Trường Dạ Quân Chủ

Chương 444: Chân chính Âm Dương giới [ vạn! ] (1)

Chương 444: Âm Dương giới chân chính [ vạn! ] (1)
Tiểu Hùng dụi vào lòng Phương Triệt, hài lòng nhắm mắt lại.
Mà tiểu Bạch hổ một mặt hâm mộ, thận trọng tiến tới. Nhìn thấy Tiểu Hùng cũng không mở mắt tỏ ý phản đối, mới cẩn thận từng li từng tí cũng tới gần lòng Phương Triệt...
Lập tức nhắm mắt lại.
Ngủ thiếp đi một cách ngon lành.
Phương Triệt cảm giác mình như đang điều khiển chiếc thuyền nhỏ giữa cơn sóng dữ (kinh đào hải lãng), vô số lần bị những con sóng khổng lồ cuốn đi, vô số lần bị nhấc bổng lên không.
Hắn cẩn thận từng li từng tí khống chế, tuần tự vận hành Vô Lượng Chân Kinh.
Thiên địa linh khí, tựa như một cái phễu khổng lồ, trút xuống người hắn đang ở trong hố sâu...
Theo Vô Lượng Chân Kinh không ngừng vận hành, lực lượng thần thức cũng dần dần ổn định lại.
Sau đó, dần dần nằm trong tầm khống chế.
Trong lúc vô tình, bình cảnh lỏng ra, rồi xuất hiện vết nứt, sau đó vỡ vụn... Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã đột phá Võ Hầu thất phẩm.
Hơn nữa Vô Lượng Chân Kinh vẫn có thể tiếp tục vận hành, tu vi vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.
Kinh mạch và thần thức vẫn còn có thể chịu đựng được.
Hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, hắn tiếp tục tu luyện.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Trong nháy mắt, một ngày một đêm đã qua đi...
Trong suốt khoảng thời gian này, Phương Triệt cùng Nhạn Bắc Hàn từ đầu đến cuối đều không mở mắt.
Mà Tiểu Hùng cùng tiểu Bạch hổ dựa vào người Phương Triệt, cũng đang ngủ say ngon lành không biết đói khát.
Trong lúc hai tiểu thú ngủ say.
Lông trên người chúng không ngừng trở nên trong suốt, sau đó biến đổi, rồi dần dần ảm đạm và rụng xuống. Lớp lông mới cấp tốc mọc ra, bao phủ toàn thân...
Sau đó lại một lần nữa rụng đi.
Vô tận lực lượng của Vô Lượng Chân Kinh đang không ngừng rót vào, không ngừng tẩy rửa.
Cơ thể Tiểu Hùng cùng tiểu Bạch hổ cũng không ngừng nhận được sự bồi bổ, hết lần này đến lần khác rụng lông.
Dần dần trên đùi Phương Triệt liền rơi đầy lông, một tầng lại một tầng.
Rốt cục...
Nhạn Bắc Hàn thở ra một hơi thật dài, một luồng bạch khí từ miệng nàng bay ra, như một mũi tên bắn vào vách đá đối diện.
Sau đó nàng chậm rãi mở mắt.
Đầu tiên là nội thị, nhìn xem thần thức chi hải khổng lồ mênh mông của mình, cùng lực lượng thần thức hùng mạnh đã hoàn toàn ổn định.
Cảm nhận tu vi của mình, vậy mà đã vô tình đột phá Võ Vương tứ phẩm.
Nàng không khỏi nhếch miệng nở nụ cười đắc ý.
Ta rốt cuộc lại kéo xa chênh lệch rồi.
Hừ hừ.
Tâm tình nàng trở nên vô cùng tốt đẹp.
Quay đầu nhìn lại, Phương Triệt thế mà vẫn còn đang nhập định.
Nàng liền cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tên này sao lần nào nhập định cũng lâu hơn cả ta, xem ra thu hoạch không nhỏ đây mà.
Cẩn thận cảm ứng khí cơ một chút.
Lập tức không bình tĩnh nổi.
Thiếu chút nữa đã thét lên.
Võ Hầu bát phẩm?!
Hơn nữa... khí tức này vẫn còn đang tăng lên, hiện tại ước chừng là... Võ Hầu bát phẩm trung kỳ?
Nhưng đây là chuyện quái quỷ gì vậy?
Trước khi nhập định, trong mấy ngày này, hắn không phải vừa mới đột phá Võ Hầu lục phẩm sao? Làm sao bây giờ đã là bát phẩm? Hơn nữa còn là bát phẩm trung kỳ?
Lại vẫn còn đang tiếp tục tiến đến hậu kỳ?
Tên hỗn đản này muốn một bước lên trời sao?
Nhạn Bắc Hàn đột nhiên cảm thấy nguy cơ.
Tên hỗn đản này không phải thật sự muốn vượt qua ta đấy chứ?
Cứ miên man suy nghĩ như vậy không biết qua bao lâu, Phương Triệt chậm rãi dừng vận hành linh khí, toàn thân kinh mạch căng trướng như muốn nứt ra.
Nhưng lực lượng thần thức đã hoàn toàn ổn định.
Hắn từ từ mở mắt, liền thấy đối diện là một đôi mắt to tròn xoe xinh đẹp nhưng lại vô thần đang trợn trừng nhìn mình!
"Dọa!"
Phương Triệt giật nảy mình: "Ngươi làm gì thế?"
Thì ra là Nhạn Bắc Hàn đang ghé sát lại đánh giá hắn.
Nhạn Bắc Hàn cũng giật mình, "a" một tiếng nhảy dựng lên: "Ngươi tỉnh lại lúc nào?"
Mặt Phương Triệt sa sầm lại.
Ta không được phép tỉnh à?
Hắn nhăn mặt nói: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
"Sao ngươi lại là Võ Hầu bát phẩm hậu kỳ rồi? Sao lại nhanh như vậy?" Vẻ khó chịu lại hiện lên trên mặt Nhạn Bắc Hàn.
Ta có thể chấp nhận ngươi từ từ đuổi theo.
Đuổi gần một chút cũng không sao.
Nhưng mà, ai cho phép ngươi đuổi theo kiểu nhảy vọt như thế hả?
Cứ đà này, chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn vượt qua ta mất!
"Lực lượng thần thức tràn đầy, có thể hỗ trợ tu luyện, kéo dài thời gian tu luyện, đồng thời tăng sức chịu đựng của kinh mạch, chuyện này không phải rất bình thường sao?"
Phương Triệt liếc mắt nói: "Ngươi cũng là đại hành gia, chuyện này có gì đáng ngạc nhiên chứ? Hơn nữa, không phải ngươi cũng đột phá rồi sao?"
Khí tức của Nhạn Bắc Hàn sau khi đột phá, Phương Triệt đương nhiên cũng nhận ra rõ ràng.
"Ta mới đột phá một phẩm thôi mà..."
"Nhưng ngươi là đột phá ở Vương cấp!"
"Vậy cũng chỉ có một phẩm, còn ngươi là liên tục hai phẩm rưỡi, gần ba cấp bậc."
"Thì ta vẫn không phải đối thủ của ngươi sao?"
"Lời này cũng có lý."
Nhạn Bắc Hàn hừ một tiếng: "Nhưng dù sao cũng là quá nhanh."
"..."
Phương Triệt không muốn nói chuyện với nàng nữa. Nữ nhân đúng là tính toán chi li như vậy, chuyện này cũng muốn ăn dấm sao?
Thế là hắn sờ lên hai tiểu thú trên người mình, chuẩn bị ném một con cho Nhạn Bắc Hàn để chặn miệng nàng lại.
Vừa sờ lại phát hiện sao... lại xù lông thế này?
Đưa tay lên nhìn... Đầy tay lông!
Cúi đầu nhìn xuống, Nhạn Bắc Hàn cũng nhìn theo, không khỏi kinh ngạc: "Bọn chúng vậy mà đều thay lông? Hơn nữa còn thay không chỉ một lớp?"
Quả nhiên, trên người Phương Triệt toàn là lông.
Hắn gần như bị lông vùi lấp.
Tiểu Hùng phải run rẩy mấy cái mới ló đầu ra được, tiểu lão hổ bên cạnh cũng thế, mơ màng tỉnh lại, theo bản năng ngậm miệng lại, lập tức đau đến kêu ré lên...
Thì ra là đã mọc răng mà không biết, vừa khép miệng lại đã cắn phải lưỡi mình.
Lập tức nó rên ư ử cực kỳ đáng thương. Không ngừng le lưỡi ra, thổi phù phù.
Phương Triệt lôi hai tiểu thú ra khỏi đống lông, đưa cho Nhạn Bắc Hàn ôm lấy.
Sau đó hắn đứng dậy, vội vàng phủi sạch lông gấu lông hổ trên người xuống.
Trên mặt đất rơi đầy một đống lớn lông.
Có thể thấy rõ sự khác biệt giữa các lớp lông.
Ước lượng sơ qua, tiểu lão hổ ít nhất đã thay lông ba lần, còn Tiểu Hùng cũng xấp xỉ hai lần. Đây là con số tối thiểu.
Hai tiểu thú tỉnh lại, thần trí khôi phục, lập tức bắt đầu kêu ư ử.
"Ọc ọoc ọoc..."
Bụng chúng cứ kêu liên hồi.
Lại là đói lắm rồi.
Bụng của Phương Triệt và Nhạn Bắc Hàn cũng đang kêu ùng ục, sau khi đột phá họ cấp thiết cần bổ sung thức ăn.
Nhạn Bắc Hàn bĩu môi vẻ ấm ức, cố gắng ngăn tiếng kêu ọt ọt của bụng mình, nhưng không làm được gì, trông cực kỳ lúng túng, thế là nàng hung dữ nhìn Phương Triệt.
Trông như muốn đánh người.
Phương Triệt đảo mắt một vòng: "Chết đói rồi, ta chịu không nổi, bên chỗ ngươi không phải có thịt nướng sao?"
"Lót dạ trước đã."
Nhạn Bắc Hàn thả lỏng tinh thần, lập tức lấy ra một đống thịt nướng lớn từ trong nhẫn không gian.
Ngay lập tức, Phương Triệt cùng hai tiểu thú như ba con sói đói xông tới.
Ăn như hổ đói.
Nhạn Bắc Hàn thấy vừa buồn cười vừa lo lắng: "Ăn từ từ thôi... Đừng để nghẹn..."
Bản thân nàng cũng cầm lấy một miếng, xoay người đi, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Cố gắng tỏ ra tao nhã một chút...
Dù sao cũng là nữ hài tử, không thể có tướng ăn hung dữ khó coi như vậy được.
Nhưng quả thực là quá đói...
Không nhịn được liền cắn một miếng lớn...
A ô!
A ô a ô!
Một miếng lại một miếng.
Đây là âm thanh gì vậy?
Phương Triệt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Nhạn Bắc Hàn đang ngoạm miếng thịt lớn, người thì nghiêng đi không cho người khác thấy, nhưng miệng lại há thật to, cắn một miếng lớn... Trong miệng thế mà lại phát ra tiếng ô ô đầy thỏa mãn...
Lại nhìn tiểu lão hổ và Tiểu Hùng: Há to miệng, hung hăng cắn xuống, trong miệng cũng phát ra tiếng ô ô đầy thỏa mãn...
Phương Triệt thiếu chút nữa thì cười phá lên.
Vội vàng dùng thịt nhét vào miệng mình để nín cười.
Nhạn Bắc Hàn ăn liền một miếng thịt yêu thú lớn mới cuối cùng cảm thấy trong bụng có chút gì đó, lúc này mới ý thức được bộ dạng xấu hổ vừa rồi của mình. Nàng quay đầu lại nhìn một cách chột dạ, liền thấy Phương Triệt đang cười khúc khích nhìn mình.
Nàng lập tức nổi giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Trong nháy mắt, vẻ mặt nàng trở nên hung thần ác sát, nhảy dựng lên: "Phương Triệt, có phải ngươi đang cười nhạo ta không? Đến đây, luận bàn!"
Mặt nàng đỏ bừng, hung hăng trừng mắt.
Phương Triệt giơ tay đầu hàng: "Ta sai rồi! Ta không nên nhìn, ta xin lỗi... Ta tiếp tục ăn thịt đây..."
Hắn lập tức lấy mấy quả linh quả từ trong nhẫn không gian của mình ra, đó là thiên tài địa bảo do Bạch Hổ mẫu thân tặng: "Có muốn ăn chút hoa quả tráng miệng không?"
"Hừ!"
Nhạn Bắc Hàn cầm lấy, ăn một quả xong, cảm thấy vị ngấy của thịt trong miệng giảm đi rất nhiều, hương thanh mát của hoa quả xộc lên đầu, linh khí tràn trề, lập tức đầu óc tỉnh táo hẳn, nói: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo, nên làm mà."
Phương Triệt cúi đầu ăn thịt.
Che giấu suy nghĩ trong lòng.
Nha đầu này, quả nhiên dễ đối phó.
"Không còn, quả nhiên không còn nữa."
Nhạn Bắc Hàn nhìn vào nơi thanh tiểu kiếm thần thức đã từng tồn tại, vô cùng tiếc nuối.
"Chắc là sau khi Tiểu Hùng và tiểu Bạch hổ hấp thụ xong, chút lực lượng thần thức còn sót lại đó đã tiêu tan hết rồi." Phương Triệt nói.
"Đúng vậy, thật đáng tiếc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận