Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 67: Cho ngươi thăng đường khóa, thu học phí rất hợp lý a?
"Chương 67: Cho ngươi lên lớp thêm, thu học phí rất hợp lý đấy chứ?"
"Ta cho ngươi mượn!"
Thấy con cá lớn sắp thoát câu, Quản Tịnh cuối cùng cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Giằng co lâu như vậy, nàng đương nhiên biết đối phương đang nghĩ gì.
Không phải là muốn ép giá sao?
Chuyện thường tình thôi.
Mấy cái tâm tư nhỏ nhặt này của các ngươi, lão nương nhìn thấu từ lâu rồi.
Ép giá ư?
Đừng hòng.
Ba vạn tệ một chỗ, không chỉ một xu cũng không thể thiếu, mà còn phải đưa thêm tiền trà nước cho ta nữa.
Quản Tịnh thở dài một hơi: "Ta thấy các ngươi cũng là người đàng hoàng, cũng là vì chuyện con cái đi học mà không dễ dàng gì."
"Ta cho ngươi mượn một vạn tệ, nhưng ngươi phải viết giấy nợ cho ta."
"Còn nữa, ta cho ngươi vay, sau khi thành công, ngươi phải cho ta cái phong bao lì xì lớn, có vấn đề gì không?"
Quản Tịnh làm nghề này dám cho vay tiền, tự nhiên không sợ không đòi lại được tiền.
Ba sáu chín giáo viên không biết chọn người, nàng dám làm việc lừa đảo? Nếu không có ai chống lưng, ngươi nghĩ nàng không sợ bị người đánh chết chắc?
"Hả?"
Vân Vĩnh An kỹ năng diễn xuất bùng nổ, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc.
Trong ngạc nhiên có chút kinh ngạc, trong kinh ngạc có chút khó tin.
Hắn không chấn kinh việc Quản Tịnh cho mình vay tiền, mà là chấn kinh vì đều bị Bạch Dã nói trúng phóc.
Lúc sắp đi, trong lòng hắn rất thấp thỏm, lo lắng Quản Tịnh không mắc câu.
Vạn vạn không ngờ đến.
Hết thảy đều nằm trong tính toán của Bạch Dã.
Lại thật sự vay tiền.
Chuyện này…
"Vậy có tốt lắm không nhỉ?"
Vân Vĩnh An quay người lại: "Chúng tôi đâu biết, cô lại cho tôi mượn tiền?"
"Này!"
Quản Tịnh không vui nói: "Chẳng phải ta thấy vì con cái các ngươi cả thôi sao!"
"Thương thay lòng cha mẹ khắp thiên hạ."
"Ta cũng đâu phải cho vay không có điều kiện, chỉ cho mượn hai tháng thôi, còn lì xì không thể thiếu hơn tám trăm tệ!"
"Hơn nữa."
"Quen lâu hóa thân, ra ngoài xã hội thêm một người bạn cũng có thêm một con đường, sau này chúng ta sẽ là bạn bè."
"Đúng đúng đúng!"
Vân Vĩnh An khó kìm lòng được vui mừng, cười ha hả: "Lì xì dễ nói, dễ nói."
"Việc này không nên chậm trễ, vậy chúng ta đi lấy tiền, sau đó đi tìm bạn của cô?"
"Được thôi!"
Quản Tịnh liếc nhìn Bạch Thế Phong: "Vị phụ huynh này, còn anh thì sao?"
Còn một con cá đang đợi, không thể bỏ qua được.
Bạch Thế Phong bất đắc dĩ giơ tay: "Hai nhà đã nói sẽ thay phiên đưa đón con đi học rồi, còn có thể làm sao? Thì cùng nhau đi thôi!"
Quản Tịnh trong lòng thầm vui, ngoài miệng lại trách cứ Bạch Thế Phong: "Cái suy nghĩ vừa rồi của anh không được đâu, trường tốt đâu phải bắt đầu ở vạch đích mà?"
"Phải cố hết sức để cho con vào trường tốt nhất, tiếc là tôi chỉ có một vạn tệ, không thì tôi cũng lo cho con một suất."
Vừa nói, nàng vừa móc hết túi này đến túi kia, cuối cùng lấy ra một xấp tiền.
"Ý tưởng của vị lão ca này rất hay, anh nên học hỏi người ta đi."
"Các người cũng may mắn đó, cầm lấy đi!"
Bạch Thế Phong trợn tròn cả mắt.
Ai mà tùy tiện móc từ trong túi ra cả vạn tệ vậy?
Mẹ nó cô đến có chuẩn bị cả rồi à?
Lần này.
Nàng đã hoàn toàn lộ rõ thân phận là kẻ lừa đảo.
Hai người nhìn nhau.
Vân Vĩnh An nhanh tay lẹ mắt nhận lấy tiền, không kịp đếm mà cất luôn vào túi.
"Ôi…"
Quản Tịnh vội nói: "Anh còn chưa viết giấy nợ cho tôi đó!"
Bạch Dã đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, khóe miệng còn khó nhếch lên hơn cả AK.
Xong rồi!
Đợi lâu như vậy, chính là chờ giây phút này.
Thật lòng mà nói.
Hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, ít nhất hắn không nghĩ Quản Tịnh lại mang theo nhiều tiền như vậy.
Theo kế hoạch của hắn, ít nhất còn cần phải đến ngân hàng một chuyến nữa.
Ánh tà dương dần buông, người kia lại ở chỗ ánh đèn lờ mờ, dễ dàng có được mà không tốn chút công sức nào.
Chen vào giữa đám người.
Trước mặt bao người, Bạch Dã nhếch mép để lộ hàm răng trắng nhỏ: "Cô ơi, cô ngồi xổm xuống đi, cháu có chuyện muốn thì thầm."
Quản Tịnh ngẩn người một chút, cố nén tức giận ngồi xuống, đổi thành nụ cười của người lớn: "Cháu bé đáng yêu quá, cháu muốn nói gì với cô nào?"
Bạch Dã ghé sát vào tai nàng thì thầm: "Cô ơi! Cô không muốn toàn bộ người ở trường biết cô là kẻ lừa đảo đâu nhỉ?"
"Chiêu trò lừa đảo trắng trợn này của cô vụng về quá, một vạn tệ này coi như là nộp học phí nhé?"
Nghe vậy.
Toàn thân Quản Tịnh run lên.
Suýt chút nữa đã không ngồi vững được, lảo đảo một chút suýt nữa thì đầu chạm đất.
"Nếu cô không đồng ý, cháu sẽ bảo ba cháu với chú cháu dán ảnh cô khắp cả trường, còn nói cho hiệu trưởng biết hành vi lừa gạt phụ huynh học sinh của cô."
"Đến lúc đó, cô…có nghĩ đến hậu quả chưa?"
Nói xong.
Bạch Dã cười hì hì lùi về sau một bước, nghiêng đầu dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá Quản Tịnh.
Nếu đối phương là một người đàn ông trung niên, hắn có lẽ còn lo bị đánh.
Nhưng đối phương là phụ nữ.
Vậy hoàn toàn không cần lo lắng.
"Ngươi…"
Lồng ngực Quản Tịnh phập phồng, không thể tin nổi nhìn Bạch Dã.
Nàng vạn vạn không ngờ đến cái chiêu trò của mình đã bị nhìn thấu từ lâu.
Còn bị người ta nắm thóp đến sít sao như vậy.
Không dám tưởng tượng.
Nếu thật sự như lời thằng nhóc này nói, vậy mình ở đây sẽ không có chỗ sống yên ổn mất.
Đừng nói là lừa đảo ở đây.
Chỉ sợ vừa vào sổ đen của trường, cổng bảo an cũng sẽ không cho mình đi vào.
Sau này còn có thể đi lừa đảo kiểu gì nữa?
Đây chính là hơn trăm vạn tệ thu nhập đen một năm đấy.
Không chỉ là việc riêng của nàng, mà còn là bát cơm của cả nhóm nữa.
Vì một vạn tệ mà đạp đổ bát cơm của cả nhóm, vậy kết cục của mình sẽ thế nào?
Quản Tịnh không dám nghĩ tiếp.
Dù sao.
Chuyện ngon ăn thế này rất khó tìm lại được.
Rủi ro thấp, lợi nhuận cao.
Không trúng thăm thì tiền vẫn về, trúng thăm thì vụng trộm vui vẻ, ai đi tố cáo nàng chứ?
Coi như trúng thăm kịp thời phản ứng bản thân bị lừa, hắn dám đi tố cáo chắc?
Chẳng lẽ hắn không lo trường học quay ngược lại điều tra hắn sao?
Có thể vì chuyện này mà bị hủy bỏ tư cách nhập học của con không?
Tiền đưa đến tay thì không có cơ hội đổi ý, lời quá hóa hời, quá dễ dàng.
Đi trên lằn ranh pháp luật, cho dù có bị mời vào đồn uống trà thì cùng lắm chỉ trả lại tiền và bị xử phạt hành chính.
Những năm gần đây.
Nàng dựa vào chiêu này mà đã mua được vài căn nhà.
Cũng từng gặp phải những phụ huynh thông minh nhìn thấu mánh khóe của mình.
Nhưng có ai lại giống như thằng bé này không?
Người bình thường đều theo nguyên tắc có ít chuyện thì tốt hơn, chỉ mắng nàng hai câu rồi đuổi đi thôi.
Nó…Không những từ tay mình lừa lấy tiền mà còn uy hiếp mình!!!
Lâu ngày đi săn, cuối cùng bị chim sẻ mổ mù mắt.
Quản Tịnh mặt lúc xanh lúc trắng, tức quá hóa cười, hừ hừ hai tiếng, tự giễu nói:
"Được!"
"Hai nhà các ngươi thông đồng lừa ta, đúng là có bản lĩnh đấy!"
"Tiền… Coi như ta nộp học phí vậy."
Ánh mắt nàng ngấn lệ, nghiến răng ken két buông ra lời cay độc làm cho bộ dạng của nàng trở nên dữ tợn.
Giống như con chó nhà có tang hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Dã.
Cái loại gà con chưa vặt hết lông thì đừng có tỏ vẻ.
Nhìn ta làm gì? Không phục à?
Cho ngươi học lớp thêm, thu học phí rất hợp lý đấy chứ?
Người khác căn bản không nghe thấy Bạch Dã và Quản Tịnh nói chuyện gì, nên mới khiến cho bà ta tức giận như vậy.
Cái gì học phí? Diễn kịch lừa tôi à?
Mọi người vây xem, ngoài Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An, người nào người nấy đều mặt mày ngơ ngác.
"Chúng ta đi!"
Quản Tịnh hung dữ nói.
Lúc này.
Những kẻ lừa đảo có ý đồ bất chính cũng nhận thấy sự việc không ổn.
Không những không lừa được tiền, còn bị đối phương lừa lại một vạn tệ, mẹ nó làm sao mà ăn nói cho phải được đây?
Trong lòng cảm thấy vô cùng chấn kinh.
Đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống câm nín thế này.
Một đám người mặt mày ngơ ngác nhìn nhau, chớp mắt đã giải tán ngay tức khắc.
"Thật là một cô không lễ phép!"
Bạch Dã bĩu môi, giơ bàn tay nhỏ vẫy vẫy về phía bóng lưng của Quản Tịnh: "Hẹn gặp lại!"
Lúc này mà bỏ đi sao?
Tiền mà cũng chịu bỏ luôn à?
Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An người đều tê cả người!
Bây giờ bọn họ có cảm giác như không thật.
Hoàn toàn không thể tin được sự việc lại diễn ra suôn sẻ như vậy, dễ dàng lừa được một vạn tệ từ tay kẻ lừa đảo!
Trong hệ thống nhà nước, bọn họ quen với những công việc có quy tắc, đâu ra đó.
Bảo họ đi lừa người khác, mà mục tiêu lại là kẻ lừa đảo, hơn nữa lại thành công ư?
Thật là ảo diệu quá đi!
Có chút bay bổng thì phải làm sao đây?
"Nhi tạp! Tôi chuyện này...chắc là không phạm pháp đấy chứ?"
"Ta cho ngươi mượn!"
Thấy con cá lớn sắp thoát câu, Quản Tịnh cuối cùng cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Giằng co lâu như vậy, nàng đương nhiên biết đối phương đang nghĩ gì.
Không phải là muốn ép giá sao?
Chuyện thường tình thôi.
Mấy cái tâm tư nhỏ nhặt này của các ngươi, lão nương nhìn thấu từ lâu rồi.
Ép giá ư?
Đừng hòng.
Ba vạn tệ một chỗ, không chỉ một xu cũng không thể thiếu, mà còn phải đưa thêm tiền trà nước cho ta nữa.
Quản Tịnh thở dài một hơi: "Ta thấy các ngươi cũng là người đàng hoàng, cũng là vì chuyện con cái đi học mà không dễ dàng gì."
"Ta cho ngươi mượn một vạn tệ, nhưng ngươi phải viết giấy nợ cho ta."
"Còn nữa, ta cho ngươi vay, sau khi thành công, ngươi phải cho ta cái phong bao lì xì lớn, có vấn đề gì không?"
Quản Tịnh làm nghề này dám cho vay tiền, tự nhiên không sợ không đòi lại được tiền.
Ba sáu chín giáo viên không biết chọn người, nàng dám làm việc lừa đảo? Nếu không có ai chống lưng, ngươi nghĩ nàng không sợ bị người đánh chết chắc?
"Hả?"
Vân Vĩnh An kỹ năng diễn xuất bùng nổ, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc.
Trong ngạc nhiên có chút kinh ngạc, trong kinh ngạc có chút khó tin.
Hắn không chấn kinh việc Quản Tịnh cho mình vay tiền, mà là chấn kinh vì đều bị Bạch Dã nói trúng phóc.
Lúc sắp đi, trong lòng hắn rất thấp thỏm, lo lắng Quản Tịnh không mắc câu.
Vạn vạn không ngờ đến.
Hết thảy đều nằm trong tính toán của Bạch Dã.
Lại thật sự vay tiền.
Chuyện này…
"Vậy có tốt lắm không nhỉ?"
Vân Vĩnh An quay người lại: "Chúng tôi đâu biết, cô lại cho tôi mượn tiền?"
"Này!"
Quản Tịnh không vui nói: "Chẳng phải ta thấy vì con cái các ngươi cả thôi sao!"
"Thương thay lòng cha mẹ khắp thiên hạ."
"Ta cũng đâu phải cho vay không có điều kiện, chỉ cho mượn hai tháng thôi, còn lì xì không thể thiếu hơn tám trăm tệ!"
"Hơn nữa."
"Quen lâu hóa thân, ra ngoài xã hội thêm một người bạn cũng có thêm một con đường, sau này chúng ta sẽ là bạn bè."
"Đúng đúng đúng!"
Vân Vĩnh An khó kìm lòng được vui mừng, cười ha hả: "Lì xì dễ nói, dễ nói."
"Việc này không nên chậm trễ, vậy chúng ta đi lấy tiền, sau đó đi tìm bạn của cô?"
"Được thôi!"
Quản Tịnh liếc nhìn Bạch Thế Phong: "Vị phụ huynh này, còn anh thì sao?"
Còn một con cá đang đợi, không thể bỏ qua được.
Bạch Thế Phong bất đắc dĩ giơ tay: "Hai nhà đã nói sẽ thay phiên đưa đón con đi học rồi, còn có thể làm sao? Thì cùng nhau đi thôi!"
Quản Tịnh trong lòng thầm vui, ngoài miệng lại trách cứ Bạch Thế Phong: "Cái suy nghĩ vừa rồi của anh không được đâu, trường tốt đâu phải bắt đầu ở vạch đích mà?"
"Phải cố hết sức để cho con vào trường tốt nhất, tiếc là tôi chỉ có một vạn tệ, không thì tôi cũng lo cho con một suất."
Vừa nói, nàng vừa móc hết túi này đến túi kia, cuối cùng lấy ra một xấp tiền.
"Ý tưởng của vị lão ca này rất hay, anh nên học hỏi người ta đi."
"Các người cũng may mắn đó, cầm lấy đi!"
Bạch Thế Phong trợn tròn cả mắt.
Ai mà tùy tiện móc từ trong túi ra cả vạn tệ vậy?
Mẹ nó cô đến có chuẩn bị cả rồi à?
Lần này.
Nàng đã hoàn toàn lộ rõ thân phận là kẻ lừa đảo.
Hai người nhìn nhau.
Vân Vĩnh An nhanh tay lẹ mắt nhận lấy tiền, không kịp đếm mà cất luôn vào túi.
"Ôi…"
Quản Tịnh vội nói: "Anh còn chưa viết giấy nợ cho tôi đó!"
Bạch Dã đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, khóe miệng còn khó nhếch lên hơn cả AK.
Xong rồi!
Đợi lâu như vậy, chính là chờ giây phút này.
Thật lòng mà nói.
Hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, ít nhất hắn không nghĩ Quản Tịnh lại mang theo nhiều tiền như vậy.
Theo kế hoạch của hắn, ít nhất còn cần phải đến ngân hàng một chuyến nữa.
Ánh tà dương dần buông, người kia lại ở chỗ ánh đèn lờ mờ, dễ dàng có được mà không tốn chút công sức nào.
Chen vào giữa đám người.
Trước mặt bao người, Bạch Dã nhếch mép để lộ hàm răng trắng nhỏ: "Cô ơi, cô ngồi xổm xuống đi, cháu có chuyện muốn thì thầm."
Quản Tịnh ngẩn người một chút, cố nén tức giận ngồi xuống, đổi thành nụ cười của người lớn: "Cháu bé đáng yêu quá, cháu muốn nói gì với cô nào?"
Bạch Dã ghé sát vào tai nàng thì thầm: "Cô ơi! Cô không muốn toàn bộ người ở trường biết cô là kẻ lừa đảo đâu nhỉ?"
"Chiêu trò lừa đảo trắng trợn này của cô vụng về quá, một vạn tệ này coi như là nộp học phí nhé?"
Nghe vậy.
Toàn thân Quản Tịnh run lên.
Suýt chút nữa đã không ngồi vững được, lảo đảo một chút suýt nữa thì đầu chạm đất.
"Nếu cô không đồng ý, cháu sẽ bảo ba cháu với chú cháu dán ảnh cô khắp cả trường, còn nói cho hiệu trưởng biết hành vi lừa gạt phụ huynh học sinh của cô."
"Đến lúc đó, cô…có nghĩ đến hậu quả chưa?"
Nói xong.
Bạch Dã cười hì hì lùi về sau một bước, nghiêng đầu dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá Quản Tịnh.
Nếu đối phương là một người đàn ông trung niên, hắn có lẽ còn lo bị đánh.
Nhưng đối phương là phụ nữ.
Vậy hoàn toàn không cần lo lắng.
"Ngươi…"
Lồng ngực Quản Tịnh phập phồng, không thể tin nổi nhìn Bạch Dã.
Nàng vạn vạn không ngờ đến cái chiêu trò của mình đã bị nhìn thấu từ lâu.
Còn bị người ta nắm thóp đến sít sao như vậy.
Không dám tưởng tượng.
Nếu thật sự như lời thằng nhóc này nói, vậy mình ở đây sẽ không có chỗ sống yên ổn mất.
Đừng nói là lừa đảo ở đây.
Chỉ sợ vừa vào sổ đen của trường, cổng bảo an cũng sẽ không cho mình đi vào.
Sau này còn có thể đi lừa đảo kiểu gì nữa?
Đây chính là hơn trăm vạn tệ thu nhập đen một năm đấy.
Không chỉ là việc riêng của nàng, mà còn là bát cơm của cả nhóm nữa.
Vì một vạn tệ mà đạp đổ bát cơm của cả nhóm, vậy kết cục của mình sẽ thế nào?
Quản Tịnh không dám nghĩ tiếp.
Dù sao.
Chuyện ngon ăn thế này rất khó tìm lại được.
Rủi ro thấp, lợi nhuận cao.
Không trúng thăm thì tiền vẫn về, trúng thăm thì vụng trộm vui vẻ, ai đi tố cáo nàng chứ?
Coi như trúng thăm kịp thời phản ứng bản thân bị lừa, hắn dám đi tố cáo chắc?
Chẳng lẽ hắn không lo trường học quay ngược lại điều tra hắn sao?
Có thể vì chuyện này mà bị hủy bỏ tư cách nhập học của con không?
Tiền đưa đến tay thì không có cơ hội đổi ý, lời quá hóa hời, quá dễ dàng.
Đi trên lằn ranh pháp luật, cho dù có bị mời vào đồn uống trà thì cùng lắm chỉ trả lại tiền và bị xử phạt hành chính.
Những năm gần đây.
Nàng dựa vào chiêu này mà đã mua được vài căn nhà.
Cũng từng gặp phải những phụ huynh thông minh nhìn thấu mánh khóe của mình.
Nhưng có ai lại giống như thằng bé này không?
Người bình thường đều theo nguyên tắc có ít chuyện thì tốt hơn, chỉ mắng nàng hai câu rồi đuổi đi thôi.
Nó…Không những từ tay mình lừa lấy tiền mà còn uy hiếp mình!!!
Lâu ngày đi săn, cuối cùng bị chim sẻ mổ mù mắt.
Quản Tịnh mặt lúc xanh lúc trắng, tức quá hóa cười, hừ hừ hai tiếng, tự giễu nói:
"Được!"
"Hai nhà các ngươi thông đồng lừa ta, đúng là có bản lĩnh đấy!"
"Tiền… Coi như ta nộp học phí vậy."
Ánh mắt nàng ngấn lệ, nghiến răng ken két buông ra lời cay độc làm cho bộ dạng của nàng trở nên dữ tợn.
Giống như con chó nhà có tang hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Dã.
Cái loại gà con chưa vặt hết lông thì đừng có tỏ vẻ.
Nhìn ta làm gì? Không phục à?
Cho ngươi học lớp thêm, thu học phí rất hợp lý đấy chứ?
Người khác căn bản không nghe thấy Bạch Dã và Quản Tịnh nói chuyện gì, nên mới khiến cho bà ta tức giận như vậy.
Cái gì học phí? Diễn kịch lừa tôi à?
Mọi người vây xem, ngoài Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An, người nào người nấy đều mặt mày ngơ ngác.
"Chúng ta đi!"
Quản Tịnh hung dữ nói.
Lúc này.
Những kẻ lừa đảo có ý đồ bất chính cũng nhận thấy sự việc không ổn.
Không những không lừa được tiền, còn bị đối phương lừa lại một vạn tệ, mẹ nó làm sao mà ăn nói cho phải được đây?
Trong lòng cảm thấy vô cùng chấn kinh.
Đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống câm nín thế này.
Một đám người mặt mày ngơ ngác nhìn nhau, chớp mắt đã giải tán ngay tức khắc.
"Thật là một cô không lễ phép!"
Bạch Dã bĩu môi, giơ bàn tay nhỏ vẫy vẫy về phía bóng lưng của Quản Tịnh: "Hẹn gặp lại!"
Lúc này mà bỏ đi sao?
Tiền mà cũng chịu bỏ luôn à?
Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An người đều tê cả người!
Bây giờ bọn họ có cảm giác như không thật.
Hoàn toàn không thể tin được sự việc lại diễn ra suôn sẻ như vậy, dễ dàng lừa được một vạn tệ từ tay kẻ lừa đảo!
Trong hệ thống nhà nước, bọn họ quen với những công việc có quy tắc, đâu ra đó.
Bảo họ đi lừa người khác, mà mục tiêu lại là kẻ lừa đảo, hơn nữa lại thành công ư?
Thật là ảo diệu quá đi!
Có chút bay bổng thì phải làm sao đây?
"Nhi tạp! Tôi chuyện này...chắc là không phạm pháp đấy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận