Trường Dạ Quân Chủ

Chương 410: (2)

Chắc chắn sẽ phải làm ầm lên. Mà làm ầm lên, tự nhiên không phải là chuyện của hai người bọn họ nữa.
Mà là chuyện giữa thủ hộ giả và các thế ngoại môn phái.
Mà chuyện này, nếu thực sự làm lớn chuyện, truy cứu đến cùng, thì người sai tuyệt đối không phải Phương Triệt.
Người ta Phương Triệt đang chấp hành công vụ, sai ở chỗ nào?
Ngược lại là các ngươi Tử Y Cung, vì sao lại cản trở? Ở khách sạn đăng ký thân phận thì không được sao? Toàn bộ đại lục đều có quy củ như vậy, các ngươi Tử Y Cung lại không nể mặt như thế à?
Đối với người của Duy Ngã Chính Giáo thì các ngươi mềm mỏng như vậy, đối với chúng ta thì các ngươi lại cứng rắn như thế?
Đông Phương Tam Tam có lẽ còn bỏ qua, sẽ không để trong lòng. Nhưng Tuyết Phù Tiêu và Ngưng Tuyết kiếm là ai chứ?
Bọn hắn có thể nuốt trôi cục tức này sao?
Vả lại, Tử Y Cung dù không chửi mắng, nhưng nếu sau này điều tra, trong số những người thuộc các thế ngoại sơn môn có mặt ở đây, có mấy ai sẽ nói tốt cho Tử Y Cung?
Nói không chừng còn có người hy vọng Tử Y Cung càng xui xẻo càng tốt.
Hỏi: Tử Y Cung thật sự đã mắng Đông Phương Tam Tam, Tuyết Phù Tiêu và những người khác như thế sao?
Phần lớn người sẽ nói: Không phải, Tử Y Cung không có mắng.
Nhưng tuyệt đối sẽ có một bộ phận nhỏ người nói: Mắng! Tử Y Cung đích thực là đã mắng! Chính là mắng như vậy đó!
Đến lúc đó, chân tướng đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là mặt mũi.
Nếu Tuyết Phù Tiêu và Ngưng Tuyết kiếm không có hành động gì đó, thì không thể nào vãn hồi mặt mũi của bọn hắn. Mà hành động đó của bọn hắn là gì??
Tự nhiên là Tử Y Cung gặp xui xẻo.
Tử Y Cung cố nhiên lợi hại, nhưng so với thủ hộ giả... Thì so sánh thế nào được?
Nếu thật sự phát triển đến mức độ đó, nếu để cho cung chủ và các cao tầng khác của Tử Y Cung biết được, chỉ vì chuyện nhỏ như ở trọ không đăng ký mà lại rước lấy đại họa ngập trời thế này, chẳng phải là tức đến ngất đi hay sao?
Đến lúc đó đừng nói là Bối Thật, mà ngay cả mấy vị Trưởng Lão dẫn đội như chúng ta cũng tuyệt đối sẽ bị lột da!
Lữ Chính đứng trước lan can, giọng nói lạnh lùng, trầm giọng: "Vị Phương Chấp Sự này, chúng ta không hề mắng Đông Phương đại nhân và những người khác, ngươi ngậm máu phun người như vậy, là có ý đồ gì?"
Đông Vân Ngọc ngẩng đầu nói: "Các ngươi không mắng ư? Các ngươi chính là đã làm như vậy! Còn ác hơn cả mắng ra miệng! Cách làm của các ngươi, đặt mặt mũi của Cửu Gia và Tuyết đại nhân vào đâu?"
Lữ Chính tức giận nói: "Nói hươu nói vượn, chúng ta đã làm gì?"
"Các ngươi đã làm gì?"
Đông Vân Ngọc nói: "Gọi các ngươi xuống đăng ký, điếc à? Không nghe thấy sao? Không hiểu quy củ à? Tử Y Cung dạy dỗ đệ tử thế nào vậy? Ở khách sạn không đăng ký, người của trấn thủ đại điện đến yêu cầu đăng ký mà còn dẫn đầu chống đối? Sao hả? Vũ nhục mặt mũi của thủ hộ giả, chà đạp quy củ của thủ hộ giả, đối với Tử Y Cung các ngươi mà nói, như vậy thấy thoải mái lắm sao?!"
Lữ Chính á khẩu không trả lời được.
Bởi vì chuyện này, đích thực là Tử Y Cung nhảy ra trước.
Có lẽ các môn phái khác cũng không muốn cứ thế ngoan ngoãn đăng ký, nhưng khi người khác còn chưa kịp nhảy ra, thì Tử Y Cung đã nhảy ra rồi.
Mà con chim đầu đàn này, quả nhiên đã bị thủ hộ giả người ta bắt làm gương...
Nghĩ đến đây, lão không nhịn được quay đầu lại, hung hăng nhìn Bối Thật một cái.
Ngươi nói ngươi gấp cái rắm!
Hiện tại lại đảo ngược, đâm lao phải theo lao, thành ra lại đến lượt chúng ta.
Đông Vân Ngọc hừ một tiếng, nói: "Ngay cả Tuyết Phù Tiêu và Nhuế Thiên Sơn mà các ngươi còn không dám chửi một câu, các ngươi dựa vào cái gì mà xem thường thủ hộ giả?!"
Người của Tử Y Cung bị hai câu này làm cho tức đến nghẹn họng, thiếu chút nữa là ngất đi.
Câu nói này quả thực quá độc địa.
Đừng nói là Tử Y Cung chúng ta, ngay cả Phong Vân của Duy Ngã Chính Giáo, thân là đại thiếu gia số một của Duy Ngã Chính Giáo, lãnh tụ của thế hệ trẻ, hắn có dám ở đây chửi một câu 'Tuyết Phù Tiêu tính cái xâu, Ngưng Tuyết kiếm tính cái mấy cái!' không?
Toàn bộ đại lục, có mấy người dám làm như vậy?
Lữ Chính hít một hơi thật sâu, nói: "Vị này... Xin hỏi tôn tính đại danh!?"
"Đại trượng phu hành không đổi danh, tọa không đổi họ, ta là Đông Vân Ngọc!"
Đông Vân Ngọc ngẩng đầu nói: "Đông gia, đứng đầu trong xếp hạng thế gia cấp ba của thủ hộ giả, chính là nhà ta! Sao nào? Tử Y Cung các ngươi muốn trả thù nhà ta à? Hôm nay ta nói rõ ở đây, sau này Đông gia chúng ta mà có bất cứ chuyện gì xảy ra, đều là do Tử Y Cung các ngươi làm! Ta sẽ đi tìm Tuyết đại nhân cáo trạng, nói là vì các ngươi mắng hắn, ta đứng ra giữ gìn công đạo, kết quả các ngươi lại trả thù Đông gia chúng ta!"
Lữ Chính tức đến tối cả mặt mày: "Nói hươu nói vượn! Lão phu nói muốn trả thù các ngươi lúc nào? Lão phu với mấy vị lão tổ Đông gia các ngươi là bạn bè tâm đầu ý hợp..."
"Đừng nhắc đến mấy chuyện đó!"
Đông Vân Ngọc mặt mày cà chớn: "Mấy lão già đó không quản được ta! Đừng lấy bọn họ ra ép ta! Ta chỉ hỏi các ngươi, Tử Y Cung các ngươi đăng ký hay là không đăng ký!"
Lữ Chính tức đến không nói nên lời.
Nhắc đến tổ tông đối phương là muốn hòa hoãn quan hệ, kết quả tên vương bát đản này lại không cho chút mặt mũi nào!
Ngay lúc này.
Từ phía trên vọng xuống một giọng nói mơ hồ, phiêu diêu: "Muốn đăng ký thì tranh thủ xuống mà đăng ký, không đăng ký thì hoặc là cút đi, hoặc là làm thịt hai tên này rồi tiếp tục ở lại đây."
Lữ Chính giận dữ, quát: "Ai? Là ai đang nói? Cút ra đây!"
Không ai trả lời.
Nhưng tiếng bàn tán xôn xao của mọi người lại vang lên không ngớt như tằm ăn rỗi...
Người nói chuyện này tuy lời lẽ khó nghe, nhưng lại chỉ ra ba con đường, cũng là ba lựa chọn duy nhất.
Đăng ký!
Rời đi!
Giết người hoặc là mặc kệ, giả vờ không biết mà tiếp tục ở lại!
Nhưng giả vờ không biết là không thể nào.
Nếu giả vờ, hai tên tấu hài phía dưới kia sẽ còn tiếp tục, và sẽ càng ngày càng khó nghe.
Giết người cũng không thể nào.
Chuyện ầm ĩ lớn như vậy, tai mắt phức tạp, bao nhiêu người đang nhìn. Cứ thế giết người của thủ hộ giả đang chấp hành công vụ... Tuyệt đối là tử thù!
Nếu không đòi lại được công đạo, sau này còn ai tuân thủ quy củ của thủ hộ giả nữa?
Cho nên không thể giết người.
Vậy chỉ còn lại hai con đường.
Đăng ký.
Rời đi.
Rời đi cũng không được, bây giờ mà đi như vậy, chẳng khác nào bị đuổi ra khỏi cửa, Tử Y Cung sẽ mất sạch mặt mũi.
Nhưng ngoan ngoãn đăng ký thì cũng mất mặt lắm.
Vừa rồi ngươi cứng rắn lắm mà? Đi đâu rồi?
Bây giờ lại ngoan ngoãn xuống đăng ký? Sớm thì làm gì không làm?
Muốn tìm một lý do để vớt vát thể diện, kết quả hai người này lại như cục đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng. Lại còn miệng lưỡi đặc biệt độc địa.
Không cho chút mặt mũi nào thì thôi, lại còn luôn chực chờ bỏ đá xuống giếng để làm lớn chuyện triệt để!
Sao lại gặp phải hai tên vương bát đản thế này?
Lữ Chính trong lòng không ngừng thở dài.
Bối Thật, kẻ vừa rồi gây sự, bây giờ đang cúi gằm đầu, mặt mày đầy vẻ oán độc nhưng lại không dám nói câu nào.
Bởi vì ánh mắt trách cứ của các đồng môn đã đâm hắn thành trăm ngàn lỗ thủng.
Thậm chí có người bàn tán: Thật đúng là thành sự thì không, bại sự có thừa! Chỉ biết gây chuyện chứ không biết gánh vác! Gây chuyện xong đến cái mông dính phân mình cũng tự lau không sạch!
Mọi người bất mãn, thiếu chút nữa là đánh đuổi Bối Thật đi luôn.
Giọng nói ấm áp của Phong Vân ung dung vang lên: "Phương Tổng, nếu muốn đăng ký thì mau chóng đăng ký đi. Tất cả mọi người cùng đăng ký một lượt, vừa hay cũng làm quen với nhau một chút."
Câu nói này vừa vang lên, Lữ Chính thiếu chút nữa đã lệ nóng lưng tròng.
Cuối cùng cũng có người hoà giải.
Hơn nữa còn là Phong Vân của Duy Ngã Chính Giáo, địa vị đủ lớn.
Lữ Chính cười ha ha một tiếng, nói: "Đúng là chuyện nhỏ, chỉ là ở trọ đăng ký mà thôi, đám tiểu bối còn trẻ không hiểu chuyện, lão phu chẳng lẽ lại không hiểu? Vậy thì đăng ký."
Vừa dứt lời, từ trong các gian phòng của Tử Y Cung đã vọng ra những tiếng khen: "Lữ trưởng lão rộng lượng."
Trong phòng của các môn phái khác, cũng có tiếng vọng ra: "Lữ trưởng lão quả là bụng dạ rộng lớn."
Đông Vân Ngọc hừ một tiếng, nói: "Sớm thì sao không làm đi!"
Thế mà vẫn còn không buông tha.
Chủ yếu là vì vẫn còn chưa thấy đã.
Vừa rồi màn tấu hài kia, Đông Vân Ngọc rất muốn nói tiếp, thậm chí hắn còn muốn hát một bài. Tên bài hát là "Tử Y Cung chúng ta nói, thủ hộ giả tính cái xâu..."
Kết quả lại kết thúc như vậy.
Đúng là đầu voi đuôi chuột. Bất mãn!
Phương Triệt cười ha ha, vẻ mặt lập tức lại lộ ra nụ cười như gió xuân, nói: "Nếu đã như vậy, vậy thì bắt đầu đăng ký. Chưởng quỹ..."
Lập tức có người mang bàn ghế tới.
Phương Triệt một tay nâng bàn, một tay xách ghế, vèo một tiếng, đã đáp xuống giữa đài lớn phía ngoài.
Nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Trên bàn, bút mực giấy nghiên không hề suy suyển.
"Chưởng quỹ, ông đến ghi đăng ký đi. Sau khi đăng ký xong hết, sao chép cho chúng ta một bản."
Phương Triệt nói: "Họ tên, giới tính, tuổi tác, ở phòng nào, đăng ký rõ ràng là được."
Hai chân chưởng quỹ gần như nhũn ra như bún: "Ta... ta..."
Người ta xây cái đài lớn này rõ ràng là để tỷ võ, ngài lại mang bàn đặt ngay chính giữa, loại chuyện đắc tội người khác này, lão phu sao dám làm chứ...
Tất cả mọi người của các môn phái khác đều lộ ra nụ cười kỳ diệu trên mặt.
Cứ như vậy ngồi ở chính giữa, dưới ánh mắt của vạn người, bốn phía đều có thể nhìn thấy. Đối với Tử Y Cung mà nói, không nghi ngờ gì nữa, đây chẳng khác nào công khai tử hình!
Nhưng đây cũng là do Tử Y Cung tự chuốc lấy.
"Được rồi, Dạ Mộng đến đây." Phương Triệt gật gật đầu.
"Vâng." Dạ Mộng thướt tha đi theo hắn ra.
Bàn được đặt ngay ngắn chỉnh tề, đúng hướng tọa bắc triêu nam (Chú thích: quay lưng về phía bắc, nhìn về phương nam).
Dạ Mộng chậm rãi ngồi xuống.
Phương Triệt và Đông Vân Ngọc đứng hai bên, một trái một phải.
Sau đó Phương Triệt lớn tiếng nói: "Căn cứ quy củ của trấn thủ đại điện Bạch Vân Châu, khách ở trọ cần phải đăng ký! Hiện tại bắt đầu đăng ký! Môn phái đăng ký đầu tiên, Tử Y Cung!"
Rồi hắn ngẩng đầu, mặt và mắt không chút biểu cảm: "Lữ trưởng lão?"
Mặt Lữ Chính quả thực nóng ran như sốt, gầm lên một tiếng: "Tất cả xuống đăng ký!"
Các đệ tử Tử Y Cung từng người một mặt mày tràn đầy xấu hổ, trong mắt đầy vẻ oán độc, ánh mắt nhìn Phương Triệt và Đông Vân Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống hai người.
Nhưng hai người hoàn toàn không quan tâm.
Phương Triệt mặt không biểu cảm, ra vẻ giải quyết việc công, hai tay chắp sau lưng, đầy vẻ quan uy, quang minh lẫm liệt.
Còn Đông Vân Ngọc thì mặt mày đầy vẻ khiêu khích.
Ánh mắt hắn đảo qua từng khuôn mặt đệ tử Tử Y Cung, hễ một chút là lại bắt đầu lẩm bẩm trong miệng, sau đó thấy ai có vẻ đặc biệt không phục, không cam lòng, liền mở miệng hỏi.
"Này, cái biểu cảm gì đó?"
"Ngươi không phục?"
"Ngươi xem thường thủ hộ giả à?"
"Mẹ kiếp! Nhà có tang hả? Mặt mày đưa đám khó coi vậy!"
Nhất là đến lúc Bối Thật đăng ký, những lời trong miệng Đông Vân Ngọc càng thêm khó nghe.
"Sớm thì sao không làm đi, thật là... Tỏ vẻ ta đây nhị ngũ bát vạn (*ngồi chém gió tự sướng), lão tử còn tưởng cứng rắn được đến cùng, kết quả mẹ nó lại mềm xèo ra thế này... Mẹ kiếp, đến nón xanh nam vợ chạy theo người ta cũng không mềm nhanh như ngươi..."
"Còn dám trừng mắt... Còn dám trừng mắt à... Nhìn cái gì? Có giỏi thì tới giết ta đi? Giết ta, người của thủ hộ giả này!"
Bối Thật tức đến đỏ bừng cả mặt.
Vội vàng đăng ký xong, quay người rời đi.
"Đồ gà cay!"
Đông Vân Ngọc khinh thường phun nước bọt: "Thật khiến ta xem thường ngươi... Không phải vừa rồi nói hay lắm sao? Kiêu ngạo lắm mà... Ha ha ha ha..."
Không thể không nói, Phương Triệt vô cùng bội phục chính mình vì hôm nay đã gọi Đông Vân Ngọc tới.
Ta thật sự là anh minh thần võ!
Gọi Đông Vân Ngọc đến quả thực là thần lai chi bút.
Cái miệng này của Đông Vân Ngọc, nếu nói về lực sát thương, tuyệt đối không kém gì người trên Vân Đoan Binh Khí Phổ.
Nếu có thể mở một bảng 'Vân Đoan Ác Miệng Phổ', mà Đông Vân Ngọc xếp thứ hai, thì e rằng toàn bộ thiên hạ sẽ không ai phục.
Thật sự là... khiến người ta phải nhìn mà than thở.
May mà đã gọi Đông Vân Ngọc tới. Nếu không những lời rác rưởi vừa rồi kia đều coi như là do mình nói. Như vậy thì tổn hại hình tượng của mình biết bao.
Hơn nữa nếu không có vai phụ, hiệu quả sẽ giảm đi nhiều.
Ít nhất thì những lời như "Đông Phương Tam Tam tính là cái gì chứ, Tuyết Phù Tiêu tính cái xâu", có đánh chết Phương Triệt cũng không nói ra được. Nhưng Đông Vân Ngọc người ta lại mở miệng là nói ra, lưu loát đến cực điểm.
Về phần hình tượng...
Vấn đề này đối với Đông Vân Ngọc mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề.
Bởi vì hắn trước giờ vốn đâu có hình tượng.
Thoải mái.
Trên lầu.
Nhạn Bắc Hàn theo dõi toàn bộ quá trình, thật sự là nhìn mà than thở.
"Đúng là nhân tài."
Nhạn Bắc Hàn chậc chậc tán thưởng.
Hồng Di ở bên cạnh nói: "Ai cơ?"
"Tất cả đều là!"
Nhạn Bắc Hàn khe khẽ thở dài: "Phong Vân là nhân tài, Phương Triệt cũng là, thậm chí cả vị Lữ trưởng lão của Tử Y Cung này cũng vậy. Ba người này, một kẻ cao cao tại thượng, nhạt xem phong vân; một kẻ bày mưu tính kế, liệu sự trước, điều khiển thế cục; một kẻ co được dãn được, có thể tiến có thể lùi. Kẻ vô dụng chỉ có một mình Bối Thật."
Hồng Di thản nhiên nói: "Vậy theo ngươi thấy, Tử Y Cung sẽ lựa chọn phe nào? Ta muốn nói là, nếu như thế giới hoàn toàn hỗn loạn."
Nhạn Bắc Hàn không chút do dự nói: "Đương nhiên là phe thủ hộ giả, cũng chỉ có thể lựa chọn thủ hộ giả."
Trên ghế nằm, lỗ tai Đoạn Tịch Dương giật giật.
Hôm nay là cuối năm. Chúc mọi người cuối năm vui vẻ. Ta về nhà đốt pháo đây.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận