Trường Dạ Quân Chủ

Chương 364: (3)

cúi đầu khom lưng: "Tiểu thúc."
Hai người kém nhau bốn, năm tuổi, lại là hai bối phận; Phong Quá Hải chính là con trai nhỏ nhất của ông nội Phong Hướng Đông, là chú cháu ruột thịt.
Phong Quá Hải trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Đồ không có tiền đồ! Vậy mà ngay cả top bốn cũng không vào được, thật sự là làm mất mặt Phong gia chúng ta, về đi đặc huấn!"
Phong Hướng Đông cúi đầu xuống không dám nói lời nào.
Thân thể lại run lên một cái.
Vũ Trọng Cường, Tuyết Vạn Nhận mấy người cũng ngoan ngoãn nghe lời gọi: "Tiểu thúc."
"Một đám không có tiền đồ!"
Phong Quá Hải ra vẻ trưởng bối: "Xem bộ dạng từng đứa các ngươi kìa, ta đều thấy xấu hổ thay các ngươi! Gia tộc đổ bao nhiêu tài nguyên lên người các ngươi? Kết quả đến thời khắc mấu chốt, lôi ra toàn một đám mềm yếu vô dụng! Từng đứa như bùn nhão không trát được tường, thịt chó không lên được bàn tiệc!"
"Các ngươi còn làm được trò trống gì nữa! Đúng là đồ ăn hại!"
Một đám người tham chiến cúi đầu, như một đám chim cút nhỏ, đứa nào đứa nấy run lẩy bẩy.
"Từng đứa một cứ chờ đấy, lần này trở về, có các ngươi chịu khổ rồi!" Phong Quá Hải nghiêm giọng khiển trách một trận.
Mắng xong đám hậu bối, Phong Quá Hải mới đi đến trước mặt Phương Triệt, nụ cười thân thiết rạng rỡ như ánh nắng, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ tán thưởng: "Phương Triệt? Ta là Phong Quá Hải."
"Chào Phong đại ca."
Phương Triệt vội vàng đáp lễ.
Cách xưng hô này khiến tất cả đám chim cút nhỏ đều kinh ngạc ngẩng đầu.
Ý gì? Chúng ta gọi là tiểu thúc, ngươi lại gọi là đại ca? Ngươi đây là cố ý đúng không hả.
"Sau này thân thiết nhiều hơn nhé."
Phong Quá Hải cười ha ha một tiếng, đưa cho Phương Triệt một tấm bảng hiệu: "Sau này nếu có thời gian, đến khu Đông Bắc, ta sẽ chiêu đãi tận tình, đưa ngươi đi lĩnh hội phong vị sơn thủy đặc biệt của phương Bắc."
"Ta nhất định sẽ đi." Phương Triệt mỉm cười.
"Coi như ta không có ở đó, ngươi đến bên kia, có tấm bảng hiệu này, cũng dễ làm việc."
"Được."
"Nếu có ý định điều động công tác, ta có thể giúp một tay. Ở Đông Nam, thật ra không bằng đến Đông Bắc đâu, bên này trời đất bao la, rất có tiền đồ."
Phương Triệt hiểu ra.
Vị này lại đến để đào góc tường đây mà.
"Phong đại ca giữ chức vụ gì ở Đông Bắc?"
"Tổng bộ Đông Bắc, Tổng chấp sự."
Phong Quá Hải mỉm cười nói: "Thật ra chức vụ của hai ta là giống nhau."
"Phong đại ca nói đùa rồi, tiểu đệ bất quá chỉ là Tổng chấp sự trấn thủ một đại điện, sao có thể so sánh với Phong đại ca được."
"Ai, chức vụ không có cao thấp sang hèn."
Phong Quá Hải cùng Phương Triệt hàn huyên một hồi rồi trở về.
Hắn đúng là đến để gieo hạt giống, làm quen với Phương Triệt, sau này có chuyện gì, tự nhiên có thể phối hợp.
Đây là một loại thái độ và tín hiệu.
Hắn hiểu, nên mới làm vậy; Phương Triệt cũng hiểu, nên tiếp nhận.
...
Phong Quá Hải trở về, nhìn ánh mắt đám người Phong Hướng Đông, Phương Triệt mỉm cười: "Các cháu trai, tất cả đứng lên ngồi đi, đừng ngồi xổm nữa, khó chịu lắm."
"Ngọa Tào!"
Đám người Phong Hướng Đông lập tức nhảy dựng lên: "Tên khốn này thật quá đáng, dám ở trước mặt chúng ta tự nhận là bậc trên, tẩu tử ngươi tránh ra, bọn ta muốn đánh hắn!"
Dạ Mộng nén cười tránh sang một bên.
Lập tức... Một đám người liền nhào tới, như hổ như sói, trong nháy mắt đã vây lấy Phương Triệt.
Đến Khảm Khả Thành, tổng bộ Thủ Hộ Giả.
Lúc Phương Triệt xuống phi chu, dáng vẻ gần như có thể nói là 'quần áo xộc xệch, trâm cài tóc lệch'.
Tóc cũng bị vò thành ổ gà.
Vẻ phong thái như ngọc kia không còn sót lại chút gì.
Trông như một tên ăn mày vừa bị cả ngàn người đánh cho tám trăm trận.
Mà những người khác thì cười toe toét, thản nhiên đi bên cạnh, không ai thèm liếc nhìn hắn.
Anh em mọi người quen biết đã lâu như vậy, ngươi lại đòi làm chú, còn sống chết không buông, không đánh ngươi thì đánh ai.
Dạ Mộng đỡ lấy Phương Triệt, trách móc: "Ngươi nói xem, trêu chọc bọn họ làm gì, người ta đông người mạnh thế, ngươi cứ nhất định phải hơn một bậc vai vế, chẳng phải là tự tìm xấu mặt sao."
Phương Triệt yếu ớt nói: "Dù bị đánh trăm trận, ta cũng muốn làm chú, đây là vấn đề nguyên tắc..."
Dạ Mộng không nhịn được cười đến hai mắt cong thành vầng trăng khuyết.
Lập tức nhớ tới lúc ở trận chiến hữu nghị, Phương Triệt đối với bao nhiêu nữ nhân như vậy mà lại cố ý thể hiện mặt tốt nhất, giống như một con công đực không hề kiêng dè mà xoè đuôi.
Sự đau lòng lập tức biến thành tức giận, bàn tay nhỏ nhắn duỗi ra liền véo lấy một miếng thịt mềm bên hông hắn.
Dùng sức vặn một cái, oán hận nói: "Mấy cô nương kia đều rất xinh đẹp phải không? Nhất là vị kia Thánh nữ U Minh Điện, còn dám chạy tới trước mặt ta thị uy..."
"Tê tê tê..."
Phương Triệt kêu đau một tiếng: "Buông tay ra, buông tay ra... Nàng nha đầu này không học cái tốt, chuyên học cái này..."
Dạ Mộng hừ một tiếng, trên tay dùng thêm chút sức: "Cái này còn cần học sao? Đây đều là thiên phú. Ai, quên mất, vị Thánh nữ kia tên là gì nhỉ?"
"Lan Tâm Tuyết."
"Vậy mà nhớ rõ ràng như vậy!"
Dạ Mộng cơn ghen bùng phát, trên tay lại dùng thêm sức.
Phương Triệt chịu đau, ghé tai Dạ Mộng nói nhỏ: "Tối về luyện thương, luyện một đêm."
Dạ Mộng giật nảy mình, lập tức buông miếng thịt mềm bên hông Phương Triệt ra, còn dùng tay xoa xoa, nhỏ giọng nói: "Ngươi buổi tối không phải còn có tiệc ăn mừng sao... Ta ngủ sớm đây."
"Hừ, không cho phép ngủ sớm! Nàng cứ chờ đấy!"
Phương Triệt vênh váo tự đắc.
Vào buổi tối, quả nhiên có tiệc ăn mừng.
Nhưng tầng lớp cao nhất chỉ xuất hiện mời chung một ly rượu rồi vội vàng rời đi.
Sau đó liền là cảnh tượng hỗn loạn vui đùa.
Phương Triệt, vị quán quân này, bị mời rượu nhiều nhất. Mỗi khi hắn muốn trốn khỏi bàn tiệc, liền bị đám người Phong Hướng Đông giữ lại, sau đó cùng nhau lắc đầu: "Bọn ta không uống thay hắn."
"Ừng ực ừng ực..."
Phương Triệt bị chuốc cho một bụng rượu.
Lúc về nơi ở vào ban đêm, bụng hắn như mang thai sáu tháng, đi trên đường, còn có thể nghe rõ tiếng nước sóng sánh trong bụng, như là sóng biển liên tiếp vỗ bờ...
Ôm cái bụng căng tròn trở về, Dạ Mộng giật mình kêu lên: "Sao lại uống nhiều như vậy."
"Xuỵt."
Phương Triệt giơ ngón trỏ lên.
Sau đó đặt tay lên thân cây bên cạnh, vận công một cái, lập tức toàn thân nóng hổi, một dòng rượu trong tuôn ra từ ngón trỏ, ào ào ào...
Đúng là...
Vừa mới chảy được một lúc.
Phương Triệt lại dựa vào khoảng không.
Cây linh quả này, vậy mà tự mình hung hăng nhổ rễ lên, thân cây như hai cái chân cà nhắc di chuyển, rất ghét bỏ mà rời xa Phương Triệt sáu trượng, mới cắm rễ lại lần nữa.
"Ngọa Tào!"
Phương Triệt lập tức kinh ngạc.
Chết tiệt... Cây cũng chạy được sao?
Hắn lại không biết đây là linh thực đã sinh trưởng mấy vạn năm ở nơi cực kỳ cứng rắn như Long Đong Sơn, thật ra đều đã có linh thức.
Mà cây Thiên Huyền này ghét nhất chính là rượu...
Cây dời đi, chỉ còn lại Phương tổng giơ một ngón trỏ, ào ào phun ra ngoài, cái cảnh tượng này, giống như đang... đi tiểu tiện vậy...
Dạ Mộng đỏ mặt bưng ra một cái chậu lớn.
Phương Triệt thế là vội vàng chuyển ngón tay, tiểu hết vào trong chậu, không đúng, là bắn vào trong chậu, cũng không đúng, là đưa vào trong chậu.
Toàn thân mùi rượu nồng nặc, sương trắng bốc lên.
Không lâu sau, tinh thần sảng khoái.
"Phần thưởng đều được đưa tới rồi, mười ngàn thần tinh."
Dạ Mộng tỏ vẻ đáng thương yếu ớt nói: "Buồn ngủ quá đi à. Muộn quá rồi."
Nói xong còn ra vẻ ngáp một cái.
Phương Triệt kéo eo nàng lại, đi vào phòng, dùng chân đá cửa đóng lại, mỉm cười nói: "Ta vừa học được kết giới cách âm, nàng thử xem."
Dạ Mộng giãy giụa nói: "Thật sao?"
"Thật. Dù sao ngày mai là về rồi, phong thủy ở tổng bộ bên này tốt, không khí cũng tốt. Ưm ưm... Nàng xoay người lại..."
Phương Triệt đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội ở tổng bộ, sau khi toàn thân thư thái thì thần hồn cực độ thả lỏng, nhân cơ hội này điều trị thân thể cho Dạ Mộng một phen, có thể củng cố toàn bộ nền tảng trước đó, cùng tất cả lợi ích nhận được sau khi đến tổng bộ.
Dạ Mộng lần này đến đây đã nhận được quá nhiều lợi ích, một khi rời khỏi nơi này, hoàn cảnh đột nhiên thay đổi, khó tránh khỏi linh khí sẽ thất thoát, cần một quá trình để cơ thể thích ứng.
Như vậy thật là đáng tiếc.
Trước đó không có cơ hội nào, với lại trước đại chiến quá căng thẳng, cũng không thả lỏng được bao nhiêu.
Hiện tại chính là thời khắc thả lỏng nhất. Phương Triệt tự nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Đương nhiên, một lý do không đáng kể khác chính là bản thân hắn không muốn dừng lại...
Theo Vô Lượng Chân Kinh của Phương Triệt vận hành, linh khí tinh thuần của tổng bộ như thủy triều tiến vào cơ thể hai người...
...
Một đêm trôi qua.
Lúc Dạ Mộng gắng gượng rời giường, chỉ cảm thấy toàn thân đều không còn là của mình nữa.
Cả người như thể bị chia thành bảy tám mảnh.
Vẫn là
Bạn cần đăng nhập để bình luận