Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 32: Quá công hữu cái con riêng

Chương 32: Ông Cố có con riêng Im lặng bao trùm đêm nay sau khi sửa sang xong Khang Kiều.
Trông thấy đám anh em ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, vẻ mặt ngỡ ngàng như đang khen Bạch Thế Phong giỏi quá.
Bạch Dã rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền, Bạch Thế Phong cũng không biết, hơn ba trăm vạn ném vào thị trường chứng khoán hắn tận mắt chứng kiến, nếu như hắn không bán đi, hiện tại nói ít cũng tăng lên tới hai ngàn vạn trở lên.
Nhưng mà hai ngàn vạn coi như là khoản nhỏ, khoản lớn là Nh·iếp Mậu Tài cùng Bạch Dã mở công ty, đầu tư 168 triệu, Bạch Dã chiếm cổ phần 99%.
Là người giám hộ của Bạch Dã, chữ ký là do hắn ký thay, lúc trước nhìn thấy con số này hắn thiếu chút nữa ngất đi, tương đương với Nh·iếp Mậu Tài tặng không một phẩy sáu ức cho Bạch Dã.
Nói cách khác, hiện tại con trai là một ức vạn phú ông đúng nghĩa, có đôi khi hắn không khỏi cảm thán, rốt cuộc ai mới là cha ruột của Bạch Dã?
Con trai đích thực trí thông minh rất cao, cũng vì Nh·iếp Mậu Tài kiếm được tiền, có điều Nh·iếp Mậu Tài ra tay hào phóng như vậy là điều Bạch Thế Phong không dám tưởng tượng.
Một người một tháng kiếm được mấy ngàn đồng tiền, sao có thể hiểu được ý nghĩ của một ức vạn phú ông? Nếu hiểu được thì hắn đã không phải vất vả ngoài đường.
Từ việc Nh·iếp Mậu Tài cái gì cũng không hiểu liền dám cầm tám ngàn vạn đi đầu tư cổ phiếu có thể thấy ông ta cược rất lớn, đầu tư vào Bạch Dã còn đáng tin hơn nhiều, sờ được tận tay.
"Ha ha ha..."
Bạch Thế Xương sau khi hết kinh ngạc, đột nhiên cười lớn: "Thế Phong, cậu đùa gì vậy, coi chúng tôi là kẻ ngốc sao?"
"Con của cậu mới mấy tuổi, nó lấy tiền ở đâu?"
"Nói thật đi, có phải cậu trúng số độc đắc không?"
Nếu như xe thực sự là Bạch Thế Phong mua, ngoài trúng xổ số hắn thật sự không nghĩ ra còn có gì có khả năng.
"Xổ số á? chó cũng không mua, ai mà mua thứ đó."
Vừa nhắc đến là Bạch Thế Phong lại không nhịn được nổi nóng, trước kia hắn cũng hay mua xổ số, trên mạng mỗi kỳ mua mười đồng, mơ mộng một đêm phất lên.
Kết quả có một lần, trang web vì hoàn lại chiêu bài lừa đảo, trích dẫn số tiền khổng lồ đổ hết vào, đem bảy dãy số tất cả tổ hợp lại mua một lần để hoàn lại cho người chơi.
Từ ngày đó về sau trang web sập.
Từ đó Bạch Thế Phong biết, tiết kiệm mười đồng có thể làm rất nhiều chuyện, tỉ như mua một bao thuốc lá Hongtashan, hoặc là mua ba chai trà đá.
"Vậy cậu kiếm được nhiều tiền như vậy? Cậu không làm chuyện gì phạm pháp chứ? Không được làm thế đâu."
Bạch Thế Xương lo lắng kêu lớn tiếng, giống như sợ người khác không nghe được.
"Bạch Dã nó viết một bài hát kiếm được..."
Bạch Thế Phong nói đơn giản quá trình mua xe, chuyện về sau không hề nhắc tới, hắn đâu có ngốc, một chiếc xe đã đủ chấn động, nói thêm lời là tự mình gây phiền phức.
Cổ ngữ có câu, nghèo ở chợ không ai hỏi, giàu ở núi sâu lắm người thân thích.
Không sợ nghèo người thân, đáng sợ nhất người thân nghèo rớt mồng tơi.
Huống chi con trai Bạch Dã giàu có, quản việc hắn phải làm trâu làm ngựa thì liên quan gì đến Bạch Thế Phong?
"Con trai ta là ức vạn phú ông, ta mỗi ngày vẫn phải b·ò cột điện, thẩm phán, một ngàn đồng tiền hắn cũng muốn bớt của ta, có thể kiện hắn bất hiếu được không!"
"Dựa vào."
"Thật là!"
Bạch Thế Xương lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút về bài hát, nhìn thấy người viết từ khúc là hai chữ Bạch Dã cả người cứng đờ, bài hát này hắn quen thuộc mà!
Lúc rảnh rỗi hắn cũng thích ngân nga hai câu, kết quả hóa ra là cháu trai mình viết? Không chỉ Bạch Thế Xương, những người khác đều trố mắt nhìn nhau, ngay cả Bạch Thế Thịnh cũng lần đầu biết về nguồn gốc của chiếc xe Benz.
Thảo nào bài hát có vị sữa.
Giờ thì mọi chuyện đều được giải thích.
Mọi người liếc nhìn Thế Phong ánh mắt đều là ghen ghét, hâm mộ, một bài hát bán mấy chục vạn, lớn lên rồi thì sao nữa? Tương lai vô lượng, Thế Phong đúng là ngồi mát ăn bát vàng mà!
...
Chim ngói núi còn gọi là núi Sóng Nằm.
Chim ngói là một cách gọi khác của con chim sẻ.
Còn sóng nằm... hiểu là được.
Hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, để bảo vệ sinh thái rừng núi, chim ngói núi cây cối rậm rạp, cỏ mọc cao hơn người, muốn tìm được một ngôi mộ bên trong cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Xe xích lô dừng ở chân núi, mọi người hợp sức khiêng đồ tế lễ từ xe xích lô xuống, mười mấy người nhìn dãy núi đều ngơ ngác, một năm không tới đường cũng lạc mất?
"Cái này đi đâu mà tìm đây?"
"Cây với cỏ mọc um tùm."
"Ông ơi hiển linh, cho cháu biết ngài ở đâu ạ?"
Bạch Thế Xương "bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, hướng về phía dãy núi lạy dập đầu, nếu nói năm nay ai là người thành tâm cúng bái tổ tiên nhất thì Bạch Thế Xương chắc chắn là người tài giỏi nhất.
Không có cách, ai bảo tổ tiên phù hộ hắn kiếm được tiền.
Cứ thế đấy, kiếm được càng nhiều càng tin vào chuyện tâm linh, dù sao cũng không thiếu vài đồng này, thà tin có còn hơn tin không.
Năm nay hắn chuẩn bị một con heo nhỏ mười cân, tiếc là bị con heo vàng trăm cân của Bạch Thế Phong đè bẹp.
Ngược lại, những người không kiếm được tiền, đối với việc cúng bái tổ tiên lại không để tâm, tiền còn chưa kiếm được thì lấy gì mà cúng bái ngài hả ông cố.
Lúc này không bằng ra công trường chuyển thêm hai viên gạch còn hơn.
"Tìm ông cố chẳng dễ à?"
Bạch Thế Vinh nhìn Bạch Dã trêu ghẹo nói: "Nhìn xem ngôi mộ nào bốc khói xanh, chắc chắn là ông cố nhà ta thôi!"
"Thế Phong, mày thấy có đúng không?"
"Cái thằng nhóc nhà mày!"
Bạch Thế Phong và Bạch Thế Vinh có mối quan hệ khá tốt, đối mặt với sự trêu chọc của Bạch Thế Vinh, Bạch Thế Phong không nhịn được cười mắng: "Cẩn thận ông cố đêm về cho ăn đòn đấy."
"Mỗi năm tế tổ ngay cả mộ phần của tổ tiên cũng không nhớ, đợi mấy ông già này hai mắt nhắm nghiền thì còn trông chờ vào các cháu cái gì?"
"Từ chỗ dốc núi bên trong rẽ vào đường nhỏ khoảng năm mươi mét, nhìn thấy một rãnh nước nhỏ, cứ theo rãnh nước đó đi lên khoảng hai trăm mét có một cây nhỏ bằng nắm đấm, ngôi mộ bên trái đó là của ông nội các con."
Nói xong, Bạch Kiến Quân vác cuốc thẳng hướng núi đi.
Thời trẻ ông là người gan dạ, vào sinh ra tử nhiều rồi, núi sâu rừng thiêng nào mà chưa từng đến, chui xuống hang hốc tìm khỉ cũng móc được ra chứ đừng nói là tìm một ngôi mộ.
Đám người già trẻ bé lớn khênh khênh vác vác, đi theo Bạch Kiến Quân tiến vào rừng cây.
Nhưng mà nhìn thấy Bạch Thế Xương khiêng một cái loa thùng to, đến cả Bạch Dã vốn hiểu biết rộng cũng phải kinh ngạc.
"Chú, chú khiêng cái loa thùng to như vậy làm gì?"
Bạch Dã hiếu kỳ hỏi.
"Cháu quên sao? Ông cố nhà mình từ nhỏ đã thích nghe hát, lão nhân gia dặn trước khi qua đời, hằng năm cúng giỗ cái gì cũng được không cần mang, nhưng nhất định phải cho ông nghe một khúc 'Đế nữ hoa'."
"Mấy năm trước chỉ mang theo cái máy ghi âm thôi, có lẽ cháu không nhớ, năm nay chú cho ông cố dùng đồ xịn luôn!"
Không ngờ ông cố nhà mình lại là người bắt kịp xu hướng.
Ông cố đỉnh, rất là biết hưởng thụ.
Trời tháng chín.
Núi rừng vừa nóng vừa ngột ngạt.
Nói bọn họ có hiếu thì cất công đi tìm tổ tiên, nói bọn họ không hiếu thì lại vẫn đang đi tìm tổ tiên khắp núi.
Đi được hai vòng, Bạch Kiến Quân bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
"Không đúng!"
"Rõ ràng là chỗ này mà, sao lại có người tới tế bái rồi? Chẳng lẽ ta nhớ nhầm sao?"
Bạch Kiến Quân ngơ ngác huống chi những người khác, tất cả đều đi theo con dê đầu đàn là ông, kết quả ông nói là mình nhớ nhầm rồi à?
Mặt ai cũng đần thối X16.
"Không sai, là chỗ này." Bạch Dã chỉ vào một gốc cây bên cạnh nói: "Năm ngoái anh Cảnh Huy đi tiểu ở chỗ này bị ong mật đốt vào chim sẻ, anh Cảnh Huy có nhớ không?"
Người tên Cảnh Huy là một cậu bé mười hai mười ba tuổi, nhớ lại cơn ác mộng năm ngoái, mặt mày trắng bệch gật đầu.
Ngày hôm đó, chim sẻ nhỏ của cậu hùng dũng oai phong, từ lúc lên núi khóc đến lúc xuống núi, cả dãy núi đều vang vọng tiếng khóc, thật đúng là cháu hiếu thảo, cảm động quá đi thôi.
"Kỳ lạ, vậy chuyện này giải thích thế nào?"
Bạch Kiến Quân chỉ vào nơi được xử lý gọn gàng, sạch sẽ, quét vôi mới và nến nhang trên mộ phần hỏi.
Ông trái xem phải xem cảm thấy nơi này cũng giống như vậy, dù sao cũng có chút dấu vết để lại mà.
"Loại trừ tất cả khả năng, sự thật chỉ có một." Bạch Dã trầm ngâm một lát: "Ông cố có con riêng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận