Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 82: Còn nói ngươi không phải thần côn?

"Chương 82: Còn nói ngươi không phải thần côn?" "Căn này cũng rất không tệ!" "Bố cục bên trên không có vấn đề gì lớn, đông ấm hè mát, ta chọn căn này." Bạch Dã tay chỉ vào căn nhà ngói lớn có sân trong. Ba căn trước bị hắn chê bai đến không đáng một xu, không thì xui xẻo cũng thì người chết, dọa cho tất cả nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau. Bọn họ nào hiểu những thứ này chứ? Mấy gian phòng ở này đều là bọn họ thuê lại từ dân làng. Nghe Bạch Dã nói nhà có vấn đề, sắc mặt bọn họ trắng bệch, trong lòng lo lắng bất an. Hà Cửu ở đây một thời gian dài, đây là lần đầu tiên ông nghe có người nói nhà có phong thủy không tốt. Trong lòng ông có chút cảm thông. Những phòng ốc này đã từng có không ít khách quý ở rồi. Nếu bọn họ nghe thấy sau này, đem chuyện không may đổ lên đầu chương trình, vậy thì thật là "bùn dính quần", không phải phân cũng là phân. Việc này, có đánh chết cũng không thể nhận. Ông cười ha ha một tiếng, giọng điệu trêu ghẹo hỏi: "Lợi hại nha! Không ngờ Bạch Dã tiểu bằng hữu còn hiểu thuật phong thủy?" Bạch Dã bĩu môi: "Cái gì thuật phong thủy? Ta không hiểu ngươi đang nói gì!" "Hả?" Hà Cửu lại ngớ người. Ông đang muốn dò xét Bạch Dã, ai ngờ Bạch Dã trực tiếp phủ nhận mình biết phong thủy. "Vậy vừa rồi ngươi nói?" Bạch Dã lộ ra hàm răng trắng trẻo (*^▽^*): "À... Đó là ta nói mò." Lần này. Người ở đây thiếu chút nữa không trợn mắt lên. Từng người sắc mặt cổ quái, kìm nén đến khó chịu. Đặc biệt là đám nhân viên công tác kia, trong lòng không nhịn được chửi thầm. Mẹ nó, thiếu chút nữa sợ tè ra quần, giờ ngươi nói với ta là nói mò? Nói mò mà ngươi nói lý lẽ rõ ràng, y như thật. Sao ngươi không đi làm diễn thuyết gia luôn đi? Người dọa người muốn chết khiếp, ta thật sự phục cái lão lục này. Người xem trực tiếp đều ong cả đầu. Vừa rồi một màn đó. Thực ra bọn họ đã tin Bạch Dã nói. Dù sao, những thuật ngữ kia nghe còn chuyên nghiệp hơn mấy ông thầy phong thủy ven đường. Bạch Dã hiểu phong thủy vốn là một điểm đáng xem, có người tin đó là bản lĩnh thật của Bạch Dã. Cũng có người nghi ngờ là kịch bản. Nhưng không ai nghĩ đó chỉ là chính cậu ta nói lung tung! Mẹ nó, quá là ác. Cậu ta hoàn toàn không đi theo lối thông thường. Thật sự là vừa câm nín, vừa tức giận lại có chút buồn cười không hiểu. 【 Cậu ta quá đáng! Ta tin sái cổ! ! ! 】 【 Kỳ lạ! Lúc cậu ta nói ta thật sự tin. 】 【 Đền tiền đi, eo ta đau cả rồi. 】 【 Tại sao ta cảm thấy không giống giả? 】 【 Tiểu tử ngươi không đi làm thần côn thật đáng tiếc! 】 【 Ta đã nói nhóc con này chơi vui mà, tốt là có chiêu trò, cậu ta thật sự rất thích hợp với chương trình giải trí. 】 【 Trời sinh là thánh giải trí, quá giỏi gây chuyện, chương trình kỳ này mời đúng người rồi! 】 【 Có Bạch Dã, chương trình kỳ này ta xem cho bằng được. 】 【 Cười rụng đầu, nhìn biểu cảm của Hà Cửu chưa? Hà lão sư, đầu ông ong lên rồi phải không? 】 【 Bữa cơm tối hôm qua cười phun cả ra. 】 【 . . . 】 Hà Cửu người tê dại. Giờ khắc này. Ông phát hiện suy nghĩ của mình hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Bạch Dã. Quá nhảy nhót. Không có cách nào đoán trước được câu tiếp theo cậu ta nói là gì. Mới nói một câu đã dọa người chết tươi rồi, thôi xong, lát nữa phải uống viên an cung ngưu hoàn mới được. "Ngươi nói ngươi không hiểu phong thủy, vậy làm sao ngươi biết căn phòng này đông ấm hè mát?" Hà Cửu nghi hoặc hỏi. "Ông biết." Bạch Dã lẳng lặng nhìn Hà Cửu. Hà Cửu tỉnh mộng! ! ! Trong lòng gào thét: "Ta không biết mà! Ta không hiểu mà! Ngươi nói linh tinh gì đấy?" "Đại ca, ngươi đừng hại ta, ta thật sự cái gì cũng không biết." Cái nồi này ta không gánh nổi. "Phong thủy học rất thần bí, đầu óc tôi đần độn không học được." Hà Cửu vội vàng vứt nồi qua. "Không, ông biết." Bạch Dã khẳng định. "Không, ta không biết." Hà Cửu lần nữa phủ nhận. "Nhận đi? Ông thật sự biết." "Tôi thật không biết." Hà Cửu sắp khóc. Cái thằng nhóc con này sao mà khó chơi vậy trời! "Ông ở đây bao lâu làm sao có thể không biết?" Bạch Dã như nhìn kẻ ngốc nhìn Hà Cửu, chỉ vào nhà ngói lớn: "Nó có máy điều hòa." "Tôi vừa mới ra sau phòng xem, điều hòa loại tiết kiệm điện, đổi tần số làm ấm làm mát, gió mát êm dịu như 'cún liếm bài lặng thinh' ấy." "Mấy căn phòng khác đều không có điều hòa, ông không biết sao?" ". . ." ". . ." ". . ." Yên tĩnh như tờ. Thật sự. Lúc Bạch Dã nói ra hai chữ "điều hòa", trong nháy mắt yên tĩnh đến đáng sợ. Nghe cả tiếng kim rơi. Miệng mọi người đều há chữ O. Chân tướng lại là thế này? Suốt buổi khiến cho thần bí thần bí, đầu óc như mèo cào, cứ tưởng là bí văn kinh thiên động địa gì. Kết quả. Ngươi nói với ta là vì máy điều hòa à? Ánh mắt tò mò trong nháy mắt ảm đạm phai mờ, đáp án này đúng là khiến người ta trở tay không kịp. Có cảm giác... bị đùa giỡn. Không đúng không đúng không đúng! ! ! Chúng ta chính là bị nó đùa giỡn. Nhìn Bạch Dã lộ ra chiếc răng nanh nhỏ đang cười. Tê... Những người ở hiện trường toàn bộ hít một hơi khí lạnh. Chợt tỉnh ngộ. Mẹ nó. Trí thông minh lại một lần nữa bị chà đạp không thương tiếc thật quá mất mặt. Một đám người bị một đứa bé sáu tuổi đùa cho xoay mòng mòng. Thật muốn đào cái lỗ mà chui xuống. . . . Cuối cùng. Bạch Dã chọn căn nhà ngói lớn duy nhất có điều hòa. Lãnh Ly Nhi chọn căn nhà trệt bên cạnh Bạch Dã. Thượng Nhạc Ngữ chọn căn nhà trệt lớn nhất, cũng coi như như ý nguyện của anh. Dù sao. Ngay từ đầu nhà trệt lớn đã luôn là mục tiêu của anh ta rồi. Thảm nhất là Thiệu Tư Nhạn, cô không chọn được, căn nhà tranh là kết cục cuối cùng của cô. Bên ngoài thì rách nát không chịu nổi, bên trong lại càng thê thảm. Rách te tua đã đành, còn bị dột nữa. May mà bây giờ là nắng gắt cuối thu, nếu như mùa đông gió bấc thổi vào, thì đúng là lạnh thấu tim. Có lẽ lời nói của Nguyễn Nhạc Huyên đã phát huy tác dụng. Thiệu Tư Nhạn vậy mà kỳ diệu nhịn được không khóc, thậm chí còn có chút hiếu kỳ và vui vẻ. Sờ cái này, mó cái kia. Những người khác lúc này cũng bắt đầu dọn dẹp thu dọn. Nhưng Thiệu Tư Nhạn dường như không có ý định đó, tay cầm cây chổi lung lay khắp nơi. Hòm hành lý cầm tay thả xuống liền không mở ra, trong lòng đang tính toán gì thì chỉ có mình cô ta biết. Giả bộ đi dạo một vòng. Cây chổi vứt sang một bên, ngồi trên phiến đá trước cửa, hai tay chống cằm, hai mắt xoay tròn nhìn chằm chằm vào nhà ngói lớn. Trong phòng. "Oẳn tù tì!" "Oẳn tù tì!" Sầm Khả Khả nghiến răng nghiến lợi duỗi ra cái kéo, trông thấy Bạch Dã nắm đấm trong nháy mắt, gương mặt xinh đẹp như cha mẹ mất, thất thần lạc phách. "Sao có thể chứ? ? ?" Thua liền mười ván, Sầm Khả Khả cảm thấy trời sắp sụp. Bạch Dã tựa như là biết độc tâm thuật, dễ dàng đoán được cô ra cái gì. Điều này không khoa học! Cho dù là toán học, xác suất, thống kê học, y học, học chăm sóc heo nái... Nói tóm lại. Tuyệt đối không có chuyện oẳn tù tì, mười lần đều thắng được a! Cô biết Bạch Dã có trí thông minh cao. Nhưng chuyện này hoàn toàn không phải cứ có trí thông minh cao là làm được! Chỉ có thể dùng huyền học để giải thích! ! ! Có khi nào hắn thật sự hiểu huyền học không? ? Nghĩ đến chiêu vừa rồi Bạch Dã tung ra, Sầm Khả Khả liền luống cuống. Cô không dám đánh cược. Bạch Dã là ai, cô biết rõ. Với đầu óc của hắn, biết chút chuyện kỳ quái thì cũng không có gì lạ. "Tôi nhận thua!" Sầm Khả Khả rũ cái đầu xuống, giơ tay đầu hàng. "Cô thật sự nhận thua?" Bạch Dã lại hỏi: "Nếu cô không phục tức giận, có thể cho cô thêm một cơ hội." Sầm Khả Khả cầm cây chổi bên cạnh lên: "Không cần không cần, tôi thật sự nhận thua." Thật là đáng sợ. Thua liền mười ván rồi, lại thua tiếp sợ rước mấy thứ xui xẻo vào người. "Tôi không phải là thần côn gì hết, tôi là có bản lĩnh thật sự." "Khi còn bé tôi ở nông thôn cùng một đạo sĩ Mao Sơn đi ngang qua học qua pháp thuật." "Lần này cô tin chưa?" Bạch Dã thu tay lại, thần thần bí bí nói: "Vừa rồi có ống kính tôi không tiện thừa nhận, nói nhỏ cho cô nghe, mấy căn phòng kia thật sự có vấn đề." "Thật à?" Sầm Khả Khả lập tức rùng mình một cái. "Thầy phong thủy lừa cô mười năm tám năm, cô có muốn tin hay không tùy, tôi đi dạo bên ngoài đây." Bạch Dã vừa bước chân ra, trong phòng chỉ còn lại mình cô ta, lập tức cảm giác lạnh sưu sưu, âm phong từng đợt. "Anh quay phim? ? ?" Sầm Khả Khả giật mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện trong phòng không có ai. Đang định vứt chổi chạy ra ngoài, nhìn thấy trên tường treo màn hình lớn, lúc này mới nhớ ra trong phòng không có thợ quay phim, mà là dùng ống kính cố định. Cô hướng ống kính cười cười ngượng ngùng. Mãi đến khi quét dọn sạch sẽ, ngồi vào vị trí của Bạch Dã nghỉ ngơi, cô vẫn không thể hiểu nổi tại sao có thể thua liền mười ván. "Thế giới này thật sự có pháp thuật?" "Vậy thì quá phá vỡ tam quan đi?" Sầm Khả Khả vừa tốt nghiệp đại học biểu thị không tin. "Búa, bao, kéo!" Cô một mình ngốc nghếch múa tay, càng nghĩ càng sai sai. Lúc cô sắp làm lú não mình, muốn từ bỏ thì đột nhiên liếc mắt nhìn màn hình trên tường. Nhất cử nhất động của mình đều ở trong màn hình. Không hợp lý. Mười phần có chín phần không hợp lý, còn một phần không vào được. Nghĩ lại mỗi lần cô ra tay đều cố tình giấu phía sau lưng, rốt cuộc cô cũng đã hiểu ra. Cái gì mà pháp thuật Mao Sơn! ! ! Rõ ràng là khoa học kỹ thuật hiện đại! ! ! Lại bị tên nhóc con này lừa rồi, tức giận đến cô từ ghế bật dậy: "Đồ Bạch Dã nhà ngươi, còn nói ngươi không phải thần côn! ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận