Trường Dạ Quân Chủ

Chương 787:

lo lắng.
Hắn lo lắng chính là... vấn đề cái mông của mình trong chuyến về nhà lần này.
Mặc dù Dạ Mộng bây giờ đã tỉnh lại và hồi phục, nhưng mà, một trận đòn roi này, chắc chắn là không thể thiếu được.
Dạ Mộng...
Phương Triệt thở dài.
Nha đầu này chắc nhiều nhất chỉ bị oán trách vài câu không đau không ngứa là cho qua, nhưng mình thì thảm rồi.
Nhưng chuyến về nhà này, nói gì cũng không tránh được, đưa đầu ra là một đao, rụt đầu vào cũng là một đao.
Phương Triệt mang tâm tình bi tráng xin nghỉ phép, đưa nàng dâu về nhà thăm người thân.
Khoảnh khắc hai người ăn mặc gọn nhẹ bước ra cửa thành Đông Hồ Châu, Phương Triệt thậm chí có cảm giác 'phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy Hàn'.
Bởi vì... hắn có dự cảm. Trận đòn này của Phương Vân Chính đánh mình, tuyệt đối sẽ không nhẹ!
Tình thương nghiêm khắc của cha, mình đã nếm trải qua một lần.
Bề ngoài là hai người ra khỏi thành.
Nhưng thực tế, bất kể là hai người họ hay những kẻ muốn ám sát Phương Triệt, trong lòng đều hiểu rõ, còn có hai siêu cấp cao thủ đang bảo vệ suốt đường đi.
Mà chuyến đi một mạch về Bích Ba Thành này, thực chất, là một ván cờ sinh tử!
Cũng là sự khiêu khích của ba người Phương Triệt, Dương Lạc Vũ, Đổng Trường Phong đối với sát thủ thiên hạ!
Theo lẽ thường mà nói, vào thời điểm mà tất cả sát thủ trong thiên hạ đều muốn giết Phương Triệt thế này, Phương Triệt không nên nghênh ngang trở về Bích Ba Thành như vậy.
Thực tế, có rất nhiều phương pháp để Phương Triệt âm thầm lặng lẽ, thần không biết quỷ không hay đưa Dạ Mộng về nhà.
Nhưng... lại chọn cách công khai vượt ải.
Bởi vì, Thủ Hộ Giả không thể để mất người này, mà Dương Lạc Vũ cùng Đổng Trường Phong lại càng không thể để mất người này.
Cho nên mới chọn cách quang minh chính đại ra khỏi thành, hành động này chẳng khác nào phát ra lời khiêu chiến đến tất cả tổ chức sát thủ trong thiên hạ: Đến đây! Lũ rác rưởi! Tới giết ta đi!
Các ngươi không phải muốn ám sát Phương Triệt sao? Bây giờ cơ hội đến cho các ngươi rồi.
Có dám tới hay không?
Sự khiêu khích xem thường thiên hạ này, cách làm coi sát thủ thiên hạ như không có gì này, khiến cho toàn bộ giới sát thủ thiên hạ đều tức giận tím mặt!
Vô số sát thủ lão làng, vốn không có ý định nhúng tay vào vũng nước đục này, dù sao đây cũng là ám sát đại quan phe Thủ Hộ Giả, hậu quả vẫn rất nghiêm trọng.
Nhưng bây giờ bị khiêu khích như thế chẳng khác nào bị vả vào mặt.
Sao mà còn có thể chịu đựng được.
Đều nhất loạt xuất sơn!
Mà một chuyện khác khiến người ta bất ngờ nhất chính là... Vô Diện Lâu, cuối cùng cũng quyết định ra tay!
Bọn họ vẫn luôn suy nghĩ, liệu vụ ủy thác lần này có phải là âm mưu của Duy Ngã Chính Giáo hay không, cho nên căn bản không hề nhận lời. Ngay cả cân nhắc cũng không.
Nhưng theo dõi đến tận bây giờ, vụ ủy thác lại ngày càng nhiều. Phần thưởng ngày càng hậu hĩnh, toàn bộ giới sát thủ thiên hạ đều đang sôi sục.
Vô Diện Lâu cuối cùng đã hành động.
Bởi vì bọn họ phát hiện, chuyện này căn bản không đơn thuần là việc của Duy Ngã Chính Giáo!
Hơn nữa, thù lao hậu hĩnh như vậy cũng đích thực đáng để ra tay.
Kết quả như thế, chỉ có thể nói là các bên đều không ngờ tới, bao gồm cả Đông Phương Tam Tam và Nhạn Nam, cũng không nghĩ tới lại xoay chuyển như vậy.
Một lần thuê sát thủ của Tất gia, thế mà từ một điểm rồi lan ra cả diện, sau đó ảnh hưởng đến sự rung chuyển của toàn bộ sát thủ đại lục.
Tất Trường Hồng cũng ngây người.
Bởi vì trong đó liên lụy đến lợi ích, thù hận, danh tiếng, danh vọng và lòng tự tôn của Dương Lạc Vũ cùng Đổng Trường Phong; cùng với tôn nghiêm, phẩm hạnh của bọn sát thủ... quy tắc nghề nghiệp...
Vô số thứ bị hai bàn tay lớn của vận mệnh nhào nặn lại với nhau, liền tạo thành cục diện bây giờ.
Từ lúc Phương Triệt bước ra cửa thành Đông Hồ Châu, sự kiện này, được hậu thế gọi là 'Ủy thác tận thế', đã triệt để kéo lên màn mở đầu!
Ngày hôm đó.
Đầu mùa đông.
Gió bấc lớn lạ thường, nhiệt độ giữa đất trời cũng giống như những ngày đông giá rét.
Gió bấc thổi cát bay đá chạy, cả mặt trời mới mọc trên bầu trời cũng tỏ ra yếu ớt, nhiệt lượng tỏa ra chưa kịp chạm tới đại lục đã bị gió bấc cuốn đi.
Phương Triệt toàn thân áo đen, sánh bước cùng Dạ Mộng toàn thân áo trắng, hai người thong thả ra khỏi cửa thành.
Đi thẳng một đường về phía nam, giống như đôi vợ chồng quý công tử đang du sơn ngoạn thủy.
Không nhanh không chậm.
Tư thế này, đối với bọn sát thủ đang ẩn nấp trong bóng tối, quả thực càng tăng thêm một tầng ý vị khiêu khích nồng đậm.
Vừa ra khỏi thành, trên quan đạo người đi lại không ngớt, kẻ buôn bán, người đẩy xe, người đánh xe ngựa, kẻ ra thành, người vào thành, ai nấy đều mặc quần áo của người nghèo khổ.
Đi chưa đầy mười dặm, liền thấy mấy người đang cãi vã bên đường, là hai đoàn thương nhân, một đoàn vào thành, một đoàn ra thành, trong đó hai chiếc xe ngựa va vào nhau, hai bên không ai nhường ai, đang cãi lộn ầm ĩ.
Xa gần xung quanh, có không ít người đứng xem náo nhiệt.
Hai người Phương Triệt không muốn xem loại náo nhiệt này, len qua đám đông mà đi.
Ngay lúc vừa tiến vào đám đông, bỗng nhiên những người xung quanh đột ngột rút đao, tuốt kiếm.
Hung hăng chém về phía hai người.
Kiếm khí gào thét, đao phong điên cuồng, những người xem náo nhiệt cũng phóng người lên, bay tới như sao băng.
Kiếm khí đao quang thổi tung tóc của Phương Triệt và Dạ Mộng, nhưng cả hai người đều sắc mặt không đổi.
Thậm chí còn mang theo nụ cười.
"Uuu..."
Một tiếng huýt sáo dài.
Tựa như Diêm La Vương thổi sáo nơi địa ngục, mang theo sát khí địa ngục vô tận, đột nhiên xuất hiện giữa nhân gian.
Một bóng người màu xám đột ngột xuất hiện.
Diêm Quân Địch!
Cây sáo trong tay Dương Lạc Vũ bắn ra vạn đạo hàn quang, tung tóe về bốn phương tám hướng, vô số sát thủ xông lên, trên trán đều xuất hiện một lỗ máu sâu hoắm, óc hòa cùng máu tươi chảy ra, thi thể lảo đảo ngã xuống.
Một luồng tiếng sáo ung dung quấn quanh bên cạnh hai người Phương Triệt.
Tất cả ám khí bay tới đều bị tiếng sáo đánh bật ra.
Gương mặt tuấn tú của Dương Lạc Vũ sát khí dày đặc.
Hắn không ngờ, dưới sự chấn nhiếp của mình, thế mà vẫn còn nhiều người như vậy đến đây nộp mạng.
Cho nên hắn ra tay cũng đặc biệt tàn nhẫn.
Diêm Quân Địch mỗi lần rung lên, đều có một vòng người ngã xuống, ánh sao lấp lánh, như từng lớp sóng cuồn cuộn lan ra ngoài.
Mà biển người sát thủ xông lên liền ngã rạp từng vòng từng vòng.
Phía xa, năm tên sát thủ quay người bỏ chạy.
Trong mắt Dương Lạc Vũ lóe lên lệ quang: "Ở lại đi!"
Diêm Quân Địch lóe lên giữa không trung, năm đạo hàn quang chia làm năm hướng, bắn ra.
Năm bóng người chỉ kịp lao ra ba trượng đã ngã sấp mặt xuống đất.
Tiếng sáo ung dung lượn một vòng quanh hai người Phương Triệt, trở về trên Diêm Quân Địch. Diêm Quân Địch lơ lửng giữa không trung phát ra từng tiếng kêu thanh thúy. Lập tức không nhiễm chút bụi trần quay về cài bên hông Dương Lạc Vũ áo trắng như tuyết.
Trong gió lạnh chiều tà, nó phát ra ánh ngọc óng ánh.
Phía sau, đội thu dọn thi thể của Trấn Thủ Giả tổng bộ Đông Nam đánh xe ngựa từ xa tới, mà xung quanh đã không còn một người sống nào.
Tất cả sát thủ đột kích đều đã mất mạng dưới tay Dương Lạc Vũ.
"Đi thôi."
Dương Lạc Vũ quay đầu mỉm cười, nói: "Phương Triệt, đoạn đường này, ngươi đừng ra tay."
"Được, ta không ra tay, cũng không động thủ."
Phương Triệt mỉm cười.
Câu nói này, Dương Lạc Vũ đã nói sáu lần, lần này là lần thứ bảy. Có thể thấy hắn coi trọng đến mức nào!
Lần trước dưới sự bảo vệ của mình mà vẫn bị ám sát thành công, Dương Lạc Vũ thiếu chút nữa phát điên.
Lần này, chính là lúc phát huy sự hung ác, để xem rốt cuộc thiên hạ này có bao nhiêu sát thủ!
Tới một kẻ giết một kẻ, tới một đôi giết một đôi, tới hết thì giết sạch!
Mà vừa ra khỏi thành chưa bao lâu đã gặp ám sát, điều này khiến vị Diêm Quân Địch danh chấn thiên hạ này triệt để nổi giận.
Quá không coi lão tử ra gì rồi?
Mặc dù cũng hiểu, bọn sát thủ chính là kiếm cơm bằng nghề này, hơn nữa tiền thưởng kia cũng đích xác đã đến mức khiến người trong thiên hạ ít ai không động lòng.
Nhưng mà... Dương Lạc Vũ chính là thấy khó chịu trong lòng!
Nếu đã như vậy, lão tử liền đồ sát hết sát thủ thiên hạ này!
Nhưng Dương Lạc Vũ cũng biết, giới sát thủ quả thực có không ít cao thủ.
Cho nên hắn cũng không dám xem nhẹ. Cùng Đổng Trường Phong một người ngoài sáng một người trong tối, chính là kết quả hai người đã thương lượng.
Nhất định phải đảm bảo chuyến đi này của Phương Triệt không xảy ra sai sót nào.
Trước kia Đông Phương Tam Tam đã từng công bố Vân Đoan Sát Thủ Phổ, mặc dù về sau vì nguyên nhân bên phía Duy Ngã Chính Giáo mà tất cả bảng xếp hạng đều bị hủy bỏ, nhưng những sát thủ từng có tên trên bảng lúc đó, thực sự có quá nhiều kẻ thanh danh hiển hách.
Hơn nữa rất nhiều sát thủ từng lọt vào Vân Đoan Binh Khí Phổ.
Những kẻ xếp hạng cao hơn Dương Lạc Vũ cũng có ba năm người.
Thậm chí có một người, năm đó từng uy hiếp được cả Bộ Cừu.
Nhưng những người đó đã sớm không xuất hiện trong những năm gần đây.
Đi được năm mươi dặm, lại gặp một đợt tấn công nữa, nhưng mấy đợt này rõ ràng không có cao thủ nào, bị Dương Lạc Vũ dễ dàng đánh giết, thậm chí không làm chậm trễ hành trình.
"Đây cũng là bị ép tới."
Dạ Mộng nói: "Trong mắt một số người có thể thấy rõ vẻ tuyệt vọng. Đã bị người ta đuổi ra chịu chết, vậy phía trước chắc chắn có cường giả chuẩn bị ra tay."
Phương Triệt gật đầu.
Đoạn đường này, hắn không những không có ý định ra tay, mà ngay cả nhiệm vụ quan sát và phân tích tình hình cũng giao cho Dạ Mộng.
Dạ Mộng không ngừng nói ra cách nhìn của nàng, Phương Triệt và Dương Lạc Vũ âm thầm kiểm chứng xem đúng hay không.
Nhưng sau mấy lần trải qua, Dương Lạc Vũ liền kinh ngạc. Bởi vì mỗi lần phân tích của Dạ Mộng đều gần như giống hệt với phân tích trong lòng hắn.
Tiểu nha đầu này vậy mà lại có kiến thức đến thế! Có thể nói là tâm tư tỉ mỉ.
Dương Lạc Vũ cũng có chút tán thưởng.
Sau hai trăm dặm, họ thực sự tiến vào đoạn đường núi có rừng rậm.
Đây là đoạn đường núi có rừng rậm đầu tiên, cây cối um tùm, mặc dù chưa đến mức gọi là 'rừng rậm', nhưng lại là một khu rừng lớn thực sự.
Gió bấc thổi mạnh điên cuồng, toàn bộ khu rừng phát ra tiếng gào thét ô ô khủng bố.
Như quỷ khóc sói gào.
Không ngừng có cành lá còn sót lại bay lên liên miên, hoặc bị cuốn lên từng mảng từ mặt đất, cành khô vun vút bay loạn giữa không trung.
Trên đường đi.
Trên đỉnh tảng đá lớn cách đó trăm trượng, bỗng nhiên có một bóng đen trực tiếp xé rách không gian lao tới.
Lao tới như sấm sét.
Lại có người dùng một cây trường mâu làm ám khí.
Lập tức tiếng gió rít vang lên, lại là liên tiếp trường mâu bay tới, ngay sau đó, "Oành" một tiếng, trường mâu hóa thành cơn mưa rào che trời bay đến.
Diêm Quân Địch phát ra tiếng rít dài thê lương, một vòng hào quang màu lam nhạt tầng tầng dâng lên.
Vô số trường mâu, dưới uy lực của Diêm Quân Địch điên cuồng xoay chuyển, bắn ngược trở lại.
Tiếng sáo ung dung lượn vòng bên cạnh hai người Phương Triệt, còn thân hình Dương Lạc Vũ đã hóa thành lưu quang.
Tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên không ngừng, bóng trắng lóe lên, Dương Lạc Vũ lộn một vòng rơi xuống trước mặt Phương Triệt: "Tiếp tục đi."
Trong mắt hắn sát khí tứ phía: "Ta ngược lại muốn xem xem, trên đại lục này, có bao nhiêu sát thủ đáng để ta giết."
Hai người tiếp tục tiến lên.
Ánh chiều tà chiếu vào rừng cây, ánh sáng lốm đốm.
Ở phía sau.
Tôn Vô Thiên đã tiến vào lĩnh vực của mình.
Mỗi một lần ám sát xảy ra, hắn đều tìm cách bắt sống một kẻ, đưa vào lĩnh vực của mình để sưu hồn thẩm vấn.
Chỉ tiếc là, đến bây giờ đã bắt được bảy tám người, thế mà không có kẻ nào của Vô Diện Lâu.
Hắn thu liễm khí tức, vô hình vô ảnh bám theo phía sau.
Nếu Dương Lạc Vũ và Đổng Trường Phong không chống đỡ nổi, Tôn Vô Thiên sẽ lập tức ra tay.
Tình huống này, Dương Lạc Vũ và Đổng Trường Phong chắc chắn không ngờ tới, mà chính Tôn Vô Thiên cũng không nghĩ tới.
Mình lại có ngày hợp tác chặt chẽ như thế với cao thủ Thủ Hộ Giả.
Không thể không nói thế giới này thật là kỳ diệu vô cùng.
Một nghìn dặm đường, với tốc độ của nhóm người Phương Triệt, thế mà đã đi hết một ngày.
Trên đường đi, Dương Lạc Vũ tự đếm, chính mình cũng có chút kinh ngạc.
"Hơn hai nghìn sát thủ đã bị ta xử lý!"
Phương Triệt chỉ biết im lặng.
Lúc này mới đến đâu chứ?
Tôn Vô Thiên không có tin tức truyền đến, chứng tỏ Vô Diện Lâu vẫn chưa xuất hiện.
Hơn nữa, căn cứ tin tức mới nhất Dương Lạc Vũ nhận được, trên lệnh truy nã Phương Triệt, lại được cộng thêm một phần thưởng lớn.
Một khối thần tinh chi tâm có thể cung cấp cho năm người khôi phục bản nguyên.
"Phương đại nhân à," Dương Lạc Vũ cũng có chút bội phục: "Bên Duy Ngã Chính Giáo kia đúng là chỉ sợ ngươi không chết mà, ngay cả thứ này cũng lấy ra. Không thể không nói, ta và Đổng Trường Phong đều không có đãi ngộ này."
Trong giọng nói của Dương Lạc Vũ thế mà còn mang theo một chút ý vị ngưỡng mộ.
Phương Triệt tức đến xạm mặt lại.
Không trách Dương Lạc Vũ nói vậy, bởi vì thứ đồ chơi như thần tinh chi tâm này, bên Thủ Hộ Giả hoàn toàn không có!
Vô số sát thủ đang tập trung về con đường này.
Đông Hồ Châu —— Bích Ba Thành!
Ban đêm tiếp tục lên đường.
Nửa đêm đầu, vậy mà không có chuyện gì xảy ra, ngay cả một cái bẫy cũng không có, mãi cho đến sắp rạng sáng, họ đột nhiên lại gặp phải một cuộc tập kích quy mô lớn.
Hơn nữa lần này còn có cao thủ xuất hiện.
Thực sự là đao như rừng kiếm như mưa, ám khí bắn tới hết đợt này đến đợt khác không ngừng nghỉ.
Thậm chí còn có sương độc, độc trùng đầy khắp núi đồi.
Trong tiết trời đầu đông thế này, cũng không biết đối phương làm thế nào mà dùng đủ mọi thủ đoạn cùng lúc.
Dương Lạc Vũ giết một trận thống khoái.
Mà Đổng Trường Phong cuối cùng cũng lần đầu ra tay.
Vượt qua khu rừng núi u ám này, bảy tám trăm cỗ thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, Dương Lạc Vũ rất bất mãn.
Vậy mà để hơn hai mươi người trốn thoát.
"Đổng ca! Thế mà lại để trốn thoát nhiều như vậy."
"Đợt này thật không bình thường."
Sắc mặt Đổng Trường Phong có chút ngưng trọng: "Có mấy người, lộ số ra tay rất giống với Nhất Tuyến Hồng năm đó."
"Nhất Tuyến Hồng?"
Dương Lạc Vũ giật mình nói: "Hắn không phải đã chết trong tay Bộ Cừu rồi sao?"
"Bộ Cừu chỉ trọng thương hắn, vết thương đúng là chí mạng, nhưng Bộ Cừu cũng không nhìn thấy thi thể."
"Thì ra là thế."
"Tăng tốc độ lên một chút đi. Đừng bị kẹt ở loại địa phương này quá lâu." Đổng Trường Phong cẩn thận nói.
"Được."
Sáng sớm ngày thứ hai, khu rừng núi mênh mông đã được đi xuyên qua.
Hành trình đã đi được một phần ba.
Nhưng mà, ngay lúc vừa đi ra khỏi khu rừng, Phương Triệt bỗng sững người một chút.
Soạt một tiếng.
Dương Lạc Vũ lập tức hiện thân, chắn trước mặt Phương Triệt.
Chỉ thấy phía đối diện, chậm rãi xuất hiện ba bóng người, một đỏ, một trắng bệch, một đen sạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận