Trường Dạ Quân Chủ

Chương 252: Thứ này ở đâu ra?

Chương 252: Thứ này ở đâu ra?
Phương Triệt đi trên đường cái ở khu Bắc.
Trời đông rét lạnh, mặt trời yếu ớt uể oải.
Nhưng con đường cái phồn hoa này vẫn người đông như biển, các cửa hàng hai bên đường lại càng đông nghịt người.
Đi được hơn mười trượng, người ở bên này đã hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra ở bên kia.
Mọi người đều đang bận rộn với cuộc sống.
Tiểu nhị đang rao hàng, người thu ngân đang tính sổ sách, khách mua đồ đang lựa chọn...
Hoàn toàn yên tĩnh, tường hòa.
Ven đường, một thanh niên bán cá đang hà hơi vào tay, hai chân nhảy tới nhảy lui để chống chọi với cái rét, mấy con cá nửa sống nửa chết nằm bẹp trong cái chậu lớn trước mặt hắn.
Một người gánh hàng rong với một xiên đường hồ lô đi qua, cất tiếng rao.
Phía sau có một bé gái trong lòng mẹ, tay nhỏ chỉ lia lịa vào mấy viên mứt quả: "Mẹ, mẹ, con muốn cái đó, muốn cái đó..."
Người phụ nữ ôm con gái quay sang hướng khác: "Cái nào cái nào? A... Con muốn mua vải hoa à? Lại đây, lại đây cùng mẹ chọn vải hoa nào..."
Miệng cô bé bĩu ra, vặn vẹo tấm thân nhỏ bé như cái bánh quai chèo, quay đầu lại chỉ: "Không cần vải hoa... Con muốn cái kia, cái kia cơ..."
Mới phát hiện ra người bán mứt quả đã lẫn vào biển người, không thấy đâu nữa.
Cô bé lập tức oa một tiếng khóc lớn lên.
...
Cảnh tượng nhân gian này, hương vị Hồng Trần này.
Khiến Phương Triệt không khỏi lắc đầu bật cười.
Tiện tay vung lên, một ít bạc vụn lặng lẽ rơi vào túi của người bán mứt quả, còn hai cây mứt quả thì nhẹ nhàng bay tới tay hắn.
Một cây trong đó Phương Triệt đưa cho tiểu nha đầu: "Cho con."
Tiểu nha đầu ngây thơ nhận lấy, khuôn mặt lập tức tươi như hoa.
Người phụ nữ vội nói: "Mau cảm ơn thúc thúc."
Phương Triệt cười ha ha một tiếng, giơ cây mứt quả còn lại lên rồi hòa vào dòng người.
Trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Sau đó, hắn lại xuất hiện trên một con đường khác.
Cắn một miếng mứt quả, cứ thế vừa đi vừa ăn trên đường, vị chua ngọt thật ngon miệng.
Cứ thế đi thẳng về phía trước.
"Nguyện cuộc sống vĩnh viễn như thế, nguyện Hồng Trần vĩnh viễn như thế, nguyện thiên hạ vĩnh viễn như thế."
"Nếu có thể được như ý nguyện, ta cứ mãi đi lại nơi ranh giới sáng tối, cứ mãi loanh quanh vào thời khắc sinh tử, cứ mãi rong chơi trước cửa địa ngục, thì đã sao?!"
"Cõi Hồng Trần thịnh thế này, suy cho cùng cũng đáng để đánh đổi!"
Hắn vừa ăn mứt quả, vừa thầm nghĩ, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Trong mắt cũng tràn ngập ước mơ trong sáng, trông rất vui vẻ.
Rất nhiều người đều đang nhìn vị chấp sự đại nhân của trấn thủ đại điện này, tay cầm một xiên mứt quả mà bọn trẻ con hay ăn, ung dung đi lại khắp nơi.
Hoàn toàn chẳng bận tâm đến hình tượng.
Còn cười tươi rạng rỡ như ánh nắng xuân.
Mọi người không khỏi nhìn thêm vài lần.
Ai cũng sẽ không ngờ tới, vị chấp sự đại nhân đang cười vui vẻ này, chỉ vừa mới giết chết hơn tám mươi tên ác ôn uy hiếp sự an toàn của thành phố.
Vừa mới bước ra từ một trận chiến sinh tử.
Hơn nữa, hắn sẽ còn tiếp tục mãi đi lại bên bờ sinh tử.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn lúc này, rất nhiều người đều cảm thấy được lan tỏa niềm vui, không nhịn được cũng cười theo.
Khi nụ cười nở trên môi, dường như cảm thấy tiết trời giá lạnh này cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
...
"Sư phụ, Phương Chấp Sự đã tóm gọn một mẻ tám mươi bảy tên yêu nhân Ma giáo của phân đà Thiên Thần giáo!" Phương Triệt bắt đầu báo cáo.
"Ha ha ha ha, Phương Chấp Sự uy vũ, làm tốt lắm!"
Ấn Thần Cung cười ha hả.
Chỉ cảm thấy vô cùng khoái ý.
Mẹ nó, Khấu Nhất Phương, ngươi cũng muốn trèo lên đầu lão phu sao?
Lão phu đối xử tốt với ngươi như vậy, trước sau bao lần giúp đỡ ngươi, nhắc nhở ngươi, ngươi thế mà lại ngang ngược lấy oán trả ơn!
Hôm nay chính là báo ứng của ngươi!
"Phương Chấp Sự không bị thương chứ?" Ấn Thần Cung ân cần hỏi han.
"Phương Chấp Sự hoàn thành nhiệm vụ, dẫn theo rất nhiều đồng bào của trấn thủ đại điện cùng hành động, công huân được phân chia, Phương Chấp Sự nhận chín thành công huân, một mình chém giết tám mươi bốn ma đầu, cũng nỗ lực bảo vệ đồng bào không bị tổn hại. Những người khác đều có thu hoạch, đều được lợi lộc. Uy tín và sự đoàn kết của Phương Chấp Sự tại trấn thủ đại điện lại tiến thêm một bước."
"Làm tốt lắm!"
Ấn Thần Cung tán dương: "Việc này làm quả thực không tệ. Ngươi phải biết rằng ngươi ở trấn thủ đại điện là bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác; với lại mối hiềm nghi trên người ngươi cũng trước sau không cách nào xóa bỏ được. Chỉ có thể dùng càng nhiều công huân để tẩy rửa, chờ thời gian dài, từ từ để người ta quên đi mới được."
"Mà vào lúc này, kết giao với đồng bào, tạo dựng quan hệ, lo liệu trên dưới mới là việc chính. Lỡ như có chuyện gì xảy ra, cũng có người nói giúp cho ngươi."
Phương Triệt nói: "Vâng, sư phụ dạy rất đúng. Đệ tử hiện tại ở trấn thủ đại điện, mặc dù cũng xem như tạm ổn, nhưng luôn cảm giác Điện Chủ và Phó Điện Chủ có chút không yên tâm. Có đôi khi nhìn ánh mắt của ta, thường mang vẻ trầm tư. Cảm giác này cũng chẳng tốt đẹp gì."
Ấn Thần Cung tự nhiên hiểu rõ cái ‘vẻ trầm tư’ mà Phương Triệt nói có ý nghĩa gì.
Lão thở dài, ngẩng đầu lên cũng rơi vào trầm tư.
Cục diện này, nhất định phải thay đổi mới được.
Phương Triệt tiếp tục nói: "Với lại, ta có cảm giác, mặc dù Bạch Vân Võ Viện hiện tại vì đồng tình mà chú ý đến an toàn và nhiệm vụ của ta; nhưng chỉ cần ta rời Bạch Vân Võ Viện lâu, sự bảo hộ này cũng sẽ nhạt đi. Dù sao người đi trà mát, huống chi ta chỉ là một học sinh. Mà những giáo tập này, quanh năm suốt tháng, chào đón và đưa đi biết bao nhiêu học sinh? Ta, một học sinh học tập còn chưa tới nửa năm, trong lòng bọn họ, liệu có được bao nhiêu phân lượng?"
Ấn Thần Cung chậm rãi gật đầu, cân nhắc rồi nói: "Cho nên, ngươi cần có người ở tầng trên có thể nói giúp ngươi, ừm, nói thẳng ra là cần phải có một chỗ dựa tầng trên mới được. Nếu không, đợi Bạch Vân Võ Viện quên ngươi đi, bên trấn thủ đại điện này cũng vẫn không yên lòng về ngươi, vậy tình cảnh của ngươi sẽ rất không ổn."
Phương Triệt nói: "Sư phụ yên tâm, ta đang cố gắng tìm kiếm cơ hội này. Nhưng hiện tại, ta nhiều lần lập đại công, phần thưởng công huân này cũng là thật. Dù sao người khác đều không liều mạng như ta, đệ tử cảm thấy, dựa vào công huân, chắc cũng có thể từ từ tốt hơn."
Ấn Thần Cung lắc đầu: "Ngươi vẫn còn ngây thơ, nói toàn lời trẻ con. Ấn tượng của người ta một khi đã hình thành, thường thường cả đời không đổi. Dùng việc lập công để thay đổi là quá khó khăn. Với lại ở bên trấn thủ đại điện này, thật ra có người biết nội tình của ngươi, điểm này càng thêm bất lợi cho ngươi. Lập bao nhiêu công lao cũng không ăn thua. Cho nên một chỗ dựa đáng tin cậy là cực kỳ quan trọng."
Hắn nghĩ nghĩ, nhưng không có người nào thích hợp, liền nói: "Tóm lại, ngươi cứ chú ý mọi việc đi, ta bên này sẽ giúp ngươi để ý, có chuyện gì ngươi cứ báo cáo với ta, ta cũng có thể giúp ngươi đưa ra chủ ý."
"Vâng, sư phụ. Sư phụ ngài nghỉ ngơi cho tốt, đệ tử bên này mỗi ngày đều có tin tức tốt, ngài ở tổng đà cứ coi như chơi với đám người kia, không đáng vì họ mà nổi giận. Coi như nghỉ ngơi, đệ tử ngưỡng mộ sư phụ, cái gì cũng không cần làm, mỗi ngày ngủ ngon, thật dễ chịu a."
"Ha ha ha, biến đi!"
Tâm tình Ấn Thần Cung quả nhiên khá hơn rất nhiều.
Phương Triệt ung dung dạo phố, thỏa thích hưởng thụ cảm giác ồn ào náo nhiệt của cõi Hồng Trần phồn hoa này.
Vừa trò chuyện với Ấn Thần Cung xong.
Cuối cùng nói xong, hắn thở phào một hơi.
Trên mặt lộ ra nụ cười.
Sau đó lại xem xét lại từ đầu đến cuối, mỗi câu mỗi chữ đều nghiêm túc nghiền ngẫm một lần.
Cẩn thận cân nhắc xem chỗ nào có sơ hở.
Trọn vẹn một phút sau, mới yên tâm thu liễm tâm thần, thi triển thân pháp, nhanh như gió thoảng lướt qua, một đường hướng về Bạch Vân Võ Viện mà đi.
...
Thần lão đầu nghiêm túc nhìn Phương Triệt: "Ở đâu ra?!"
"Thật là hôm nay thu được mà! Cái này thật không có giả!"
Phương Triệt thề thốt nhưng Thần lão đầu vẫn không tin.
"Ta có nhân chứng, những mười người! Không tin ngài cứ đến hỏi đi!"
Phương Triệt mặt đầy vẻ vội vàng.
"Lão tử không tin vận khí của ngươi tốt đến vậy! Hôm qua thu được thần tinh, hôm nay thu được Thần Lực Chi Tinh!"
Thần lão đầu gào thét.
"Ngài không tin thì ta cũng chịu."
Phương Triệt buông tay cười khổ: "Dù sao đồ vật cũng đã tới tay. Với lại cũng đã đưa đến cho ngài rồi."
Sắc mặt Thần lão đầu sa sầm, hừ một tiếng.
Ném Thần Lực Chi Tinh lên bàn: "Ngươi ở yên đây, đừng nhúc nhích!"
Sau đó liền đi ra cửa.
Một lúc sau, lão dẫn Lệ Trường Không vào, nói: "Ngươi áp giải tiểu tử này đến trấn thủ đại điện hỏi rõ chuyện này, trên đường đi đừng để hắn rời khỏi tầm mắt ngươi. Sau đó hỏi thế nào thì ngươi biết rồi đấy, một người tên là Tả Quang Liệt gì đó... Đi hỏi xem."
Lệ Trường Không gật đầu.
Lập tức dẫn theo Phương Triệt bay vút đi.
"Giáo tập, ta có thể tự đi."
"Im miệng!"
"Giáo tập, chuyện này là thật."
"Từ giờ trở đi, ngươi không được nói câu nào, đừng ép ta đánh ngất ngươi!"
"..."
Cuối cùng.
Lệ Trường Không đến trấn thủ đại điện, vừa đúng lúc này, Tả Quang Liệt và mấy người cũng vừa nộp xong vật tư, nhận công huân, đang vui vẻ đi tới.
"Vị nào là đội trưởng Tả Quang Liệt?"
"Ta chính là."
"Tại hạ Lệ Trường Không, đến từ Bạch Vân Võ Viện."
"Kính đã lâu, kính đã lâu."
"Có thể tìm một nơi nói chuyện không?"
"Được."
Thế là Phương Triệt bị bỏ lại ở bên ngoài.
Lệ Trường Không dẫn theo mười người tiến vào một phòng họp nhỏ.
"Là thế này, Phương Triệt là đệ tử của ta, hôm nay hắn..."
Lệ Trường Không kể lại sự việc.
Nghe nói đây là lão sư của Phương Chấp Sự, Tả Quang Liệt và đám người lập tức càng thêm kính trọng.
Nhao nhao người một câu ta một câu kể lại chuyện hôm nay.
Mọi chuyện đều khớp nhau hoàn hảo.
Làm sao phát hiện, sự việc diễn ra thế nào, làm sao bắt đầu giết người, làm sao bắt đầu chia công huân, làm sao bắt đầu chia đồ vật... Làm sao Phương Triệt phát hiện bảo bối...
Bọn họ nhao nhao làm chứng.
Mười người đều rất nhiệt tình.
"Ta tận mắt nhìn thấy, đúng thật là món đồ đó."
"Ta cũng không biết đó là cái gì, tiện tay liền ném vào đống kia."
"Phương Chấp Sự tìm ra nó. Ngoài ra hắn còn lấy riêng một thanh đao."
"Đúng đúng đúng, đúng là như vậy. Chính là hôm nay tịch thu được, điểm này, nếu ta nói dối xin trời đánh ngũ lôi."
"..."
Tả Quang Liệt càng là thề thốt chắc nịch: "Lệ giáo tập, nếu ngài không tin, ngài hãy xem danh sách bảo vật chúng tôi đã nộp lên, cái này là không làm giả được... Chuyện thế này cũng không thể giả bộ được a."
Hỏi qua hỏi lại.
Lệ Trường Không đều ngẩn người.
Ta đi!
Phương Triệt lại thật sự tịch thu được Thần Lực Chi Tinh vào hôm nay. Hơn nữa cùng lúc đó còn tịch thu được những món đồ tốt khác, ví dụ như còn có mấy khối thần tinh cũng đã nộp lên.
Nhiều bảo thạch kỳ lạ cổ quái như vậy, cũng đều đã được nộp lên trên.
Những thứ đó đều là đồ tốt mà Trấn Thủ Giả chúng ta bên này không nhìn thấy, không tiếp xúc được.
Mà Phương Triệt hoàn toàn không hề động lòng.
Đúng là chỉ lấy Thần Lực Chi Tinh và một thanh đao, ngoài ra là ngân phiếu cần thiết cho sinh hoạt thế tục, những thứ khác vậy mà chẳng lấy gì cả.
Với kinh nghiệm của Lệ Trường Không, tự nhiên có thể nhìn ra được, Tả Quang Liệt và đám người nói đều là lời thật lòng.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận