Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 60: Ngươi cá chép a! ? ? ?

Chương 60: Ngươi là cá chép à! ? ?
“Có thể là nhảy sông tự sát từ thượng nguồn trôi xuống tới.” Một viên cảnh sát mập mạp tùy tiện nói.
“Cũng có khả năng, nhưng ta thiên về phán đoán của mình hơn.” Bạch Dã không đưa ra ý kiến, hắn luôn tôn trọng người làm chuyên nghiệp trong những việc chuyên nghiệp, chỉ thuận miệng nói một câu, cũng không muốn tham dự quá nhiều.
“Cậu dựa vào cái gì?” Nghe vậy, Điền Giai hai mắt sáng lên hỏi.
Bạch Dã lợi hại cỡ nào hắn đã từng được thấy, đương nhiên không giống người thường, vô ý thức muốn hỏi thêm cho tường tận.
Vì sao Bạch Dã lại chắc chắn phụ cận có người?
Chủ yếu vẫn là cái mũ bảo hiểm ở trên đầu người chết kia.
Thêm vào nơi này là hoang sơn dã lĩnh, một cô gái trẻ tuổi tới nơi này, ngoài việc đi đánh dã ra, thì khó có khả năng nghĩ đến điều gì khác.
"Mũ bảo hiểm của người chết không được mở ra, điều này nói lên cái gì?"
"Điều này cho thấy xác suất cô ta tự sát không cao hơn 10%."
"Thử nghĩ một chút xem, người muốn chết có cần thiết phải mang mũ bảo hiểm không?"
“Không phải tự sát, vậy chỉ còn lại hai khả năng, giết người hoặc là ngoài ý muốn.”
"Đổi góc độ suy nghĩ, nếu là ngoài ý muốn rơi xuống nước, xe khẳng định cũng ở trong nước, nếu như là bị giết, anh sẽ cưỡi xe của hung thủ đi hay chọn cách đẩy xe xuống nước?”
"Nếu như là ta, chắc chắn là sẽ để nó cùng người chết cùng nhau biến mất dưới đáy nước mới là sạch sẽ và lưu loát nhất."
Nhìn xem, nhìn xem.
Cái gì gọi là thiên tài, đây mới gọi là thiên tài.
Chỉ từ một vài thông tin hữu ích, dùng suy luận logic, liền có thể nói ra đạo lý rõ ràng, làm cho người ta tin phục.
Điền Giai cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bọn họ làm cảnh sát, ngoài các thủ đoạn trinh sát hình sự, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm tích lũy lâu dài để phân tích tình tiết vụ án.
Về năng lực phản ứng của đầu óc, không bằng một phần mười của Bạch Dã.
"Đội trưởng Điền, tôi thấy cậu bé này nói rất có đạo lý, hay là tôi xuống nước tìm xem?" Cảnh sát mập mạp ngượng ngùng gãi đầu.
Trong lòng thầm nghĩ: “Vừa nãy tôi nói chuyện lớn tiếng một chút, cậu bé đừng giận nhé! Tôi sẽ lấy công chuộc tội.”
“Được, mang thêm vài người ở trên bờ sờ thử, xe không chạy tới chỗ nước sâu được đâu.” Điền Giai quả nhiên là cảnh sát hình sự lão luyện, suy nghĩ thấu đáo, một câu nói ra ẩn chứa huyền cơ.
Quả nhiên không ngoài dự liệu.
Năm sáu cảnh sát xuống nước không đến năm phút đã có thu hoạch, vớt được một chiếc xe máy màu hồng phấn.
Xem xét thì chính là xe của phụ nữ.
100% có thể khẳng định là xe của người chết.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, vấn đề mới lại tới.
Biển số xe bị người dùng bạo lực cạy ra làm rơi mất, phía trên còn lưu lại ốc vít!
Kẻ giết người vứt xác lần này không chạy thoát được! ! !
Lúc này.
Các cảnh sát ở đây không khỏi quay đầu nhìn về phía Bạch Dã, trong lòng hết sức kinh ngạc, lại bị cậu ta nói trúng!
Thật là quá giỏi!
Là Conan chuyển thế sao?
Nhớ lại thái độ của Điền Giai đối với cậu, lại càng tò mò trước mắt tiểu hài tử là ai?
Điền Giai tức giận nói: "Hung thủ rất thông minh, đáng tiếc là hắn vẫn chưa đủ thông minh, thật buồn cười, cứ tưởng phá biển số xe là chúng ta không tìm được chủ xe là ai chắc?”
“Hắn không biết có thứ gọi là số khung xe sao?”
“Báo lên chỗ quản lý xe cho tôi, tra thân phận người chết…”
Đến bước này, Bạch Dã biết mình ở lại cũng vô ích, Điền Giai đã tìm được mấu chốt của vụ án, việc còn lại chỉ là thuận theo các mối quan hệ xã hội để bắt người.
Xã hội ngày nay đâu đâu cũng có thiên nhãn, xe máy cuối cùng đã đi qua chỗ nào, người chết cuối cùng đã gặp ai, không ai có thể tránh được, trừ phi hắn có khả năng ẩn thân.
Chào tạm biệt Điền Giai.
Bạch Dã cùng Phàn Minh Chí hai cha con lái xe trở về nội thành.
Trên đường đi, Phàn Minh Chí chau mày, trăm phương ngàn kế mãi mới chờ được cơ hội rửa nhục trước kia, kết quả lại gặp phải một sự tình như thế này.
Lần sau, Bạch Dã đâu còn dễ bị lừa như vậy.
Vấn đề là.
So với người khác, ai thua ai thắng vẫn còn chưa biết...
“Đồ đệ dừng xe, ta đi nhà vệ sinh.” Ven đường nhìn thấy một nhà vệ sinh công cộng, Bạch Dã tranh thủ kêu dừng, mở cửa xe đi vào nhà vệ sinh.
"Xì xì xì xì... . ."
Dòng nước tiểu mạnh mẽ đập vào bồn sứ phát ra thanh âm vang dội, một giai điệu trong trẻo và mỹ diệu.
Một người đàn ông trung niên ngoài ba mươi tuổi bên cạnh cúi đầu nhìn Bạch Dã bé nhỏ mặt mũi tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, không kìm được cảm khái nói: “Khỏe quá! Khí thế hùng hồn, như nuốt trôi cả thiên hạ!”
“Khi còn nhỏ, thúc cũng từng đi tiểu ngược được ba thước, bây giờ đi tiểu xuôi gió lại làm ướt giày.”
Nói xong.
Người đàn ông trung niên lộ vẻ cô đơn.
“Mùi gì vậy?” Bạch Dã ngửi ngửi mũi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên, người đàn ông liếc qua một góc khuất trong nhà vệ sinh, lắc đầu, hảo ý nhắc nhở hắn: “Tiểu xong rồi thì mau đi đi.”
Mùi kia Bạch Dã quá quen thuộc.
Khi chạy việc bên ngoài, hắn từng ngửi qua không ít lần, ngửi xong cảm thấy choáng váng buồn nôn, sau này hỏi những người đồng hành mới biết được đó là mùi của những kẻ nghiện ma túy hút chích trong phòng khách sạn.
“Đi?” Bạch Dã không nhịn được cười.
Kẻ bên trong kia có thể coi là công thần tam đẳng đang đi đấy.
Báo cáo là có thưởng.
Kỳ lạ.
Sao loại chuyện tốt này đột nhiên xảy ra trên người ta vậy?
Suy ngẫm kỹ lại, hắn chợt tỉnh ngộ đây là vì có được thể chất cá chép.
"Chú đi trước đi!" Bạch Dã ngược lại khuyên người đàn ông trung niên nhanh đi.
Nói xong, hắn đi về phía bồn cầu ở giữa.
"Cậu bé, mau trở lại, đừng đi vào... ." Người đàn ông trung niên gấp đến nỗi đi tiểu không ra.
“Anh đứng xa một chút, cẩn thận tôi bắn máu lên người anh đấy.” Bạch Dã quay đầu lộ ra hàm răng trắng nhỏ.
Từ khi đạt được lực gấp ba, hắn vẫn chưa chính thức ra tay đánh người lần nào.
Hôm nay vừa hay có thể thử một chút, nắm đấm bé như vậy, đánh người cũng đâu có đau lắm đâu?
“Phanh...”
Bạch Dã một cước đá văng cánh cửa, thấy bên trong một người đàn ông đeo kính chừng bốn mươi tuổi đang tựa vào tường, phả khói nhả mù.
“Mẹ nó ai đá cửa thế…” Người đàn ông đeo kính dáng vẻ nhã nhặn, không giống kẻ nghiện, mở miệng thì đầy mùi cá chết, hắn mơ màng, thậm chí không nhìn thấy Bạch Dã xuất hiện ở dưới người mình.
Còn chưa mắng xong, nửa thân dưới truyền đến một trận đau đớn.
Cả người không kìm được mà co quắp lại, lúc này hắn mới thấy rõ trước mắt là một đứa bé đang cười nhìn hắn.
Kẻ ngốc cũng biết cú đấm này là do cậu bé ra tay.
Quá đau, người đàn ông đeo kính đau đến nghẹn cả tiếng, miệng há ra hết cỡ, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn, nhưng mà nhất thời không kêu được một tiếng nào.
Một quyền không có nghĩa là một quyền gấp ba, lực của người trưởng thành bình thường là 60 đến 80 kg, gấp ba có nghĩa là ít nhất 360 cân.
Vùng dưới rốn của người đàn ông đeo kính giống như bị búa tạ đập trúng, phân cũng bị đánh ra ngoài.
Một giây sau, không thể đứng vững được nữa, ngã thẳng về phía trước.
"Bịch..."
Theo từng tiếng vang, người đàn ông đeo kính đổ vào giữa lối đi nhỏ, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự...
Người đàn ông trung niên ngây người, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, khi Bạch Dã đá tung cửa, đầu óc hắn như bị đứng máy ngay lập tức.
Nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi, hắn không kìm được nuốt nước miếng: “Cảnh sát, nói thì không ai tin, tôi thấy gã nghiện kia ‘bịch’ một tiếng ngã xuống đất, giống như một con cá ướp muối nằm ở trên đất vậy.”
“Cho nên... Ý ông là tên kia bị Bạch Dã bắt lại một mình? Ông không có giúp gì sao?” Viên cảnh sát mập mạp vừa ghi vừa hỏi.
“Không có, trong nhà vệ sinh chỉ có ba người chúng tôi.”
“Được rồi, tôi đã biết, ông về đi!” Người đàn ông trung niên lo lắng liếc nhìn Bạch Dã một cái, nhỏ giọng hỏi: “Cảnh sát, có phải cậu bé là dị năng giả không vậy?”
“Nói linh tinh cái gì đấy, đứa nhỏ chỉ là có sức một chút thôi, vừa vặn đánh trúng chỗ hiểm.”
Anh nói cái này là có sức một chút hả?
Một bên khác.
Điền Giai nhìn người nghiện xui xẻo kia, lại nhìn Bạch Dã vô hại, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Không!
Nói đúng hơn hẳn là hung thủ giết người mới đúng.
Sao lại có người gặp may như vậy?
Ngươi là cá chép à! ? ?
Vừa đi tè thôi đã bắt được hung thủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận