Trường Dạ Quân Chủ

Chương 1093: Điên cuồng nhân tính (3)

Chương 1093: Nhân tính điên cuồng (3)
Xảy ra chuyện không có quan hệ gì với hắn. Nhưng ta đáp ứng thì sao? Sự tình bại lộ, hắn Phong Noãn còn muốn không đếm xỉa đến à?"
"Hy vọng hóa hình của ta đã bị đập nát, cao thủ Thần Dụ Linh Xà cũng đều bị gài bẫy, bố trí nhiều năm, ngay cả những bố trí trước đó của Phong Noãn, cũng đều bị rút sạch."
"Ta là đồ bỏ đi."
"Nhưng hắn Phong Noãn lại còn muốn yên yên ổn ổn tiếp tục làm nhị gia Phong gia? Đúng là nằm mơ! Hắn xứng sao?"
"Ta mẹ nó làm không xong Phong Hàn, chẳng lẽ còn làm không xong ngươi Phong Noãn?"
"Dù sao cũng đã bại rồi, trông cậy vào một kẻ tàn tật như ta giữ bí mật cho hắn sao? Hắn tính là cái thá gì!"
"Duy Ngã Chính Giáo hai năm nay đang tiễu sát Vô Diện Lâu... Hắc hắc, hắc hắc, có Phong Noãn ở đó, làm sao mà tiễu trừ được? Bất quá Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ không hổ là hùng tài đại lược, nhìn thấu sự tình, cũng chỉ để Đoạn Tịch Dương làm chuyện này..."
"Cũng may là Đoạn Tịch Dương, đổi người khác, sớm đã bị Vô Diện Lâu cạo chết rồi! Chức vụ của Phong Noãn trong giáo, lại chính là phụ trách phương diện tình báo đó... Tiễu sát Vô Diện Lâu, ha ha ha, thật mẹ nó buồn cười."
Trái tim Phương Triệt thắt lại.
Ta thao... Lại còn có chuyện như vậy!
Mà Phong Vân ở trong bóng tối càng thêm toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...
Chuyện này cũng may là Đoạn Tịch Dương không xảy ra việc gì, nếu Đoạn Tịch Dương bị Vô Diện Lâu cạo chết, vậy chuyện này...
Phong Vụ thở dốc.
Trong ánh mắt, tất cả đều là tơ máu.
Hắn nâng chén trà lên, ừng ực uống mấy ngụm, sau đó nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Phương Triệt: "Dạ Ma, ngươi đến từ tầng lớp ma nhỏ này, có phải nghe đến ngây người rồi không?"
"Đích thật là... kinh tâm động phách."
Phương Triệt thở dài.
Lời này không hề nói dối.
"Ngươi không phải muốn thẩm vấn, muốn ghi chép sao?"
Phong Vụ cười quái dị nói: "Còn muốn biết gì nữa, cứ việc nói."
"Ta không nghĩ ra nên hỏi cái gì." Phương Triệt cười khổ, nói: "Cứ dựa vào Vụ thiếu, ngươi nghĩ đến đâu, thì nói đến đó đi."
"Ta à? Tốt, tốt, tốt!" Phong Vụ cười như điên, giơ ngón tay cái lên: "Biết điều đấy!"
"Phong gia, Phong gia còn có cái gì uy hiếp không? Còn có cái gì có thể giáng cho Phong gia một đòn nặng nề không?"
Phong Vụ vắt óc suy nghĩ.
Phương Triệt và Phong Vân đang ẩn mình đồng thời thở dài.
Phong Vụ này, vì muốn huỷ hoại gia tộc của mình, thật đúng là lo lắng hết lòng.
"À, còn một chuyện nữa."
Phong Vụ hừ một tiếng nói: "Khoảng thời gian trước, đột nhiên tiễu trừ cứ điểm của Thần Dụ Giáo, chuyện này trước đó không hề có động tĩnh gì, đột nhiên liền bắt đầu hành động khắp tám hướng xung quanh Thần Kinh. Vì chuyện này, Thần Dụ Giáo, Linh Xà giáo và cả nhị thúc Phong Noãn của ta đã xảy ra xung đột."
"Bởi vì những nơi bị nhổ bỏ đều là cứ điểm của Thần Dụ Giáo, còn Linh Xà giáo thì không hề bị động chạm chút nào. Vì chuyện này, Thần Dụ Giáo cực kỳ tức giận, cho rằng mình bị nhắm vào, bị bán đứng."
"Lúc tới tìm ta, bị ta mắng đuổi đi, mẹ nó các ngươi Thần Dụ, Linh Xà tính là cái thá gì? Ta mà muốn bán, lẽ nào chỉ bán một nhà? Đương nhiên là bán sạch!"
Phong Vụ oán giận mắng, suýt nữa thì phun nước bọt, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp từ nhỏ vẫn khiến hắn kiềm chế hành vi thô tục này.
Lẩm bẩm mắng: "Thật sự cho rằng có thể nắm đằng chuôi ta sao? Cũng không soi lại mình xem, một con Xú Dứu, một con rắn, đều là thứ gì chứ? Thật sự coi mình là người à?"
"Cho nên hai nhà này đi tìm Phong Noãn cãi cọ. Về sau cũng chẳng giải quyết được gì. Ngược lại để ta xem được một màn kịch hay, hóa ra cái gọi là Giáo chủ, cái gọi là công tử, cái gọi là đại nhân vật, đến lúc tranh giành lợi ích, cũng đều thở hồng hộc y như nhau! Giống hệt đám tiểu thương mà bọn hắn xem thường! Phi!"
"Vậy, cứ điểm của Linh Xà giáo, Vụ thiếu có biết ở đâu không?"
Phương Triệt hỏi.
"Ta đương nhiên biết!"
Dưới sự ảnh hưởng không ngừng của loạn hồn hương, đầu óc Phong Vụ bây giờ đã trở nên thế nào, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không rõ.
Hắn chống đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng ác độc, nhìn Phương Triệt thản nhiên nói: "Ngươi cầu xin người ta như thế sao? Phải biết tin tức này mà lộ ra ngoài, mới là công tích lớn nhất đối với ngươi. Ngươi đến một chén rượu cũng không mời à?"
Phương Triệt trong lòng thầm than lợi hại.
Đã đến tình trạng này rồi, đầu óc Phong Vụ thế mà vẫn còn có thể nghĩ cách vớt vát lợi ích cho mình.
Đúng như Phong Vụ nói, hỏi ra được cứ điểm của Linh Xà giáo, chính là một công lớn.
Về phần lý do Phong Vụ tạo phản, kỳ thực cũng không tính là công tích gì.
Đơn giản là do tàn tật lâu ngày dẫn đến tư tưởng bị dồn nén mà trở nên điên dại —— điểm này, có lẽ ngay cả bọn Nhạn Nam cũng không cần thẩm vấn liền có thể đoán ra.
Phương Triệt cười khổ nhàn nhạt: "Vụ thiếu nếu muốn uống rượu, chỉ cần nói một tiếng là được. Về phương diện công tích, ta tự nhiên là muốn. Nhưng mà, Vụ thiếu, nếu đổi lại ngươi là ta, ngươi sẽ cho rằng, chút công tích này đối với Dạ Ma đang bị cả thiên hạ đối địch như ta mà nói, có tác dụng lớn lắm sao?"
Phong Vụ sửng sốt.
Lập tức cười to.
Cười đến chảy cả nước mắt, run rẩy nói: "Ta lại suýt quên mất... Ngươi Dạ Ma, chẳng khá hơn ta là bao, ta Phong Vụ bây giờ cố nhiên là tạo phản, cố nhiên là đời này coi như xong, nhưng nếu chỉ muốn sống sót, thì cũng không khó. Còn ngươi Dạ Ma, thật sự rất có khả năng... Không đúng, là khả năng rất lớn sẽ chết trước mặt ta."
"Hay nói đúng hơn... chẳng bao lâu nữa đâu. Chỉ cần thánh quyến của Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ giảm đi một chút, ngươi liền xong đời! Ngươi dựa vào cái gì mà đấu với mấy trăm mấy ngàn đại thế gia? Ha ha ha... Bọn hắn nghiền chết ngươi, cũng chẳng khác gì nghiền chết một con kiến."
Phương Triệt lấy ra bầu rượu, chén rượu, thản nhiên nói: "Cho nên ta chỉ có thể mời ngươi một chén."
"Ba chén!"
Phong Vụ yêu cầu: "Khoảng thời gian này, miệng ta mẹ nó nhạt thếch! Phong Vân cái tên vương bát đản này, em ruột hắn ngồi tù, hắn cũng không biết đến thăm, còn giả bộ cái gì mà anh em ruột thịt huynh hữu đệ cung, ta thật sự là đi mẹ nhà hắn!"
"Ba chén thì ba chén."
Phương Triệt vừa rót rượu, vừa thở dài: "Vụ thiếu, kỳ thực ta rất ngưỡng mộ ngươi. Không phải chế nhạo đâu, ngài hiểu mà."
"Ngươi đương nhiên nên ngưỡng mộ ta."
Phong Vụ uống rượu, mím môi, ánh mắt cao ngạo, thần sắc kiêu bạc, nói: "Cứ nói chuyện ta phạm phải đi, đổi lại là ai khác cũng phải chết! Nhưng ta có thể bất tử!"
Ánh mắt Phương Triệt sáng lên: "Vụ thiếu, ngươi thế mà có thể biết chính xác ta ngưỡng mộ điều gì, bội phục."
Biểu hiện 'ánh mắt sáng lên' này của Phương Triệt bị Phong Vụ nắm bắt chính xác, hắn lập tức trở nên lanh lợi, cười tủm tỉm nói: "Xuất thân là thứ không thể ngưỡng mộ mà có được, nhưng tao ngộ thì có thể, một kẻ như ngươi lúc nào cũng có thể chết, đương nhiên ngưỡng mộ kẻ phạm tội lớn ngập trời như ta mà vẫn không chết được. Ta nhìn ra điều này thì có gì lạ đâu?"
Hắn bưng chén rượu, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn nói: "Cứ điểm của Linh Xà giáo à, ở Thần Kinh không nhiều, hơn nữa sau khi ta xảy ra chuyện, cũng chưa chắc còn bao nhiêu người ở lại. Sẽ chẳng thu hoạch được gì đâu, điều này khiến ta chẳng có cảm giác thành tựu gì cả."
"Ai, chuyện ở biệt viện lần trước, vẫn là quá lộ liễu, sao có thể đánh cỏ động rắn như thế chứ?"
Phong Vụ tỏ vẻ bất mãn: "Chuyện của ta còn chưa xong đâu, bọn hắn dựa vào cái gì mà có thể đào thoát? Duy Ngã Chính Giáo làm việc vẫn còn quá thô thiển!"
Phương Triệt thầm thở dài.
Tính tình, tính cách của vị Phong gia thiếu gia này, hắn xem như đã nhìn ra: Chỉ cần ta sống không tốt, vậy thì bất kể là ai trong thiên hạ này, cũng đừng hòng sống tốt!
Ngươi sống tốt, ngươi chính là có tội, ngươi chính là tội không thể tha!
Nhất định phải cùng ta chịu xui xẻo mới được.
Nếu như ta xong đời, vậy thì ta có thể kéo theo bao nhiêu kẻ chết cùng thì cứ kéo!
Tuyệt đối sẽ không để sót một ai!
Cực đoan đến cùng cực và tà ác độc địa!
"Được rồi, ngươi lấy mà lập công đi."
Phong Vụ rất sảng khoái đưa ra mấy địa chỉ, sau đó, lại còn sợ cao thủ Duy Ngã Chính Giáo tìm không thấy, nên ghi chú tên gọi chính xác.
"Phố Phượng Vĩ này, có mấy chỗ, ta nói là cái chỗ có phường hiệu đó."
"Đường Cái Dàm này, không phải chữ 'long' trong 'con rồng', mà là chữ 'long' trong 'cái lồng'..."
"... "
Phương Triệt vừa ghi chép vừa tấm tắc than thở.
Ngươi bán đứng người khác đúng là nghiêm túc thật đấy.
"Chắc chắn vẫn còn những chuyện khác chứ? Chuyện của Phong Noãn, hắn đã muốn tranh quyền đoạt vị, không thể chỉ có bấy nhiêu đây được?"
Phương Triệt hỏi ra một câu hỏi mà sau này hắn cảm thấy hối hận nhất.
"Phong Noãn tâm cơ sâu xa, đương nhiên không thể để ta biết hết mọi chuyện được."
Phong Vụ hừ một tiếng, nói: "Bất quá lão vương bát đản này có cấu kết với ám tuyến của thủ hộ giả, chuyện này thì ta lại biết."
"!!"
Trong lòng Phương Triệt nhất thời lộp bộp một tiếng.
Mẹ nó, gay go rồi!
Sao lại moi ra được chuyện này chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận