Trường Dạ Quân Chủ

Chương 1: Tự Chương 【 Xem như bộ phận thiết định 】(1)

Chương 1: Tự Chương 【 Xem như một phần thiết lập 】(1)
Một niệm thương hải, đảo mắt sinh diệt.
Vạn năm một sát na, trong nháy mắt là vĩnh hằng.
...
Vũ trụ mênh mông, vô số sinh mệnh đang vội vã.
Sự sinh tử của con người, sự khô vinh của cây cỏ, sự tang thương của núi biển, sự sinh diệt của tinh cầu, sự biến thiên của vũ trụ.
Không thể so sánh với nhau, cũng không có khái niệm để lý giải lẫn nhau.
...
Trong tinh không mênh mông, vô số tồn tại cường đại cũng đang tranh đoạt quyền lực sinh tồn, truy cầu con đường vĩnh sinh.
Vô số tinh tú tạo thành một tinh hệ, mà trong hư không của tinh hệ này, mơ hồ có một vị Tiên Nữ tay áo bồng bềnh, tồn tại từ tuyên cổ, ưu nhã mờ ảo.
Nàng rong chơi, tản bộ trong vũ trụ, đi đi về về. Bởi vì sự tồn tại của nàng, thần lực phát ra khiến mảnh tinh quang của tinh hệ này liền sáng ngời rực rỡ.
Theo Tiên Nữ ngày càng cường đại, bụi bặm vũ trụ dựa vào nàng cũng ngày càng nhiều. Chậm rãi, bụi bặm ngưng tụ thành một khối, dưới uy lực gia tăng của Tiên Nữ, dần dần lột xác thành từng ngôi sao, gia nhập tinh hệ, vây quanh Tiên Nữ, chậm rãi chuyển động, rạng rỡ phát sáng.
Mà trên những ngôi sao mới hình thành từ bụi bặm vũ trụ này, theo dòng thời gian trôi qua, cũng dần dần xuất hiện sinh mệnh.
Sinh sôi nảy nở, đời đời truyền thừa.
Mà Tiên Nữ vẫn rong chơi dạo bước trong vũ trụ như cũ, không ngừng tiếp xúc với những tồn tại cường đại khác, hoặc là chiến đấu, hoặc là chạy trốn, hoặc là giằng co, hoặc là kết minh.
Và tất cả những điều này, vô số sinh mệnh tồn tại trên vô số tinh cầu phụ thuộc vào Tiên Nữ lại hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn (Hắn, Thần, Nó) bọn họ đang nỗ lực sinh tồn, cố gắng phồn thịnh, cố gắng tranh đoạt, cố gắng truyền thừa.
Bọn họ cũng không biết, nếu có một ngày Tiên Nữ ngã xuống, cả tinh hệ này đều sẽ dần dần hóa thành bụi bặm.
Bọn họ không biết, cho nên bọn họ đơn thuần mà tính toán, phức tạp mà u buồn.
Bọn họ không biết, thời gian tồn tại của vô số thế hệ sinh mệnh bọn họ, chỉ là một hơi thở của Tiên Nữ.
...
Mà ở bốn phía Tiên Nữ, xa xa gần gần, tràn ngập những tồn tại giống như Tiên Nữ.
Ở phía tây có một con sói khổng lồ, phía đông là một con bọ cạp dữ tợn, phía nam là một con gấu khổng lồ.
Xa hơn nữa, là vô số tồn tại cường đại với hình thù kỳ quái.
Mỗi một vị tồn tại, xung quanh đều là một tinh hệ cường đại tràn ngập lực lượng sinh mệnh.
Chúng nó chiến đấu lẫn nhau, kết ước với nhau, đối địch lẫn nhau, săn đuổi lẫn nhau và dính líu lẫn nhau.
Tại vũ trụ bao la này, diễn ra pháp tắc sinh tồn thuộc về những tồn tại cường đại bậc này như bọn hắn.
Cá lớn nuốt cá bé!
Trong vũ trụ xa xôi hơn, nhiều ngôi sao tạo thành đại dương khổng lồ.
Mà ở rìa Tinh Hải, quang mang của một tinh hệ đã vô cùng ảm đạm.
Bởi vì, tồn tại mà tinh hệ này phụ thuộc vào đã tử vong.
Ở một nơi trong hư không, một mãnh thú to lớn dữ tợn ngẩng đầu đứng sừng sững, không nhúc nhích.
Đây đã từng là một vị tồn tại cường đại đến vô biên.
Đầu như sư tử, đuôi như bọ cạp, cổ như rồng, chi như gấu, hai cánh một sáng một tối, đôi cánh che trời (phúc thiên chi dực).
Đây là một con Phi Hùng mạnh mẽ.
Ánh mắt của nó vẫn đang dữ tợn nhìn hư không, một đôi tay cũng đang làm ra động tác công kích.
Thân thể của nó vẫn còn nóng rực, tản ra bên ngoài lực lượng chống đỡ tinh hệ.
Nhưng lực lượng sinh mệnh cường hãn của nó cũng đã biến mất.
Nó đã tử vong.
Nhưng tinh hệ tồn tại dựa vào sự cường đại của nó lại vẫn còn đó.
Các sinh mệnh trong tinh hệ căn bản không biết, tồn tại mà bọn họ dựa vào đã chết.
Mà tinh cầu dưới chân bọn họ, chẳng bao lâu nữa, sẽ vì mất đi thần lực mà hoàn toàn tan rã thành bụi bặm vũ trụ.
Bọn họ vẫn đang phát triển khí thế ngất trời.
Hoặc là tranh bá, hoặc là học tập, hoặc là lục đục với nhau, hoặc là ngươi lừa ta gạt...
Ở khoảng cách không xa hắn trong tinh không, có một con rết khổng lồ lan tràn trong tinh không vô tận, quanh thân hắn là một tinh hệ sáng ngời chói lóa.
Toàn thân hắn phát ra ánh sáng xanh kỳ lạ.
Ánh sáng xanh không ngừng ăn mòn tinh hệ của Phi Hùng...
Rất hiển nhiên, con rết này chính là đối thủ đã giết chết Phi Hùng.
Mà thần quang của hắn, cũng đang hoàn thành sự cướp đoạt cuối cùng sau khi giết chết đối thủ.
Phi Hùng đứng lặng lẽ.
Chờ đợi biến mất.
Chờ bị con rết nuốt chửng hoàn toàn.
Hoặc chờ đợi được thay thế bởi một vị thần mới, hoặc là siêu việt.
...
...
...
...
Tinh hệ Phi Hùng, trên một ngôi sao tài nguyên.
Địa Tinh!
Hai phe thế lực đã chiến đấu trên vạn năm.
Một phe cho rằng, thiện niệm chính là căn bản.
Sinh linh đều có thiện niệm, chỉ cần dẫn dắt thiện niệm, thiên hạ tất nhiên tường hòa, thế giới cũng tất nhiên ngày càng tốt đẹp.
Một phe cho rằng, ác niệm mới là vĩnh hằng.
Sinh linh vốn dĩ là ác, vốn là cá lớn nuốt cá bé. Cỏ cây còn tranh nhau phát triển, rễ cây đè ép không gian sinh tồn của cỏ cây khác, huống chi sinh linh?
Nhân gian vốn là đấu trường lớn, ai cao thượng hơn ai?
Con kiến còn tham sống, sinh linh mỗi thời mỗi khắc đều đang cạnh tranh giết chóc, trên đời này, ai mà không sát sinh vô số?
Rêu rao thánh nhân cái gì?
Từ đó phát triển thành hai phe trận doanh lớn.
Lập trường và niềm tin của mỗi người đều kiên định đến cực điểm.
Thiện ác bất lưỡng lập.
Mà phe thiện lại có lợi cho thống trị, có lợi cho việc duy trì trật tự xã hội.
Cho nên phe thiện dần dần hình thành lực lượng thống trị đối với đại lục, nhưng phe ác cũng chưa bao giờ biến mất.
Hơn nữa cũng có thế lực khổng lồ tồn tại, và còn thẩm thấu đến mọi ngành nghề trên toàn bộ đại lục.
Một bên là chính thống, một bên là đối địch, tự nhiên trở thành thiên địch.
Một bên coi đối phương là mối họa tâm phúc, bên kia coi đối phương là mối thù sinh tử.
Vô số năm tháng trôi qua, hai đại trận doanh đối chọi gay gắt, liều chết chém giết.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, phe ác thay đổi tín ngưỡng, bọn họ bắt đầu thờ phụng Thiên Ngô Thần.
Mà cán cân chiến đấu, cũng từ giờ khắc này dần dần chậm rãi nghiêng đi...
...
Một tòa miếu đã lâu không được tu sửa, hư hỏng nặng.
Thờ phụng một Thần Tượng của một Thần Linh không nói rõ được là vị nào.
Tựa hồ là một con quái vật.
Đầu như sư tử, đuôi như bọ cạp, cổ như rồng, chi như gấu, có hai cánh.
Nghe người già truyền miệng, đây là Phi Hùng Thần cổ xưa.
Không ai biết Phi Hùng Thần làm gì.
Trong tất cả các truyền thuyết, có vô số thần linh tồn tại, nhưng chưa bao giờ nghe nói Phi Hùng Thần phụ trách việc gì.
Cho nên hương khói của Phi Hùng Thần cũng ảm đạm đến cực hạn.
Hiện tại cánh của Phi Hùng Thần đều đã gãy, đuôi cũng sớm gãy mấy lần, giờ chỉ còn lại một cục u sau mông.
Một chân trước bị gãy, tai cũng không còn.
Một con ngươi cũng bị móc mất.
Mưa to tầm tã.
Bảy người đang trú trong ngôi miếu đổ nát này, tránh mưa to.
Miếu thờ lâu năm không tu sửa, bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ giọt, nhưng dù sao cũng còn có thể tìm ra một chỗ khô ráo.
Lại dùng quần áo che chắn thêm một chút, đủ để tồn tại.
Nước mưa từ trên lưng bảy người chảy xuống, hòa vào dòng nước chảy trên nền đất, mang theo màu đỏ thẫm.
Bảy người đều bị thương nặng.
Khó trách phải co ro trong miếu nhỏ này, mưa to thế này, trọng thương thế này, chạy đi trong mưa to, chỉ sợ đi không được bao lâu liền chết nhà ma.
Không khí rất nặng nề.
"Nhiệm vụ lần này khiến lòng ta buồn bực, thật muốn đem đám hỗn đản Duy Ngã Chính Giáo kia chém tận giết tuyệt..."
Một người thở dài một tiếng, phá vỡ yên lặng: "Mười bảy vạn người a!"
"Hai trấn nhỏ, cả Võ giả lẫn người bình thường, vậy mà không một ai sống sót. Nhìn thấy thi thể đầy đất kia, ta tại chỗ đã sụp đổ."
Những người khác đều im lặng.
Nhưng một bầu không khí áp lực cũng lặng lẽ lan tràn.
Thật lâu sau, mới có người khàn giọng nói: "Duy Ngã Chính Giáo đã làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý. Chỉ riêng việc chúng ta tận mắt nhìn thấy tình trạng sau đại đồ sát cũng đã bốn lần, còn có những huyết án chỉ nghe nói, nợ máu chồng chất. Nhưng Duy Ngã Chính Giáo tồn tại mấy vạn năm, vẫn chưa thể trị tận gốc bọn họ."
"Lần này nghe nói là nội gián của chúng ta bị bọn họ phát hiện, cho nên tàn sát thôn trấn để hả giận và thị uy, ai... mẹ nó! Nội gián bị phát hiện thì liên quan gì đến người bình thường?"
"Ai, lần nào bọn họ bắt được nội gián của chúng ta mà không tàn sát thôn trấn cùng bình dân chứ?"
"Đây vốn là thủ đoạn của bọn họ. Bắt được một tên nội gián, quê hương của nội ứng này tất nhiên sẽ bị san thành bình địa. Nếu là loại không nhà cửa, thì bọn họ tùy ý tàn sát hai trấn, dùng việc này để kinh sợ chúng ta, nào có để ý đến chuyện vô tội hay không?"
"Đáng tiếc, không tìm ra được tổng bộ của bọn họ, nếu không... Ai!"
Một tiếng thở dài.
Mọi người đều cảm thấy rất buồn bã.
Tổng bộ Duy Ngã Chính Giáo, không có bất kỳ ai có thể tìm ra. Bên Thủ Hộ Giả không biết đã hy sinh bao nhiêu cao thủ, cố gắng bao nhiêu năm, nhưng trước sau vẫn không có hiệu quả.
Mà hiện tại theo thực lực Duy Ngã Chính Giáo ngày càng lớn mạnh, hy vọng này càng thêm xa vời.
Lập tức không ai nói chuyện nữa, bầu không khí đè nén giống như bầu trời đầy mây đang trút mưa to.
Vài tiếng thở dài.
Ngột ngạt đè nén.
...
Thật lâu sau, dường như để cố ý phá vỡ bầu không khí khó chịu này.
"Lão đại, sau nhiệm vụ lần này, có thể nghỉ ngơi một thời gian chứ... Ta đau quá."
Một người trong đó ôm ngực, nói: "Ta muốn nghỉ phép."
"A... độc thân cẩu, ngươi muốn nghỉ phép sao? Ngươi muốn về xem mắt chứ gì? Nghe nói mấy ngày trước nhà ngươi có gửi thư cho ngươi?"
Lão đại cười lạnh một tiếng: "Lão Tứ, không cần ôm quá nhiều ảo tưởng về cuộc sống, nói không chừng đối tượng xem mắt của ngươi mập như heo, ngu như lừa, lùn như vại, xấu như ngươi."
Năm người còn lại lập tức co rúm người.
Cười, nhưng tiếng cười động đến vết thương, đau đến co giật.
"Lão đại cái miệng này, thật không hổ danh hiệu Túy Kiếm Khách của ngươi a!"
Lão Tứ trong nháy mắt sụp đổ, mặt mày dữ tợn, rên rỉ: "Ta mẹ nó chỉ muốn nghỉ ngơi, ngươi có cần phải miệng độc như vậy nguyền rủa ta không?"
Lão đại tựa vào phần háng tượng thần, ngực phải có một vết thương xuyên thấu trông mà giật mình.
"Lão Tứ à, ngươi phải tỉnh táo lại. Cuộc sống không chỉ có xem mắt xấu nữ ở phương xa, mấu chốt nhất còn có sự cẩu thả trước mắt."
Hắn cố gắng ổn định hơi thở, rắc bột thuốc lên vết thương của mình hết lần này đến lần khác, lười biếng nói: "Hiện tại còn chưa thoát khỏi sự truy đuổi của Duy Ngã Chính Giáo, chuyện tốt như xem mắt thì tạm thời đừng nghĩ nữa, chờ đến khi thật sự trở về rồi hãy nói."
"Nhưng sau khi ngươi nói như vậy, ta nhất thời không muốn trở về nữa."
Lão Tứ ai oán nói.
"Cũng đừng nghĩ tệ quá, nói không chừng thật sự là nữ thì sao." Lão đại nhắm mắt lại, 'chúc phúc' nói.
Nhưng lời này vừa nói ra, Lão Tứ đến nói cũng không muốn nói nữa.
"`Ta là nam, ta tìm vợ không tìm nữ thì tìm cái gì? Cái gì gọi là [nói không chừng thật sự là nữ thì sao?] Lời này quả thực là tội ác tày trời.`"
"Lần này trở về ta cũng muốn nghỉ phép, khuê nữ nhà ta sinh được hai tháng rồi mà ta còn chưa gặp mặt."
Những người khác nhất thời cười gian: "Cần chúng ta hỗ trợ đặt tên không?"
"Cảm ơn, không cần." Lão Thất vẻ mặt kính tạ bất mẫn.
Hiển nhiên biết miệng chó của đám người này không phun ra được ngà voi.
Lão đại lần này không nói giỡn, nhắm mắt trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Đừng quên mang lễ vật của ta về cho Niếp Niếp."
"Vâng." Lão Thất chậm rãi gật đầu.
"Cũng đừng quên của chúng ta."
"Nhưng mà lần này trở về, tiểu đội thứ chín của chúng ta có thể sẽ lộ mặt rồi, ít nhất thăng cấp chắc không thành vấn đề chứ?"
"Hẳn là vấn đề không lớn, công huân đủ rồi, hơn một trăm."
Lão Nhị cẩn thận tính toán một chút, nói: "Có thể trở thành Thủ Hộ Giả kim bài rồi. Bất quá, đó là kim bài toàn đội, công huân cá nhân của chúng ta chỉ có Lão đại đủ kim bài, mấy người chúng ta chỉ có thể đạt ngân bài, trung bình mỗi người còn cần làm nhiệm vụ kiếm thêm ba bốn trăm công huân nữa mới đủ, nhưng cũng không còn xa."
"Kim bài cũng đã rất thỏa mãn rồi, rất nhiều Tôn Giả cấp bình thường cũng chỉ loanh quanh ở mức kim bài mà thôi. Chúng ta mới là Hoàng Giả cấp, còn không biết đủ sao?"
Mấy người đều rất hài lòng.
"Lão đại sau này chẳng phải có thể gọi là Kim Bài Túy Kiếm rồi sao?"
Lão Ngũ đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Mấy người khác nhất thời cười phun: "Đúng vậy, chính phủ công nhận, Kim Bài Túy Kiếm Phương Triệt."
Lão đại Phương Triệt liếc mắt, nhúc nhích thân thể, nói: "Ai, cái chỗ dưới tượng Phi Hùng Thần này cấn ta khó chịu quá, chẳng lẽ tượng thần cũng tạc cả 'cái kia'? Ta bây giờ không động đậy được, ai tới giúp ta xử lý nó với?"
"Lão đại, cái này không dễ xử lý đâu, khó mà làm nó mềm đi lắm."
Lão Tứ buông một câu nhẹ bẫng.
"Thôi đứng dậy đi, giúp lão đại dịch người một chút."
Đúng lúc này.
Trên không trung truyền đến tiếng gió gấp gáp.
Lập tức, 'Oanh' một tiếng, dường như hai tồn tại cường đại đã giao đấu một chiêu giữa không trung, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.
Mông của bảy người đồng thời bị chấn nảy lên khỏi mặt đất rồi rơi xuống lại.
Bọn họ nhìn nhau, mặt mày ngơ ngác, còn có cả kinh hoàng.
Phụt!
Mông Phương Triệt lại vừa vặn rơi trúng vào chỗ nhô lên dưới tượng thần, trong phút chốc hắn đau đến sống không bằng chết, há hốc miệng, hai mắt trợn trừng lồi ra, không phát ra được âm thanh nào.
Khuôn mặt vàng như nến, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy ròng ròng.
"Đây rốt cuộc là cái quỷ gì!"
Hắn đưa tay sờ.
"Hình như... là một miếng sắt?"
Hắn dùng hết sức lực lấy nó ra từ dưới mông, đang muốn thở phào nhẹ nhõm.
Lại nghe thấy một tiếng 'Xoạt'.
Một bóng người từ trên không rơi xuống.
Một cây thương, dưới ánh chớp lóe lên, phát ra màu trắng bệch thê thảm.
Tựa hồ được chế tạo từ xương trắng.
Bảy người đồng thời kinh hãi, tim như rơi vào hầm băng.
Loại thương này, trong thiên hạ, chỉ có một cây duy nhất.
"Vân Đoan binh khí phổ, Bạch Cốt Toái Mộng thương!"
"Tại sao lại là một tồn tại cường đại bậc này?"
"Đuổi theo chúng ta?"
"Đây mẹ nó không phải là giết gà dùng dao mổ trâu sao?"
Cùng lúc bóng người rơi xuống trước miếu, cơn mưa to đầy trời dường như cũng ngừng lại trong nháy mắt, trong phạm vi trăm trượng quanh người nọ, không hề có một giọt mưa nào.
Nhưng phương xa rõ ràng vẫn đang mưa to, màn mưa dày đặc nối liền trời đất.
Người nọ dáng người cao gầy, nhưng đứng giữa trời mưa, lại như chống đỡ cả bầu trời và màn mưa.
Không gian phía sau hắn dường như đều hóa thành một vùng hắc ám.
Một mình hắn chặn hết ánh sáng!
Hắn tay chống Bạch Cốt thương, ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt liền thấy thần sắc trong mắt bảy người.
Trong phút chốc liền phân biệt được là địch không phải bạn.
"Chết!"
Mũi thương đâm ra, trong nháy mắt đã phóng tới.
Một thương, bảy mạng (Nhất thương, thất sát).
Bảy đạo quang ảnh như sao băng bay ra.
Bảy người đều đã trọng thương, căn bản không thể né tránh.
Huống chi cảnh giới người tới còn cao hơn mọi người rất nhiều. Tuy rằng chỉ là tiện tay một kích, nhưng cho dù mọi người không bị thương, ở thời kỳ toàn thịnh, cũng không cách nào ngăn cản!
Chênh lệch quá lớn!
Một tiếng thở dài.
Mang theo vài phần thanh thản.
Lão đại Phương Triệt với lỗ thủng lớn trước ngực, thân thể tàn tạ đột nhiên bay lên khỏi tượng thần.
Phản ứng giờ khắc này đã là bản năng.
Hắn dang hai tay, như thiêu thân lao vào bóng thương.
Trong tay hắn còn đang cầm miếng sắt dính đầy máu tươi của mình.
Đó là thứ mà hắn vừa lấy ra từ dưới tượng thần.
Nhưng đây đã là binh khí duy nhất mà Phương Triệt vội vàng dựa vào bản năng kịp lấy ra lúc này.
'Đương' một tiếng.
Rất nhỏ.
Huyết quang nổ tung.
"Lão đại!"
Sáu người đồng thanh rống to, bi thống đến cực điểm.
Thân thể Phương Triệt trong nháy mắt tan thành những mảnh vụn máu thịt giữa bóng thương, vậy mà không kịp lưu lại một lời di ngôn nào.
Nhưng hắn đã ngăn chặn được đòn tấn công này.
Bởi vì, ngay tại sát na hắn xả thân lao ra, một đạo đao mang từ bầu trời giáng xuống.
Đao mang còn lấp lánh hơn cả tia chớp.
Cản lại thương của đối phương.
Cũng chặn ngay vị trí ngực Phương Triệt.
Đao mang cùng mũi thương va chạm ở ngực, nhưng dù sao đây cũng là Bạch Cốt Toái Mộng Thương.
Ngay cả thanh đao này cũng chỉ có thể chặn đứng thế công tiếp theo của đối phương, nhưng không cứu được Phương Triệt.
Đao quang lóe sáng, khiến lòng người đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, dường như một đao này đã chặt đứt mọi ràng buộc thế gian.
Từ đó trong lòng trở nên trống trải.
Đao thương giao nhau, bộc phát ra một khối quang mang năng lượng chưa từng có, ánh sáng xanh biếc!
Hơn nữa quang mang kéo dài không tiêu tan!
Toàn thân Phương Triệt vỡ tung thành những mảnh vụn máu thịt, dường như phủ lên quầng hào quang này một vòng màu đỏ tươi.
Đây không phải là ánh sáng mà đao thương giao nhau có thể phát ra.
Người cầm đao và người cầm thương đều lộ vẻ kinh ngạc trong mắt.
...
Sinh mệnh của lão đại chỉ ngăn cản đối phương chưa đến một giây.
Nhưng chỉ một chút thời gian ấy cũng đã đủ rồi.
Một thân ảnh thon gầy, áo trắng như tuyết, không nhiễm chút bụi trần nào giữa cơn mưa to, rơi vào trong miếu đổ nát.
Bóng lưng dường như mang theo vài phần cô đơn.
Tay cầm trường đao, đao quang như tuyết.
"Đoạn Tịch Dương, đối thủ của ngươi là ta!"
Vân Đoan binh khí phổ, Mộng Ngoại Trảm Tình đao.
Lại một truyền thuyết xuất hiện.
Hai người giằng co, một người phía sau là hắc ám che trời (di thiên), một người phía sau thế giới vẫn như cũ, giống như ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại, phân biệt rõ ràng, cân sức ngang tài.
Cảm giác này khiến lòng người quái dị đến cực điểm.
Nhưng sáu người đã không còn kịp kinh sợ nữa.
Lòng họ sớm đã bị bi thống lấp đầy, mắt họ trừng muốn nứt ra, chỉ còn hình ảnh lão đại thân thể bị chia năm xẻ bảy giữa bóng thương của đối phương.
"Lão đại a..."
Sáu người chỉ cảm thấy tâm hồn vỡ vụn.
Ngẩng mắt lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn người cầm thương kia.
Bạch Cốt Toái Mộng Thương, Đoạn Tịch Dương!
Bọn họ muốn khắc ghi khuôn mặt của người này vào lòng.
Ở nơi đao thương giao nhau, khối quang mang kia vậy mà vẫn tồn tại, hơn nữa, ngay trong nháy mắt này, quang mang đột nhiên đại thịnh.
Hai người cầm đao và thương đồng thời lộ vẻ kinh sợ.
Đồng thời lùi lại.
Sau đó, khối quang mang kia đột nhiên phóng lên trời, phá vỡ màn mưa, phá vỡ hư không, biến mất trong nháy mắt.
Một tia chớp xé rách bầu trời.
Một tiếng sấm vang lên, núi sông đều run rẩy.
"Dị tượng?! Đoạt hồn?!"
Người cầm Toái Mộng Thương và người cầm Trảm Tình đao đồng thời thân thể chấn động, sau đó làm ra một hành động giống nhau.
Thần thức quét qua.
Nhưng lại không cảm ứng được bất kỳ lực lượng linh hồn nào bị nghiền nát.
Dường như nơi này chưa từng có người chết.
Chỉ có trên mũi Toái Mộng thương còn lưu lại một chút dấu vết, giờ phút này cũng đang nhanh chóng tiêu tán.
Hai người đồng thời đưa tay, ngón tay chỉ về phía mũi thương.
Vừa cảm nhận được một chút thì đã tiêu tán.
Người cầm Trảm Tình đao nhíu mày: "Ngươi chém đứt bản ngã của hắn?"
Người cầm Toái Mộng Thương nhíu mày: "Đừng đổ cho ta!"
Hai người đồng thời biến sắc.
"Người này là ai?"
Gần như cùng lúc, cả hai cùng hỏi sáu người còn lại.
Người cầm Trảm Tình đao không chút do dự quay đầu, chém mấy ngàn đao về phía người cầm Toái Mộng Thương.
Đao mang ngưng tụ thành màn sáng che trời phủ đất (phô thiên cái địa).
"Đi!"
Mà bản thân hắn thì xoay người một cái, gió lốc đột nhiên nổi lên cuốn lấy thân thể sáu người, 'Vút' một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang cực nhanh trên không trung.
Trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Một tiếng vang dội.
Đoạn Tịch Dương cầm Bạch Cốt Thương khống chế bóng tối vô biên xông tan mây trắng, nhìn theo luồng quang mang phương xa đã đuổi không kịp, ánh mắt lóe lên.
...
"Tra!"
"Hắn khẳng định chưa chết!"
...
Từ đó về sau một thời gian rất dài, cả hai phe trên toàn đại lục đều bắt đầu các loại điều tra bí mật.
Linh hồn dị tượng!
Bên này coi Phương Triệt là Thiên Tuyển Chi Tử, là hy vọng tương lai; bên kia coi Phương Triệt là cái gai trong mắt, là đại địch tương lai.
Nhiều năm tìm kiếm, không có kết quả.
Nhưng luôn có người cố gắng.
Mãi cho đến trăm năm sau mới cuối cùng buông tha.
Ít nhất là bề ngoài, hàng năm không còn yêu cầu nào khác nữa.
Còn có ai ngầm điều tra hay không thì không biết được.
Mà sáu huynh đệ của Phương Triệt vẫn luôn không quên, vẫn luôn âm thầm tìm kiếm.
Bọn họ trước sau không hề buông tha, năm này qua năm khác, không ngừng tìm kiếm bằng phương thức của riêng mình.
Bọn họ tin tưởng, Lão đại còn sống!
Thời gian thấm thoắt.
Một trăm năm, hai trăm năm, năm trăm năm trôi qua...
Cuối cùng cũng không tìm được.
...
[Người convert] Bộ mới của tác giả Bạch Kim ~ Tối sẽ lên chương tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận