Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 97: Ngủ trưa là huyết mạch thức tỉnh

"Tiểu tử ngươi, thật là không khiến người ta bớt lo." Hoàng Triều cõng Bạch Dã nhẹ giọng cười mắng, một già một trẻ dọc theo hành lang dài dằng dặc đi về phía cuối.
Ghé trên lưng Bạch Dã ngáp, còn buồn ngủ, lầu bầu: "Tại các ngươi cứ muốn ta phải nói."
"Hiện tại ngươi lại quay sang trách ta?" Hành lang trên gặp người thấy Hoàng Triều cõng Bạch Dã, không khỏi chậm bước, quay đầu hiếu kỳ nhìn hắn.
Quay đầu nhìn trăm phần trăm.
"Lời không gây kinh ngạc thì chết không thôi, ai biết ngươi nhịn cái lớn đến vậy?"
"Bất quá ngươi nói rất tốt, còn hay hơn tất cả mọi người."
"Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ biết nghịch tiểu xảo, biểu hiện hôm nay lại khiến ta phải nhìn khác rồi."
"Cái đầu nhỏ bé, mà trí tuệ thì quá lớn." Hoàng Triều nhẹ nhàng nâng người lên một chút, lo lắng: "Lát gặp người phải thể hiện tốt chút, đừng có cà lơ phất phơ nữa."
"Tính tình Trần gia gia không tốt như ta khi sống chung, rất nghiêm khắc, ngươi tốt nhất phải kiềm chế."
"Từ nhỏ đã vậy sao?" Bạch Dã chẳng hề để ý hỏi.
Cho một viên kẹo rồi lại còn đánh một bạt tay, ngươi coi ta như thằng nhóc ba tuổi vậy sao? Mở mắt to ra mà xem, ta sáu tuổi rồi.
"Đánh!"
"Cái mông nở hoa." Hoàng Triều hắc hắc vui vẻ, không nhịn được dọa Bạch Dã: "Còn muốn phạt đứng, cho ngươi đội chậu lên đầu, chậu không thể rớt, rớt thì mời ngươi ăn trúc mây xào thịt."
Dọa ai vậy? Nếu là thật sáu tuổi thì ta liền tin.
"Vậy ta không đi." Bạch Dã giãy giụa muốn xuống.
Hoàng Triều sao có thể để hắn đạt được mục đích, đều cõng đến đây rồi còn có thể để hắn trốn thoát chắc? Chẳng phải là phí công nhọc sức?
Phía trên đã chỉ đạo họ muốn gặp hắn, có trói cũng phải trói hắn đi.
Muốn chạy? Trừ phi dẫm lên xác ta mà đi.
Lão đầu mấy chục tuổi đột nhiên chạy như điên, dọa đến người trên hành lang giật mình, nhao nhao tránh né.
Đang muốn mắng hai câu.
Thấy là Hoàng Triều, lập tức há hốc miệng kinh ngạc. Không dám tin vị Hoàng chủ tịch luôn điềm tĩnh đây là nổi cơn gì vậy.
"Điều khiển!"
"Điều khiển! ! !"
"Chạy nhanh lên, chạy nhanh lên!" Trên lưng Bạch Dã vẻ mặt cười gian huy động cánh tay.
Gặp cảnh này người qua đường hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
Ghê gớm!
Tin tức lớn!
Vị Hoàng chủ tịch của chúng ta bị một đứa nhỏ cưỡi trên lưng.
Nhanh nhanh nhanh, truyền đi, truyền đi, Hoàng chủ tịch bị người cưỡi...
Cuối hành lang là một văn phòng lớn.
Vừa đến cửa.
Đám người mặc đồ tây đen đứng ngoài cửa ngăn Bạch Dã hai người lại, quay người gõ cửa: "Viện trưởng, Hoàng chủ tịch đến."
Qua cánh cửa, Bạch Dã nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng: "Mời vào."
Lạnh lùng, không có chút cảm xúc.
Đây là khí tràng mà người ở vị trí cao lâu năm mới có.
Dù chỉ cách một tấm ván gỗ, cái hàn ý đó vẫn không cách nào cản lại, ập vào mặt.
"Mời." Mặt không chút thay đổi đồ tây đen đẩy cửa ra, nghiêng người để Bạch Dã hai người đi vào.
Bạch Dã từ trên lưng Hoàng Triều trượt xuống, nhắm mắt theo sau Hoàng Triều, nhu thuận như một người khác.
"Cảm ơn chú, chú thật đẹp trai, trên kia phong cảnh chắc đẹp lắm?" Bạch Dã ngẩng đầu: "Lúc nhỏ chú ăn gì mà lớn lên cao thế, sao có thể cao đến như vậy?"
"Chắc tầm 1m9 mấy á?" Chiều cao đã thành chấp niệm của Bạch Dã trong đời này.
Ôi Thống tử ca yêu quý của ta, đã lâu rồi ngươi không cho nhiệm vụ ta vậy? Có thể cho ta thêm vài centimet không vậy! Ta cũng muốn nhìn xem cái sơn phong quyến rũ kia (mông), ta muốn hít thở một mét tám không khí trong lành.
Lạnh lùng đại ca áo đen cũng không trả lời, không chút động đậy. Làm một vệ sĩ, hắn luôn giữ vững đạo đức nghề nghiệp, coi lời của Bạch Dã như gió thoảng bên tai. Bất kỳ ý đồ gây nhiễu loạn sự chú ý của hắn, não tự động bỏ qua.
"Chảnh vậy?" Không cam lòng Bạch Dã bĩu môi, hung ác nói: "Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện đừng rơi vào tay ta, bằng không thì coi như là rơi vào tay ta."
(⊙o⊙). . .
Đại ca áo đen nghe vậy không khỏi giật mình, CPU muốn bốc khói cũng không hiểu ý của lời này là gì.
"(ˉ▽ ̄~) xì~~" Âm mưu đạt được ý Bạch Dã hơi nhếch miệng, khinh thường nói: "Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi, có nghe thấy không?"
"Bạch Dã, đừng có nghịch ngợm." Hoàng Triều rất mệt mỏi. Đều tới cửa rồi hắn vẫn còn phải đùa bảo tiêu.
Nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho Bạch Dã, lại sờ sờ đầu của hắn: "Nhớ không nên nói lung tung."
"Vào đi!" Gặp ai nha? Khiến cho phải vội vàng cuống cuồng vậy?
Chân trước vừa bước vào, chân sau cửa sau một tiếng răng rắc khóa lại.
Đập vào mắt là mấy cái ghế sô pha bao quanh một chiếc ghế sô pha duy nhất, phòng trang trí đơn giản tự nhiên, ngoài một chiếc bàn không có máy tính, hầu như không nhìn thấy đồ đạc trong nhà nào. Đơn giản không thể đơn giản hơn.
Bạch Dã trong lòng trong nháy mắt hiểu rõ, đây là căn phòng khách cực ít khi dùng tới.
Vị trí chủ tọa là một ông lão sáu mươi tuổi, mặc áo khoác hành chính, đang mỉm cười đánh giá Bạch Dã.
"Trần gia gia khỏe! Trần gia gia vất vả rồi!" Bạch Dã đơn giản liếc một cái, liền nhận ra người trước mắt là ai. Hắn có thể không biết Phàn Minh Chí, có thể không biết Hoàng Triều, nhưng tuyệt đối sẽ không không nhận ra Trần gia gia trước mặt. Ngoài vị kia, hẳn là độ dài trên tin tức thời sự của ông là nhiều nhất đúng không?
Trong lòng rất kích động! Nói thật.
Một giấc mộng ba mươi năm, có thể nói đầu thai làm người. Gần đây kinh qua bất cứ chuyện gì đều không đủ khiến hắn cảm thấy chấn kinh. Không quen biết người với hắn như NPC trong trò chơi, có chút dạo chơi nhân gian nhẹ nhõm tự tại. Không cần lấy lòng ai, thậm chí dám nói lung tung trong bất kỳ trường hợp nào. Nhưng khi trông thấy Trần gia gia trước mắt, Bạch Dã theo bản năng thu liễm lại. Hoảng hốt tỉnh mộng.
"Ngươi khỏe chứ! Bạch Dã!" Trần viện trưởng mỉm cười, vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh: "Lại ngồi."
Bạch Dã chậm rãi nhích cái chân ngắn của mình, mông vừa vặn đặt lên ghế sa lông, nhìn không chớp mắt: "Cảm tạ Trần bá bá ban cho chỗ ngồi."
"Ban cho chỗ ngồi? ? ?"
"Ha ha ha..." Trần viện trưởng bị tiếng "ban cho chỗ ngồi" làm sửng sốt đến bật cười lớn, không khí nghiêm túc trong nháy mắt tan thành mây khói.
"Hoàng chủ tịch nói không sai, tiểu tử ngươi thật đúng là con cá chạch."
"Trơn tuột."
"Đừng giả bộ nữa, ngươi làm ta không biết sao? Vừa nãy trên đài hội nghị ngủ gật, ta thấy nhất thanh nhị sở đấy, đem khí thế không sợ trời không sợ đất hôm đó của ngươi lấy ra coi nào."
Bạch Dã cúi đầu tủi thân nói: "Trần gia gia, ngài cũng biết đó, chuyện này không trách ta, ta vẫn còn là đứa trẻ, còn đang lớn lên, mệt rã rời là phản ứng sinh lý bình thường."
"Muốn trách thì trách Hoàng gia gia ấy?"
"Ai bảo hắn lại định hội nghị vào hai giờ? Đó là giờ dễ buồn ngủ nhất, ta nghe mẹ ta nói, trong người ta có một phần mười sáu huyết mạch Tây Sơn, ngủ trưa là thức tỉnh huyết mạch."
"Rất bình thường rất hợp lý mà?"
Hoàng Triều: ". . ."
Trần viện trưởng: ". . ."
Hai người nhìn nhau, Hoàng Triều dùng một loại biểu cảm [ngươi xem đi hắn chính là cái dạng này đấy, mồm miệng dẻo quẹo, chuyện gì cũng có thể bịa đặt ra hoa] nhìn Trần viện trưởng.
Trần viện trưởng liếc nhìn Bạch Dã một cái, ý thức được cậu ta vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với mình.
Sợ người lạ sao? Không có khả năng.
Vừa rồi ở phòng họp cậu ta còn tranh cãi với người ta, cái thân bé tí mà đối mặt với người lớn cường tráng vẫn không sợ, cãi một cái là chuẩn một cái, trời sinh làm nhà ngoại giao rồi.
Vậy chỉ còn một khả năng cuối cùng.
Trần viện trưởng nhìn mắt Bạch Dã, thản nhiên cười: "Ngươi biết ta?"
Bạch Dã trừng mắt to vô tội gật đầu.
Giao tiếp với người thông minh chính là thống khoái, tuy hắn còn nhỏ, nhưng tuyệt đối không thua gì những lão cáo già xảo quyệt quốc tế kia. Câu nói này có mấy tầng ý nghĩa.
Nghĩa đen đơn giản nhất, là ngươi biết ta sao? Tầng thứ hai là ngươi sợ ta? Còn có tầng thứ ba là ngươi hiểu ta?
Gật đầu không nói lời nào.
Trần viện trưởng đã hiểu ý Bạch Dã, trong lòng không khỏi cảm thán: "Ở chỗ cao quả thật là rất lạnh mà!"
"Vậy ngươi có biết ta tìm ngươi có chuyện gì không?" Bạch Dã gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn là đến hỏi chuyện một vành đai một con đường rồi. Bất quá hắn nghĩ nghĩ đột nhiên lại lắc đầu. Một vành đai một con đường hắn đã bàn giao với Hoàng Triều đến không sai biệt lắm, theo đạo lý mà nói Trần viện trưởng không cần thiết phải gặp hắn. Nhất thời bán hội hắn cũng nghĩ không thông.
"Căn nhà máy kia là của ngươi phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận