Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 93: Giết gà dọa khỉ, ta mới là đoàn làm phim thảo luận một không hai vương (hai hợp một)

Chương 93: g·i·ế·t gà dọa khỉ, ta mới là ông trùm bàn bạc số một đoàn làm phim (hai trong một) "Hai con cáo già phi pháp thuê lao động trẻ em."
Thảo nào đột nhiên hào phóng như vậy, lén lút chuẩn bị nhiều lá trà và thuốc lá đến thế, hóa ra là chờ ta ở đây.
Không có chuyện gì mà ân cần thì không phải lừa đảo thì cũng là kẻ trộm.
Bạch Dã vác hết túi lớn túi nhỏ lên máy bay.
Bởi vì cái gọi là của không đi không. . . Phi!
Là tiền bồi thường vất vả.
Lần sau quay lại phải mang theo bao tải lớn mới được!!!
. . .
Thời gian tựa như tác giả ngắn ngủn.
Trong chớp mắt.
Bạch Dã đã trở lại sân trường.
"Chạy, chạy. . ."
Sau khi tan học, Bạch Dã mang theo Giang Trĩ Ngư chạy bộ trên sân tập để giảm béo.
Công tác hậu cần giai đoạn đầu của « dược thần » dưới sự xử lý của Đinh Hải Thanh, lặng lẽ hoàn thành, toàn bộ nhân viên chủ chốt đều đã vào vị trí, chỉ chờ Bạch Dã tùy thời khởi động máy.
Không thể không nói Đinh Hải Thanh là một nhân tài.
Chuyện lớn như vậy giao cho nàng vậy mà không than vãn một tiếng, chẳng hề cần Bạch Dã phải quan tâm, đợi khi nàng ngoi đầu lên, mọi chuyện đã đâu vào đấy.
Điều này vô hình trung mang đến cho Bạch Dã lòng tin lớn lao và càng thêm quyết tâm thu phục Đinh Hải Thanh, sau này xây dựng đế quốc thương nghiệp không thể chỉ trông cậy vào Nh·iếp Mậu Tài đám người quê mùa không học thức này được.
Việc chuyên nghiệp phải giao cho người chuyên nghiệp làm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Giang Trĩ Ngư không thích hợp đóng vai nhân vật nữ chính Lưu Tư Tuệ lúc còn bé, một cô bé chịu đựng đau ốm lâu dài thì không phải hình tượng này.
Mượn cơ hội này vừa hay đốc thúc cô bé giảm béo, vừa có thể tạo động lực giảm cân cho cô bé, lại không làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô bé.
Một mũi tên trúng hai đích.
"Bạch. . . Bạch Dã. . . Ta. . . Ta chạy không. . . Động. . ."
Gương mặt tròn của Giang Trĩ Ngư đỏ bừng, thở hổn hển, không thở ra hơi.
"Đừng nói chuyện, mũi hít vào, miệng thở ra."
Bạch Dã đứng bên cạnh Giang Trĩ Ngư khích lệ: "Ngươi đã rất tuyệt rồi, cố thêm một chút nữa thôi, chạy xong vòng này, chúng ta sẽ được về nhà."
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi nhất định làm được, ta tin tưởng ngươi."
Có Bạch Dã cổ vũ, Giang Trĩ Ngư như tràn đầy sức lực, cắn chặt răng lao về phía trước.
Ở phía sau nàng, còn có một đám học sinh các lớp đang chạy theo, ai nấy đều thở hồng hộc, nửa sống nửa c·h·ết.
"Mã t·ử Duệ, ngươi có ổn không vậy?"
Bạch Dã quay đầu nhìn về phía Mã t·ử Duệ hô: "Nếu ngươi có thể chạy thêm một vòng nữa, ta tính ngươi lợi hại."
Mã t·ử Duệ vốn đã đuối sức, nghe vậy lập tức tinh thần tỉnh táo, ngẩng cằm lên: "Lớp trưởng, ngươi nhìn kỹ, ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là chạy nhanh!"
Nói xong.
Đột nhiên tăng tốc, cắm đầu cắm cổ chạy vội.
Lưu đ·ị·c·h ở phía sau xem thấy vậy lập tức trợn tròn mắt, con c·h·ó hoang sao đột nhiên lại bay lên vậy?
Tên oắt con này, mày không muốn s·ố·n·g nữa à!
"Lưu đ·ị·c·h, mày cũng không xong à, ngay cả Mã t·ử Duệ cũng chạy không lại, chậc chậc chậc. . ."
Bạch Dã PUA xong Mã t·ử Duệ, lại PUA Lưu đ·ị·c·h.
Lưu đ·ị·c·h xưa nay vẫn luôn âm thầm ganh đua với Mã t·ử Duệ để làm tay sai số một của lớp trưởng, sao có thể dễ dàng tha thứ cho Mã t·ử Duệ tranh giành danh tiếng trước mặt lớp trưởng.
┗|`O′|┛ gào ~~ một tiếng.
Dốc toàn lực đuổi theo.
"Tô Mị, sao ngươi ngay cả Tiểu Ngư Nhi cũng không đuổi kịp? Uổng công đôi chân dài."
Tô Mị nghe vậy, vung đôi chân dài hưu hưu hưu.
"Hạ Mộc Hàm, ngươi. . ."
Lời còn chưa dứt, Hạ Mộc Hàm trong nháy mắt như một cơn gió, biến mất trước mắt.
Học sinh mỗi lớp, ai ai cũng đều là ác nhân, một người còn h·u·n·g h·ă·n·g hơn một người.
Dưới sự khích tướng thường xuyên của Bạch Dã, không ai muốn làm kẻ thứ hai, tất cả đều ngấm ngầm so kè nhau, mặc kệ là ở trường hay là lúc ăn cơm hoặc làm việc khác.
Tóm lại.
Ta muốn thắng.
Phong trào ganh đua khốc liệt trong từng lớp, thực ra từ sớm đã lan sang toàn bộ Chính Nhã, rất nhiều lớp đều đang bắt chước bọn họ.
Đại loại là chủ nghĩa sùng bái cá nhân.
Đáng tiếc bởi vì t·h·i·ế·u vắng một nhân vật linh hồn, phần lớn đều vô ích mà kết thúc, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Nhìn bọn họ vui vẻ chạy vội trên sân tập, hâm mộ Jill phát tím.
"Học sinh mỗi lớp chính là tấm gương điển hình cho Chính Nhã của ta!"
Hiệu trưởng Cống Vũ Trạch dừng tay đánh bóng bàn, một mặt thưởng thức đối với cấp trưởng Bò Kêu tán thưởng nói.
"Tổ chức các lớp khác học tập học sinh mỗi lớp, đặc biệt là học sinh khối trên, ngay cả học sinh năm nhất cũng không sánh nổi."
"Thật không ngờ."
"May mà có đứa bé Bạch Dã này."
"Mới sáu tuổi thôi, nghe nói nó còn muốn xin nghỉ quay phim điện ảnh, thật là khiến người ta không biết nói gì cho phải."
Hai chữ, đỉnh của đỉnh!
Bò Kêu mặt mày hớn hở, không hề kiêng dè nói: "Tôi làm cấp trưởng năm nhất, tôi cảm thấy rất tự hào vì nó."
"Cậu đây là đang dán vàng lên mặt mình đó hả, đợi phim điện ảnh của nó ra mắt, tổ chức thầy trò toàn trường đi ủng hộ."
Cống Vũ Trạch cười quát lớn.
"Hiệu trưởng đại khí."
"Nó cũng là niềm tự hào của Chính Nhã chúng ta nha! Nói cho cùng cũng không phải là do hiệu trưởng ngài anh minh thần võ, trường học ưu tú mới có thể chiêu được học sinh tốt như Bạch Dã."
Bò Kêu tâng bốc mông ngựa.
"Đánh bóng đi!"
Cống Vũ Trạch đối với việc tâng bốc mông ngựa nghe nhiều thành nhàm cũng không để vào trong lòng.
. . .
Ngày hai mươi mốt tháng mười một.
« dược thần » chính thức khai máy tại Mạc Giang.
Việc chọn cảnh Mạc Giang chủ yếu là để thuận tiện.
Bối cảnh đô thị, ở đâu mà chả như nhau?
Hơn nữa bối cảnh thành phố nhỏ trong nguyên tác vừa vặn phù hợp với Mạc Giang, rất nhiều cảnh quay có thể một đối một phục chế lại.
Nhân viên chủ chốt bao gồm nhân vật nam chính Từ Tranh vai Trình Dũng, nhân vật nữ chính Sầm Khả Khả vai Lưu Tư Tuệ, Vương Truyền Quân vai Lữ Thụ Ích, Bạch Tuộc vai Bành Hạo, Dương Tân Dân vai mục sư Lưu. . .
Ngoài ra.
Bạch Dã còn tìm được Văn Màn Dã đến làm phó đạo diễn.
Lúc này Văn Màn Dã chưa nổi tiếng, chỉ mới làm vài phim ngắn đoạt không ít giải thưởng, ngoại trừ nổi danh ra thì chẳng k·i·ế·m được đồng nào.
Đang chán nản muốn làm phim dài, nhìn thấy kịch bản liền không nói hai lời mà vội vàng chạy tới.
Đợi khi hắn nhìn thấy phân cảnh vẽ tay của Bạch Dã, hắn kinh hãi như gặp t·h·i·ê·n nhân, mỗi một ống kính đều hoàn toàn trùng khớp với những gì hắn tưởng tượng.
Có thể nói là không sai một ly.
Khi hắn xem kịch bản lúc đầu, đã muốn tạo hiệu ứng như vậy, không ngờ, vậy mà lại trùng ý tưởng với đạo diễn.
Đây là cảm giác gì vậy?
Rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu! ! !
Tâm linh tương thông! ! !
Ta kh·óc ch·ết mất.
Đạo diễn quá hiểu ta rồi.
Hắn tuy là phó đạo diễn, nhưng so với bất kỳ ai cũng kích động hơn, làm việc còn tích cực hơn, đến mức ăn uống nghỉ ngơi hận không thể đều ở trong đoàn làm phim.
Người không biết còn tưởng hắn mới là đạo diễn.
Giang Trĩ Ngư là diễn viên nhỏ tuổi nhất đoàn làm phim, cả thảy chỉ có hai cảnh quay, hơn nữa còn không có thoại.
Thế nhưng.
Chính vì chỉ có hai cảnh quay lại làm cho việc quay phim đình trệ, ròng rã đến giữa trưa vẫn không nhúc nhích.
Điện ảnh.
Mỗi một phút đều là đang đốt tiền.
"Cắt."
Hiện trường quay phim.
Bạch Dã ngồi trước máy giám sát, bắt chéo chân, không chút bất ngờ lại một lần nữa hô ngừng.
Nhân viên công tác mặt đầy đau khổ lui về chỗ.
Đã không nhớ được đây là lần thứ bao nhiêu hô cắt rồi.
Ai có thể nghĩ đến chứ!
Ra quân bất lợi, hai ngày rồi mà còn chưa xong một cảnh.
Cảnh này quay là Trình Dũng và Lưu Tư Tuệ về nhà, con gái của Lưu Tư Tuệ lần đầu tiên nhìn thấy Trình Dũng.
Cô bé ở ngoài phòng của mẹ dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Trình Dũng.
Toàn bộ quá trình không có một câu thoại nào, mười mấy giây ngắn ngủi chỉ trông cậy vào biểu cảm và ánh mắt.
Không hề ngạc nhiên, cũng chẳng hề tò mò, mà là biểu hiện ra sự lạnh lùng và u ám không phù hợp với độ tuổi của cô bé.
Đối với Giang Trĩ Ngư hoàn toàn không có kinh nghiệm diễn xuất mà nói thì thực sự quá khó khăn.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy lại phải thể hiện ra cảm xúc phức tạp, cô bé ngơ ngác chỉ biết trừng mắt, hoàn toàn không nhập vai.
Quá gượng gạo.
"Đạo diễn, đổi người đi? Con bé thật sự không biết diễn."
Văn Màn Dã cảm thấy rất khó chịu.
Lời hắn nói thật ra là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Đặc biệt là Từ Tranh, người đóng cùng với Giang Trĩ Ngư, mệt mỏi không chịu nổi, có khổ cũng khó nói, mỗi lần ấp ủ cảm xúc thật tốt, diễn rất nhập tâm, kết quả toàn bộ đều bị cắt.
Khiến cho anh ấy chẳng biết làm sao mà diễn, trạng thái ngày càng tệ, nhưng anh không dám nói, bởi vì anh biết, Giang Trĩ Ngư là do Bạch Dã mời tới.
Là con gái của ông chủ Nh·iếp giàu nứt đố đổ vách.
Là người mang tiền vào đoàn làm phim chính hiệu, nếu không phải vì phần diễn của Giang Trĩ Ngư quá ít, anh thậm chí còn nghi ngờ bộ phim này là do Bạch Dã lên kế hoạch quay riêng cho Giang Trĩ Ngư.
Nếu thực sự là như thế, vậy thì tiền vốn có thể quá lớn rồi.
Anh thầm lặng giơ ngón tay cái với Văn Màn Dã, ghé vào tai Văn Màn Dã: "Cậu không muốn s·ố·n·g nữa hả?"
"Thế nhưng. . ."
Văn Màn Dã cũng là kẻ cứng đầu, tuổi trẻ khí thịnh, đối với điện ảnh có lý tưởng, đặc biệt là bộ phim này, hắn thích vô cùng.
Diễn xuất của Giang Trĩ Ngư cứ thế mà không tiến triển.
"Lại lắm mồm, ta cho cậu đổi ngay bây giờ, ta thấy cô bé diễn rất tốt."
Bạch Dã trừng mắt với Văn Màn Dã một cái.
Bạch Dã hiểu đạo lý lời thật thì mất lòng.
Hắn thích những người như Văn Màn Dã, vì điện ảnh mà dám phát biểu ý kiến của mình, mình không tìm nhầm người rồi.
Sau này có thể mạnh dạn giao cho hắn quay những cảnh sau, còn mình chỉ ngồi một bên nhìn thôi.
Đắc ý.
Mấy người nói vậy mà gọi là rất tốt sao?
Đạo diễn vừa giận, cả trường quay lập tức im bặt.
Bọn họ mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã sớm nghi ngờ năng lực đạo diễn của Bạch Dã.
Biết viết kịch bản không có nghĩa là sẽ đạo diễn.
Làm đạo diễn đâu có dễ dàng như vậy, ngươi phải biết cách dạy diễn viên diễn như thế nào, đâu phải cứ ngồi trước màn hình giám sát là được chứ!
Dù sao Bạch Dã cũng chỉ mới có sáu tuổi, đoán chừng còn chưa xem được mấy bộ phim điện ảnh à?
Ngoại trừ Sầm Khả Khả, tất cả mọi người đều cảm thấy lo lắng bất an, nhưng vào lúc này để bọn họ rời khỏi đoàn làm phim, bọn họ lại không muốn.
Dù sao.
Kịch bản này thật sự quá hay rồi.
Nếu như không diễn, có thể bọn họ sẽ phải hối hận cả đời, tóm lại, cứ làm tốt vai trò của mình, mọi thứ cứ phó thác cho số mệnh.
"Đạo diễn, hay là để tôi dạy cô bé nhé?"
Từ Tranh đã từng làm đạo diễn, cũng có kinh nghiệm, lần nữa chủ động xin đi giúp Bạch Dã.
Nhìn thấy nhóm nhân viên chủ chốt này, Từ Tranh rất tự tin mình có thể làm tốt bộ phim này.
Nói thẳng ra, ngoài Bạch Dã và Giang Trĩ Ngư, anh đều đánh giá cao tất cả mọi người ở đây, chỉ duy có hai người này là anh không để ý đến.
"Nếu cậu có thể dạy tốt, thì đâu có NG mấy chục lần rồi?"
Bạch Dã bĩu môi: "Trình độ diễn của cậu thì được đấy, làm đạo diễn thì còn kém một chút, phải học hỏi ở ta nhiều."
Thái độ của Từ Tranh Bạch Dã đều nhìn thấy, cái đầu trọc kia nhìn có vẻ không nói gì, thực ra hắn là người có nhiều ý kiến nhất đấy.
Thực ra cũng khó trách.
Dù sao Từ Tranh có tài thật.
Để tránh cho hắn dương dương tự đắc, ảnh hưởng đến sự đoàn kết của đoàn làm phim, Bạch Dã quyết định ra tay trước, dập tắt những ý nghĩ nhỏ nhặt của hắn, để cho hắn biết cái gì gọi là vào đầu uống gậy.
Với những người tài năng như Từ Tranh, thì phải đ·á·n·h một gậy cho ngoan ngoãn, thì những người khác mới không dám làm bậy.
Mục đích g·i·ế·t gà dọa khỉ chính là để cho mọi người khắc ghi trong lòng, ai mới là người có tiếng nói quyết định trong đoàn làm phim.
Không thể chỉ vì hắn tuổi nhỏ mà mỗi người đều tùy tiện phán xét.
X·i·n l·ỗ·i đạo diễn Từ, cho ta mượn con gà này nhé, dọa lũ khỉ này một chút.
"Hả?"
Từ Tranh choáng váng cả người.
Tôi có ý tốt giúp anh giải quyết vấn đề, anh lại trước mặt mọi người đ·á·n·h vào mặt tôi như vậy có được không?
Bao nhiêu con mắt nhìn vào, sắc mặt anh ta rất khó coi, nhất thời xấu hổ không biết nên kết thúc thế nào.
"Ta nói như vậy, cậu có phải là không phục không?"
Bạch Dã ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Tranh.
Từ Tranh dù gì cũng là diễn viên kiêm đạo diễn hạng nhất, bị Bạch Dã ngay trước mặt mọi người nói là trình độ đạo diễn không tốt, trong lòng tự nhiên không cam tâm.
Hắn cố nén lửa giận, gật gật đầu: "Có chút không phục, tôi đạo diễn phim mặc dù chưa từng đoạt giải lớn nào, nhưng phòng vé vẫn khá tốt."
"Ta đã xem phim của cậu."
Bạch Dã nhếch mép cười một tiếng: "Không tệ, cậu k·i·ế·m tiền rất giỏi, ta nói cậu kém hơn cũng là bởi vì cậu chỉ biết k·i·ế·m tiền."
"Có ý gì?"
"Ta không hiểu lắm."
Từ Tranh mơ hồ cảm thấy được gì đó, tiếc là không thể nắm bắt được.
"Mọi người biết không?"
Bạch Dã quay đầu hỏi những diễn viên khác.
Mọi người đều mơ hồ lắc đầu.
Chỉ có Văn Màn Dã sau khi nghe xong lời Bạch Dã thì như có điều suy nghĩ gật đầu, hắn tiện tay cầm lấy kịch bản trước mặt, xoạt xoạt viết lên trên đó một hàng chữ.
Rồi đóng lại.
Hành vi quái dị này của hắn ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, thấy ai cũng nhìn mình.
Văn Màn Dã ngại ngùng gãi gãi đầu: "Ta muốn xem đáp án của mình có giống với suy nghĩ của đạo diễn không."
"Vấn đề lớn nhất của cậu chính là thương mại hóa quá nghiêm trọng, bởi vì trong mắt cậu chỉ có doanh thu phòng vé, chỉ nghĩ đến k·i·ế·m tiền."
"Cho nên bộ phim của cậu không có tính nghệ thuật cao, khó mà có được sự đồng cảm của khán giả, những bộ phim thương mại như thế, chỉ có thể là bạn với bắp rang."
"Khán giả xem xong thoải mái rồi cũng quên ngay."
"Ta khác cậu, ta không quan tâm đến doanh thu phòng vé, ta chỉ quan tâm đến việc làm sao để kể một câu chuyện hay, một câu chuyện hay thì tự khắc có doanh thu tốt."
"Đạo diễn Từ, cậu có thấy ta nói đúng không?"
Ầm. . .
Sau khi nghe Bạch Dã nói, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Bọn họ đều nghĩ Bạch Dã đang làm loạn, không ngờ nó thực sự hiểu điện ảnh!
Nói trúng tim đen vấn đề của Từ Tranh.
Dương Tân Dân là diễn viên hạng nhất quốc gia, có kinh nghiệm diễn xuất mấy chục năm, vào thời khắc này cả người kích động run rẩy, thật sự không thể tin được.
Ông ta trợn mắt, bị lời nói của Bạch Dã làm cho vô cùng xúc động.
"Kể một câu chuyện hay tự nhiên sẽ có doanh thu tốt. . ."
Ông tự lẩm bẩm, không ngừng lặp lại câu nói này.
Là một diễn viên lão làng, nửa người đã nằm dưới đất, không ai hiểu được hàm ý của câu nói này hơn ông ta.
Sau khi điện ảnh Đông Đại bị phim thương mại của Hollywood làm cho sai lệch, tất cả những người làm điện ảnh chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để k·i·ế·m tiền.
Mở hầu bao làm kỹ xảo, làm 3D, dùng ngôi sao hút fan để kiếm tiền một cách trắng trợn, bản chất của điện ảnh là kể một câu chuyện hay, chẳng lẽ bọn họ không hiểu sao?
Đều hiểu.
Ai cũng giả ngu, giả vờ là đồ ngốc.
Như thể có một thanh Đồ Long đ·ao c·h·é·m lên đầu Từ Tranh, ánh sáng chói mắt lóe ra, đầu óc trong nháy mắt bừng tỉnh.
Cả người bỗng chấn động, thật lâu không nói nên lời.
Đêm nay trầm mặc Khang Kiều.
"Ha ha ha ha ha. . ."
Tiếng cười phóng khoáng của Văn Màn Dã đột nhiên phá vỡ sự im lặng.
"Ta và đạo diễn có cùng suy nghĩ rồi."
Hắn lật kịch bản trong tay sang trang sau, quả nhiên thấy ở trên đó viết mấy chữ nguệch ngoạc.
Thương mại hóa không có tính nghệ thuật.
Hai đạo diễn có cùng suy nghĩ đến lạ.
Mọi người đều kinh ngạc, nhao nhao quay đầu nhìn Từ Tranh.
"Ngộ ra rồi."
Từ Tranh đột nhiên mở to mắt nói một câu.
Anh ta cũng không hề tỏ vẻ mất mát, ngược lại đôi mắt lóe sáng, tiến lên một bước, đối với Bạch Dã cúi người chào thật sâu: "Cảm ơn đã chỉ bảo."
"Tôi đã hiểu."
Bạch Dã khoát tay: "Nói gì mà cảm ơn với không cảm ơn, ta thật không quan tâm mấy chuyện này."
"Quay V lại cho ta 50."
"Hả?"
"Không phải đùa với cậu đâu."
Hắn không thèm để ý đến Từ Tranh nữa, quay người lại đi đến bên Giang Trĩ Ngư, xoa đầu Tiểu Ngư Nhi, chỉ ngón tay vào Từ Tranh: "Này cô bé, con nhìn thấy rồi chứ?"
"Vâng. . . Chính là cái tên đầu trọc xấu xí đang nói xấu con là không biết diễn đó ạ!"
"Hắn không chỉ nói xấu con, hắn còn nói xấu ta không biết làm đạo diễn, bây giờ ta rất khó chịu, giận lắm."
"Con có chịu được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận