Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 41: Tào Diêm Vương cùng Nhâm bí thư
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc... Bảy tám chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau không thấy điểm cuối, các loại xe ít nhất phải có ba bốn chục chiếc. Ngay cả đám cưới của con trai nhà giàu nhất thôn cũng không có nhiều xe đến thế. Đoàn xe lớn như vậy đột ngột xuất hiện khiến tất cả mọi người tò mò đánh giá, không biết Trần lão gia mời vị thần tiên phương nào tới. Trong chốc lát mọi người im lặng chờ đợi đoàn xe cảnh sát dừng hẳn trước mặt, từ trên xe bước xuống một người đàn ông trung niên mặt mày đầy sát khí. Hắn thần sắc nghiêm nghị, cau mày tiến về phía đám đông, sau lưng một đám cảnh sát theo sát, khí thế dọa người, nhìn thoáng qua là biết nhân vật lớn.
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Tào Cảnh Long liếc nhìn Bạch Kiến Quân đang bị đè dưới đất rồi hỏi.
"Mấy người dân làng gây chuyện, đã bị chế phục rồi." Lộc Chí Dụng cười hề hề nghênh đón: "Tào cục, sao ngài đích thân đến vậy?"
"Ngươi là ai?"
Lộc Chí Dụng sao có thể không biết Tào Cảnh Long, nhưng Tào Cảnh Long thì không biết Lộc Chí Dụng, quan hệ hành chính giữa hai người còn cách nhau một cấp huyện cục.
"Ta là bí thư trấn ủy Lộc Chí Dụng, ngài tìm Trần lão gia sao?"
Lộc Chí Dụng không rõ Tào Cảnh Long vì sao lại đến đây, nhưng nơi này có người dám mạnh miệng e chỉ có Trần lão gia, hắn tự nhiên đổ trách nhiệm cho Trần Nguyên Minh.
"Trần lão gia nào?"
"Không biết."
"Ta..."
"Tào cục?"
Tào Cảnh Long còn chưa kịp nói hết, bỗng nghe có người sau lưng gọi hắn, giọng nói này nghe rất quen. Quay đầu nhìn lại, hắn thấy Bạch Thế Phong đang được mấy người đỡ ngang, đang mặt mày kinh hãi nhìn hắn.
"Thế Phong?"
Mắt Tào Cảnh Long lập tức đỏ lên, cơn giận bốc lên từ gót chân xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn nheo mắt lại, trông như một con mãnh hổ đã để mắt tới con mồi, vô cùng đáng sợ. Ba người đỡ Bạch Thế Phong vô ý thức run lên.
"Thả hắn ra."
Thanh âm không lớn nhưng trong tai mọi người lại như băng hàn thấu xương, ba hồn bảy phách đều run rẩy, hai tay không tự chủ buông ra.
Tào cục trưởng vậy mà quen biết Bạch Thế Phong! ! !
Tin này quá chấn động. Đám người bỗng sững sờ. Hơn nữa nhìn tình huống này thì Tào cục trưởng dường như không phải vì Trần lão gia mà đến, vậy rốt cuộc là vì ai mà tới? Lộc Chí Dụng lập tức thấy da đầu run lên, mặt không còn giọt máu, nói không nên lời, toàn thân bốc ra khí lạnh. Vừa rồi mình đã đắc tội nặng với người nhà họ Bạch, nếu để Tào cục trưởng biết thì hậu quả khó mà lường được.
"Còn cả bọn chúng nữa." Tào Cảnh Long liếc qua, tuy rằng còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng có Bạch Thế Phong ở đây, hắn nhất định phải quản, đây chính là người nhà của Bạch Dã.
Nghe Tào Cảnh Long nói vậy, mọi người lặng lẽ buông tay, không kiềm được mà lùi lại hai bước, sợ chạm phải ánh mắt đáng sợ của Tào Cảnh Long.
"Cha!"
"Con sao vậy?" Bạch Thế Phong vừa kêu lên một tiếng định chạy tới đỡ lão tử nhà mình, nhưng tiếng kêu đó làm Tào Cảnh Long giật nảy mình.
"Người nằm trên đất là Bạch Dã gia gia? ? ?" Thấy Bạch Thế Phong sắp xông lên phía trước, Tào Cảnh Long đột nhiên bước lên một bước dài, gạt Bạch Thế Phong ra sau lưng, rồi đỡ Bạch Kiến Quân dậy.
"Lão nhân gia ngài không sao chứ?" Tào Cảnh Long nhẹ nhàng phủi bùn đất trên người Bạch Kiến Quân, mặt đầy lo lắng hỏi: "Nếu ngài thấy chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói cho ta..."
"Cảm ơn lãnh đạo, ta không sao, chút công phu mèo cào của bọn chúng còn không làm bị thương được ta, nếu không phải bọn chúng đông người, ta đã đánh cho bọn chúng quỳ gối trên mặt đất rồi." Bạch Kiến Quân gân cổ lên cãi.
Lộc Chí Dụng sao dám làm bị thương người, đó cũng là nguyên nhân Bạch Dã yên tâm để Bạch Kiến Quân gây sự. Trong mộng, Bạch Kiến Quân mấy người đều không bị thương, nhưng mà cánh tay vặn không lại bắp đùi, cuối cùng chỉ có thể tủi thân chuyển mộ.
Bạch Dã không chọn cách đứng ra ngay, nguyên nhân chủ yếu là sợ ông nội không tin một đứa trẻ, hơn nữa mình cũng rất khó giải thích rõ ràng. Nếu đã khó giải thích mà lại không làm rõ được thì chi bằng để bọn chúng tận mắt nhìn xem hảo huynh đệ cẩu Nhi Ca của bọn chúng là người thế nào.
"Không sao là tốt, không sao là tốt..." Tào Cảnh Long thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu lỡ làm lão nhân gia bị thương thì hôm nay e là sẽ máu chảy thành sông mất! Những người ở phía sau kia có khi còn lột da rút gân, xé xác Lộc Chí Dụng, đem làm thịt muối cho chó ăn.
"Thế Phong, con nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tào Cảnh Long kéo Bạch Thế Phong hỏi.
"Bọn chúng ép chúng ta dời mộ, cha ta không chịu nên liền đánh nhau... Thật là quá đáng mà!" Bạch Thế Phong nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lộc Chí Dụng.
Đó gọi là đánh nhau sao? Lộc Chí Dụng tức đến phát run, chỉ muốn khóc. Ta có muốn vậy đâu, có mỗi mình ta bị đánh, có được không? Người nhà các ngươi không ai bị thương, bây giờ lại tính sổ hả?"
"Điên rồi sao? ! ! !" Tào Cảnh Long đột nhiên nổi trận lôi đình, gào vào mặt Lộc Chí Dụng, tiếng quát như sấm làm Lộc Chí Dụng tối sầm mặt mày.
Ngươi cũng không nhìn xem đó là mộ của ai?
Đó mà là chỗ ngươi dám động vào sao?
Động vào mộ tổ nhà Bạch Dã, đừng nói một bí thư trấn ủy bé nhỏ như ngươi, ngay cả bí thư tỉnh ủy cũng phải cân nhắc cho kỹ. Tiểu tử kia đã ở Ngọc Tuyền ao những nửa tháng cơ mà.
Muốn chết hả?
Toàn bộ thành phố Mạc Giang, phàm là những người có chút tai mắt đều biết, tiểu tử kia tuyệt đối không thể đụng vào, phải cẩn thận không còn cọng lông. Đó chính là đại bảo bối được đại lão cấp trên nâng niu, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi.
"Ai bảo ngươi làm như vậy?" Lúc này Lộc Chí Dụng trăm phần trăm khẳng định, Tào cục không đứng về phe mình, mà là phe nhà họ Bạch! ! !
Vạn vạn không ngờ tới! Nhà họ Bạch lại có tầng quan hệ này, thật ngoài dự kiến của hắn, sao trước giờ chưa từng nghe nói qua nhỉ?
Là một bí thư trấn ủy, ông ta biết rõ từng đại nhân vật trong quận, ai là thúc bá, ai là cháu chắt dòng họ nhà ai… Mối quan hệ phức tạp này chính là đạo lý làm người chốn quan trường. Đó là những thứ nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, hơi một chút sơ sẩy có thể sẽ đắc tội người khác. Dưới mắt Lộc Chí Dụng tự lo còn chưa xong, thật không gánh nổi nữa, chỉ có thể bán đứng đồng đội.
"Dạ dạ dạ… Là Trần Nguyên Minh, Trần lão gia." Lộc Chí Dụng không dám nhìn thẳng vào mặt Trần Nguyên Minh, ngón tay run rẩy chỉ vào Trần Nguyên Minh, lắp bắp trả lời.
"Ngươi là ai?" Tào Cảnh Long bước đến trước mặt Trần Nguyên Minh, cảnh giác hỏi han.
Trên người Trần Nguyên Minh có một loại khí chất, Tào Cảnh Long cảm thấy rất quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ: "Lão hồ ly này không đơn giản, không phải là người bình thường."
"Lãnh đạo, tôi là Trần Nguyên Minh, kiều bào Đông Nam Á, thuyền Nguyên Minh là sản nghiệp của tôi." Khi Trần Nguyên Minh nói chuyện, nhìn có vẻ yếu thế, nhưng thực tế lại rất tự tin và đĩnh đạc.
Bốn chữ "Thuyền Nguyên Minh", trên quốc tế đều là một sự tồn tại nổi tiếng, đến đâu ai cũng phải nể mặt vài phần.
"Trần Nguyên Minh?" Tào Cảnh Long đánh giá Trần Nguyên Minh từ trên xuống dưới.
Trần Nguyên Minh dù đã có tuổi nhưng trông vẫn rất giàu sang và khí thế, bên người còn có một đám người đi theo, nhìn qua cứ như vệ sĩ, trận thế này quả thực không tầm thường so với một kiều bào. Ngay lúc Tào Cảnh Long đang cân nhắc xem có nên tra xét một phen không thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Bất kể ngươi là ai, có ta ở đây, không ai được phép động vào." Tào Cảnh Long quay đầu nhìn lại, rất tự nhiên đứng sang một bên nhường chỗ.
Nhìn rõ người đến, Trần Nguyên Minh không khỏi nheo mắt lại: "Ngươi là..."
"Ta là thư ký Thị ủy, Nhậm Khôi Phục."
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Tào Cảnh Long liếc nhìn Bạch Kiến Quân đang bị đè dưới đất rồi hỏi.
"Mấy người dân làng gây chuyện, đã bị chế phục rồi." Lộc Chí Dụng cười hề hề nghênh đón: "Tào cục, sao ngài đích thân đến vậy?"
"Ngươi là ai?"
Lộc Chí Dụng sao có thể không biết Tào Cảnh Long, nhưng Tào Cảnh Long thì không biết Lộc Chí Dụng, quan hệ hành chính giữa hai người còn cách nhau một cấp huyện cục.
"Ta là bí thư trấn ủy Lộc Chí Dụng, ngài tìm Trần lão gia sao?"
Lộc Chí Dụng không rõ Tào Cảnh Long vì sao lại đến đây, nhưng nơi này có người dám mạnh miệng e chỉ có Trần lão gia, hắn tự nhiên đổ trách nhiệm cho Trần Nguyên Minh.
"Trần lão gia nào?"
"Không biết."
"Ta..."
"Tào cục?"
Tào Cảnh Long còn chưa kịp nói hết, bỗng nghe có người sau lưng gọi hắn, giọng nói này nghe rất quen. Quay đầu nhìn lại, hắn thấy Bạch Thế Phong đang được mấy người đỡ ngang, đang mặt mày kinh hãi nhìn hắn.
"Thế Phong?"
Mắt Tào Cảnh Long lập tức đỏ lên, cơn giận bốc lên từ gót chân xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn nheo mắt lại, trông như một con mãnh hổ đã để mắt tới con mồi, vô cùng đáng sợ. Ba người đỡ Bạch Thế Phong vô ý thức run lên.
"Thả hắn ra."
Thanh âm không lớn nhưng trong tai mọi người lại như băng hàn thấu xương, ba hồn bảy phách đều run rẩy, hai tay không tự chủ buông ra.
Tào cục trưởng vậy mà quen biết Bạch Thế Phong! ! !
Tin này quá chấn động. Đám người bỗng sững sờ. Hơn nữa nhìn tình huống này thì Tào cục trưởng dường như không phải vì Trần lão gia mà đến, vậy rốt cuộc là vì ai mà tới? Lộc Chí Dụng lập tức thấy da đầu run lên, mặt không còn giọt máu, nói không nên lời, toàn thân bốc ra khí lạnh. Vừa rồi mình đã đắc tội nặng với người nhà họ Bạch, nếu để Tào cục trưởng biết thì hậu quả khó mà lường được.
"Còn cả bọn chúng nữa." Tào Cảnh Long liếc qua, tuy rằng còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng có Bạch Thế Phong ở đây, hắn nhất định phải quản, đây chính là người nhà của Bạch Dã.
Nghe Tào Cảnh Long nói vậy, mọi người lặng lẽ buông tay, không kiềm được mà lùi lại hai bước, sợ chạm phải ánh mắt đáng sợ của Tào Cảnh Long.
"Cha!"
"Con sao vậy?" Bạch Thế Phong vừa kêu lên một tiếng định chạy tới đỡ lão tử nhà mình, nhưng tiếng kêu đó làm Tào Cảnh Long giật nảy mình.
"Người nằm trên đất là Bạch Dã gia gia? ? ?" Thấy Bạch Thế Phong sắp xông lên phía trước, Tào Cảnh Long đột nhiên bước lên một bước dài, gạt Bạch Thế Phong ra sau lưng, rồi đỡ Bạch Kiến Quân dậy.
"Lão nhân gia ngài không sao chứ?" Tào Cảnh Long nhẹ nhàng phủi bùn đất trên người Bạch Kiến Quân, mặt đầy lo lắng hỏi: "Nếu ngài thấy chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói cho ta..."
"Cảm ơn lãnh đạo, ta không sao, chút công phu mèo cào của bọn chúng còn không làm bị thương được ta, nếu không phải bọn chúng đông người, ta đã đánh cho bọn chúng quỳ gối trên mặt đất rồi." Bạch Kiến Quân gân cổ lên cãi.
Lộc Chí Dụng sao dám làm bị thương người, đó cũng là nguyên nhân Bạch Dã yên tâm để Bạch Kiến Quân gây sự. Trong mộng, Bạch Kiến Quân mấy người đều không bị thương, nhưng mà cánh tay vặn không lại bắp đùi, cuối cùng chỉ có thể tủi thân chuyển mộ.
Bạch Dã không chọn cách đứng ra ngay, nguyên nhân chủ yếu là sợ ông nội không tin một đứa trẻ, hơn nữa mình cũng rất khó giải thích rõ ràng. Nếu đã khó giải thích mà lại không làm rõ được thì chi bằng để bọn chúng tận mắt nhìn xem hảo huynh đệ cẩu Nhi Ca của bọn chúng là người thế nào.
"Không sao là tốt, không sao là tốt..." Tào Cảnh Long thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu lỡ làm lão nhân gia bị thương thì hôm nay e là sẽ máu chảy thành sông mất! Những người ở phía sau kia có khi còn lột da rút gân, xé xác Lộc Chí Dụng, đem làm thịt muối cho chó ăn.
"Thế Phong, con nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tào Cảnh Long kéo Bạch Thế Phong hỏi.
"Bọn chúng ép chúng ta dời mộ, cha ta không chịu nên liền đánh nhau... Thật là quá đáng mà!" Bạch Thế Phong nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lộc Chí Dụng.
Đó gọi là đánh nhau sao? Lộc Chí Dụng tức đến phát run, chỉ muốn khóc. Ta có muốn vậy đâu, có mỗi mình ta bị đánh, có được không? Người nhà các ngươi không ai bị thương, bây giờ lại tính sổ hả?"
"Điên rồi sao? ! ! !" Tào Cảnh Long đột nhiên nổi trận lôi đình, gào vào mặt Lộc Chí Dụng, tiếng quát như sấm làm Lộc Chí Dụng tối sầm mặt mày.
Ngươi cũng không nhìn xem đó là mộ của ai?
Đó mà là chỗ ngươi dám động vào sao?
Động vào mộ tổ nhà Bạch Dã, đừng nói một bí thư trấn ủy bé nhỏ như ngươi, ngay cả bí thư tỉnh ủy cũng phải cân nhắc cho kỹ. Tiểu tử kia đã ở Ngọc Tuyền ao những nửa tháng cơ mà.
Muốn chết hả?
Toàn bộ thành phố Mạc Giang, phàm là những người có chút tai mắt đều biết, tiểu tử kia tuyệt đối không thể đụng vào, phải cẩn thận không còn cọng lông. Đó chính là đại bảo bối được đại lão cấp trên nâng niu, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi.
"Ai bảo ngươi làm như vậy?" Lúc này Lộc Chí Dụng trăm phần trăm khẳng định, Tào cục không đứng về phe mình, mà là phe nhà họ Bạch! ! !
Vạn vạn không ngờ tới! Nhà họ Bạch lại có tầng quan hệ này, thật ngoài dự kiến của hắn, sao trước giờ chưa từng nghe nói qua nhỉ?
Là một bí thư trấn ủy, ông ta biết rõ từng đại nhân vật trong quận, ai là thúc bá, ai là cháu chắt dòng họ nhà ai… Mối quan hệ phức tạp này chính là đạo lý làm người chốn quan trường. Đó là những thứ nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, hơi một chút sơ sẩy có thể sẽ đắc tội người khác. Dưới mắt Lộc Chí Dụng tự lo còn chưa xong, thật không gánh nổi nữa, chỉ có thể bán đứng đồng đội.
"Dạ dạ dạ… Là Trần Nguyên Minh, Trần lão gia." Lộc Chí Dụng không dám nhìn thẳng vào mặt Trần Nguyên Minh, ngón tay run rẩy chỉ vào Trần Nguyên Minh, lắp bắp trả lời.
"Ngươi là ai?" Tào Cảnh Long bước đến trước mặt Trần Nguyên Minh, cảnh giác hỏi han.
Trên người Trần Nguyên Minh có một loại khí chất, Tào Cảnh Long cảm thấy rất quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ: "Lão hồ ly này không đơn giản, không phải là người bình thường."
"Lãnh đạo, tôi là Trần Nguyên Minh, kiều bào Đông Nam Á, thuyền Nguyên Minh là sản nghiệp của tôi." Khi Trần Nguyên Minh nói chuyện, nhìn có vẻ yếu thế, nhưng thực tế lại rất tự tin và đĩnh đạc.
Bốn chữ "Thuyền Nguyên Minh", trên quốc tế đều là một sự tồn tại nổi tiếng, đến đâu ai cũng phải nể mặt vài phần.
"Trần Nguyên Minh?" Tào Cảnh Long đánh giá Trần Nguyên Minh từ trên xuống dưới.
Trần Nguyên Minh dù đã có tuổi nhưng trông vẫn rất giàu sang và khí thế, bên người còn có một đám người đi theo, nhìn qua cứ như vệ sĩ, trận thế này quả thực không tầm thường so với một kiều bào. Ngay lúc Tào Cảnh Long đang cân nhắc xem có nên tra xét một phen không thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Bất kể ngươi là ai, có ta ở đây, không ai được phép động vào." Tào Cảnh Long quay đầu nhìn lại, rất tự nhiên đứng sang một bên nhường chỗ.
Nhìn rõ người đến, Trần Nguyên Minh không khỏi nheo mắt lại: "Ngươi là..."
"Ta là thư ký Thị ủy, Nhậm Khôi Phục."
Bạn cần đăng nhập để bình luận