Trường Dạ Quân Chủ

Chương 382: (4)

Bạch y tung bay, người kia bình tĩnh nói: "Chỉ là một chấp sự của trấn thủ đại điện, còn không có tư cách kết giao bằng hữu với ta."
"Ha ha ha... Vậy sao?"
Đối với sự coi thường của Thương công tử, Phương Triệt dường như cũng không để trong lòng, ngăn Vân Kiếm Thu và đám người đang tức giận hừ một tiếng định xông lên lại, hướng về Thương công tử lễ phép gật đầu mỉm cười, rồi quay người: "Chúng ta đi!"
Dẫn theo hai thuộc hạ, trong nháy mắt đã đi xa.
Lão thái quân có chút lo lắng, cau mày nói: "Thương thiếu, Phương Triệt chính là đệ nhất nhân Vương cấp của thủ hộ giả, tương lai thành tựu cũng không thể lường được, ngươi đắc tội hắn như vậy, chỉ sợ không ổn đâu."
Thương công tử thản nhiên nói: "Ta luôn cảm thấy Phương Chấp Sự này không giống vẻ bề ngoài nhân từ đại nghĩa như vậy, với lại ta nhìn thấy hắn liền chán ghét, một đại nam nhân mà lớn lên còn tuấn tú hơn cả nữ hài tử, hắn muốn làm gì, hát hoa đán sao?"
Lão thái quân và Chu Thiệu Vân đều thầm cười khổ.
Thì ra là thế.
Gã này hóa ra là ghen ghét người ta đẹp trai hơn mình.
Phương Triệt đi một mạch về, Vân Kiếm Thu cũng hỏi: "Phương tổng, bọn họ rõ ràng là gặp phải Dạ Ma trả thù, vì sao không cho phép trấn thủ đại điện chúng ta nhúng tay?"
"Bởi vì bọn họ còn chưa muốn chơi cứng với Ma giáo, nếu như trở mặt với Duy Ngã Chính Giáo, thì không phải mấy bình đan dược là có thể lừa gạt cho qua chuyện được. Cho nên bọn họ muốn nhận lỗi, giải quyết hiểu lầm."
Phương Triệt thâm trầm nói.
"Bọn họ đang nghĩ cách nhận lỗi với Dạ Ma?"
Vân Kiếm Thu kinh ngạc nói: "Bị người ta làm cho thành ra thế này rồi, còn muốn nhận lỗi? Bọn họ không phải rất cứng rắn sao?"
"Cứng rắn còn phải xem là đối với ai."
Phương Triệt thản nhiên nói: "Cho nên, đợi lúc nào ngươi thấy bọn họ an toàn, thì đó chính là lúc nhận lỗi thành công, thông báo cho người của trấn thủ đại điện, sau này giữ khoảng cách với đội xe Chu gia, đừng để bị tai bay vạ gió."
"Nhưng đây không phải là cơ hội tốt để bắt hoặc giết chết Dạ Ma sao?" Vân Kiếm Thu hỏi: "Đội trưởng của bọn họ là mồi nhử tốt mà."
"Ngươi ngốc hay không ngốc hả."
Phương Triệt dạy dỗ: "Dạ Ma vào lúc khác, chết lúc nào cũng được, nhưng duy chỉ có lúc này là không thể chết. Nếu chết vào lúc này, cái Chu gia đó cùng với bối cảnh khổng lồ sau lưng Chu gia đều sẽ tìm trấn thủ đại điện chúng ta gây phiền phức. Bởi vì như vậy sẽ khiến hiểu lầm giữa bọn họ và Duy Ngã Chính Giáo trở nên rất lớn."
"Nhưng nếu là hiểu lầm thì luôn có lúc được giải tỏa chứ?"
"Đó là đương nhiên, nhưng bọn họ muốn giải quyết, làm sáng tỏ cái hiểu lầm này thì nhất định phải giết người của chúng ta! Nói cách khác, liền trở thành địch nhân của chúng ta. Mà thế lực sau lưng đối phương phi thường lớn... Lớn đến mức đáng sợ. Một khi bọn họ hạ thủ, chuyện này sẽ thật sự làm lớn chuyện. Với lại sẽ triệt để đẩy Thiên Cung đến mặt đối lập, cho nên vào thời điểm này, không thể giết Dạ Ma."
"... Vậy làm sao bây giờ?"
"Vậy thì để bọn họ xin lỗi Dạ Ma xong rồi tính tiếp thôi, còn có thể xử lý thế nào nữa?"
Phương Triệt buông tay: "Dù sao bây giờ tổn thất cũng không phải chúng ta, chúng ta gấp làm gì?"
"Đợi hai nhà bọn họ gây sự xong, chúng ta tiếp tục đối phó Dạ Ma, đối phó Duy Ngã Chính Giáo, về phần Chu gia cùng thế lực phía sau bọn họ, coi như không có đi. Nhiều năm như vậy không phải đều xem như không có mà sống tới giờ sao?"
Vân Kiếm Thu thở dài: "Thật là ấm ức."
"Cái này có gì mà ấm ức? Phải nhận rõ thế cục, đây chính là Thiên Cung, với lại Thiên Cung cũng đang ấm ức như vậy. Thậm chí giờ phút này còn ấm ức hơn chúng ta. Bị người ta giết nhiều người như vậy, đốt trụi cả nơi ở, còn phải xin lỗi, còn phải làm sáng tỏ hiểu lầm. Hắc hắc, đây chính là Thiên Cung a. Chậc chậc, thật sự là đứng hàng đầu trong các thế ngoại sơn môn a."
Phương Triệt cười lạnh một trận.
Vân Kiếm Thu nói: "Nhìn như vậy thì Thiên Cung còn không bằng Hàn Kiếm Sơn Môn chúng ta."
"Ha ha..."
Phương Triệt lạnh lùng nói: "Hàn Kiếm Sơn Môn các ngươi cũng có tốt đẹp gì hơn đâu, hơn một vạn người bị người ta giết như chó chết, cao tầng sơn môn không phải cũng cun cút chạy đi liếm đít Duy Ngã Chính Giáo sao? Ngay cả rắm cũng không dám thả một cái?"
Vân Kiếm Thu lập tức mặt đỏ tía tai: "Nhưng chúng ta đã đến trấn thủ đại điện nhậm chức."
"Vô dụng!"
Phương Triệt nhàn nhạt, chẳng thèm ngó tới nói: "Ngươi tự mình quay đầu nhìn lại sơn môn của ngươi đi, mấy người các ngươi tới đây, đối với toàn bộ sơn môn mà nói thì đáng là cái thá gì? Đối với vũ lực cấp cao mà nói thì tính là mấy người? Lại nói, các ngươi vì sao đến nhậm chức, không phải cũng là vì chính các ngươi nuốt không trôi cục tức này sao? Chủ động muốn tới báo thù? Những kẻ có cùng trải nghiệm với các ngươi nhưng đã nuốt được cục tức đó, không phải đều ngoan ngoãn quay về rồi sao? Về lại trong sơn môn làm đứa trẻ ngoan rồi? Đúng hay không?"
"Lúc nào các ngươi tâm bình khí hòa, không muốn báo thù nữa, không phải vẫn có thể chạy về đó sao?"
"Cho nên những người các ngươi ở lại đây thuộc về hành vi cá nhân, hiểu không? Không phải quyết sách của sơn môn, điểm này rõ chưa? Đúng là sơn môn không ngăn cản hành vi cá nhân của các ngươi, chỉ vậy thôi."
Vân Kiếm Thu bị hắn nói cho hữu khí vô lực, ngay cả bờ vai cũng sụp xuống, lẩm bẩm nói: "Những người quay về, cùng những người ở lại sơn môn... Bọn họ cũng là giữ lại tấm thân hữu dụng, đợi đến khi tu vi cao..."
"Cẩu thả chính là cẩu thả! Nói cái gì mà giữ lại tấm thân hữu dụng?"
Phương Triệt khinh miệt xì một tiếng: "Mấy vạn năm qua, tiền bối thủ hộ giả chết hết lớp này đến lớp khác, máu anh hùng giang hồ, đều đốt đến sắp sôi trào! Lão tổ sơn môn các ngươi cũng chết hết lớp này đến lớp khác, chết như thế nào? Chết tiệt! Là Lão tử đó!"
"Bọn họ ngược lại tu vi đã cao, cũng có năng lực có thể làm chút chuyện, nhưng lại chết già rồi... Ha ha ha ha ha..."
Phương Triệt cười to chế nhạo một cách vô tình: "Mãi cho đến bây giờ, vẫn giữ lại tấm thân hữu dụng, tiếp tục ở trước mặt Duy Ngã Chính Giáo, a dua nịnh hót, cúi đầu nghe lời, tiếp tục cẩu thả sống tạm!"
"Hơn nữa còn muốn nói chúng ta những người này, nhiệt huyết xúc động, không để ý đại cục, chỉ dựa vào cái dũng của huyết khí, không có tính toán lâu dài. Ha ha, nếu ai cũng có tính toán lâu dài như thế ngoại sơn môn các ngươi, đại lục này sớm đã biến thành của Duy Ngã Chính Giáo rồi! Thủ hộ giả ngu ngốc lắm sao? Không biết sinh mệnh đáng quý? Ai không muốn sống yên ổn? Ai không muốn trường thọ mãi cho đến lúc Lão tử hưởng hết tuổi trời? Ai mà nguyện ý mang đầu đi liều mạng chứ? Chỉ có thế ngoại sơn môn các ngươi là thông minh thôi sao?"
"Cho nên, đừng nói những lời như giữ lại tấm thân hữu dụng."
Phương Triệt lời lẽ đanh thép nói: "Cẩu thả chính là cẩu thả! Cẩu thả chính là chó! Chó chính là chó! Chó... vĩnh viễn không biến thành sói được! Càng không biến thành mãnh hổ được!"
"Cho nên chó, mãi mãi chỉ ăn phân! Mãi mãi chỉ biết phụ thuộc!"
"Tất cả thế ngoại sơn môn, bao gồm cả Thiên Cung, đều là chó!"
"Duy Ngã Chính Giáo là sói, cho nên bọn hắn mãi mãi được ăn thịt!"
"Dù cho Duy Ngã Chính Giáo trong tương lai có một ngày bị diệt vong, nhưng cho đến ngày cuối cùng trước khi chúng diệt vong, chúng vẫn là sói ăn thịt! Không giống như đám người thế ngoại sơn môn các ngươi, lo trước lo sau, khoanh tay đứng nhìn, mãi cho đến chết, cũng là cẩu thả mà toàn mạng! Ân, là mạng chó!"
Vân Kiếm Thu bị mắng đến mặt đỏ tới mang tai.
Nhưng trong lòng lại không có bao nhiêu phản cảm.
Bởi vì những gì Phương Triệt nói, tất cả đều là sự thật! Có lẽ những sự thật này khi còn ở sơn môn bọn họ không lĩnh ngộ được, nhưng khi đến trấn thủ đại điện lâu như vậy, lại tận mắt chứng kiến hết lần này đến lần khác những việc ác của Duy Ngã Chính Giáo, hiện tại đã sớm minh bạch.
Đúng là trong lòng vẫn còn chút không phục: "Duy Ngã Chính Giáo là sói, thế ngoại sơn môn là chó, vậy thủ hộ giả là gì?"
"Thủ hộ giả, là người. Đứng thẳng lưng, đường đường chính chính, đỉnh thiên lập địa là người!"
Phương Triệt hỏi: "Biết vì sao không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì chính là sự hi sinh không ngừng của thủ hộ giả, mới giữ lại được cho đại lục này một ngụm nguyên khí cho đến bây giờ! Chỉ có bọn họ không ngừng chống lại, dùng sinh mệnh oanh liệt thắp lên hy vọng trong lòng của hết thế hệ này đến thế hệ khác, từ đó thu hút người khác gia nhập, trở thành người giống như bọn họ, đại lục này mới có thể kéo dài hơi tàn đến bây giờ!"
"Bọn họ ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất, sống chết không hổ thẹn, đỉnh thiên lập địa!"
"Cho nên bọn họ là người!"
"Tại sao bọn họ không phải là sói? Bởi vì, ngươi đã từng thấy thủ hộ giả dùng sinh mệnh, linh hồn, xương thịt, huyết khí của bá tánh phổ thông để luyện công chưa? Sói sẽ làm thế! Nhưng người thì không!"
"Thủ hộ giả tại sao không phải là chó? Bởi vì, ngươi đã từng thấy thủ hộ giả hưởng dụng tài nguyên của đại lục rồi mà không đứng ra chiến đấu chưa? Chó sẽ làm thế, nhưng người thì không!"
"Thế ngoại sơn môn sở dĩ có thể cẩu thả, cũng là bởi vì có thủ hộ giả ở phía trước hi sinh chiến đấu, mới cho bọn họ cơ hội cẩu thả. Nếu không, tổ chim bị phá, thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không? Sớm đã bị Duy Ngã Chính Giáo ăn sạch sành sanh rồi!"
"Mà đám thế ngoại sơn môn này không biết cảm ơn, lại còn lấy oán trả ơn, cao cao tại thượng, lại còn tự cho mình là thần tiên. Ha ha, cho dù là tượng đất tượng gỗ trong miếu, sau khi tiếp nhận hương khói nhân gian, cũng còn biết đáp lại người dâng hương bằng sự an ủi tinh thần; mà thế ngoại sơn môn sau khi chiếm đoạt tài nguyên nhân gian, đã làm được gì cho thế gian này?"
"Cho nên, chính là như vậy! Duy Ngã Chính Giáo, là lang; thủ hộ giả, là người; thế ngoại sơn môn, là chó!"
Vân Kiếm Thu bỗng nhiên cảm thấy bước chân dưới chân mình sao mà nặng nề thế.
Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi một câu: "Phương tổng, vậy những người chúng ta hiện tại đã nhậm chức ở trấn thủ đại điện, xem như người hay là chó?"
Phương Triệt sửng sốt một chút, cười nhạt nói: "Ta không biết các ngươi là người hay là chó. Bởi vì ta không biết tương lai các ngươi có bao nhiêu người sau khi hoàn thành chấp niệm, sẽ lại trở về sơn môn. Cũng không biết người nào sẽ ở lại."
"Nếu như hoàn thành chấp niệm rồi trở về sơn môn, vậy thì lần này nhiều lắm chỉ được xem như một lần rèn luyện giang hồ của các ngươi, cũng chính là điều mà tất cả mọi người trong sư môn các ngươi hướng tới: xông pha giang hồ, khoái ý ân cừu! Xong việc phủi áo ra đi, trở về sơn môn -- tiếp tục làm chó."
"Chỉ có những người ở lại và những người đã vĩnh viễn ở lại, ta mới có thể thừa nhận hắn là người giống như chúng ta... người!"
Phương Triệt nói, giọng cũng nặng nề không kém.
Nỗi oán giận của hắn, là đối với Hàn Kiếm Sơn Môn, là đối với cái gọi là Thiên Cung, cũng là đối với tất cả các môn phái thế ngoại.
Hôm nay, Dạ Ma giết nhiều người của Thiên Cung như vậy, hủy hoại sản nghiệp của họ, vậy mà bọn họ vẫn nghĩ đến chuyện nhận lỗi.
Hôm qua, bản thân hắn đang chấp hành công vụ bình thường để loại bỏ kẻ xấu, lại trực tiếp bị ra tay ám sát!
Cùng một người, huyễn hóa ra hai thân phận khác nhau, lại nhận được đãi ngộ hoàn toàn khác biệt như thế!
Sự khác biệt hoàn toàn này, khiến sát cơ trong lòng Phương Triệt trực tiếp bùng cháy điên cuồng.
Khiến cho nỗi oán giận của hắn gần như tràn ngập đất trời!
Ta không yêu cầu các ngươi phải đứng ra chống lại Duy Ngã Chính Giáo, nhưng các ngươi ẩn cư nơi thế ngoại, ngay cả đối xử công bằng cũng làm không được sao?
Điều càng đáng châm chọc hơn là, sự cung phụng thế tục của thế ngoại sơn môn, tuyệt đại bộ phận đều do phía đại lục của thủ hộ giả tiến hành. Bởi vì bên phía Duy Ngã Chính Giáo, không an toàn.
Ba chữ "không an toàn" này, quả thực là châm chọc đến cực điểm.
Cho nên các ngươi một bên hưởng thụ sự cung phụng của đại lục thủ hộ giả, một bên được thủ hộ giả bảo hộ, một bên chiếm đoạt tài nguyên của đại lục thủ hộ giả, lại vừa nghiêm mặt với thủ hộ giả; nhưng ngược lại lại đối với đám Duy Ngã Chính Giáo không chút khách khí kia thì lại như chó vẫy đuôi mừng chủ, liều mạng nịnh nọt?
Sau đó còn có thể không biết xấu hổ nói một câu: Người thế ngoại không tham gia chuyện Hồng Trần!
"Quả thực là không biết xấu hổ! Làm gì có chuyện tiện nghi như vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận