Trường Dạ Quân Chủ

Chương 792: Hắn là anh hùng của chúng ta

Chương 792: Hắn là anh hùng của chúng ta
Đám người này tụ lại một chỗ, thật là náo nhiệt.
Đầu tiên mọi người cùng nhau thương nghị, làm sao để bảo hộ, chiếu cố chuyện của Dạ Mộng cùng Phương Thanh Vân. Trong lúc bảo vệ và chiếu cố, đồng thời cũng không thể làm chậm trễ việc thí luyện và tăng lên thực lực của hai người họ...
Cảm giác về chừng mực trong việc này cần phải nắm vững.
Thế là đám người mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, Vũ Trung Ca ở một bên nhanh chóng ghi chép, tiếp thu toàn bộ, sau đó chờ lúc chỉ có nhóm nhỏ sẽ lại thương lượng giữ lại hay loại bỏ.
Nổi bật một chữ: kín kẽ không một giọt nước lọt qua.
Sau đó mọi người bắt đầu truy vấn chuyện Phong Hướng Đông và Tuyết Vạn Nhẫn bị đánh bại lúc trước.
Đối với chuyện này là có hứng thú nhất!
Các huynh đệ nhiệt liệt thảo luận.
Rất nhanh có người nhìn thấy bên này náo nhiệt, liền đến gia nhập, sau đó cùng nhau thảo luận.
Cái đoàn thể này thế mà trong thời gian cực ngắn, đã bành trướng đến hơn sáu mươi người...
Người đông, mọi người thế là lại nghiên cứu lại một chút.
Nhất là tử đệ Phong gia, nghe Phong Hướng Đông nói là phu nhân của Phương Đồ, lập tức liền nổi lòng tôn kính: "Nhất định phải bảo vệ cho tốt!"
"Ai dám lỗ mãng, Phong gia chúng ta chơi chết hắn!"
"Tuyết gia chúng ta cũng vậy!"
"Vũ gia chúng ta..."
Quần tình mãnh liệt.
Mài quyền xoa tay (Ma quyền sát chưởng), thề thốt đủ điều, người không biết còn tưởng rằng nơi này tự dưng thành lập một bang hội đoàn thể xã hội đen...
Có người đột nhiên nảy ra ý tưởng, híp mắt mơ màng: "Cũng không biết tẩu tử có khuê mật hay muội muội không..."
Nghe xong câu này, đám người Phong Hướng Đông, Lạc Thệ Thủy, Đàm Đại Sự đồng loạt sặc một tiếng, ho khan liên thanh.
Đông Phương Triết thâm trầm nói: "Cho dù có, cũng là giới thiệu cho chúng ta, chúng ta và Phương Lão Đại có giao tình thế nào? Sao có thể đến phiên các ngươi?"
Lập tức những người khác la ó không phục, nhao nhao hô hào, vấn đề duyên phận này, cần dựa vào nhân phẩm, cố gắng, nhan sắc, mị lực, cùng sự ăn ý, không liên quan đến gia thế.
Thế là đám người Lạc Thệ Thủy bắt đầu nói giọng thâm trầm: "Nghe nói Phương Lão Đại từng nói hắn có em vợ..."
Lập tức một đám gia hỏa mắt sáng rực lên: "Thật sự có sao?"
"Mọi người đều dựa vào bản lĩnh! Cạnh tranh công bằng!" Phong Hướng Đông mặt mày nghiêm túc: "Không cho phép dùng tiểu thủ đoạn!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Đám người gật đầu như gà mổ thóc.
Thấy không khí đã đủ nóng (Hỏa hậu không sai biệt lắm), Mạnh Vô Ngấn vội vàng chuyển hướng: "Nói chuyện chính trước, nói chuyện chính..."
Thế là những người khác càng cảm thấy mấy tên này đổi chủ đề là vì không muốn nói tỉ mỉ... Do đó ngược lại hứng thú càng thêm đậm: Cô nương mà người của các gia tộc Phong, Vũ, Tuyết coi trọng thì phải ở đẳng cấp nào?
Lập tức, năm, sáu mươi người đều kích động hẳn lên.
Bắt đầu ảo tưởng, đương nhiên, cũng là ước mơ.
Có người khả năng ảo tưởng tương đối phong phú, đã bắt đầu nghĩ tên cho cháu trai...
Đương nhiên, làm sao bảo vệ tẩu tử lại càng trở thành chuyện quan trọng nhất. Sự tích cực của mọi người tăng vọt lên rõ rệt.
Mà Dạ Mộng, người bọn họ muốn bảo vệ, giờ phút này đã đến tổng bộ.
Hơn nữa, đang tham gia buổi nói chuyện thông lệ mà mỗi người đều không thể tránh khỏi.
Chỉ là buổi nói chuyện thông lệ mà Dạ Mộng tham gia, quy cách có chút cao.
Đông Phương Tam Tam tự mình nói chuyện cùng Dạ Mộng.
Khi nhìn thấy Đông Phương Tam Tam, Dạ Mộng trực tiếp ngây người.
Cửu Gia tự mình đến tìm ta nói chuyện?
Hiện thực này khiến Dạ Mộng trực tiếp thụ sủng nhược kinh đến mức trợn mắt há mồm, ngay cả nói năng cũng không lưu loát.
"Cửu... Cửu..."
Môi Dạ Mộng run rẩy: "... Cửu Gia!"
"Có phải rất bất ngờ không?"
Đông Phương Tam Tam cười ấm áp, nói: "Nguyệt Ảnh, hơn hai năm nay, ngươi vất vả rồi."
Một câu Nguyệt Ảnh, một câu vất vả.
Nước mắt Dạ Mộng rơi như mưa.
Không nhịn được mà nghẹn ngào.
Đông Phương Tam Tam mỉm cười hiền lành chờ đợi nàng bình ổn cảm xúc, không hề vội vã.
Cảm xúc của Dạ Mộng rất nhanh đã điều chỉnh lại được, bởi vì trong lòng nàng, có một nỗi băn khoăn rất lớn muốn hỏi.
Nàng ngẩng đầu.
Đông Phương Tam Tam nhìn thấy ánh mắt của Dạ Mộng, cười cười, nói: "Ngươi có lời muốn hỏi ta sao?"
Dạ Mộng hít sâu một hơi, giọng run rẩy nói: "Cửu Gia, hắn... Hắn, là người của chúng ta sao?"
Đối với chuyện này, trong lòng Dạ Mộng đã không biết nghĩ đến bao nhiêu vạn lần, là người đầu ấp tay gối, những điều Dạ Mộng có thể phát hiện ra, kỳ thực nhiều hơn người khác rất nhiều.
Đây cũng là ảo tưởng cực kỳ mỹ hảo trong lòng nàng.
Hỏi ra câu này, nàng liền nín thở.
Nhìn chăm chú vào mặt Đông Phương Tam Tam. Chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, gấp rút.
Nhìn gương mặt Dạ Mộng vì hồi hộp mà trở nên trắng bệch, Đông Phương Tam Tam chậm rãi mở miệng, giọng điệu chém đinh chặt sắt, nghiêm túc, trịnh trọng, dùng thái độ vô cùng cẩn thận, nói:
"Phải!"
Một tiếng "Phải" này, khiến Dạ Mộng nước mắt rơi như mưa, đột nhiên toàn thân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, khóc nấc lên thành tiếng.
Sự giãy dụa, bất đắc dĩ, yêu thương và mâu thuẫn trong lòng nàng.
Vào thời khắc này, đột nhiên được giải tỏa.
"Hắn là người của chúng ta."
Đông Phương Tam Tam khẽ nói: "Là... anh hùng vĩ đại nhất của chúng ta!"
Hắn xuất thần nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, nói: "Tương lai, đại lục này sẽ nợ hắn rất nhiều!"
"Chúng ta, đều nợ hắn rất nhiều!"
Giọng của Đông Phương Tam Tam tràn đầy tình cảm.
Dạ Mộng chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm cực lớn cùng nỗi chua xót đồng thời xộc lên não, trong phút chốc sống mũi cay cay.
Trong lòng hạnh phúc vui sướng muốn chết đi được, nhưng nước mắt lại không ngăn được mà tuôn trào điên cuồng.
Rốt cuộc, ta đã biết, suy đoán bấy lâu nay trong lòng ta là không sai.
Đáng giá!
Đông Phương Tam Tam khẽ nói: "Nhìn thấy ta, liền đoán được rồi sao?"
Dạ Mộng gắng sức gật đầu, giọng mũi đặc sệt: "Vâng! Ừm!"
"Bởi vì, cho dù là nội ứng quan trọng nhất, cũng không đáng để ngài phải ra mặt."
Dạ Mộng nói.
"Ừm."
Đông Phương Tam Tam khẽ cười, nói: "Nhưng mà... một điểm quan trọng khác là, nhìn thấy ta, ngươi liền không thể quay về nữa."
"A?"
Dạ Mộng kinh ngạc ngẩng đầu.
"Ngươi đã không còn thích hợp để tiếp tục ở lại bên cạnh hắn."
Đông Phương Tam Tam nói: "Tương lai, cấp độ hắn tiếp xúc sẽ ngày càng cao, chỉ sợ là một vùng sóng cả gió lớn (kinh đào hải lãng). Ngươi ở bên đó, đã không giúp được gì. Hơn nữa còn có thể liên lụy hắn, trở thành uy hiếp lớn nhất đối với hắn."
"... Ta hiểu rồi."
Dạ Mộng khó chịu cúi đầu, lập tức nói: "Hắn... liệu có thành kiến với ta không? Ta... ta dù sao cũng là nội ứng ở bên cạnh hắn..."
Đông Phương Tam Tam không khỏi có chút buồn cười: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy, sẽ không đâu, bởi vì ngay ngày đầu tiên ngươi đến, hắn đã biết thân phận của ngươi rồi."
"... "
Dạ Mộng lập tức cắn môi.
Trong phút chốc không biết trong lòng là cảm giác gì.
Vừa rồi còn đang lo lắng, sau này ta biết đối mặt với hắn thế nào? Ta dù sao cũng là nội ứng, tuy rằng cùng một phe, nhưng hắn sẽ thông cảm sao?
Có thể hay không... có ý kiến gì với ta, hoặc là phẫn nộ, hoặc là...
Nào ngờ lại nghe được đáp án như vậy?
"Ngày đầu tiên? Chính là ngày đầu tiên ta... làm nội ứng đến bên cạnh hắn sao?" Dạ Mộng kinh ngạc.
"Không sai."
"... "
Trong phút chốc Dạ Mộng trợn mắt há mồm, ngay sau đó, cả khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ xen lẫn bối rối cắn môi.
Nghĩ đến mỗi lần mình gửi tình báo đi, Phương Triệt liền lợi dụng lòng áy náy của mình, bày ra đủ trò, đủ loại tư thế...
Mỗi lần như vậy, mình đều hết sức phối hợp.
Bởi vì, vừa mới cảm thấy có lỗi với người ta, cũng nên đền bù một chút...
Bây giờ mới hiểu ra, tất cả đều là... tên kia đã sớm biết?
Ta cẩn thận từng li từng tí ẩn nấp, vắt óc làm tình báo, kết quả... hóa ra trong mắt hắn ta chỉ là một con ngốc nhỏ.
Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn ta diễn trò, lại còn lợi dụng tâm trạng áy náy của ta để không ngừng nhân cơ hội đưa ra đủ loại yêu cầu quá đáng...
Trong chốc lát, Dạ Mộng cũng không biết mình nên cảm thấy thế nào, chỉ cảm thấy, xấu hổ, tức giận, vui mừng, quẫn bách, xấu hổ không nói nên lời... tất cả đều trộn lẫn vào nhau.
Tên đại sắc lang này!
Đầu óc Dạ Mộng hoàn toàn rối loạn. Sự kinh hỉ vừa rồi đã bị ném lên chín tầng mây.
Quá quẫn bách.
Quá... xấu hổ...
Ta chính là trò cười lớn nhất của giới nội ứng... Hu hu.
Nội ứng mà lại thành tên hề mặc người đùa nghịch... đúng là xưa nay chỉ có một. Ngay cả thân thể và trái tim đều bồi vào...
Nếu không phải Đông Phương Tam Tam đang ở trước mắt, Dạ Mộng gần như muốn ôm mặt thét lên vì quá xấu hổ.
Loại chuyện này... dù bây giờ chỉ là hồi tưởng lại một chút, cũng cảm thấy xấu hổ đến mức mười đầu ngón chân muốn đào ra cả một 'vực sâu không đáy' dưới đất...
Đông Phương Tam Tam hiển nhiên rất hiểu rõ tâm lý của Dạ Mộng, vì vậy hắn im lặng mấy hơi, để nha đầu này tự mình điều chỉnh.
Kết quả theo thời gian trôi qua, Dạ Mộng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận