Trường Dạ Quân Chủ

Chương 408: Song tiện kết hợp (1)

**Chương 408: Song tiện kết hợp (1)**
Thủ tịch là người thế nào?
Vân Kiếm Thu sững sờ.
Hắn không rõ ý nghĩa câu hỏi này của Phương Triệt.
Nhưng lại cảm thấy dường như mình đã hiểu ra.
Mà vấn đề đơn giản này, nhất thời lại không cách nào trả lời được.
Trầm ngâm một lát, hắn đi theo Phương Triệt được vài chục bước mới nhẹ giọng thăm dò trả lời: "Có lẽ, người đó... cũng được, chỉ là, hơi kiêu ngạo một chút."
"Hơi kiêu ngạo sao... Ha ha, được rồi, được rồi. Ta hiểu rồi."
Phương Triệt phất phất tay: "Các ngươi đi làm việc đi, ta đến Tứ Hải Bát Hoang lâu chơi một lát."
"Vậy, Phương tổng chơi vui vẻ."
Đám người vẫy tay từ biệt.
Phương Triệt chắp tay sau lưng, dẫn theo Dạ Mộng, ung dung cất bước trên đường, tiến về phía Tứ Hải Bát Hoang lâu. Khoảng cách vẫn còn khá xa, chừng bảy tám dặm.
Nếu thi triển thân pháp, trong nháy mắt là có thể đến nơi.
Nhưng cứ đi bộ như vậy, tất nhiên sẽ cần một khoảng thời gian.
Nhưng Phương Triệt cứ thản nhiên đi như vậy, không nhanh không chậm, giống hệt bước chân của người bình thường.
Trong lòng hắn không ngừng tính toán.
Lặp đi lặp lại, chuẩn bị cho mình tới bảy tám phương án.
Nhiều người của các sơn môn thế ngoại như vậy đến đây tụ tập, nếu nói là không có mục đích, có đập nát đầu Phương Triệt hắn cũng không tin.
Nếu có mục đích, thì đó là mục đích gì?
Phong Vân vì sao lại đến?
Những người Phong Vân này tuyệt đối không phải cùng một phe. Cũng tuyệt đối không phải đã bàn bạc trước!
Điểm này đầu tiên có thể xác nhận.
Nếu bọn hắn thật sự cùng một phe, vậy thế cục đại lục này đã sớm biến đổi, điều này không cần phải nghĩ.
Như vậy ý đồ của Phong Vân đến đây cũng chỉ có một, đó là giống như mình: Làm rõ những người này đang làm gì ở đây! Tiếp theo chính là gây rối.
Như vậy ta và Phong Vân hẳn là còn có thể hợp tác một lần? Có nên hợp tác không?
Phương Triệt khẽ nhíu mày, trong lòng không ngừng xây dựng kế hoạch, rồi lại không ngừng lật đổ.
Sau đó còn có một vấn đề lớn nhất: Những đệ tử cốt cán của các đại sơn môn thế ngoại đến đây, tất nhiên có người hộ đạo mạnh mẽ đi theo.
Mà những người hộ đạo này, e rằng mỗi người tu vi đều thuộc loại xuất thần nhập hóa.
Đây chính là hậu thuẫn của những đệ tử ra ngoài rèn luyện này.
Mà Phong Vân sau lưng có cả Duy Ngã Chính Giáo làm hậu thuẫn; nhưng còn mình?
Hậu thuẫn của ta là gì?
Ta cứ thế này đi qua, sẽ như thế nào?
Phương Triệt nghĩ tới đây, chân mày càng nhíu chặt, lộ vẻ lạnh lùng.
"Phương Triệt!? Sao ngươi lại rảnh rỗi ra ngoài dạo phố thế này?"
Một giọng nói ngạc nhiên vang lên, kèm theo tiếng cười ha hả: "Phương giáo hoa, chậc chậc, nhìn thấy ngươi là ta lại nhớ đến cái biệt danh này, đặt cho ngươi thật sự là mẹ nó phù hợp... Ách... Đây là đệ muội sao? Khụ khụ khụ..."
Phương Triệt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước có một thanh niên, áo trắng như tuyết, khuôn mặt anh tuấn.
Gương mặt góc cạnh lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.
Vừa nhìn liền biết là người không dễ tiếp xúc, dạng người rất lạnh lùng. Kết hợp với toàn thân áo trắng, càng khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác như núi cao tuyết lạnh, sự cô tịch lạnh lùng của đỉnh cao vạn cổ.
Nhưng khi Phương Triệt nhìn thấy gương mặt người này, lại lập tức rên thầm trong lòng.
Ngọa tào!
Đông Vân Ngọc!
Lại là cái tên đệ nhất thiên hạ này!
"Đông sư huynh, sao ngài lại đến đây?" Phương Triệt mỉm cười chào hỏi, thái độ không quá nhiệt tình cũng không xa cách.
Phương Triệt biết rất rõ, với loại người như Đông Vân Ngọc, ngươi tuyệt đối không được cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Bởi vì hắn lúc nào cũng có thể biến một chuyện tốt đẹp thành một mớ hỗn độn!
Anh em ruột thịt bị hắn làm cho trở mặt thành thù, cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.
Cho nên Phương Triệt lễ phép mỉm cười, mang theo sự xa cách nhàn nhạt, nhưng lại không mất đi phong độ.
Người bình thường nhìn thấy dáng vẻ này, liền có thể cảm nhận được sự khách khí và xa cách, hiểu rằng Phương Triệt không muốn nói nhiều, cũng sẽ lập tức tìm cớ rời đi.
Nhưng Đông Vân Ngọc không phải người bình thường.
"Ha ha ha ha..."
Đông Vân Ngọc hưng phấn tiến lên, vỗ vai Phương Triệt, vẻ mặt nhiệt tình như xa cách lâu ngày gặp lại, tha hương ngộ cố tri, nói: "Nhìn thấy ngươi, ta lại nhớ tới chuyện 'phân vương' rồi, ha ha ha, nhà họ Tuyết kia, sau này có còn tìm ngươi gây phiền phức không?"
Hắn cười vô cùng vui vẻ.
Nhắc đến 'phân vương' dường như chạm đúng vào điểm hứng thú của hắn, gương mặt sáng lên vẻ hóng hớt.
Phương Triệt cảm giác huyệt thái dương bắt đầu giật giật.
Cười lớn: "Không có, thật ra người nhà họ Tuyết cũng không phải ai cũng vô lý như vậy, người tốt vẫn rất nhiều."
"Phân rõ phải trái... Ha ha..."
Đông Vân Ngọc bĩu môi, nói: "Con nhà mình ị đùn trước mặt mọi người, thế mà có thể đổ tội lên đầu người khác, vậy mà gọi là phân rõ phải trái à, chậc chậc... Nói thật lòng nhé, nếu không phải có Tuyết Phù Tiêu tiền bối, nhà họ Tuyết bọn họ tính là cái thá gì?"
Phương Triệt mặt tái mét, ho khan liên tục.
Đừng nói nữa, nói nữa là ta lại đắc tội với nhà họ Tuyết mất!
"Ngươi không cần sợ, có ta đây. Nếu bọn họ tới, ngươi cứ nói với ta."
Đông Vân Ngọc hào sảng vỗ ngực, nói: "Mẹ nó chứ, ta nói cho ngươi biết, đối phó với loại chuyện này, ta có đầy kinh nghiệm."
Ngươi đúng là quá có kinh nghiệm rồi.
Kinh nghiệm của ngươi mà đem ra dùng, thì chỉ có nước để người ta chém chết ta thôi đại ca à.
Phương Triệt thầm kêu khổ trong lòng, sờ sờ mũi, mỉm cười, vội vàng chuyển chủ đề: "Đông sư huynh đây là... vừa từ bên ngoài trở về? Làm nhiệm vụ?"
Ý tứ chính là: Ngươi còn không mau về giao nhiệm vụ đi!
Đông Vân Ngọc đắc ý cười một tiếng, nói: "Chút chuyện vặt thôi, không đáng nhắc đến, hôm nay gặp được ngươi mới là chuyện tốt lành, đến đây đến đây, tìm chỗ nào đó ta với ngươi hàn huyên tâm sự, có nhiều chuyện hay lắm... Mẹ nó, tìm không được người để nói chuyện, lão tử sắp tức bụng đến nơi rồi."
Hắn làm nhiệm vụ trở về, vốn định đi tìm Võ Chi Băng, Hoa Khai Tạ đám người để giở trò tiện bỉ.
Nhưng tìm tới tìm lui lại không thấy ai.
Ai cũng không tìm được, cái bụng đầy ý xấu không có chỗ phát tiết, thật sự khó chịu quá mà.
Những người khác trong võ viện căn bản không phải đối thủ của mình, bắt họ ra để giở trò thì có ý nghĩa gì? Đám người đó ngay cả trừng mắt nhìn mình một cái cũng không dám. Càng thêm nhàm chán vô vị!
Nào ngờ đang đi dạo trên đường, tiện thể bổ sung chút vật tư, kết quả lại gặp được Phương Triệt!
Đối với Đông Vân Ngọc mà nói, đây mẹ nó quả thực là chuyện từ trên trời rơi xuống.
Đông Vân Ngọc một bụng lời muốn nói lập tức không kìm nén được nữa.
Phương Triệt lộ vẻ khó xử: "Thế nhưng là ta..."
Đông Vân Ngọc lại vỗ vai Phương Triệt, giả vờ tức giận trừng mắt: "Chuyện lần trước ngươi lừa ta tự đi tìm đòn ấy, ngươi còn nhớ không?!"
Cú vỗ này, Phương Triệt chỉ cảm thấy trên vai mình như đè nặng một ngọn núi.
Lại có cảm giác hơi không chịu nổi gánh nặng.
Không khỏi thầm kinh ngạc trong lòng: Tu vi của Đông Vân Ngọc tiến bộ nhanh vậy sao?
Hắn tò mò hỏi: "Đông sư huynh tu vi tiến bộ nhanh thật đấy?"
Câu hỏi này vừa thốt ra.
Lập tức như gãi đúng chỗ ngứa của Đông Vân Ngọc, hắn liền ngửa đầu lên trời cười to, đầu lưỡi trong miệng không ngừng rung lên: "Ha ha ha ha sướng hoắc hoắc hoắc... Chẳng qua là có chút tiến bộ nho nhỏ thôi, không đáng nhắc tới hoắc hoắc hoắc..."
Phương Triệt hối hận vô cùng!
Ta không nên hỏi hắn bất cứ chuyện gì mới phải.
Quả nhiên Đông Vân Ngọc bắt đầu thao thao bất tuyệt, mặt mày hớn hở: "Ngươi không biết đâu, lần này ta đi ngoại vi Vạn Linh Chi Sâm, chậc chậc, trên đường đi gặp... trên đường đi đánh chết... trên đường đi đào được... trên đường đi thu được... trên đường đi..."
A trời của ta!
Đầu Phương Triệt muốn sưng vù lên.
Trước mắt từng vòng từng vòng cứ quay mòng mòng.
Rốt cục đợi đến lúc Đông Vân Ngọc nói không ngừng nghỉ như thác đổ tạm dừng lại, hắn vội vàng xin tha: "Đông sư huynh, ta còn có chút chuyện muốn đi làm..."
Đông Vân Ngọc lập tức tỉnh táo lại, cười ha ha một tiếng, cởi mở nói: "Vừa hay có chuyện muốn tìm ta giúp đỡ đúng không? Vẫn còn ngại không dám mở miệng đúng không? Không sao! Ngươi cứ nói thẳng, ta rảnh!"
Phương Triệt mặt đen lại nói: "Ta không có..."
"Ai!"
Đông Vân Ngọc cười chỉ vào mặt hắn: "Xem cái bộ dạng không khỏe mạnh của ngươi kìa, rõ ràng là bị thương còn chưa khỏi hẳn? Mẹ nó, đám thanh niên các ngươi cứ thích cậy mạnh. Chuyện này có gì mà không dám nói? Ta vừa nói ta rảnh, chẳng lẽ ta còn có thể cho ngươi leo cây sao?"
Hắn bất mãn nói: "Ta, Đông Vân Ngọc, nổi danh giang hồ, nuốt lời thì ta mất mặt cỡ nào? Ta nói cho ngươi biết, Đông sư huynh của ngươi trên giang hồ chính là biển chữ vàng..."
Biển chữ vàng, bốn chữ này, Phương Triệt thật sự tin tưởng.
Nếu là luận về khoản miệng lưỡi, ngươi tuyệt đối là đệ nhất đại lục từ xưa tới nay! Không một ai có thể so sánh được với ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận