Trường Dạ Quân Chủ

Chương 839: Bạch Vân Võ Viện nan đề (1)

Chương 839: Nan đề của Bạch Vân Võ Viện (1)
Bất kể Phương Triệt có nguyện ý hay không, hắn đều nhất định phải thực hiện chuyến đi đến Bạch Vân Võ Viện này, cho dù ngày mai thân phận có bại lộ phải chạy đến Duy Ngã Chính Giáo, thì hôm nay, giữa thanh thiên bạch nhật, trước mắt bao người đến Bạch Vân Châu, cũng nhất định phải đến Bạch Vân Võ Viện một chuyến!
Cho nên, người thật sự đang thấp thỏm trong lòng lúc này chính là Phương Triệt, ngược lại không phải là người khác!
. . .
Bạch Vân Võ Viện quả nhiên lập tức trở nên kích động.
Phương tổng đến rồi.
Bởi vì Bạch Vân Võ Viện trong khoảng thời gian này mặc dù danh tiếng ngày càng vang dội, nhưng áp lực cũng quả thực không hề nhỏ.
Kể từ khi tin tức Phương Triệt dẫn đội tuần tra mười bảy châu đông nam truyền đến, Cao Thanh Vũ vẫn luôn trông ngóng ngày này.
Phương Triệt xuất thân từ Bạch Vân Võ Viện, một đường phấn đấu vươn lên, bây giờ đã trở thành đại quan một phương, quyền hành sánh ngang Triệu Sơn Hà!
Hơn nữa còn huyết đồ thiên hạ, danh chấn đại lục, thật sự là khắp hoàn vũ đều biết tên tuổi, uy áp cả hắc bạch hai đạo!
Hiện tại, toàn bộ học sinh của Bạch Vân Võ Viện đều lấy đó làm vinh dự, rất nhiều người khi nói chuyện phiếm, chưa được vài câu đã lại nói đến Phương Triệt.
Nhất là những chuyện về Phương Triệt lúc còn ở Võ Viện, càng được bàn tán say sưa.
Ba chữ 'Phương giáo hoa', càng khiến lòng người hướng tới.
Từ khi Bạch Vân Võ Viện có Phương giáo hoa, về sau liền không hề tuyển giáo hoa nào nữa.
Không có cách nào tuyển.
Giáo hoa nào có thể so sánh được với Phương Đồ? Hoàn toàn không có khả năng so sánh.
Nhưng mà, trong đám học sinh, cũng có những tiếng nói khác, ví dụ như Phương Triệt thật ra còn chưa học xong năm nhất đã đến ban Trấn Thủ Đại Điện.
Nội tình bên trong chuyện đó, cũng có vô số người đang đào bới.
Còn có người thề thốt chắc nịch: Lúc trước, thật ra Phương đại nhân chính là gặp phải đãi ngộ không công bằng, nên mới nghỉ học.
Còn có người nêu ví dụ: "Biết Thiên Tôn đại đội chứ? Chuyện đại diện Võ Viện xuất chiến biết chứ? Phương Đồ lúc ấy là lão đại của Thiên Tôn đại đội, nhưng Phương Đồ lại không được chọn tham chiến! Hắc hắc, duyên cớ bên trong, thật sự là ý vị thâm trường, đáng để suy nghĩ sâu xa đó."
"Lại có chuyện này?"
"Ha ha, cho nên nói, ngươi cái gì cũng không biết! Thật sự tưởng rằng thành tựu bây giờ của Phương Đồ Phương đại nhân, là do Võ Viện chúng ta nâng đỡ à? Ta nói cho ngươi biết, lúc trước Võ Viện chèn ép Phương đại nhân, thật đúng là người nghe đau lòng, kẻ thấy rơi lệ."
"Đậu đen rau muống a, còn có chuyện như vậy à? Lắm chuyện thật!"
"Cụ thể thì không biết, nhưng có thể biết, chuyện này hẳn là tầng lớp cao tầng của Võ Viện có vấn đề. . ."
". . ."
Không thể không nói, Bạch Vân Võ Viện sản sinh ra Phương Triệt, theo danh tiếng Phương Triệt ngày càng lớn, những lời bàn tán về Phương Triệt trong Võ Viện cũng ngày càng nhiều.
Những lời tích cực không ít, nhưng những người đào bới chân tướng năm đó lại càng nhiều.
Nhưng Võ Viện đối với loại chuyện này, không có biện pháp, vì không cách nào làm rõ!
Đều là những học sinh huyết khí phương cương, có lúc xúc động phẫn nộ, thậm chí có học sinh nhiệt huyết đứng ra, chất vấn Võ Viện: "Lúc trước vì sao lại đối xử không công bằng với Phương đại nhân?"
Loại chuyện này, người trong cuộc không lên tiếng, thì không có cách nào làm rõ.
Nhưng Phương Triệt gánh vác thiên hạ, đồ sát đông nam, đâu có thời gian để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này?
Nếu vì chuyện này mà đi tìm Phương Triệt yêu cầu... thì mặt mũi của Bạch Vân Võ Viện còn cần nữa không?
Cho nên Cao Thanh Vũ và tầng lớp cao tầng của Võ Viện, đối với chuyện này vẫn luôn đau đầu.
Lúc đó rất nhiều học sinh cùng khóa với Phương Triệt, hoặc khóa trên khóa dưới, thật ra đến giờ vẫn còn ở Võ Viện, nhưng... chân tướng trong đó, có mấy người biết được?
Ngược lại, chuyện lúc trước Phương Triệt ở Võ Viện, nào là Vấn Tâm Lộ, nào là bị chèn ép, nào là không được tham gia luận võ, nào là nghỉ học nửa năm... lại là những điều mà vô số người còn nhớ như in!
Rõ ràng Bạch Vân Võ Viện ban đầu là ủng hộ Phương Triệt, nhưng chuyện đến nước này, dưới làn sóng dư luận ồn ào, ngược lại dù thế nào cũng giải thích không rõ ràng.
Từ khi chuyện Phương tổng trưởng quan tuần tra đông nam được truyền đến.
Mặc dù Bạch Vân Võ Viện không ngừng cử người đi hỗ trợ trấn thủ đại điện, nhưng vẫn có vô số học sinh không rõ chân tướng âm thầm bàn tán.
"Thôi đi, lúc trước làm ra loại chuyện đó, bây giờ liều mạng lấy lòng ôm chân thúi thì có ích lợi gì?"
"Bây giờ làm bao nhiêu chuyện, làm sao có thể bù đắp được tổn thương mà Phương đại nhân phải chịu lúc trước?"
"Ta nói thẳng ở đây luôn, Phương đại nhân tuyệt đối sẽ không đến Bạch Vân Võ Viện, đổi là ta thì ta cũng không đến."
"Nhìn đám cao tầng Võ Viện bây giờ từng người nhảy nhót lung tung, liều mạng nghĩ cách vuốt mông ngựa, thật khiến người ta buồn nôn. . ."
Những lời bàn tán như thế này, gần như đã hình thành quy mô.
Giáo sư Võ Viện có thể khống chế học sinh luyện võ, nhưng làm sao có thể ngăn cản được những lời bàn tán xì xào mênh mông như biển cả trong bóng tối?
Hóng chuyện hớt, vốn là nhân chi thường tình, huống chi chuyện náo nhiệt này lại xảy ra ngay bên cạnh mình?
Cho nên, Võ Viện đã mở họp nhiều lần.
Mỗi lần họp, Lệ Trường Không, Băng Thượng Tuyết, Đoạn Trung Lưu, Bạo Phi Vũ bốn người đều có mặt.
Chuyện này phải làm sao?
Nhưng bất kể thế nào, lần này Phương Triệt đến Bạch Vân Châu, quyết không thể để hắn cứ thế mà đi, hắn nhất định phải đến Bạch Vân Võ Viện một chuyến.
Nếu không... thật sự sẽ ảnh hưởng đến cả việc dạy học!
Mọi người đã họp nhiều lần, kế hoạch cũng đã vạch ra mấy phương án, hiện tại vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.
Nhưng mọi người vô cùng nôn nóng bất an, mà cơn gió đông Phương Triệt lại không hề có tin tức hành tung cụ thể, không ai dám chắc hắn hiện đã tuần tra đến đâu.
Đợi mãi không đến, đợi hoài vẫn không tới.
Cao Thanh Vũ khoảng thời gian này khóe miệng đều nổi nhiệt.
Thế là tâm trạng không tốt, cái tính cách thù dai của lão cáo già này lại trỗi dậy, mỗi ngày đều âm thầm chửi mắng Hoàng Nhất Phàm. Nhưng qua mấy ngày, càng ngày càng bực bội, từ chửi thầm dần dần biến thành chửi công khai.
"Họ Hoàng thật không đặt sai cho ngươi. . ."
"Gọi là Nhất Phàm cũng chẳng sai chút nào, cái đầu của ngươi, cũng chỉ gọi là Nhất Phàm... thật là đáng ghét. Bực mình với ngươi biết không?"
"Cũng chỉ là có chút võ lực, lúc trước ngươi bất mãn với Phương Triệt, ha ha, họ Hoàng thật không sai, đầy đầu toàn là thứ vàng vàng đó, ngươi biết thứ đó là gì không?"
"Ánh mắt ngươi như chuột trong cống ngầm, không hiểu những lời này à? Thốn quang! Tầm nhìn hạn hẹp!"
"Ngươi cái lão già chết bầm sống lâu như vậy thật đúng là lãng phí lương thực."
"Ngồi xổm còn chiếm mất chỗ tốt của người khác. . ."
Hoàng Nhất Phàm bị mắng đến tức sôi gan, nhưng lại không dám phát tác.
Bởi vì lúc trước, đúng là hắn có thành kiến với Phương Triệt. Nhưng trải qua thời gian dài như vậy, nhìn thấy những việc Phương Triệt làm, Hoàng Nhất Phàm đã sớm hoài nghi rằng lúc trước mình chính là đã bị lung lạc.
Trong lòng thầm mắng mồ mả mười tám đời tổ tông của Trần Nhập Hải và Phạm Thiên Điều lúc trước.
Bởi vì... những việc Phương Triệt làm, cái nào giống ma đầu chứ?
Mỗi bước đi đó, chẳng phải là vì thiên hạ thương sinh sao?
Bậc anh hùng đại hào kiệt như vậy, lại bị mình hiểu lầm vào lúc cần sự ủng hộ giúp đỡ nhất... Bây giờ mình bị mắng, bị mắng thì đã sao? Bị mắng là đáng đời!
Hoàng Nhất Phàm mỗi ngày đều thở dài.
Không khỏi lại ao ước Thần Lão Đầu.
Nhớ lại lúc trước khi Phương Triệt gặp phải đãi ngộ không công bằng, Thần Chí Huyền tu vi còn chưa khôi phục đã đeo đầy huân chương công thần trước ngực, xông vào giữa đại hội để tranh luận lẽ phải, cái cảnh tượng đó.
Thà khóc lóc om sòm, hoàn toàn không màng đến thanh danh của mình, thà phải trả giá bằng chính bản thân cũng phải vì Phương Triệt mà tranh luận lẽ phải vào khoảnh khắc đó. . .
Hoàng Nhất Phàm bây giờ mỗi lần nhớ lại, đều ao ước đến muốn rơi lệ.
Nhìn người ta xem, rồi nhìn lại mình xem.
Đúng vậy, Thần Chí Huyền chết rồi, nhưng người ta là hy sinh oanh liệt, chết có ý nghĩa, hơn nữa, nghe nói Phương Triệt chỉ cần ở Đông Hồ là lại đến thắp hương cho Thần Lão Đầu.
Câu chuyện giữa Thần Lão Đầu và Phương tổng trưởng quan lúc trước, hiện đã trở thành một giai thoại trên đại lục!
Còn mình thì sao?
Khi người khác nhắc tới mình thì nói thế nào: Ha ha. . . Cái gã Hoàng Nhất Phàm ấy à, bụng dạ hẹp hòi, tầm nhìn hạn hẹp. . .
Không thể không nói, danh dự của Hoàng Nhất Phàm hiện tại, dưới ảnh hưởng của chuyện này, thậm chí còn tệ đến mức khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận