Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 41: Ta tại Đông Bắc chơi bùn, ngươi ở đâu chơi bùn?

"Chương 41: Ta ở Đông Bắc chơi bùn, ngươi ở đâu chơi bùn?"
"Tê..." Nghe xong suy đoán của Phàn Minh Chí, mọi người ở đây đều hít sâu một hơi. Da gà nổi đầy người. Cho dù là Phàn Minh Chí tự mình hiện thân thuyết pháp, cảnh sát cũng khó có thể chấp nhận trong nhất thời.
Nói như thế nào đây? Có cảm giác như trí thông minh bị đè xuống đất mà chà xát. Phải là loại đầu óc như thế nào mới có thể lên kế hoạch cho một vụ đại án kinh thiên động địa như vậy? Nếu nói là một người trưởng thành đa mưu túc trí, có lẽ cảnh sát sẽ tin. Nhưng Bạch Dã chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi! Sáu tuổi.
"♫ ta ở Đông Bắc chơi bùn. Tuy Đông Bắc không lớn. Ta đến ngay cả nhà cũng không có. Ngươi ở đâu chơi bùn? La la la nha..." Nếu sự tình giống như suy đoán của Phàn Minh Chí, vậy thì tâm tính của Bạch Dã quá đáng sợ. Chỉ mấy câu đã khiến một khu trưởng cao cao tại thượng vạn kiếp bất phục, từ trên cao rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Một đám cảnh sát hai mặt nhìn nhau. Không thể hiểu, không thể nói lý, không thể tin. Vặn ngã Lữ Hùng coi như xong. Điều khiến bọn họ kinh hãi nhất chính là từ đầu đến cuối Bạch Dã đều không lộ diện. Không phải Phàn Minh Chí nói ra, thì có lẽ bọn họ vẫn còn mơ hồ. Tìm ra tiền tham ô kếch xù trong nhà, Lữ Hùng nhảy sông tự sát, nhà tan cửa nát. Mỗi một chuyện đặt lên người khác đều đủ để mất ngủ cả đêm. Còn Bạch Dã thì sao? Hắn quá bình tĩnh. Đi học, mua sắm. Giống như người không có việc gì, không hề nhắc một lời. Tâm tư của hắn có thể dùng một từ để hình dung: Thâm bất khả trắc.
Thấy cảnh sát từng người ngây như phỗng, Phàn Minh Chí hiểu họ nhất thời khó tiêu hóa nổi. Nếu lúc ấy không tận mắt chứng kiến, nghe người khác nói thì ông cũng không thể tin được. Có lẽ chỉ có ba mẹ của Bạch Dã sẽ tin? Ông quay đầu nhìn sang. Vợ chồng Bạch Thế Phong trầm mặc không nói, trong kinh ngạc còn mang theo chút mờ mịt. Ông đã thấy được, họ là tin tưởng.
Sự thật đúng là như vậy. Không chỉ vợ chồng Bạch Thế Phong tin tưởng, mà cả vợ chồng Vân Vĩnh An cũng vậy. Bởi vì trí thông minh của Bạch Dã cao đến một trăm năm mươi, là chính Chu Hiểu Trang đã nói với họ. Trí thông minh siêu cao, có thể làm ra chuyện gì, với sự thông minh của bọn họ thì căn bản không tưởng tượng được. Kết hợp với lời Phàn Minh Chí, nhớ lại hành vi khác thường đêm đó của Bạch Dã khi mượn cớ xuống lầu đổ rác. Vợ chồng Bạch Thế Phong khẳng định trăm phần trăm, chính con trai của mình đã vặn ngã Lữ Hùng.
"Các ngươi có bổ sung gì cho suy đoán của ta không?" Phàn Minh Chí hỏi Bạch Thế Phong. Bạch Thế Phong lắc đầu, cười khổ nói: "Đêm đó, nó thực sự là lần đầu chủ động xuống lầu đổ rác, chúng ta còn khen nó ngoan, vạn vạn không ngờ tới..."
Sự tình bất thường ắt có yêu. Đạo lý này cảnh sát mẫn cảm nhất. Hành động khác thường của Bạch Dã đủ để chứng minh hắn rất đáng nghi. Phàn Minh Chí gật đầu: "Các đồng chí cảnh sát dường như vẫn chưa tin, ông nói cho bọn họ, trí thông minh của Bạch Dã cao bao nhiêu."
"..." Bạch Thế Phong còn đang cân nhắc có nên tiếp tục giấu diếm hay nói ra sự thật.
