Dạ Quân Chủ sinh nhật rồi!
Phát hành sách vậy mà tròn một năm rồi.
Năm ngoái ngày tám tháng tám phát hành sách, cho tới hôm nay vừa vặn một năm.
Hồi tưởng lại một năm này, có chút cảm giác thời gian trôi quá nhanh.
Sao mà đã một năm rồi?
Trong thời gian một năm, từ không có chữ nào, đến 352 vạn chữ. Trừ đi thời gian trước khi lên kệ thu phí, cơ bản bình quân một ngày viết một vạn chữ.
Tốc độ này, xem ra cũng được nhỉ?
Nghĩ lại tháng tư năm 2009 khi gõ xuống bốn chữ Lăng Thiên Truyền Thuyết, đến hiện tại, đã mười lăm năm rưỡi, hồi tưởng lại, thật đúng như một giấc chiêm bao.
Mười lăm năm, viết được 36 triệu chữ.
Cảm giác thành tựu tràn đầy.
Ha ha.
Nói một chút về quyển sách Trường Dạ này, lúc bắt đầu Trường Dạ, sự chuẩn bị cũng không đầy đủ, bởi vì năm trước tay ta bắt đầu đau, không viết được gì, (tác phẩm trước đó) kết thúc qua loa, rồi phải liên tục trị liệu bốn tháng.
Mãi cho đến tháng sáu, mới xem như có thể viết lại được, sau đó vừa tiếp tục trị liệu, vừa cân nhắc sách mới.
Sau đó quyết định dứt khoát. Đưa ra một quyết định bốc đồng, viết một bộ sách bốc đồng, một bộ sách khiến bản thân hài lòng.
Thế là từ lúc mở sách đã rất cứng đầu, không ngừng "đòn khiêng" với mọi người ở khu bình luận, thậm chí còn cố ý viết mấy chương khuyên lui (khuyên độc giả bỏ truyện), ý tứ chỉ có một: Ai không thích có thể không cần đọc... Hẹn gặp lại ở truyện sau cũng được.
Nhưng ta không ngờ tới, cứ "đòn khiêng" qua "đòn khiêng" lại, thế mà lại cùng rất nhiều người "đòn khiêng" thành bằng hữu... Sách, nói ra chính ta cũng không hiểu tại sao lại thế này nữa.
Ta còn tưởng rằng đã đắc tội hết các ngươi rồi chứ. Kết quả...
Đương nhiên cũng có người bị ta "đòn khiêng" cho chạy mất. Hắc hắc... Xin lỗi nhé, anh em đi rồi.
Sau đó các ngươi cứ thế dung túng cho ta viết đến ba trăm năm mươi vạn chữ, thế mà truyện vẫn chưa viết được một nửa.
Sách... Nói lại thì, thành tích không tốt mà vẫn có thể viết nhiều như vậy, ta cũng rất ngưu bức.
Nhưng ta cũng rất kiêu ngạo. Bởi vì quyển sách này, ngay cả chính ta xem xét, dù chưa hẳn hoàn mỹ, nhưng đối với bản thân ta mà nói, nó là tiêu chuẩn cao nhất.
Chất lượng cho tới hiện tại, về cơ bản không thay đổi.
Vẹn toàn.
Rất nhiều lão huynh đệ dần dần quay lại, từng người ra vẻ ông cụ non nói: Bộ trước có gì đâu mà xem, ta qua xem bộ này thử. Sau đó... quay lại rồi thì không đi nữa.
Thật vui mừng.
Ta rất vui mừng vì quyển sách này đã giúp ta tìm lại sơ tâm viết sách của mình.
Sáng tác là một chuyện vui vẻ.
Một năm nay của ta trôi qua rất phong phú, rất thong dong, rất vui vẻ, cũng rất tiêu sái. Mặc dù trong mắt người ngoài: Một ngày cắm mặt vào bàn viết mười mấy tiếng đồng hồ thì ngươi tiêu sái ở chỗ nào?
Nhưng... Sự tiêu sái của ta, bọn họ không hiểu. Nhưng các ngươi thì hiểu mà.
Như vậy chẳng phải đủ rồi sao?
Cho nên, tương lai ta sẽ còn tiếp tục thong dong như thế, tiếp tục phong phú khoái hoạt như thế, và đương nhiên cũng sẽ tiếp tục tiêu sái như thế.
Ngày này năm sau... Chắc là vẫn chưa viết xong đâu, (lau) mồ hôi.
Chương đơn chương chúc mừng sinh nhật hôm nay bị ta quên mất... Cho nên rạng sáng mới đang viết đây, rất không thong dong, lần sau sẽ sửa soạn kỹ hơn.
Để chúng ta, tiếp tục thong dong, tiếp tục đồng hành, và sau đó tiếp tục... "đòn khiêng"?
Đoạn đường này, các ngươi cảm thấy thế nào?
Ta rất hài lòng.
Lời cảm ơn đã nói với các ngươi quá nhiều rồi, vào ngày sinh nhật này ta sẽ không nói nữa, tất cả mọi người đều là huynh đệ nhà mình cả, khách khí làm gì.
Chúc phúc Trường Dạ Quân Chủ, sinh nhật vui vẻ!
Phong Lăng Thiên Hạ vào lúc sinh nhật Trường Dạ Quân Chủ.
Chúc mọi người, khoái hoạt!
Không nói gì khác, chiều nay đăng mười tám nghìn chữ!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận