Trường Dạ Quân Chủ

Chương 355: (2)

Chương 355: (2)
Kiết Nhiên thử nói chuyện một chút.
Kết quả Đinh Kiết Nhiên tập mãi thành thói quen, bản thân lại suýt chút nữa nín chết.
Thế là Ngưng Tuyết Kiếm đặt ra quy định: Bất kể thế nào, lúc ta gọi ngươi, ngươi phải đáp lại. Chỉ cần ta ở nhà, khi ngươi nhìn thấy ta, mỗi ngày ít nhất phải gọi ba lần sư phụ.
Mỗi ngày ngoài việc đó ra, ít nhất phải nói đủ ba câu!
Ngưng Tuyết Kiếm cảm thấy quy định của mình không tệ.
Sau đó Đinh Kiết Nhiên ngơ ngác.
Nói chuyện, nói cái gì?
Càng về sau thì là, sáng sớm: "Sư phụ, ngài ăn chưa?"
Buổi trưa: "Sư phụ ngài ăn chưa?"
Ban đêm: "Sư phụ ngài ăn chưa?"
Ba câu đã hoàn thành.
Đinh Kiết Nhiên vui vẻ đi luyện kiếm.
Để lại Ngưng Tuyết Kiếm ôm bụng đầy tức giận đến thổ huyết.
"Thì ra người luyện kiếm lại không thú vị như vậy!"
Ngưng Tuyết Kiếm hận hận nghĩ.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng không có nghĩa là hắn không thưởng thức, không thích, bởi vì -- mẹ nó chứ, đây là tính cách ta khát vọng cả đời mà!
Cho nên đối với người duy nhất mà Đinh Kiết Nhiên luôn nhớ nhung là Phương Triệt, Ngưng Tuyết Kiếm rất thân thiết -- đây là người duy nhất mà đồ đệ mình nhắc tới mỗi ngày.
Ngưng Tuyết Kiếm có thể nào không đối đãi tốt?
Không nói đâu xa, thanh kiếm mẻ hắn tặng đều bị đồ đệ xem như bảo bối, ngay cả kiếm tốt hơn mình tặng cũng chẳng thèm ngó tới.
Điều này nói lên cái gì?
Sức nặng đó!
Hiện tại, vừa từ bên ngoài trở về, Ngưng Tuyết Kiếm liền tranh thủ thời gian đến nơi đồ đệ luyện kiếm.
Không cần đi nơi khác, vì Đinh Kiết Nhiên ngoài ở chỗ này ra, thì cơ bản không đi đâu cả.
Nếu như người ta có thể không ăn cơm không uống nước, Ngưng Tuyết Kiếm không chút nghi ngờ Đinh Kiết Nhiên cũng sẽ tiết kiệm những thời gian đó để luyện kiếm.
"Lần này hữu nghị chiến, ngươi có muốn đi quan chiến không?"
Ngưng Tuyết Kiếm hăng hái nói.
"Không đi."
"Quan chiến rất có ích lợi, lấy điểm mạnh bù điểm yếu, nâng cao bản thân."
"Không đi."
"Vả lại rất náo nhiệt, cũng rất vui, có không ít mỹ nữ cũng sẽ đi tham gia đó."
"..."
Lần này, Đinh Kiết Nhiên ngay cả hai chữ 'không đi' cũng không nói.
Mím môi.
Mang theo kiếm.
Thái độ rõ ràng: Ngươi nói mau lên, ta còn tranh thủ thời gian đi luyện kiếm.
Ngưng Tuyết Kiếm thở dài nói: "Tiểu Đinh, với cái tính tình này của ngươi, tương lai nếu ngươi tìm lão bà, cứ lạnh nhạt bạo lực kiểu này mỗi ngày, đoán chừng lão bà của ngươi phải t·ự s·át mất."
"..."
Không đáp lại.
Đối với câu nói này, Đinh Kiết Nhiên không có phản ứng chút nào.
Ngưng Tuyết Kiếm thở dài, xem ra phải tung ra đòn sát thủ.
"Lần này, Phương Lão Đại của ngươi cũng tham chiến."
Đinh Kiết Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra hào quang: "Sư phụ, Phương Lão Đại cũng đi sao? Thật không?"
Ngưng Tuyết Kiếm tuyệt vọng nói: "Mẹ nó chứ, một câu vừa rồi của ngươi còn nhiều chữ hơn số chữ ngươi nói với ta trong ba ngày cộng lại."
"..."
Đinh Kiết Nhiên lại cúi đầu không nói gì.
"Hắn đi thật đó, ta vừa mới gặp hắn, không có gì bất ngờ thì hắn hẳn là có thể lấy được một suất." Ngưng Tuyết Kiếm thỏa hiệp.
Không còn cách nào, lão tử không thể trêu vào.
Đinh Kiết Nhiên ngẩng đầu, nói: "Ân."
Ân, là có ý gì?
Ngưng Tuyết Kiếm tức giận nói: "Hắn tham gia chính là Vương cấp chiến."
"Ân."
"Vậy ngươi có đi quan chiến không?"
"Đi!"
"Ngươi gọi sư phụ, nói 'ta muốn đi'." Ngưng Tuyết Kiếm bắt đầu trêu hắn.
"Sư phụ, ta muốn đi." Đinh Kiết Nhiên khô khan nói.
"Muốn đi thì đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho ngươi." Ngưng Tuyết Kiếm thỏa mãn.
Hôm nay, khác với lúc trước, ba chữ!
Nói với ta!
Mẹ nó, đồ đệ của lão tử nói chuyện rồi.
Vui quá!
Để ăn mừng, lát nữa đi tìm lão Tuyết làm trò tiện bỉ ra vẻ một phen.
Đinh Kiết Nhiên cúi thấp đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên nóng rực.
Trong lòng hắn đang thầm lặng nhẩm một câu.
"Thời khắc nguy cấp, canh gác hỗ trợ, tương hỗ là bình phong!"
Có lẽ lúc trước, khi nói câu này Phương Triệt cũng không ý thức được, câu nói mà hắn thuận miệng nói ra vì thỉnh thoảng lại nghĩ 'Đinh Kiết Nhiên là hạt giống của Dạ Ma Giáo', lại có ảnh hưởng lớn đến Đinh Kiết Nhiên đến mức nào.
Câu nói đó.
Là câu nói ấm áp nhất mà Đinh Kiết Nhiên nghe được sau khi dần dần phong bế nội tâm mình.
Bởi vì: Thời khắc nguy cấp.
Thế nào là thời khắc nguy cấp?
Đó là ranh giới sống chết.
Canh gác hỗ trợ, tương hỗ là bình phong.
Hắn cảm thấy, đây mới là chiến hữu, đây mới là bằng hữu.
Vào lúc cả nhà đều phản bội đại lục, trở thành ma nhóc con, lại có người nói với hắn như vậy.
Đây là hơi ấm duy nhất cho trái tim cô tịch của hắn.
Cho nên trước trận đấu run rẩy trên lôi đài lần đó, Đinh Kiết Nhiên đã đơn phương xem Phương Triệt là bằng hữu.
Mãi cho đến hiện tại.
Phương Triệt, là người bạn duy nhất trong cuộc đời này của Đinh Kiết Nhiên, tính cho đến bây giờ.
Những đồng học khác ở Võ Viện, trong lòng hắn chỉ là người xa lạ.
Còn Vũ Trung Ca, Mạc Cảm Vân...
Trong lòng Đinh Kiết Nhiên, đúng là đồng học.
Cũng không phải là bằng hữu.
Bằng hữu chỉ có một người!
Đó là Lão đại của ta!
Phương Lão Đại!
Phương Lão Đại lúc nào cũng nghĩ đến ta, hắn lấy được kiếm, cho dù ta không có mặt, hắn vẫn giữ lại cho ta một thanh.
Cho nên Phương Lão Đại đến tham chiến, ta phải mau đến xem hắn.
Bởi vì, thời khắc nguy cấp, canh gác hỗ trợ, tương hỗ là bình phong!
...
Phương Triệt và ba mươi lăm người còn lại ở cùng nhau mãi cho đến lúc đèn hoa mới thắp.
Phương Triệt hiếm khi quên đi tất cả, với lại đám người này ai nấy đều có hậu trường đủ mạnh, cũng không sợ bị mình liên lụy.
Cho nên hắn quyết định trong khoảng thời gian này, sẽ mở rộng lòng mình, triệt để hưởng thụ quãng thời gian hạnh phúc khó có được này đối với hắn.
Bởi vì Phương Triệt tự biết, đối với mình mà nói, khoảng thời gian được ở cùng bạn bè thế này, nghĩa bạc vân thiên, cười nói tự nhiên không kiêng kỵ gì, là rất xa xỉ. Cả đời này của mình, những lúc có thể hoàn toàn mở rộng lòng mình như vậy, cũng không nhiều.
Bao gồm cả việc đại diện cho Thủ Hộ Giả xuất chiến, giành lấy vinh dự cho phe thủ hộ, cơ hội như vậy cũng không nhiều.
Đây là một trong số ít cơ hội để mình có thể xuất hiện một cách hoàn toàn quang minh chính đại.
Phương Triệt rất trân trọng khoảng thời gian khó có được này.
Thậm chí trân trọng đến từng giây.
"Buổi tối tiếp tục tán gẫu nhé."
Phong Hướng Đông nhiệt tình mời, những người khác nhao nhao hưởng ứng.
"Ta không tán gẫu nữa."
Phương Triệt hắng giọng: "Ta phải về với lão bà."
"Về với lão bà? Nàng dâu cũng đi cùng à?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Gặp sắc quên bạn! Khinh bỉ ngươi!"
"Hết cách rồi, ca là người có nàng dâu, cảm nhận khác với các ngươi đám độc thân chó..."
Đám người nhao nhao tức giận.
"Khoan đã... Phương Triệt, Phương Triệt... Trời ạ..."
Sở Vô Tình trừng mắt nói: "Không thể nào, cái người mà một tiếng rống khiến tất cả thế gia trong thiên hạ đều phải bị chỉnh đốn, chính là ngài Phương Lão Đại sao?"
Đám người cũng đều mang vẻ mặt như nhìn thấy thần tiên.
Phần lớn người ở đây lên núi tương đối sớm, ở tổng bộ lại không dám tùy tiện đi lung tung, cho nên xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn không biết.
Nhưng đương nhiên cũng có người biết chuyện.
Thế là có người bắt đầu kể lại một cách sống động như thật, Phương Triệt vợ chồng tình sâu nghĩa nặng thế nào, tình cảm tốt đẹp, khó rời khó bỏ ra sao, nàng dâu cùng đến tổng bộ thế nào...
Nàng dâu quốc sắc thiên hương ra sao, đến cửa Tam Xuyên Thành thì thế nào, đám công tử bột quá đáng ra sao... Phương Lão Đại đã xung quan giận dữ vì hồng nhan như thế nào...
Một tiếng rống, cứt đái cùng lưu... Sau đó chuyện kế tiếp liền xảy ra.
Cửu Gia đang tuần sát, nghe tin, Cửu Gia vừa hay nhìn thấy... Kết quả là, vân vân và vân vân... Thế là toàn bộ thế gia đại lục, đều hoàn toàn gặp nạn vì chuyện này.
Hơn ba mươi người nghe đến ngây ngẩn cả người.
"Quá ngầu ca! Đây đúng là lấy sức một mình thay đổi tình hình đại lục mà!"
Lạc Thệ Thủy bội phục sát đất: "Đêm nay ta cũng không nói chuyện với bọn họ nữa, ta muốn đi theo ngươi xem tẩu tử một chút, xem quốc sắc thiên hương thế nào, đây... đây đúng là hồng nhan họa thủy đến mức độ nhất định rồi, nửa thế giới thế gia đó nha, toàn bộ gặp xui! A a a, không được không được, ta nhất định phải đi bái kiến tẩu tử..."
"Ta cũng đi, ta cũng đi."
"Đi hết, đi hết."
Phong Hướng Đông và mấy người khác cũng không giữ được bình tĩnh.
Mỹ nữ như vậy, một mỹ nữ mà dùng sức một người thay đổi hiện trạng thế gia thiên hạ, rốt cuộc là đẹp đến mức nào?
Một đám độc thân chó nghe vậy thì vò đầu bứt tai, nóng lòng muốn đi gặp.
"Nhân tiện mang theo thịt rượu, đến chỗ Phương Lão Đại uống một bữa luôn."
Có người đề nghị.
Nghe vậy mắt mọi người đều sáng lên: "Diệu kế!"
Phương Triệt tức giận nói: "Ta về nghỉ với nàng dâu, các ngươi đi theo làm gì? Ngày mai chúng ta sẽ là đối thủ, kiểu đối thủ đánh nhau sống mái quyền đấm cước đá ấy, không có thân với các ngươi như vậy đâu."
"Có thân hay không không quan trọng, chúng tôi chỉ muốn mau đến xem tẩu tử thôi."
"Đối thủ thì sợ gì? Ta đây là người rất tôn trọng đối thủ."
"Đúng đúng, đến chỗ ngươi, ngươi chuốc say bọn ta, ngày mai ngươi không đánh mà thắng. Ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận