Trường Dạ Quân Chủ

Chương 337: (3)

Bản thân bị tập kích như thế, nếu mình còn nhất định phải đi Di Sơn Môn, chỉ sợ còn chưa tới được Di Sơn Môn, năm vị cung phụng mang theo bên người đã bị g·iết sạch cả rồi.
Nhìn vị cung phụng đã bỏ mình, sắc mặt Ấn Thần Cung trầm như nước.
Hải Vô Lương chỉ sợ đã mai phục ở chỗ này không biết tự bao giờ.
Với lại mục đích của Hải Vô Lương, không chỉ đơn giản là muốn g·iết c·hết bản thân mình, mục đích lớn nhất của hắn, hẳn là muốn hủy diệt Nhất Tâm Giáo.
Cho nên mục tiêu ngay từ đầu của hắn không phải mình, mà là những thuộc hạ cao tầng của mình.
Tu vi của Hải Vô Lương cũng tương đương với mình. Bây giờ, hắn lại không biết x·ấ·u hổ mà mai phục ở đây đ·á·n·h lén như vậy, thật tình là không có cách nào đối phó.
Cho nên Ấn Thần Cung nhanh chóng đưa ra quyết định.
Lập tức báo cáo lên tổng bộ.
"Hải Vô Lương hiện đang liên tục mai phục bên ngoài Nhất Tâm Giáo, chặn g·iết cao thủ của Nhất Tâm Giáo. Xin tổng bộ cử người tới trợ giúp, tiêu diệt kẻ này."
Trở lại tổng đà, hắn mặt ủ mày chau.
Bản thân mình không ra ngoài được, vậy nguy cơ của Di Sơn Môn bên phía Dạ Ma phải giải quyết thế nào đây?
Phương Triệt bên này cũng đang suy nghĩ vấn đề này, hắn cảm thấy Ấn Thần Cung hẳn là có thể giải quyết được.
Nhưng tin tức Ấn Thần Cung truyền tới khiến Phương Triệt choáng váng.
Ấn Thần Cung không ra được.
Hải Vô Lương đang mai phục...
Đây là chuyện quái gì!
...
Phương Triệt lập tức có cảm giác như dời đá đập trúng chân mình.
Bên Thủ Hộ Giả không thể nào ra tay đối phó Di Sơn Môn được, bởi vì giai đoạn hiện tại, vì lý do liên quan đến Thiên Hạ Tiêu Cục, thân phận Duy Ngã Chính Giáo của Di Sơn Môn còn không thể bại lộ.
Thủ Hộ Giả phải giả vờ không biết thân phận lập trường của Di Sơn Môn, mới có thể bảo đảm tính hợp pháp bề ngoài của Thiên Hạ Tiêu Cục.
Các thế gia của đám người Trịnh Vân Kỳ, mặc dù có thể gây áp lực, nhưng dù sao khoảng cách cũng quá xa, Di Sơn Môn có thể nể mặt, nhưng không thể nào nể mặt mãi được.
Huống chi người ta đã có người c·hết.
Qua một thời gian ngắn nữa, đám người Triệu Vô Thương rời đi, cục diện của Thiên Hạ Tiêu Cục chắc chắn sẽ càng thêm tồi tệ.
Hiện tại nếu Di Sơn Môn thật sự tìm tới cửa, phải làm sao bây giờ?
Phương Triệt lập tức cảm thấy có chút phiền muộn.
Hắn vốn chẳng hề hối hận vì đã g·iết hai người kia, nhưng thật sự không ngờ tới chuyện Ấn Thần Cung lại bị Hải Vô Lương chặn ở tổng đà không ra được!
"Mặc kệ hắn, dù sao người cũng đã g·iết rồi, cứ đi một bước xem một bước vậy."
Mà đúng lúc này...
Người lãnh đạo Ám Phỏng từ tổng bộ Duy Ngã Chính Giáo, cuối cùng cũng đã tới.
Buổi chiều, bắt đầu xuất phát hướng về thành Bạch Vân Châu.
...
Ban đêm.
Phương Triệt đi đến tảng đá lớn nơi mình thường cảm ngộ thương ý, vừa nhìn qua, nơi này thế mà đã bị người khác chiếm mất.
Một người mặc áo choàng màu xanh đơn giản, đang khoanh chân ngồi trên tảng đá.
Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa hang phía xa.
Trên tay hắn là một cây trượng tám xà mâu, toàn thân phát ra màu vàng sậm ánh kim loại, chỉ riêng bản thân cây xà mâu, nhìn qua cũng đủ khiến người ta thấy kinh hãi.
Tựa hồ tràn đầy sát khí vô biên, chứa đựng tính mạng của vô số người.
Đầu tóc người này bù xù, rất lộn xộn, dáng người dị thường khôi ngô.
Nhưng độ cao khi ngồi ở đó, thế mà còn cao hơn người bình thường khi đứng.
Phương Triệt áng chừng sơ bộ, gã này mà đứng lên, đoán chừng thấp nhất cũng phải cao hai mét.
Nhưng khi nhìn thấy cây xà mâu đặc biệt này, hắn liền lập tức nhận ra thân phận của đối phương.
Là người một nhà, không cần lo lắng.
Lẫm liệt quái mãng lên bầu trời xanh, cơn gió mạnh đến thì liền hóa rồng; phun ra nuốt vào yêu phân trăm ngàn vạn, Kim Xà Mâu Hạ Huyết Hà Hồng.
Kim Xà Mâu Đổng Trường Phong.
Người đứng thứ ba mươi sáu trên Vân Đoan Binh Khí Phổ.
Phương Triệt không dám quấy rầy, liền lẳng lặng ngồi ở chỗ cách sau lưng Đổng Trường Phong mười trượng, tự mình luyện công cảm ngộ.
Ừm, một bên cảm nhận thương ý từ hang núi kia.
Cũng một bên có thể tìm hiểu một chút thương ý của Đổng Trường Phong.
Hai người đều không nói lời nào.
Đổng Trường Phong dường như căn bản không phát hiện có thêm một người sau lưng mình, vẫn đang ngưng thần nhìn về phía trước.
Nhưng Phương Triệt biết, cao thủ bậc này, đừng nói là thêm một người bên cạnh, trong phạm vi trăm trượng, dù chỉ thêm một con kiến bò qua, cũng có thể lập tức cảm giác được.
Sau nửa canh giờ.
Đổng Trường Phong thất vọng thở dài.
Thu hồi tâm thần.
Phương Triệt bỗng nhiên cảm giác từ chỗ cửa sơn động, vô số ảnh tử trường mâu không ngừng lần lượt bay trở về.
Một cây, hai cây...
Trọn vẹn thu hồi hơn chín trăm cán trường mâu hư ảo.
Dung nhập vào thân thể Đổng Trường Phong.
Sau đó Đổng Trường Phong ngồi yên bất động, trong miệng lại mở lời nói: "Bé con, là người nhà nào?"
Bé con!
Phương Triệt khóe miệng giật giật một hồi.
Cách gọi tên này thật đúng là độc đáo.
Nhưng nhớ lại bản thân mình cộng cả kiếp trước lại, với tư cách của Đổng Trường Phong, cũng đủ để gọi mình một tiếng bé con.
"Vãn bối là tổng chấp sự hai sảnh của đại điện trấn thủ Bạch Vân Châu, Phương Triệt."
Đổng Trường Phong dường như có chút kinh ngạc, nói: "Ngươi chính là vị Phương tổng chấp sự có thanh danh rất vang dội tại Bạch Vân Châu kia?"
Thế là tỏ ra hứng thú, thân thể bắt đầu xoay lại, đối mặt với Phương Triệt.
Vừa nhìn tới.
Phương Triệt bỗng nhiên cảm giác bên trong hai con mắt kia, bay ra hai đạo quang ảnh trường mâu, vội vàng nhắm mắt lại.
Đổng Trường Phong cười ha ha một tiếng, thu quang ảnh trường mâu về, nói: "Phương tổng chấp sự rất trẻ trung mà."
"Vừa tròn mười tám tuổi."
Đổng Trường Phong gật gật đầu, hơi xúc động: "Mười tám tuổi võ hầu đỉnh phong... Không tệ, không tệ, lão phu lúc mười tám tuổi, mới chỉ là võ tướng."
Phương Triệt nói: "Nhưng Đổng tiền bối hiện tại danh chấn thiên hạ, mới là tấm gương của chúng ta."
Đổng Trường Phong thú vị cười, nói: "Ngươi nhận ra ta?"
"Kim Xà Mâu này vừa xuất hiện, trong thiên hạ chỉ cần là võ nhân, không nhận ra tiền bối là ai, cũng không nhiều." Phương Triệt nói.
"Điều này cũng đúng."
Đổng Trường Phong có khuôn mặt to với bộ râu quai nón cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Phương Triệt phát hiện điều này giống hệt Mạc Cảm Vân: Ngay cả răng cũng lớn gấp đôi răng người bình thường.
Chỉ nghe Đổng Trường Phong nói ra: "Lão phu khoảng thời gian này ẩn cư tại Bạch Vân Châu, nghe cái tên Phương tổng chấp sự nhà ngươi đến mức lỗ tai sắp đóng kén luôn rồi. Mà không phải ngươi dùng đao sao? Sao lại chạy tới nơi này?"
Phương Triệt nói: "Các loại binh khí, vãn bối đều có tìm hiểu qua, dù sao tương lai, không biết sẽ phải đối mặt với đối thủ thế nào, cho nên, nghiên cứu nhiều một chút, luôn không sai."
Đổng Trường Phong gật đầu, nói: "Lời này nói lại không sai."
Hắn nói: "Tảng đá này, trước đó là ta ngồi; một thời gian không đến, thế mà vẫn trơn nhẵn như vậy, ta liền nghĩ chắc chắn có người đến ngồi, chỉ là không ngờ tới là ngươi."
"Hai năm trước, có một tên tiểu bạch kiểm, dáng dấp rất tuấn tú, cũng mỗi ngày đến tranh chỗ ngồi với lão phu. Hình như là người của Bạch Vân Võ Viện, tên là gì Võ Chi Băng ấy. Thương pháp của tiểu tử kia học cũng không tệ."
Phương Triệt gật gật đầu.
Hắn bây giờ đang dần dần phát hiện, vị Kim Xà Mâu trên binh khí phổ này, thế mà mơ hồ có tiềm chất nói nhiều. Hơn nữa nói tới nói lui, phong thái cao thủ hoàn toàn biến mất, rất có dáng vẻ của loại lão nhân nông thôn ngồi phơi nắng lảm nhảm chuyện phiếm.
"Ngươi tới đây nhìn cái động này mấy ngày rồi?" Đổng Trường Phong hỏi.
"Ừm... Chắc cũng hai mươi ngày rồi."
"Nhìn ra được gì chưa?"
"... Chưa có."
"Ngươi tìm vợ chưa?" Đổng Trường Phong hỏi: "Xem cái tuổi này của ngươi, chắc là chưa tìm đâu nhỉ?"
"? ? ?"
Phương Triệt có chút ngẩn người.
Tư duy của vị Kim Xà Mâu này nhảy vọt thật đấy.
"Tìm rồi."
"Tìm rồi à, sớm vậy, hơi sớm quá... Haiz, người trẻ tuổi a, đúng là không giữ được bình tĩnh."
"Vâng."
"Ngươi xem hơn hai mươi ngày đều không nhìn ra được gì? Xem ra tư chất này của ngươi, có hơi..."
"Là bình thường."
"Nhưng mà cũng được." Đổng Trường Phong nói: "Ta xem hơn hai trăm năm... Cũng không nhìn ra được gì."
Phương Triệt liền ngớ người.
Ngài... Đây là một người lắm lời? Đây là tịch mịch đến mức nào rồi a?
Nhưng Phương Triệt lại lập tức nhớ ra, Kim Xà Mâu từ sau khi bị thương, đã dốc lòng ẩn cư, hòa nhập vào thế tục, mỗi ngày trôi qua đều giống như lão nhân xế chiều, cứ như vậy cô độc một mình chìm nổi trong hồng trần.
Vào thời điểm sắp đại công cáo thành lại gặp Bối Minh Tâm tìm tới.
Giận dữ xuất chiến, làm gián đoạn Hồng Trần lịch luyện.
Bây giờ Hồng Trần lịch luyện chưa thành, ngoại trừ một thân tu vi kinh thiên động địa, tâm tình của hắn đã không khác gì lão nhân bình thường.
Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Nhìn xem vị lão nhân đã từng hô mưa gọi gió này, lại trở nên bộ dạng thế này.
Hắn vì thiên hạ này mà ác chiến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận