Trường Dạ Quân Chủ

Chương 802:

Chương 802: Mục đích tốt nhất, nhưng mỗi ngày đều đang cố gắng liều mạng luyện công cũng là có chỗ tốt.
Chỉ có thể thở dài một tiếng nói: "Vạn nhất có thần đi ngang qua, tiện tay đánh trả, hoặc là xem xét một chút, Tuyết Phù Tiêu cũng chưa chắc có thể chịu nổi."
"Cho nên đây mới là chuyện ta lo lắng nhất."
Đông Phương Tam Tam thản nhiên nói: "Đây là chuyện ta mong đợi nhất, cũng là chuyện ta sợ nhất."
Hắn thở dài, nhẹ giọng: "Kẻ có Thần thì nghe lời phán, kẻ vô Thần thì tự mình đọ sức."
Hàm nghĩa lộ ra trong những lời này khiến hai người cùng nhau rơi vào trầm mặc.
Thật lâu sau, nhìn Tuyết Phù Tiêu ở nơi không trung xa xôi, ngồi yên tĩnh như đá tảng, đao quang không ngừng phóng lên, chém về phía Bích Tiêu! Một đao lại một đao.
Đang đánh cược tiền đồ, đang đánh cược vận mệnh.
Hai người yên lặng quay về.
Chỉ để lại Tuyết Phù Tiêu không biết mệt mỏi ở nơi không trung không người nào biết, không ngừng xuất đao, xuất đao, xuất đao...
Đây là một sự cố gắng khó có thể tưởng tượng, cũng là sự buồn tẻ khó có thể tưởng tượng, càng là một sự chờ đợi xa vời đến tuyệt vọng!
Nhưng Tuyết Phù Tiêu vẫn luôn nỗ lực như vậy... Chưa từng có lúc nào lười biếng. Dù là tuyệt vọng, nhưng dù sao cũng có một chữ 'trông'!
Bởi vì đại lục, cần một thanh đao này!
. . .
Phương Triệt nhận được hồi âm, trái tim lập tức rơi xuống.
"Quả nhiên là Cửu Gia sắp đặt."
"Thật không hổ là lão ngân tệ, lại chôn một quả ám lôi lớn như vậy ở đây!"
"Khó trách Nhạn Bắc Hàn bị kẹt ở đây, thế cục này thật ra điểm mấu chốt nằm ở trên người ta. Chỉ cần ta không đến, Nhạn Bắc Hàn cả đời cũng không qua được ải này! Cho nên, quân sư phương đông chỉ cần chờ đợi, chờ Nhạn Bắc Hàn tìm hết tất cả mọi người mà vẫn không qua được, rồi lại đến tìm ta, là được."
"Sau đó bất luận ta xin chỉ thị hay không xin chỉ thị, chỉ cần ta ra mặt, cửa ải này cũng sẽ qua được. Không thể không nói... thật âm hiểm."
"Chẳng qua xem ra trước mắt, vật cản thuộc về ta chỉ có một: đánh thắng Thạch Trường Kiếm."
Phương Triệt nằm trên giường nhíu mày trầm tư: "Dựa theo Thạch Trường Kiếm ở trong Âm Dương giới mà nói, ta đánh hắn căn bản không khó khăn gì. Nhưng nghe nói gã này đã vào kiếm trủng, lại còn được quán đỉnh... cái này thì có chút không đoán được."
"Mấu chốt là bọn người Nhạn Bắc Hàn cũng không dò xét rõ ràng, Thạch Trường Kiếm hiện tại rốt cuộc là tu vi gì, nói đơn giản là thế hệ trẻ tuổi bên này đều không thể đánh thắng."
"Theo lý mà nói thì không nên đâu, nếu với tu vi bản thân của Thạch Trường Kiếm, mà có thể làm đến mức ngay cả siêu cấp đại ma đầu như Băng Thiên Tuyết cũng nhìn không ra tình trạng, vậy trận chiến này ta còn đánh cái rắm gì nữa?"
"Cho nên, trong đó tất nhiên có điều kỳ quặc khác."
Phương Triệt nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát ngồi xuống đả tọa.
Tu luyện một đêm.
Phòng của Nhạn Bắc Hàn.
Nhạn Bắc Hàn đang xem sách, sắc mặt dịu dàng, đôi mắt mỉm cười.
Tất Vân Yên cùng Phong Tuyết, Thần Tuyết ở lì trên giường Nhạn Bắc Hàn không chịu đi.
Ba nữ nhân đều ngồi xếp bằng trên giường chơi đùa.
Một loại trò chơi bài lá thịnh hành trong Duy Ngã Chính Giáo.
Tiền đặt cược rất đơn giản: Thua thì cởi quần áo.
Thua sạch quần áo thì đánh vào mông.
"Một đôi thỏ!" Tất Vân Yên ra bài.
"Một đôi hồ ly đè chết!" Phong Tuyết chặn lên.
"Một đôi sói đánh chết!" Thần Tuyết không cam lòng yếu thế.
"Một đôi hổ!"
"Một đôi rồng, nổ!"
"Ba con dê mang hai con thỏ, đi! Hai ngươi thua!" Phong Tuyết cười ha ha, học giọng đàn ông hung ác nói: "Cởi cho lão tử!"
Tất Vân Yên cùng Thần Tuyết vừa cởi quần áo vừa oán trách lẫn nhau: "Ngươi đúng là tay thối!"
Sau đó: "Làm ván nữa!"
Nhạn Bắc Hàn chỉ mới nhìn sách một chốc lát, trên giường mình đã có thêm ba con cừu trắng nhỏ.
Mà người thua nhiều nhất là Tất Vân Yên, mông đều bị đánh đỏ, Phong Tuyết và Thần Tuyết hạ thủ không chút lưu tình, mỗi một cái tát đều đánh cho mông sóng vỗ lăn tăn.
Không thể không nói sau khi dùng Quỳnh Tiêu hoa, đánh vào thấy sướng hơn hẳn.
"Quỳ xuống, nằm sấp! Mân mê đến!"
Thần Tuyết và Phong Tuyết cùng nhau hét lên.
"Tiểu Hàn mau tới cứu ta..."
Tất Vân Yên vừa quỳ sấp vừa tủi thân cầu cứu. Sau đó hét thảm một tiếng: "A!!!"
Nhạn Bắc Hàn thở dài, vận công giải khai lớp bình chướng ở tai: "Ba người các ngươi không phải hôm qua mới lại thề phải liều mạng luyện công sao?"
Ba nữ nhân ngượng ngùng: "Luyện công không vui bằng chơi cái này..."
"Thật là..."
Nhạn Bắc Hàn chưa từng tham gia trò chơi của các nàng.
Dù sao cũng phải gìn giữ tôn nghiêm của lãnh đạo.
Vẻ mặt đau đầu nói: "Nói xem ba người các ngươi, bình thường ở bên ngoài, ra vẻ cao lãnh, như băng sương thiên nguyệt, sau lưng lại là từng đứa điên... Bộ dạng này của các ngươi, nếu bị người ta nhìn thấy, còn ra thể thống gì nữa!"
"Chúng ta có thần niệm phong tỏa do Tuyết tỷ tự tay chế tác lấy từ Phong Tổ, làm sao có thể để người khác nhìn thấy được!"
Ba nữ nhân không hề phật lòng.
Nhạn Bắc Hàn thở dài, đang định nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Giọng của Băng Thiên Tuyết: "Tiểu Hàn?"
Ba nữ nhân kêu sợ hãi một tiếng, vội vàng kéo chăn trùm lại, nằm nép vào nhau, một chiếc chăn mền miễn cưỡng che thân.
Chỉ lộ ra ba cái đầu quốc sắc thiên hương, đều nhắm chặt mắt, tỏ vẻ ta đã ngủ rồi.
Nhạn Bắc Hàn mở cửa: "Băng Di?"
Băng Thiên Tuyết đi vào: "Ồ, ba đứa này ngủ rồi à? Sao lại còn ôm nhau ngủ thế này, tình cảm thật tốt quá."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Nhạn Bắc Hàn cười gượng: "Tình cảm của các nàng không tệ."
"Tiểu Hàn, tên Dạ Ma này, trên người có chút bản lĩnh đấy."
Băng Thiên Tuyết dựa vào bàn, truyền âm cho Nhạn Bắc Hàn: "Ta vừa dùng thần niệm giám sát toàn bộ doanh địa, phát hiện có một nơi thần niệm của ta không vào được. Tra xét cẩn thận mới biết đó là chỗ của Dạ Ma, ta vậy mà không cách nào giám sát hắn."
Nhạn Bắc Hàn sửng sốt một chút, lập tức truyền âm lại: "Băng Di, hắn luyện là Hận Thiên Đao."
"Ra là truyền nhân của Tổng hộ pháp?"
Lần này Băng Thiên Tuyết thật sự kinh ngạc.
"Ừm, nhưng hắn đã thay hình đổi dạng rồi, ngài cũng biết đặc tính của Hận Thiên Đao, hận niệm không tỏa ra ngoài thì người khác không nhận ra được." Nhạn Bắc Hàn nói.
"Thì ra là vậy."
Băng Thiên Tuyết yên tâm: "Vậy ngày mai cứ xem hắn thể hiện. Thế hệ trẻ tuổi này không qua được cửa ải, ấm ức vô cớ. Nếu theo ý ta, cứ trực tiếp san bằng, chó gà không tha."
"Vậy kế hoạch tiếp theo của chúng ta sẽ không thể triển khai."
Nhạn Bắc Hàn thở dài.
"Nói cũng phải."
Băng Thiên Tuyết nói: "Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai phải giữ vững tinh thần. Là người lãnh đội, biểu hiện của ngươi rất quan trọng."
"Ta hiểu." Nhạn Bắc Hàn gật đầu.
Ánh mắt Băng Thiên Tuyết liếc nhìn lên giường, chỉ thấy ba nữ nhân vẫn giữ dáng vẻ ngủ say, nép sát vào nhau.
Thế là khẽ đưa tay, linh khí trong không trung liền không ngừng ngưng tụ thành nước, trong tay tạo thành một quả cầu nước lớn cỡ trái dưa hấu.
Nhạn Bắc Hàn: "..."
Ba nữ nhân không biết gì, vẫn đang nhắm mắt vờ ngủ.
Lòng bàn tay Băng Thiên Tuyết bốc lên bạch khí, trong nháy mắt quả cầu nước biến thành mười mấy tảng băng nhỏ.
Nói: "Vậy ta đi đây."
Sau đó thân hình bay đến bên giường một cách vô thanh vô tức, nhanh như sét đánh không kịp bịt tai vén chăn lên, ném cả đống cầu băng lớn vào trong.
Lập tức trong chăn vang lên tiếng lanh canh.
"A a a..."
Ba nữ nhân lập tức hét thảm thất thanh, như những con cừu trắng nhỏ nhao nhao nhảy dựng lên. Trong phút chốc sóng xô thịt vỗ, phong cảnh vạn phần.
Băng Thiên Tuyết cười ha ha, đã đi ra ngoài.
Nhạn Bắc Hàn dở khóc dở cười...
Ba nữ nhân nhao nhao hờn dỗi, nhưng không dám mắng, vội vàng thu dọn trên người mình. Thảm nhất là Phong Tuyết, bởi vì quá lớn, lại bị kẹt một tảng băng...
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Phương Triệt liền thức dậy.
Mặc dù là khách quý do Nhạn Bắc Hàn đích thân mời đến, nhưng địa vị thân phận lại là thấp nhất ở nơi này.
May mắn Phương Triệt trí nhớ tốt, phàm là người hôm qua được Nhạn Bắc Hàn giới thiệu, hắn đều nhớ tên là gì.
Đơn giản chào hỏi vài câu, mọi người cũng chỉ đáp lại nhàn nhạt, mấy lão ma đầu thì làm như không thấy mà đi qua.
Băng Thiên Tuyết ra thì khác hẳn: "Dạ Ma, hôm qua nghỉ ngơi thế nào?"
"Cũng tốt, đa tạ tiền bối quan tâm."
"Ta quan tâm ngươi cái lông!"
Băng Thiên Tuyết nói: "Ở đây, kẻ thù thế gia của ngươi cũng không ít, ta lo là tối hôm qua ngươi đã bị người ta cắt mất đầu rồi."
"... "
Ngay lúc này, Nhạn Bắc Hàn đi ra.
Vóc người cao gầy, khoác áo choàng màu tím đậm vân chìm cổ trắng, sau lưng là ba người Tất Vân Yên, Phong Tuyết, Thần Tuyết, giống như ba khối băng lớn quốc sắc thiên hương, toàn thân toát ra vẻ người sống chớ lại gần.
Khiến bất kỳ ai cũng cảm nhận được sự cao lãnh, cao hàn, cao ngạo, tôn quý, cao không thể chạm tới của ba nữ tử này.
Tứ đại mỹ nữ cùng lúc xuất hiện, khiến ánh sáng, đất trời, hoa cỏ ngày hôm đó đều mất đi màu sắc.
Chu Mị Nhi theo sát phía sau.
Sau đó là một đội nữ cao thủ, cũng đều trang điểm lộng lẫy, nhưng lại lạnh như băng sương.
"Dạ Ma, đến bên cạnh ta."
Nhạn Bắc Hàn nói.
"Vâng."
Băng Thiên Tuyết dẫn đầu, Nhạn Bắc Hàn theo sát phía sau, tiếp đó là Phương Triệt, Phong Tuyết, Thần Tuyết, Tất Vân Yên...
Trong quân đoàn phấn hồng, kẹp giữa là một Dạ Ma mặt đầy râu quai nón.
Phóng lên trời cao.
Sau đó mới đến các loại ma đầu nhao nhao đuổi theo.
Lướt ngang không trung.
Băng Thiên Tuyết dẫn đầu, tay ngọc vung lên, cứ thế hùng hổ xông về phía trước, không hề kiêng dè.
Tự nhiên mang theo một loại khí thế hoành hành bá đạo.
Bên ngoài, núi non vạn trùng, khe sâu ngàn lối, bao phủ trong màu áo bạc.
Trận tuyết lớn đêm qua đã khoác lên tấm áo mới cho vạn vật giữa đất trời.
Hiện tại tuyết đã ngừng rơi, nhưng không trung vẫn còn một mảnh mờ mịt.
Phương Triệt không khỏi nhớ lại trận bão tuyết mùa hè, trong lòng không nén được một cơn bực bội.
Hiện tại, lão tử không muốn xem tuyết!
Phía trước là một dãy núi. Từng ngọn núi san sát chỉnh tề, giống như một vòng tay ôm khổng lồ.
Muôn hình vạn trạng.
Chính là Phù Đồ Sơn Môn.
Bởi vì gần đây Duy Ngã Chính Giáo ở ngay tại đây, mâu thuẫn giữa đôi bên đã trở nên công khai, Phù Đồ Sơn Môn đã dỡ bỏ đại trận chướng nhãn pháp của sơn môn.
Rất dứt khoát bày ra tư thế đối đầu minh đao minh thương.
Thông điệp truyền ra chỉ có một: Muốn sao? Lão tử phụng bồi tới cùng!
Điều này khiến Phương Triệt bây giờ nhìn dãy núi này cũng có thể cảm nhận được một loại khí tức lưu manh vô pháp vô thiên.
Phía trước.
Một ngọn núi nhỏ bị san phẳng hoàn toàn, phía trên là bốn chữ lớn!
"Phù Đồ Sơn Môn!"
Bốn chữ này mang theo sát ý vô hạn, khí phách cuồng ngạo, như muốn khinh thường trời xanh, dùng kiếm dò xét thiên hạ!
Tiếp đó là một ngọn núi bị cắt đứt một mảng. Rộng hai mươi trượng, hai bên phẳng lì tới cực điểm.
Bằng bằng phẳng phẳng.
Ở khoảng cắt rộng hai mươi trượng này, xây nên một tòa đại môn.
Chính là sơn môn của Phù Đồ Sơn Môn.
"Thật ngưu bức!"
Phương Triệt không nhịn được thầm khen một câu trong lòng.
Không khen không được, tuy nói là 'sơn môn', nhưng Phương Triệt chưa bao giờ thấy 'sơn môn' nào danh xứng với thực như vậy.
Thì ra chính là khoét một ngọn núi để mở một cái cửa?
Đúng là mở mang tầm mắt!
Bước vào trong sơn môn, đi về phía trước mấy trăm trượng.
Là một mảnh đất trống.
Dựng lên một cái lôi đài, chặn mất đường đi.
Hai bên lôi đài, từ thấp đến cao, lại bố trí cả khán đài.
Nhưng dụng ý cũng rất rõ ràng: Không có đường tiến lên!
Ngươi không đánh thắng được lôi đài này thì đừng hòng vào Phù Đồ Sơn Môn của ta. Thái độ này không cần dùng lời nói, chỉ dùng cách bài trí cũng đã thể hiện ra sự kiên quyết.
Từ lúc vào sơn môn đến cái lôi đài này, thậm chí không có lấy một người tiếp đón, đủ để nói rõ Phù Đồ Sơn Môn không chào đón khách như thế nào.
Băng Thiên Tuyết đề khí hét lên: "Khúc Trường Không! Lão bằng hữu đến rồi, còn không ra đây!"
Một câu hét lên, núi non vang dội.
Vô số tuyết đọng bốn phía, từ trên núi, trên cây, rơi xuống xào xạc.
Đối diện có một giọng nói thanh nhã thản nhiên đáp lại: "Lãnh tôn, trước đó đã nói rất rõ ràng, nếu thế hệ trẻ tuổi không ai thắng được người của chúng ta, thì chúng ta không có gì cần thiết phải nói cả, gặp mặt cũng không cần!"
"Về phần chuyện lôi đài, tự nhiên có người cùng các ngươi thương lượng. Không cần lão phu phải tự mình ra mặt."
Vị Khúc Trường Không ở đối diện này rất cứng rắn.
Băng Thiên Tuyết nói: "Ta gọi ngươi ra không phải vì chuyện khác, mà là muốn cùng ngươi so tài một lần nữa. Thế nào?"
"Ha ha ha ha ha..."
Đối diện Khúc Trường Không cười to một tràng, sau đó nói: "Phải để Lãnh tôn thất vọng rồi, bản tọa từ nhỏ đã có một thói quen, hễ trời có tuyết rơi là không ra khỏi cửa."
"... "
Băng Thiên Tuyết tức đến lệch mũi.
Tính toán, hoàn toàn thất bại.
Nàng còn nghĩ hôm nay là cơ hội trời cho, có thể ra sức đánh đối phương một trận cho hả; không ngờ đối phương lại biết đặc điểm công pháp của mình.
Từ lúc tuyết rơi khi đón Phương Triệt hôm qua, Băng Thiên Tuyết đã rất vui, cả đêm đều chuẩn bị cho một trận chiến.
Kết quả, đối phương không ra.
Hơn nữa còn đưa ra một lý do hoang đường: Từ nhỏ đã có thói quen đó!
Băng Thiên Tuyết chửi ầm lên: "Năm đó ngươi to gan lớn mật, vào đêm bão tuyết chặn đánh Phong Phó tổng Giáo chủ cũng không thấy ngươi tuân theo cái thói quen chó má từ nhỏ đó!"
Giọng Khúc Trường Không nói: "Cho nên lần đó mới bị trọng thương."
"... "
Băng Thiên Tuyết lập tức không phản bác được, cả khuôn mặt xinh đẹp đều tối sầm lại.
Cũng chỉ có thể oán hận mắng một câu: "Lão hồ ly."
Đành phải thôi vậy.
Ngay lúc hai người nói mấy câu, phía Phù Đồ Sơn Môn, một đội người mặc áo đen, dưới sự dẫn dắt của một trung niên nhân râu dài, bước nhanh tới.
Trật tự rõ ràng, hơn hai trăm người bước tới, cho người ta cảm giác như một ngọn kiếm sơn sắc bén đang áp tới!
Nhạn Bắc Hàn nhìn đối phương, nói khẽ: "Người trung niên này chính là chưởng môn nhân hiện tại của Phù Đồ Sơn Môn, Không Hồi Nhất Kiếm, Khúc Chớ Về. Nghe nói kiếm đạo hắn tu luyện chỉ có tiến không có lùi, cho nên có danh xưng là 'Vô Hồi Kiếm'!"
Ánh mắt Phương Triệt đã nhìn vào Thạch Trường Kiếm đang đi theo sau Khúc Chớ Về.
Đây chính là đối thủ hôm nay của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận