Trường Dạ Quân Chủ

Chương 1030 Tiểu Hùng rời đi 【 vì Phong Gia thư hữu Minh chủ tăng thêm ]

..."
Phương Triệt méo mặt.
Tất Vân Yên ở bên cạnh che miệng cười.
Nhạn Bắc Hàn nói: "Vậy mấy ngày này, ta cùng Vân Yên sẽ bắt đầu tu luyện Thiên Âm Khóa Mị. Phương gia chủ, mấy năm cuối cùng này, xem ra phải ủy khuất ngươi rồi."
Phương Triệt vội vàng níu lại: "Đâu cần vội mấy ngày này chứ? Cũng nên cho ta chút thời gian mà."
"Cho ngươi chút thời gian? Ha ha, cho ngươi chút thời gian để làm gì?" Nhạn Bắc Hàn hừ một tiếng, tức giận nói.
"Ngươi!"
Phương tổng chỉ dùng một chữ mà đã khiến cả khuôn mặt Nhạn đại nhân biến thành màu quả hồng chín đỏ.
Cuối cùng, dưới sự nài nỉ của Phương gia chủ với cả hai người, cuối cùng cũng đã chừa lại được nửa tháng.
Nửa tháng này, Phương gia chủ vô cùng trân quý, gần như không hề luyện công.
Mà hai nàng cũng phá lệ quyến luyến si mê.
Nửa tháng sau...
Phương gia chủ bị đuổi ra khỏi chăn ấm nệm êm.
Ôm Tiểu Hùng cùng Tiểu Bạch Bạch, đi tới động phủ đã mọc đầy vết nấm mốc cao sắp bằng một người.
Gian nan dọn dẹp hai canh giờ mà không có kết quả gì, mùi ẩm mốc nghe thôi đã thấy khó chịu.
Dứt khoát đào một cái động phủ mới.
Một người một hổ một gấu vô cùng đáng thương co ro ở bên trong, gian nan sống qua ngày.
Theo lời Nhạn đại nhân nói, từ giờ trở đi nhất định phải làm quen, nếu không trên người còn mang theo mùi vị của nữ nhân, bị người phát hiện chẳng phải là công sức đổ sông đổ biển sao.
Vì thiên thu đại nghiệp, vạn cổ hạnh phúc, Phương gia chủ đành phải chịu ủy khuất vậy.
Lời đã nói đến nước này, Phương gia chủ còn có thể nói gì nữa?
Nhạn Bắc Hàn cùng Tất Vân Yên bắt đầu bế quan tu luyện Thiên Âm Khóa Mị.
Hai nàng nhất định phải đạt tới trình độ nhất định trong thời gian ngắn nhất mới được.
May mắn hiện tại cũng đều là tu vi Thánh Quân cao giai, nhất là Nhạn Bắc Hàn đã là Thánh Quân cửu phẩm đỉnh phong, tu luyện loại công pháp này, cơ bản không hề khó khăn.
Chỉ mới mười ngày, liền đã tu luyện thành công.
Lúc đi ra, Phương Triệt nhìn đến ngây người.
Bởi vì, thật sự trông như hai người hoàn toàn khác so với mười ngày trước.
Mặt mày căng cứng, hàng mày phong cách nghiêm nghị, eo lưng thẳng tắp, ngay cả cổ và cánh tay chờ đều đông cứng.
Ánh mắt trong veo.
Để người nhìn vào, dù cho là đám lão sắc lang cực kỳ kinh nghiệm phong phú, cũng phải giơ ngón tay cái lên khen một câu: Quả là một hoàng hoa khuê nữ băng thanh ngọc khiết!
"Dạ Ma, thế nào?"
Nhạn Bắc Hàn từ giờ trở đi đã đổi cách xưng hô.
"Quả là một tuyệt thế giai nhân băng thanh ngọc khiết!"
Phương Triệt nói từ đáy lòng: "Thuộc hạ ngay cả tâm khinh nhờn cũng không dám nổi lên."
Nhạn Bắc Hàn đỏ mặt lên, hừ một tiếng.
Ngươi không dám nổi lên? Ha ha. . .
Nói lời này, lương tâm đều bị chó ăn rồi sao. Những năm này ngươi không chút tôn nghiêm làm lãng phí bao nhiêu thời gian, đều quên rồi sao?
Nàng tự soi gương, nhíu mày nói: "Dường như có hơi gắng sức quá rồi. Ta bế quan thêm mấy ngày nữa, để tự nhiên hơn một chút."
"Được."
Năm ngày sau, Tất Vân Yên cũng ra ngoài.
"Gia chủ, tiểu thiếp vốn như thế nào?"
Tất Vân Yên ngẩng mặt lên hỏi.
"Tất đại nhân!"
Phương Triệt hết mực cung kính nói: "Phải gọi Dạ Ma, sau này tự xưng bản tiểu thư mới đúng."
"Ra ngoài rồi hãy nói."
Tất Vân Yên ở trước mặt Phương Triệt xoay vài vòng, liếc mắt đưa tình, nhỏ giọng hỏi: "Có giống hoàng hoa khuê nữ chưa từng bị nam nhân chạm vào không?"
"Giống. . ."
Mặt Phương Triệt đều vặn vẹo.
Đại tỷ ngài đã trở lại bình thường rồi thì đừng trêu chọc ta nữa...
Thời gian thật sự không còn nhiều, ta thật lòng không dám.
Sau đó Tất Vân Yên cùng Nhạn Bắc Hàn chỉ ra khuyết điểm cho nhau, rồi lại tu luyện lần nữa, đến khi hoàn toàn định hình xong, hai vị đại công chúa liền trực tiếp xuất hiện.
Nhạn Bắc Hàn thần sắc lãnh đạm, như nhìn một đống phân mà nhìn Phương Triệt xấu đến không dám nhìn thẳng: "Dạ Ma, dẫn đường, đến chỗ tập hợp."
"Đồ đạc của hai vị đại nhân đều thu dọn xong rồi chứ?"
Phương Triệt nịnh nọt hỏi.
"Không cần ngươi bận tâm."
Nhạn Bắc Hàn thần sắc cao lãnh, lạnh nhạt nói: "Làm tốt bổn phận của ngươi đi!"
"Vâng, vâng, thuộc hạ tuân lệnh."
Tất Vân Yên lạnh mặt nói: "Dạ Ma, thu dọn sạch sẽ nơi này."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Ba người phiêu diêu bay lên không trung, đến trên bầu trời.
Nhạn Bắc Hàn cùng Tất Vân Yên đồng thời quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn xuống thung lũng nhỏ tràn ngập hồi ức ấm áp này.
Sau lần này, những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc yên bình như thế này, chỉ sợ trong nhiều năm nữa sẽ không quay lại.
"Đi thôi."
Nhạn Bắc Hàn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nắm tay Tất Vân Yên, hai nàng tựa như Lăng Ba tiên tử, nhẹ nhàng rời đi.
Phương Triệt ở trên không trung tu vi hoàn toàn bung ra, hai tay hướng xuống đè ép.
Một tiếng nổ vang ầm ầm.
Ngọn núi nhỏ này cùng thung lũng liền triệt để hóa thành một mảnh đá vụn.
Phía dưới, xuất hiện một cái hố nhỏ thật sâu, thế mà lại chậm rãi chảy ra nước.
Gió mạnh gào thét.
Bụi mù cuồn cuộn bay lên.
Nhạn Bắc Hàn cùng Tất Vân Yên đang bay nhanh ở phương xa đồng thời nhắm mắt lại.
Trên mặt một mảng ảm đạm.
Ngôi nhà nhỏ ấm áp tràn ngập hồi ức kia, đã hoàn toàn không còn.
Tiếng gió ào ào, Phương Triệt từ phía sau đuổi theo, nhìn thấy vẻ ảm đạm trên mặt hai nàng, khuyên nhủ: "Đừng thương tâm. . ."
"Ngậm miệng!"
Nhạn Bắc Hàn nổi trận lôi đình: "Đây là chuyện mà một tiểu ma nho nhỏ như ngươi có thể quản được sao? !"
Phương Triệt bị mắng một trận, lúng túng nói: "Thuộc hạ ở phía trước dẫn đường."
Ngay vào lúc này.
Tiểu Hùng trong ngực Phương Triệt vậy mà bay ra.
Mà cùng lúc đó, Tiểu Bạch hổ trong ngực Nhạn Bắc Hàn cũng bay ra. Hai tiểu thú đứng trên không trung, bộ lông trắng bóng theo gió phiêu đãng.
Bốn con mắt to sáng long lanh lưu luyến nhìn ba người.
Ba người đồng thời sững sờ.
Nhạn Bắc Hàn cùng Phương Triệt đã sớm có kinh nghiệm một lần, vừa nhìn thấy cảnh này, lập tức phản ứng lại.
Nhạn Bắc Hàn chỉ cảm thấy một cỗ phiền muộn dâng lên, vành mắt lập tức đỏ hoe. Chậm rãi tiến lên, ngồi xổm trước mặt Tiểu Hùng, ngửa mặt nhẹ giọng hỏi: "Lại muốn đi rồi sao?"
Trong mắt Tiểu Hùng lóe lên vẻ không nỡ cùng quyến luyến rõ ràng, còn có chút áy náy. Nó khẽ gật đầu.
Dụi cái đầu lông xù vào tay Nhạn Bắc Hàn.
Nước mắt Nhạn Bắc Hàn trào ra, mong đợi hỏi: "Không thể... ở lại thêm mấy ngày sao?"
Tiểu Hùng khẽ lắc đầu, nhìn về phía Phương Triệt.
Phương Triệt nói khẽ: "Để chúng nó đi đi, bên kia quá đông người."
Nhạn Bắc Hàn đương nhiên hiểu điểm này.
Đúng vậy, người bên kia quá nhiều.
"Hơn nữa, Tiểu Hùng cùng Tiểu Bạch hổ không thể theo chúng ta ra ngoài được, dù có ở lại thêm mấy năm, cuối cùng đến lúc chúng ta ra ngoài, vẫn phải chia lìa."
Phương Triệt ung dung thở dài.
Nước mắt Tất Vân Yên đã ào ào chảy xuống, tiến lên ôm lấy thân thể mềm mại của Tiểu Bạch hổ, nức nở nói: "Tiểu Bạch Bạch, đừng đi, ta không nỡ xa ngươi. Hu hu..."
Vậy mà lại khóc thành tiếng.
Tiểu Bạch Bạch ngoan ngoãn để nàng ôm, không hề giãy dụa.
Mấy chục năm qua, mỗi lần Tất Vân Yên muốn ôm Tiểu Bạch Bạch, Tiểu Bạch Bạch đều sẽ cực lực giãy dụa, nhưng lần này lại không hề.
Mà là mềm mại nằm yên trong lòng Tất Vân Yên không nhúc nhích. Đôi mắt sáng long lanh nhìn Tất Vân Yên, cái đầu nhỏ lông xù, không ngừng cọ qua cọ lại trên tay nàng.
Tất Vân Yên buồn từ tâm đến, khóc lớn thành tiếng: "Tại sao phải đi chứ? Hu hu hu... Không thể ở cùng một chỗ sao?"
Nhạn Bắc Hàn cố nén nước mắt.
Nói khẽ: "Để chúng đi đi, chúng là Tinh Linh của mảnh thiên địa này, không thuộc về thế giới bên ngoài, cùng chúng ta ra ngoài cũng sẽ không vui vẻ, mà chúng ta cũng không mang chúng ra ngoài được."
Tất Vân Yên khóc lớn, trực tiếp làm nhòe cả lớp trang điểm, ôm thật chặt lấy Tiểu Bạch Bạch, chính là không chịu buông tay.
Nhưng không làm nên chuyện gì.
Đuôi của Tiểu Bạch Bạch khẽ động, thân thể nho nhỏ liền rời khỏi vòng ôm của Tất Vân Yên.
Cùng Tiểu Hùng sóng vai đứng trên không trung.
Trong mắt Tiểu Hùng đột nhiên bắn ra ba đạo kim quang, trong tay ba người Phương Triệt đồng thời xuất hiện một viên kim châu, sau đó kim châu liền tan vào trong tay, nháy mắt biến mất.
"Tiểu Hùng, chúng ta hữu duyên gặp lại."
Phương Triệt nói khẽ.
Hắn có dự cảm, mình và chú gấu mập nhỏ này nhất định sẽ còn gặp lại.
Tiểu Hùng nghiêng đầu, lộ ra một vẻ mặt cực kỳ dễ thương.
Hai đôi mắt nhỏ đen trắng rõ ràng quyến luyến nhìn ba người thêm một lần nữa.
Sau đó liền đột ngột lùi lại trên không trung.
Rõ ràng tư thế không đổi, cũng không dùng lực, nhưng trong nháy mắt đã đến ngoài ngàn trượng, giống như giữa hai tiểu thú và ba người, trống rỗng xuất hiện một mảnh không gian không tồn tại, nháy mắt ngăn cách.
"Tiểu Hùng!"
Nhạn Bắc Hàn cùng Tất Vân Yên đồng thời hét lớn, thanh âm bi thiết.
Hai tiểu thú ở phương xa lắc lư, cuối cùng liếc nhìn về phía này lần nữa.
Sau đó liền hóa thành hai đạo bạch quang, biến mất ở chân trời.
"Hu hu..."
Nhạn Bắc Hàn cùng Tất Vân Yên đồng thời khóc òa lên, nước mắt nháy mắt trở thành những hạt châu đứt dây, hai mắt đẫm lệ vẫn gắt gao nhìn về phương hướng hai tiểu thú biến mất, nỗi buồn dâng lên từ đáy lòng, không thể dứt.
Các nàng đang phí công nhìn quanh, dường như đang cầu mong hai tiểu gia hỏa còn có thể như mọi ngày, nghịch ngợm từ không trung chui ra, móng vuốt nhỏ nhét vào miệng, nghiêng đầu bán manh.
Hi vọng dường nào đây chỉ là trò đùa, như mọi ngày chơi trốn tìm.
Nhưng hai tiểu thú cuối cùng không quay về.
"Oa..."
Tất Vân Yên khóc nức nở nghẹn ngào.
Ngôi nhà ấm áp không còn, Tiểu Bạch Bạch cùng Tiểu Hùng cũng không còn, Tất Vân Yên cảm thấy mình nhận phải đả kích cực lớn.
Phương Triệt khuyên thế nào cũng không được.
Trong những năm này, hắn cũng biết tình cảm của Tiểu Hùng và Tiểu Bạch Bạch đối với Tất Vân Yên và Nhạn Bắc Hàn, hai nàng xem hai tiểu gia hỏa như bảo bối.
Dù ủy khuất chính mình cũng không hề ủy khuất chúng nó.
Ra ngoài nhất định phải ôm, uống rượu ăn gì đó, mình ăn một miếng, hai đứa nhỏ một phần.
Mà hai tiểu gia hỏa cũng thật sự đáng yêu, qua nhiều năm như vậy trên người sạch sẽ, thậm chí Phương Triệt ba người đều không hề chú ý tới vấn đề bài tiết của hai tiểu gia hỏa này.
Dường như hoàn toàn không tồn tại những vấn đề đó.
Bất luận lúc nào, dù là từ trong bụi cỏ chui ra, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, trên người cũng là sạch sẽ tinh tươm, lông tóc óng ánh, không nhuốm bụi trần.
Mãi mãi cũng là ngoan ngoãn khéo léo, vô cùng đáng yêu. Dù cơn tức giận lớn đến đâu, cảm xúc tệ đến mấy, khi nhìn thấy chúng nó đều sẽ lập tức biến mất.
Hai nàng thích Tiểu Hùng cùng Tiểu Bạch Bạch, đó là thật tình thích đến tận xương tủy. Bây giờ đột nhiên chia lìa, về mặt tình cảm không chịu nổi là hoàn toàn có thể lý giải.
"Ngươi sao không khóc?" Nhạn Bắc Hàn nghẹn ngào nhìn Phương Triệt, ánh mắt sắc lẻm, hiển nhiên đối với sự bạc tình bạc nghĩa của nam nhân này cảm thấy cực độ phẫn nộ.
Thấy là sắp sửa động thủ.
"Ta..."
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, Phương Triệt lập tức khóc lớn thành tiếng: "Hu hu... Ta thật khó chịu quá..."
"Đồ chết bằm!"
"Xấu chết đi được!"
Hai nàng lập tức bị hắn làm tan đi cảm xúc.
Sau một trận khóc như vậy, trực tiếp lên đường là không thể nào, ba người chậm rãi đi, thu dọn cảm xúc của mình, một lúc lâu sau, Nhạn Bắc Hàn cùng Tất Vân Yên vẫn là cảm xúc sa sút tới cực điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận