Trường Dạ Quân Chủ

Chương 258: Huyết Yên Thủ [ là trắng bạc minh bản tâm tăng thêm 1]

Chương 258: Huyết Yên Thủ [ là trắng bạc minh bản tâm tăng thêm 1]
Thần Lão Đầu lấy làm lạ.
Thế là truy hỏi.
Dạ Mộng ấp úng, xấu hổ vô cùng mới giải thích rõ ràng chân tướng, che lấy khuôn mặt xấu hổ nóng bừng rồi chạy đi.
Thần Lão Đầu lúc này mới biết, tự mình thế mà lại bị tên tiểu hỗn đản này lừa gạt lâu như vậy!
Cái gọi là 'đã nạp thiếp thu vào làm thiếp', thế mà tất cả đều là chuyện ma quỷ.
Lão nhịn không được râu ria đều dựng đứng lên, vặn lấy tai Phương Triệt xoay hai vòng, nổi trận lôi đình.
Phương Triệt không ngừng nhận lỗi, không ngừng xin khoan dung.
Thần Lão Đầu cuối cùng mới buông tha.
Hừ một tiếng nói: "Về sau nếu là lại gạt ta..."
"Không dám không dám..."
Phương Triệt ăn nói khép nép.
"Hừ."
Thần Lão Đầu lập tức quay sang Phương Triệt, thấp giọng, nháy mắt ra hiệu nói: "Ngươi nha đầu này coi như không tệ, muốn dáng dấp có dáng dấp, muốn tư thái có tư thái, muốn khí chất có khí chất, hơn nữa võ công còn không thấp, tư chất cũng không tệ, xem bộ dạng này, đúng là nghi gia nghi thất a. Ngươi mau lên!"
Phương Triệt trừng mắt: "A?"
"A cái gì mà a, ngươi cũng không nhỏ, nha đầu cũng không nhỏ."
Thần Lão Đầu nói: "Nhanh thành thân đi, lưu lại cái giống, về sau lại gặp phải chuyện bị tập kích như thế này, vạn nhất chạy không được thì làm sao bây giờ?"
Phương Triệt ngạc nhiên nói: "Đây không phải là hại con gái người ta sao?"
"Đến nước này rồi ngươi còn cân nhắc cái này..."
Thần Lão Đầu rất tích cực, ngoắc tay nói: "Nha đầu à, ngươi qua đây ta hỏi ngươi chút chuyện..."
Dạ Mộng đang bận rộn ở bên ngoài: "A?"
Phương Triệt vội vàng hô: "Không cần qua đây! Không có chuyện của ngươi!"
Quay đầu cầu khẩn: "Thần lão sư... Lão sư thân yêu của ta ơi, chuyện này ngài đừng để ý được không? Ngài nói xem ngài, ngài cũng bao nhiêu tuổi rồi vẫn còn độc thân một mình, thế mà còn quan tâm đến ta..."
Thần Lão Đầu giận dữ nói: "Ai... Ai độc thân? Ta chẳng qua là hồi trẻ có quá nhiều người thích ta, ta hoa cả mắt thôi..."
"À."
Nhìn xem Thần Lão Đầu với khuôn mặt như là da cây du già hong khô, lưng gù đứng thẳng lên đoán chừng còn chưa đến một mét bảy, đúng là tàn phế cấp ba điển hình.
Phương Triệt cười ha hả, sau đó cầm một chiếc gương soi soi mặt mình.
Ưỡn eo, trường thân ngọc lập, anh tuấn tiêu sái.
Tất cả không cần nói cũng hiểu.
"Soái có cái rắm dùng!"
Thần Lão Đầu tức hổn hển mắng to một tiếng, vèo một tiếng biến mất về thẳng Võ Viện: "Đến đây ôm một bụng tức chết mẹ nó!"
"Ha ha ha ha..."
Phương Triệt cười to một trận, quay về phòng, lấy ra ngọc truyền tin.
Nha, Ấn Giáo Chủ vẫn còn đang gõ chữ.
"Sư phụ, hay là ngài nghỉ ngơi một chút đi, không cần vội trong một ngày đâu ạ."
Phương Triệt cũng thấy hơi đau lòng.
Cứ gõ chữ suốt đêm như vậy ai mà chịu nổi chứ.
Ấn Thần Cung tức hổn hển gửi tới ba chữ: "Ngươi đừng quản!"
Sau đó lại bắt đầu gửi từng đoạn từng đoạn...
Hiển nhiên, là đã vào trạng thái bùng nổ.
Đó là tiết tấu nhất định phải để Phương Triệt, người độc giả này, đọc một lèo hết bản hoàn chỉnh.
Phương Triệt im lặng thở dài, triệu hồi Kim Giác Giao: "Tiểu Giao, có theo dõi không?"
"Có theo dõi."
"Ở đâu?"
"Ở phía bắc có một nơi có lầu canh, ta hoàn toàn có thể tìm tới."
"Tốt."
Phương Triệt yên tâm.
Trong lòng đang khẩn trương mưu đồ.
Chuyện này nên làm thế nào đây.
Làm sao có thể xử lý bốn người vừa khó khăn lắm mới xuất hiện này.
Có bốn người như vậy ẩn náu ở Bạch Vân Châu thì thật là quá nguy hiểm.
Lần này có thể đột nhiên tập kích tự mình, vậy thì lần tiếp theo liền có thể tập kích người khác. Hơn nữa, phía trên bọn hắn có phải là có người chỉ huy hay không, cũng là một vấn đề lớn.
Đây là tai họa ngầm cực lớn -- Nguyên tắc hiện tại của Phương Triệt chính là: Trước tiên xử lý đám người cứ động một chút là trả thù, ra tay làm ác này. Còn những kẻ ẩn núp khác, đối với dân chúng mà nói, ngược lại lại an toàn hơn.
Những người từ tổng bộ tới này hoàn toàn khác với loại như phân đà Nhất Tâm Giáo, phân đà Dạ Ma Giáo.
Những phân đà này chỉ cần ẩn núp thành công, về cơ bản cũng là định hướng lâu dài ít nhất mấy chục năm, thậm chí có vài phân đà còn có thương hiệu kinh doanh của riêng mình, từ từ kinh doanh đến mức thành bách niên lão điếm.
Đây không thể không nói là chuyện rất kỳ hoa.
Nhưng bởi vì những người này còn nhẫn nại hơn cả thương nhân, với lại giữa bọn họ cũng không liên lụy đến những chuyện kiểu như đối tác hợp tác, thế mà lại càng dễ kiên trì...
Những người đó, mặc dù cũng nguy hiểm, nhưng bọn hắn sẽ không tùy tiện có động tĩnh gì lớn, chủ yếu là để bảo toàn bản thân, tìm hiểu tình báo, tiếp ứng nhân viên của giáo phái, vạch ra lộ trình hành động, phối hợp tác chiến... các loại là chính.
Nhưng những người từ tổng bộ này lại không giống.
Những người này đứa nào đứa nấy đều vô pháp vô thiên.
Đại đa số bọn hắn đều mang tâm thái 'vớt một cú rồi chuồn'!
Hơn nữa, lần này từ tổng bộ xuống cũng đều là người trẻ tuổi của thế gia, không chỉ tính tình nóng nảy, xem mạng người như cỏ rác, mà còn mắt cao hơn đầu, tâm cao khí ngạo, đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, nói đơn giản là chưa nếm trải mùi đời bị xã hội đánh đập.
Cho nên không có gì là bọn hắn không dám làm.
Hơn nữa thường thường hễ xúc động là xuống tay.
Lúc này mới là nguy hiểm nhất.
Ví như lần này Phương Triệt bị ám sát, nếu đổi thành phân đà hành động, với cái tính nết của phân đà, thì cho dù là nhiệm vụ phải giết bằng được, cũng cần phải xác nhận nhiều lần, chuẩn bị nhiều lần, quy hoạch lộ trình nhiều lần...
Hoàn toàn nắm chắc rồi mới có thể đột ngột ra tay, nhất kích tất sát.
Dù là giết không được, sau khi xuất thủ một lần cũng lập tức ẩn náu.
Nào giống bốn tên Võ Hầu cấp đầu đất này, tập kích một lần không giết chết, thế mà lại bắt đầu vây công trắng trợn.
Hành vi này, mẹ nó, đứng trên góc độ của phân đà quả thực là không thể lý giải nổi: Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Trấn Thủ Đại Điện!
Ngươi cho rằng đây là giang hồ núi hoang rừng vắng bên ngoài à?
Còn bày đặt không chết không thôi, chậm một chút thôi là có khả năng bị bao vây toàn bộ rồi.
Phương Triệt thầm tính toán kế hoạch hành động trong lòng.
Một mình tự mình chắc chắn là không được, cần có cao thủ cùng tham gia mới xong.
Nhưng nếu như dẫn theo đám người Phạm Thiên Điều, thì giải thích nguồn gốc tình báo của mình thế nào?
Còn nữa là, thật sự giết bốn tên Võ Hầu cấp này, những người khác của Duy Ngã Chính Giáo sẽ có phản ứng gì?
Xuống một lần nhiều người như vậy, Phương Triệt không tin bên trong lại không có người chủ trì đại cục.
Người này sẽ ứng phó thế nào?
Phương Triệt không phải người hành động theo cảm tính, những chuyện này hắn đều phải suy nghĩ kỹ càng.
Nhất là sau khi trải qua chuyện Thần Lực Chi Tinh, Phương Triệt cảm thấy đầu óc của mình, so với những lão hồ ly quanh năm suốt tháng này mà nói, vẫn còn thiếu sót một chút.
Nhất định phải cẩn thận lại càng cẩn thận.
Nói một câu không khách khí, nếu không phải kế hoạch nuôi cổ thành thần của Phương Triệt đã hoàn toàn đả động Ấn Thần Cung, khiến cho Ấn Thần Cung đối với hắn căn bản không có bất kỳ hoài nghi nào mà còn coi như tâm can bảo bối...
Thật sự dựa vào đầu óc của Ấn Thần Cung, cửa ải này của Phương Triệt, chắc chắn một vạn phần trăm là không qua được!
Phương Triệt suy nghĩ hồi lâu, không có chút nắm chắc nào.
Thế là quyết định, vẫn là... báo cáo lại với Ấn Thần Cung một chút.
Hôm nay bị thương, không cần trực ca.
Phương Triệt dứt khoát ngồi tại đây cắn hạt dưa xem Ấn Thần Cung gõ chữ, gửi tới từng đoạn từng đoạn.
Sắp đến trưa, cuối cùng.
Ấn Thần Cung gửi tới ba chữ: "Tự mình luyện!"
"Vâng, sư phụ."
Phương Triệt tranh thủ thời gian trả lời, sau đó bắt đầu hỏi nên xử lý bốn người kia như thế nào...
Tin nhắn gửi đi.
Nhưng Ấn Thần Cung lại không hề trả lời lại.
Phương Triệt còn lo lắng có phải đã làm ngài ấy mệt chết rồi không...
Mà bên Nhất Tâm Giáo.
Ấn Thần Cung nhìn Ngũ Linh Cổ gần như sắp mệt chết, bản thân cũng cảm thấy đầu óc từng cơn đau nhức.
Ném ngọc truyền tin qua một bên trước đã, kiệt sức nằm phịch xuống giường.
"Đi ngủ! Mẹ nó chứ..."
Phương Triệt bắt đầu xem lại từ đầu công pháp mà Ấn Thần Cung gửi tới.
Huyết Yên Thủ.
Chỉ nhìn phần giới thiệu, Phương Triệt liền biết vì sao không ai luyện.
Thứ nhất là yêu cầu thật sự cao, ngoài yêu cầu tư chất cao ra, người trên thân không có đủ sát khí thì không có cách nào tu luyện. Sau đó, kể cả sau khi tu luyện, trong một khoảng thời gian tương đối dài, cũng không thể hiện rõ uy lực. Mãi cho đến tầng thứ ba mới xuất hiện một chút hiện tượng sát khí nhiếp người.
Luyện đến tầng thứ năm trở đi, mỗi lần xuất thủ, trên lòng bàn tay liền có huyết yên tràn ngập. Nhưng cũng chỉ là nhiếp thần hồn của người cùng cấp mà thôi!
Tầng thứ bảy, cũng là lúc ở tầng cao nhất, xuất thủ chính là huyết yên tràn ngập, vượt cấp chiến đấu như cơm bữa, xuất thủ nhiếp hồn dễ như trở bàn tay.
Toàn lực chiến đấu, nhất là quần chiến, như hổ vào bầy sói, dễ như trở bàn tay.
Giết người càng nhiều, sát khí càng nặng, uy lực càng lớn.
Tu luyện đến đỉnh cấp, nếu ở trên chiến trường đông người, trực tiếp liền là một vị Ma Thần hiện thế, quanh thân huyết yên tràn ngập, như là lang yên cuồn cuộn.
Người đến nơi nào, huyết yên liền đến nơi đó.
Gọi là đại ma đầu thì rất phù hợp.
Mà điều khiến mọi người chùn bước chính là... mãi cho đến tầng thứ sáu, hoặc phải nói là tầng cao nhất, uy lực mới thật sự hiện rõ!
Thậm chí có thể nói là vượt xa bất kỳ chưởng pháp nào khác.
Còn mạnh hơn cả những ma công dùng các loại phương pháp tà ác để luyện công kia.
Trước đó, uy lực thậm chí còn không bằng những công pháp khác, vậy tu luyện nhiều năm như thế, trước sau không phát huy được tác dụng, thì luyện để làm gì?
Cho nên những ma đầu khác của Duy Ngã Chính Giáo đều chỉ đứng nhìn từ xa môn công pháp này – không thể yêu nổi khi tốn nhiều thời gian như vậy!
Chẳng lẽ muốn tu luyện mấy trăm năm mới ra ngoài làm mưa làm gió?
Phương Triệt nhìn một lượt.
Lại lập tức quyết định.
Luyện!
Bởi vì sát khí trên người mình thật sự là quá hợp!
Uy lực phát huy muộn thì có sao đâu?
Cứ từ từ luyện là được.
Đã có công kích chiêu pháp rồi, còn cần đến Huyết Yên Thủ giai đoạn đầu làm gì?
Một khi luyện thành, nơi nào mình đến, bất kỳ kẻ nào trong ma giáo cũng đều sẽ thấy hình tượng đại ma đầu như ngọn hải đăng!
Một thân huyết yên, ma diễm ngập trời.
Thử nghĩ xem...
Ở trong một thành thị, lúc đầu không bắt được nội gián, nhưng mình leo lên chỗ cao nhất hô: "Người của Duy Ngã Chính Giáo, tập hợp đến chỗ ta!"
Vèo, đảm bảo trong thời gian rất ngắn sẽ tập hợp đủ.
Hơn nữa gần như không sót một ai.
Vậy thì luyện!
Phương Triệt bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.
Buổi chiều, đã ghi nhớ kỹ Huyết Yên Thủ này. Chỉ sợ mình quên mất, vẫn là xem thêm mấy lần nữa.
Sau đó mới bắt đầu phân rõ, chậm rãi thúc đẩy lộ trình vận công, tìm kiếm cảm giác.
Dù sao cũng là công pháp Ma giáo, nên Phương Triệt cũng không hề lơ là.
Mà là dùng Vô Lượng Chân Kinh hộ thân, để linh khí vận hành một chu thiên theo lộ tuyến của Huyết Yên Thủ, cũng không có gì khác thường.
Thế là lại vận hành thêm một vòng nữa.
Ngược lại là cảm thấy thông thuận lạ thường, mà theo sự vận hành của Huyết Yên Thủ, Phương Triệt mơ hồ cảm nhận được, sát khí thuộc về mình ở bên ngoài thân, vậy mà lại bắt đầu chậm rãi lưu động theo sự bố trí của lộ trình vận công.
Sự lưu động này rất là nhỏ bé.
Nhưng Phương Triệt vẫn cảm nhận được bằng sức mạnh của Vô Lượng Chân Kinh.
"Thì ra là thế."
Phương Triệt thoáng chốc đã hiểu ra.
Có rất ít trường hợp khi linh khí vận hành trong cơ thể mà còn có thể kéo theo một số khí tràng bên ngoài cơ thể; nhưng Huyết Yên Thủ này rõ ràng là một trong số đó.
Phương Triệt trong lòng khẽ động.
Nếu luyện đến cảnh giới cao thâm, sát khí trong trời đất này liệu có thể bị ta sử dụng không?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận