Trường Dạ Quân Chủ

Chương 1099: Vạn hồn đồng quy! 【 là trắng ngân minh bản tâm tăng thêm 8 9 ] (1)

Chương 1099: Vạn hồn đồng quy! [Là tăng thêm cho bạch ngân minh Bản Tâm 8/9] (1)
Nhạn Nam đầy ẩn ý nghiêng đầu liếc Phương Triệt một cái.
Phương Triệt cúi đầu, không thay đổi sắc mặt ghi chép.
Cuối cùng, việc khai báo đồng phạm đã hoàn tất.
Nhạn Nam nặng nề nói: "Dạ Ma, ngươi có biết, đợt này liên lụy đến bao nhiêu người không? Cần phải giết bao nhiêu người?"
Phương Triệt kính cẩn nói: "Việc này phải xem chỉ thị của Phó Tổng Giáo chủ ngài, nếu như nghiêm trị từ nặng, ước chừng là phải giết hơn một trăm vạn người."
"Nghĩ đơn giản quá rồi."
Nhạn Nam thản nhiên nói: "Cắt cỏ, há có thể không trừ tận gốc? Một trăm vạn? Đợi đến lúc ngươi thật sự giết rồi hãy nhìn xem."
"Nói về cứ điểm của Thần Dụ Linh Xà, và làm sao liên lạc, bây giờ muốn tóm ra để giết chết, còn có biện pháp nào không."
Nhạn Nam nói.
"Vâng."
Phong Noãn từ đầu đến cuối vẫn thẳng tắp quỳ trên mặt đất, bắt đầu một lượt khai báo mới.
"Nói về tuyến nội gián của thủ hộ giả, đều ở đâu, làm sao liên hệ."
Giọng Nhạn Nam không chút bận tâm.
"Vâng, ta liên hệ với bên thủ hộ giả cũng là do ngẫu nhiên, vẫn chưa tiếp xúc trực tiếp. Mà là sau khi phát hiện mấy địa điểm hoặc là dấu hiệu khả nghi, liền chủ động để lại tình báo. Sau đó lúc quay lại lần nữa thì phát hiện quả nhiên đã bị lấy đi. Thế là lại để lại ở vị trí cũ."
"Từ đầu đến cuối, chưa từng gặp mặt. Cũng không biết người bên kia là ai. Nhưng những việc muốn dựa vào tình báo để mượn tay thủ hộ giả làm, lại đều đã làm được."
Phong Noãn nói: "Bây giờ, tin tức ta bị bắt, có lẽ bọn hắn đã biết, có tìm tới hay không, ta cũng không chắc chắn."
"Tại sao lại như vậy?"
Thần Cô nhíu mày.
"Ta không tin tưởng bọn hắn, thật ra bọn hắn cũng không tin tưởng ta, thuộc dạng ngầm hiểu ý thu thập tình báo, nhưng song phương đều đề phòng lẫn nhau."
Phong Noãn cười khổ một tiếng, nói: "Từ đầu đến cuối, chỉ là bản thân ta đơn phương đưa tình báo, còn bên kia, chưa từng cho phản hồi."
"Rất khá."
Nhạn Nam tán thưởng nói: "Hai trận doanh lớn đối địch, bên này cao tầng chủ động chuyển giao tình báo mà không cầu bất kỳ hồi báo nào. Phong Noãn, tinh thần chấp nhất trả giá này của ngươi, khiến lão phu cảm thấy ngươi thật sự có thể làm được chuyện lớn."
Phong Noãn trán dán sát đất, không nói lời nào.
Hắn biết Nhạn Nam đang nói lời châm chọc.
Nhưng hắn không cách nào phản bác. Đứng trên lập trường của Phong Noãn, cũng không có tình huống nào là 'không thu hoạch được gì'. Trên thực tế hắn mới là người thu hoạch lớn nhất.
Bởi vì, người của thủ hộ giả trước sau như một đều làm việc dựa theo chỉ thị của hắn.
Bất kể là chuyện gì.
Hơn nữa tình báo hắn đưa ra đều là những việc chính hắn muốn làm nhưng không tiện làm. Thủ hộ giả làm thay, đối với Phong Noãn mà nói thì hoàn toàn không có gì để chê.
Thủ hộ giả cố nhiên được lợi, nhưng Phong Noãn bên này lại loại bỏ được phe đối lập, đả kích đối thủ, đảm bảo quyền lợi của mình được khuếch trương thêm một bước.
Còn có thể triệt để cắt đứt gốc rễ mâu thuẫn với mình, dẫn xung đột hướng ra bên ngoài.
Đối phương không tin tưởng Phong Noãn cũng là điều chắc chắn, bởi vì Phong Noãn từ trước đến nay đều làm việc vì chính hắn, chứ không phải làm việc cho thủ hộ giả.
Điểm này nhất định phải phân biệt rõ ràng.
Tình báo ta đưa cho các ngươi, các ngươi là thủ hộ giả muốn làm hay không thì tùy. Nếu các ngươi không làm, sau này ta cũng sẽ không đưa nữa.
Các ngươi muốn dùng việc nắm giữ tình báo này để áp chế ta, hoặc là muốn tố cáo ta gây ra rối loạn cho Duy Ngã Chính Giáo, cũng đều không có bất kỳ chứng cớ nào và không có khả năng làm được.
Đợt này, chỉ có thể nói hai bên đều là lão hồ ly cẩn thận. Lợi dụng lẫn nhau, nhưng lại không để lại bất kỳ điểm yếu nào cho đối phương, nước giếng không phạm nước sông.
Sau khi hiểu rõ phương thức của song phương, Nhạn Nam nhíu mày.
Phương thức tiếp xúc kiểu này, là một trong những khả năng mà trong lòng hắn không muốn nhìn thấy nhất!
Quả nhiên đều là tay tình báo lão luyện.
Việc này thật đúng là khó tìm.
"Dạ Ma, chuyện này giao cho ngươi. Trong lúc thẩm tra những vụ án này, đồng thời phải tìm ra tuyến nội gián này của thủ hộ giả." Nhạn Nam hạ quyết định.
"Vâng." Phương Triệt vẻ mặt đau khổ đáp ứng.
Trong lòng ngược lại lại có chút yên tâm.
Lo lắng trước đó của mình quả nhiên là thừa thãi, nội gián ở đây nếu không phải lão hồ ly thân kinh bách chiến, sao có thể dễ dàng bị bại lộ như vậy?
Nhưng không thể không nói đối phương cẩn thận là có lý. Bởi vì nếu Phong Noãn thật sự đạt được mục đích của chính mình, vậy bước tiếp theo chắc chắn là bắt cái tuyến nội gián này tới tranh công! Điều này là khẳng định.
Nếu như vì tin tưởng Phong Noãn mà bị bại lộ, vậy thật sự đến mức ngay cả Đông Phương Tam Tam cũng phải cảm thấy mất mặt.
Thẩm vấn đến đây thật ra là đã kết thúc.
"Phong Noãn, ngươi có hối hận không?" Thần Cô hỏi.
"Thuộc hạ không hối hận."
Phong Noãn thản nhiên nói: "Cũng không có gì đáng để hối hận."
"Phụ thân ta chính là gia chủ đương thời của Phong gia; còn ta, số mệnh không tốt. Sinh ra lại đứng thứ hai. Đại ca là trưởng tử trưởng tôn, tự nhiên là người kế vị."
"Đại ca Phong Hàn đủ thiên tài, con đường võ đạo có tiền đồ hơn ta."
"Thuở nhỏ tình cảm huynh đệ cũng coi như là không tệ."
"Nhưng đại ca bẩm sinh không có dã tâm, không tranh giành. Thậm chí là cái gì cũng không muốn làm."
"Nhưng vị trí gia chủ Phong gia này, không có dã tâm thì không được. Gia chủ thờ ơ, sẽ khiến cả gia tộc và thế lực thuộc hạ đều nguội lạnh theo. Điểm này, không cần ta phải nói."
"Hắn không muốn làm, ta muốn làm. Hắn không thèm vị trí này, ta lại thèm. Cho nên ta dùng hết mọi thủ đoạn, ngấm ngầm phá hoại."
"Nếu ta thành công, ta chính là gia chủ Phong gia, mọi chuyện đều do ta quyết định."
"Ta thiết kế hãm hại đại ca, ám sát đại ca, ám sát đại tẩu, ám sát tâm phúc của đại ca, xúi giục Phong Vụ, xúi giục Phong Tinh, Phong Nguyệt để đối kháng Phong Vân."
"Tất cả mọi việc đều là ta làm. Ta không phủ nhận."
"Nếu đã thất bại, vậy chính là được làm vua thua làm giặc, không có gì để nói. Ta nhận thua, ta nhận bại, ta nhận tội; cũng nhận phạt, càng nhận mệnh."
"Thắng, ta chắc chắn không làm được việc thắng một cách quang minh chính đại. Nhưng đã thua, thì chút giác ngộ này vẫn có. Thua trước mặt mấy vị lão nhân gia các ngài, ta muốn thua một cách lỗi lạc."
Phong Noãn cuối cùng cũng ngẩng đầu lần đầu tiên, sắc mặt bình tĩnh, nói: "Ta, Phong Noãn, nhận thua!"
"Đối với những người bị ngươi liên lụy kia, ngươi có lời gì muốn nói không?" Nhạn Nam hỏi.
"Không có gì gọi là liên lụy cả. Ta không có lời gì để nói."
Phong Noãn thản nhiên nói: "Bọn họ chẳng qua chỉ muốn tiến thêm một bước, muốn có tòng long chi công mà thôi, mỗi người đều có dã tâm riêng, ta không cho rằng là ta liên lụy bọn họ, hết thảy đều là bọn họ tự gieo gió gặt bão."
Thẩm vấn đến mức này, Nhạn Nam và Thần Cô cũng chẳng còn hứng thú gì nữa.
Thậm chí cảm thấy nhạt nhẽo như nước, không có chút cảm xúc nào.
Ngay cả tức giận cũng không thể sinh ra nổi.
"Sự sống chết của chính ngươi và người nhà, ngươi đều không cân nhắc sao?" Tôn Vô Thiên hỏi.
"Chỉ là được làm vua thua làm giặc mà thôi, cân nhắc cũng vô dụng, cứ mặc cho các vị xử trí là được."
Phong Noãn cười nhạt một tiếng: "Bây giờ tính mệnh đều nằm trong một ý niệm của người ta, vậy thì cứ tiếp nhận hết thảy, mặc kệ tốt xấu, còn mất."
Nhạn Nam thở dài một tiếng: "Ngươi còn gì để nói không?"
Phong Noãn đang quỳ, trên gương mặt nho nhã lộ ra nụ cười, nói: "Ta rất đắc ý. Mặc dù ta không thành công, nhưng dù sao ta cũng đã kéo được Phong Vụ xuống ngựa. Mà Phong Tinh, Phong Nguyệt cũng đã giống như ta năm đó, giữa huynh đệ bọn họ tất nhiên cũng sẽ đi lại con đường xưa giữa ta và đại ca."
"Hạt giống đã gieo xuống."
"Tương lai... chi của đại ca ta, cũng sẽ không dễ chịu đâu."
Phong Noãn nói: "Cốt nhục tương tàn, đã là chuyện được định sẵn."
Phương Triệt nhịn không được hỏi: "Với tâm tính, lòng dạ, mưu lược và năng lực như ngươi, sao không nghĩ đến việc làm nên chuyện lớn trong giáo? Thăng tiến trong giáo chẳng phải cũng là một con đường Thanh Vân hay sao? Lại còn có quan hệ và tài nguyên của Phong gia ủng hộ, lẽ nào rất khó ư? Cần gì phải kết bè kéo đảng chỉ để mưu đồ một Phong gia?"
Phong Noãn cười: "Chỉ là? Chỉ là một Phong gia?"
Hắn trầm ngâm một chút, nói: "Dạ Ma đại nhân đã hỏi vậy, bây giờ có Nhạn Tổ và các vị ở đây, ta không ngại trịnh trọng trả lời một lần."
"Duy Ngã Chính Giáo là Duy Ngã Chính Giáo của Tổng Giáo chủ, là Duy Ngã Chính Giáo của Nhạn Tổ và các vị, là Duy Ngã Chính Giáo của Phong gia hoặc cửu đại gia tộc, nhưng lại không phải Duy Ngã Chính Giáo của ta, Phong Noãn."
"Nếu ta leo lên được vị trí gia chủ, tự nhiên sẽ dốc sức vì Duy Ngã Chính Giáo. Nhưng bây giờ ngay cả Phong gia cũng không phải của ta, con cháu của ta thậm chí ngay cả thân phận chủ mạch cũng không gánh nổi, Duy Ngã Chính Giáo thì có liên quan gì đến chúng ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận