"Cứ việc ngươi cứ xông tới đi!" "Nếu như ngươi thua, ngươi phải làm đồ đệ ta cho tốt vào." Cả đời Tiền đại gia luôn coi trọng thắng thua muốn làm tới cùng, sao có thể để một thằng nhóc miệng còn hôi sữa coi thường? Còn muốn lăn lộn ở Mạc Giang vườn hoa này hay không? Hôm nay không thu Tiểu Bạch làm đồ đệ thì hắn thề không bỏ qua. "Được thôi." "Ta sợ làm ngươi bị thương đấy." Bạch Dã liếc qua Tiền đại gia đang kích động, lẩm bẩm: "Một lát nữa nếu ông ngã ra đó mà bị thương thì ta phải làm sao?" "Nực cười!" "Ta đường đường là cao đồ Hỗn Nguyên Hình Ý Thái Cực, sao có thể để một đứa bé sáu tuổi làm bị thương được?" Tiền đại gia tức giận bật cười: "Ta cứ đứng yên ở đó thôi, hễ mà các ngươi đánh trúng ta mà ta kêu lên một tiếng, ta sẽ làm tôn tử ngươi!" Hắn không phải tự tin vào Thái Cực của mình, mà là thật sự coi thường Bạch Dã sáu tuổi, dù hắn có già, nhưng đâu phải đã bỏ đi rồi. Đối phó với một thằng nhóc con xíu, căn bản chẳng cần tốn sức, một tay có thể đè được nó. "Chậc chậc chậc..." Bạch Dã khinh bỉ nhìn Tiền đại gia: "Ta biết ông không có ý tốt mà, ông cố ý tìm ta tỷ thí đúng không? Ông già này còn hư nữa chứ." "Ta ta..." Mặt Tiền đại gia đỏ bừng. Hắn không ngờ tâm tư nhỏ mọn của mình lại bị Bạch Dã phát hiện ra, nhưng lúc này không thể nhận, dù có đánh c·hết cũng không được nhận, chỉ cần không nhận thì ai có thể mổ tim hắn ra xem chứ? "Ta không có, ta không phải, ngươi đừng có nói bậy!" "Một khóa ba liên!" "Còn phủ nhận?" "Ta còn không biết trong bụng ông nghĩ gì sao?" Bạch Dã tức giận trừng mắt Tiền đại gia: "Cố ý tìm ta tỷ thí, sau đó thua ta rồi làm cháu ta, sau này đến Tết tốt thì đến hỏi ta xin lì xì đúng không?" "..." "Phụt..." Trương lão đầu cười tủm tỉm nghe một già một trẻ cãi nhau, thích thú lắm, đang vặn bình giữ ấm uống một ngụm kỷ tử ngâm Maca, giây sau phun hết ra ngoài. "Ha ha ha ha ha ha ha..." Tiếng cười vang vọng cả khu nhà. Hai ông già đang đánh cờ cũng chú ý đến, vui vẻ run run người, đến cờ cũng không thèm đánh nữa, ôm bụng ngửa tới ngửa lui. Tiền đại gia không biết nên vui hay nên giận, cuối cùng biến thành tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Ta thắng, ngươi làm đồ đệ ta, ta thua ta làm cháu ngươi, không xin tiền lì xì được chưa?" "Đến ngày lễ ngày tết còn phải mang quà đến nhà ta tặng đấy!" "Giờ thì có thể tỷ thí chưa?" "Như vậy còn được." Rảnh rỗi nhàm chán trêu chọc lão già cũng thú vị đấy chứ. Bạch Dã lộn mèo một vòng đẹp mắt từ trong đình nghỉ mát vững vàng đáp xuống bãi cỏ, Tiểu Lộ một tay, lập tức khiến mấy ông già trong đình trợn mắt há mồm. "Lợi hại à!" "Tiểu Bạch, ngươi biết lộn Cân Đẩu à? Cũng được đấy!" "Tiểu Bạch cố lên, dùng hết sức lực đánh bại lão Tiền, cho ông ta biết được sự lợi hại của ngươi." Ba ông già không hề ngạc nhiên đứng về phía Bạch Dã. Dù sao thì, theo chuỗi khinh bỉ mà nói, Tiền đại gia và bọn họ không phải cùng một loại người, bởi vì cái gọi là không phải người cùng phe thì sẽ nghĩ khác. Lại nói, bọn họ hoàn toàn không lo lắng Bạch Dã sẽ bị thương, lão Tiền cũng không phải là người xấu, chắc chắn biết nặng nhẹ mà ra tay thôi. Thế nhưng Bạch Dã thì khác, hắn là một đứa trẻ con, ra tay không có chừng mực, nếu như có thể thấy lão Tiền kinh ngạc thì đúng là quá tuyệt. "(^U^)no~YO" "Thằng nhóc này, có luyện qua rồi hả?" Đôi mắt Tiền đại gia phát ra ánh xanh lục, mừng rỡ không thôi. Hắn vạn vạn lần không ngờ Bạch Dã còn có bản lĩnh này, nhìn khắp Mạc Giang vườn hoa, một đứa nhỏ tuổi còn nhỏ, gân cốt được luyện tập gian khổ như vậy, ngàn dặm mới tìm được một mầm non tốt. Người nối nghiệp Hỗn Nguyên Hình Ý Thái Cực sau cánh cửa đã có rồi, cả đời này coi như tìm được truyền nhân. "Có luyện qua một chút Vịnh Xuân." Bạch Dã gật gật đầu. "Vịnh Xuân?" Tiền đại gia lập tức không đồng ý, vẻ mặt coi thường: "Luyện cái đồ đó làm gì? Quyền của phụ nữ có ý nghĩa gì, muốn luyện thì phải luyện Thái Cực." "Đại khai đại hợp, cương nhu kết hợp, mềm trong có cứng, cứng trong có mềm, đây mới là công phu chân nam nhân nên học." Không phải vậy đâu nha. Tiền đại gia, có phải ông đang khinh ta nhỏ nên không hiểu không? "Quyền của phụ nữ?" Bạch Dã đây cũng là lần đầu tiên nghe đến từ này, nhưng cũng không sao! Quyền của phụ nữ thì quyền của phụ nữ, đánh được là được. Lý Tiểu Long Tiệt Quyền Đạo bắt nguồn từ Vịnh Xuân, một cước đá bay hết quỷ Tây Dương, có gì mà phải băn khoăn. "Đợi đấy, một chút nữa ta sẽ đấm vào ngực ông." Nói xong Bạch Dã bày tư thế, tay phải chuyển thành nắm đấm, dọc theo đường cơ thể đẩy ra phía trước, khi đến khuỷu tay thì cách thân một khoảng đấm dừng lại, khuỷu tay hạ xuống. Tư thế giơ tay kiểu Diệp Vấn kinh điển. Nhưng mà, trong mắt Tiền đại gia thì đây lại trở thành chủ nghĩa hình thức, hết cách rồi, chủ yếu là Bạch Dã còn quá nhỏ, một chút khí thế áp bức cũng không có. "Ông qua đây nha~~~~" Bạch Dã ngoắc ngoắc ngón tay. "Láo lếu?" Thằng nhóc con muốn làm tức c·h·ết lão phu à! ! ! Tiền đại gia giận tím người, lập tức bày ra tư thế Thái Cực xuất thế. . . Mọi người đều biết! Động tác đầu tiên của Thái Cực rất chậm, tay của hắn trên không trung còn chưa kịp vẽ xong một vòng, lập tức cảm thấy bụng đau xót, cúi đầu nhìn, ghê thật, Bạch Dã đang nhếch miệng cười với mình. "Đau quá đau quá đau quá đau quá!" Tiền đại gia đau đến toát mồ hôi lạnh. Nhưng hắn vẫn cố không kêu lên một tiếng, hễ kêu là thua. "Thằng nhóc Tiểu Bạch nhà ngươi, không nói võ đức, dám đánh lén!" "Tại ông quá chậm thôi." Bạch Dã bĩu môi: "thiên hạ võ công duy khoái bất phá!" "Không tính không tính, ngươi làm lại lần nữa!" Mặt Tiền đại gia đỏ bừng bắt đầu giở trò gian! "Được thôi được thôi!" Bạch Dã lùi về phía sau hai bước: "Bây giờ có thể bắt đầu chưa?" Lúc này Tiền đại gia học khôn, đầu tiên hắn bày xong tư thế rồi mới nói bắt đầu. Vừa dứt lời. "Bịch..." Một tiếng vang trầm. Vẫn chỗ cũ, bụng Tiền đại gia lại ăn một quyền, đau đến nỗi khóe mắt rơm rớm nước. "Thằng nhóc này khí lực sao mà lớn vậy?" "Có uống bột lòng trắng trứng gà hả?" Rõ ràng là hắn đã ra tay chặn lại rồi, nhưng tốc độ của Bạch Dã thật sự quá nhanh, lại cứng rắn ăn thêm một quyền. Cũng may là Bạch Dã thu bớt lực đạo rồi, cũng chỉ đau thôi chứ không sao cả, nếu như nghe theo lời Trương lão đầu dùng hết toàn lực, Tiền đại gia lúc này có lẽ đã phải lên xe cứu thương rồi. Hầy! Tiền đại gia kháng đòn cũng cao đấy chứ! Mà vẫn cố không rên một tiếng nhịn xuống. Có phải là không muốn tặng quà đấy không? Làm ông quả thật quá khó khăn. "Ngươi... Ngươi đứng gần quá, đứng xa ra một chút đi..." Liên tục ăn hai quyền, mặt Tiền đại gia cũng không nhịn được nữa, lúc này hắn không còn dám coi thường Bạch Dã nữa, lần nữa bày xong tư thế một mặt cảnh giác, để phòng Bạch Dã đánh lén lần nữa. Đột nhiên Bạch Dã ngẩng đầu nhìn lên tầng nhà mình, một giây sau thu hồi tư thế đối Tiền đại gia nói: "Lần sau chơi tiếp nhé, mẹ ta gọi ta về nhà ăn cơm!" "Ấy... Ngươi đừng..." Tiền đại gia nghe xong thì chịu sao được chứ? Để hắn chạy thì mình uổng phí chịu hai quyền rồi? Hôm nay thế nào cũng phải bắt được Bạch Dã bái sư cho bằng được! Hắn vội vàng xông tới giơ tay định giữ chặt Bạch Dã. "Bịch..." Bàn tay nhỏ bé của Bạch Dã lại xuất hiện trên bụng hắn. ┗|`O′|┛ Ngao ~~ Tiền đại gia liên tục ăn ba quyền rốt cuộc không chịu nổi, nhịn không được kêu lên thành tiếng. Đau thì còn nhịn được, nhưng cái kiểu đột ngột thế này khiến người ta khó phòng bị, theo bản năng thì kêu lên thôi. Cúi đầu nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt gian xảo của Bạch Dã, trong lòng âm thầm kêu khổ: "Không ổn rồi, lại bị thằng nhóc này chơi xỏ rồi! ! !" "Ngươi lại đánh lén!" Thua thua rồi. Vậy mà lại thua bởi một thằng nhóc sáu tuổi. Mặt mũi tối sầm, Tiền đại gia tức giận thở phì phò, trừng mắt, có thể thấy mặt mày đỏ bừng. "Binh bất yếm trá." Bạch Dã toe toét miệng cười một tiếng: "Khó quá nha! Ta còn nhỏ không biết làm ông là làm thế nào đâu." "Nếu như có gì làm không đúng chỗ nào, Dư Sinh xin được chỉ giáo thêm."