"Một trăm năm mươi." Vân Vĩnh An bên cạnh chen vào: "Trí thông minh của Bạch Dã là một trăm năm mươi, thiên tài trong thiên tài."
"...?"
"Tê..."
Toàn bộ cảnh sát lần nữa hít sâu một hơi. Trí thông minh một trăm năm mươi? Bọn họ chưa từng thấy, thậm chí chưa từng nghe có người như vậy bên cạnh mình. Những người vượt quá một trăm ba rất hiếm trong cuộc sống thực tế, rất khó tiếp xúc. Với đầu óc của họ, hoặc là lẫn trong tầng lớp cao nhất của xã hội, hoặc là ở trường học hoặc làm ở tuyến nghiên cứu khoa học. Một trăm năm mươi! ! ! Đó phải là loại đầu óc gì chứ? Những chuyện không thể tin được, trước con số một trăm năm mươi, lập tức trở nên hợp lý.
Lấy lại tinh thần sau cú sốc, đội trưởng Điền lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho đồng nghiệp trong cục: "Vương Bá đâu?"
"Không biết?"
"Tìm cho tôi, phái hết tất cả anh em đi tìm, đào ba thước đất cũng phải tìm ra cho tôi! !" Phàn lão đích thân ngồi trấn, có thể tìm được người hay không là một chuyện, nhưng thái độ phải tích cực. Hơn nữa, Phàn lão khẩn trương với Bạch Dã như vậy, mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không chỉ đơn giản là hàng xóm.
... "Két két..."
Lại một chiếc xe cảnh sát chạy vào đây. Tiếng thắng xe chói tai. Xe chưa dừng hẳn, cửa xe đã kéo ra rầm một tiếng, một đoàn người vội vã nhảy xuống. Trong đó, một người dáng người vạm vỡ, đeo mắt kính gọng vàng, mặc đồng phục cảnh sát trắng trung niên đi ở phía trước. Phía sau đi theo bốn năm cảnh sát áo xanh, trên vai quân hàm cảnh sát cấp bậc không thấp, toàn là hai vạch một sao.
Một đoàn người không dừng lại. Dưới sự chỉ dẫn của một cảnh sát trẻ tuổi, họ đi thẳng lên lầu. Đèn báo hiệu nhấp nháy như thiếu phụ ba mươi tuổi, quả táo đỏ chín mọng, mềm mại ngon ngọt, quyến rũ ẩm ướt. Khiến một đám người hiểu chuyện liên tục dừng chân vây xem. Ba vòng trong ba vòng ngoài, họ chỉ trỏ về phía nhà Bạch Dã trên lầu. Vô cùng náo nhiệt.
"Có phải Tiểu Bạch và cả nhà gặp chuyện rồi không, cảnh sát đều vào nhà họ."
"Vừa mua nhà lớn đã gặp chuyện, tôi thấy đấy, chắc chắn là đến bắt vợ chồng Bạch Thế Phong."
"Người làm, trời nhìn, ai có thể qua mắt ông trời chứ!"
"Tôi đã bảo bọn họ làm ăn không trong sạch rồi mà? Hắc hắc, để tôi nói trúng rồi không?"
"Đừng có nói bậy, anh tận mắt thấy à? Nói linh tinh sẽ bị xuống địa ngục cắt lưỡi đấy."
"Nhiều xe cảnh sát đến thế này, tôi thấy vụ này không nhỏ đâu, ai biết thì nói chút đi!"
"... "
Thế giới này chưa bao giờ thiếu người thích xem náo nhiệt. Đồng thời, cũng không thiếu những kẻ tiểu nhân thích bỏ đá xuống giếng. Người thích bạn tốt chỉ có một hai phần, còn người thích bạn gặp xui thì có tám chín phần. Nếu không thì sao mà ganh đua? Không có ganh đua, sao mà nội quyển? Không có nội quyển, sao mà tiến bộ được? Không thể nói là hắn quá xấu xa, mà chỉ có thể nói hắn siêu cấp vô địch vũ trụ đáng buồn nôn.
Ngoài cửa khu nhà ở. Uông Lam từ trên xe bước xuống, tay cầm một túi hồ sơ da trâu, anh ngẩng đầu nhìn biển hiệu khu nhà ở cũ kỹ, rồi trực tiếp đi vào. Đi chưa được hai bước, bên cạnh đột nhiên nhảy ra một gã mập mạp trung niên, trong tay xách một đống túi quà lớn nhỏ. Vừa thấy Uông Lam liền nở một nụ cười nịnh nọt điển hình: "Anh bạn, anh là chủ khu này sao?"
"Anh quen Bạch Dã à?"
"Biết nhà cậu ấy ở đơn nguyên nào không?"
Uông Lam liếc nhìn tên vừa tới làm quen này, trên người hắn tỏa ra một loại khí tức của nhà giàu mới nổi. Anh nhíu mày không vui.
"Anh tìm cậu ta có việc gì?"
Nh·iếp Mậu Tài giơ túi lên, cười ha hả nói: "Tặng quà."
(Thảo mãnh) Thật là! Uông Lam càng nhíu mày chặt hơn. Chưa từng thấy ai tặng quà lại phô trương như vậy. Không biết nhà ở đâu, chỉ dựa vào một khu nhà đi tìm đến, thì kẻ ngốc cũng nhận ra, hắn và Bạch Dã không hề quen biết. Những kẻ mặt dày đi tặng quà như vậy, hoặc là nhờ người làm việc, hoặc là có ý đồ bất chính. Có câu ngạn ngữ thế nào nhỉ? Vô sự hiến ân cần, phi gian tất đạo."
"Không biết." Uông Lam dứt khoát không nói cho Nh·iếp Mậu Tài, quay người tiếp tục đi vào trong. Nhưng nét mặt của anh không qua mắt được cáo già Nh·iếp Mậu Tài, người này chính là một kẻ phất lên nhờ nhìn mặt mà nói chuyện. Chỉ cần nhìn ánh mắt thôi, hắn biết Uông Lam quen Bạch Dã, chỉ là không chịu nói với mình. Điều này không làm khó được Nh·iếp Mậu Tài. Ngoài luyện được tuyệt kỹ nhìn mặt mà bắt hình dong, nịnh nọt lấy lòng, hắn còn một kỹ năng là mặt dày.
Nếu anh không nói, thì tôi sẽ bám lấy anh. Làm ầm ĩ lên, uy hiếp đe dọa, dùng tiền mua chuộc. Tóm lại. Luôn có cách thích hợp với anh. Không tin là anh không chịu nói cho tôi."
"Anh bạn, chờ một chút chờ một chút, hút điếu thuốc đi..." Nh·iếp Mậu Tài bám theo Uông Lam đi vào, tiến vào đại sảnh khu nhà, khung cảnh hùng vĩ khác thường đập vào mắt. Khu nhà đậu đầy xe cảnh sát. Dưới lầu toàn là người, thần sắc kích động, bàn tán xôn xao về điều gì đó.
Uông Lam không thích tham gia náo nhiệt, quét mắt một lượt số hiệu nhà, gạt đám người rồi lên lầu. Vừa đặt chân lên cầu thang. Tim anh đột nhiên chùng xuống, quay người nhìn lại, chỉ thấy những người vây xem bên dưới đang nhìn thẳng vào anh, chỉ trỏ lên lầu. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong đầu. Tự dưng thấy hoảng hốt. Anh nhìn vào túi da trâu trên tay, bên trong đựng cái gì anh không biết. Sau khi tin tức về Bạch Dã báo lên trên, vào buổi tối đã gửi một tin có đăng ký, dặn dò phải giao tận tay cho Bạch Dã trước tiên sau khi anh nhận được. Toàn bộ quá trình phải giữ bí mật, không thể để bất kỳ ai nhìn thấy nội dung bên trong. Kể cả mình, và bố mẹ của Bạch Dã. Sự quan trọng của chuyện này không cần phải nói cũng biết, dùng mông cũng nghĩ ra được. Họ còn cho anh một số điện thoại liên lạc khẩn cấp, 24 giờ luôn có người nghe. Nếu Bạch Dã gặp bất kỳ khó khăn gì, có thể trực tiếp liên lạc, sẽ có chuyên gia hỗ trợ xử lý.
Trong những năm dài làm việc của anh, Bạch Dã là người đầu tiên anh tiến cử, cũng có thể là người cuối cùng. Thống kê 1,4 tỷ dân số, thiên tài nhiều vô kể. Nhưng, thiên tài trong thiên tài, người có trí thông minh phá trần. Hiếm có như lông phượng sừng lân. Hàng vạn người cũng không tìm ra được một ai. Người liên lạc mà làm tốt việc này, có lẽ bản thân còn có cơ hội lên chức. Vì tiền đồ của mình, sự an toàn của Bạch Dã là vô cùng quan trọng. Uông Lam tăng nhanh bước chân, trong lòng âm thầm cầu nguyện: "Ngàn vạn lần không phải là Bạch Dã gặp chuyện không may!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận