Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 87: Ngưu bức Pro
"Thật mà, ta không có nói dối." Đối mặt với chất vấn của Vu Mã Điền, Cổ Xuân giơ tay thề: "Phía sau núi thật sự có con lợn rừng, ban đêm nó xuống phá hoại vườn rau."
"Là ta hỏi ông về lợn rừng sao? Chúng ta đang nói chuyện về việc bà cụ bắt lợn rừng lúc nửa đêm mà." Không chỉ có Vu Mã Điền, tất cả mọi người ở hiện trường, trừ Bạch Dã, đều cảm thấy nghi ngờ. Lời này nghe không hợp lý, rất khó khiến người ta tin phục.
Lúc này, mọi người nhìn chằm chằm Cổ Xuân với ánh mắt hồ nghi, trong lòng họ có xu hướng tin vào một tình huống khác. "Có lẽ là do bà cụ bỏ nhà ra đi." Cổ Xuân từng nói rằng, đêm qua ông ta và bà cụ đã cãi nhau. Việc bà cụ giận dỗi bỏ đi là hoàn toàn có khả năng, người càng già càng hay để bụng, cố chấp đến mức khiến người bên cạnh phát điên. Hành động như vậy chẳng có gì lạ lẫm.
"Mặc dù tôi chưa ăn thịt heo bao giờ, nhưng tôi từng thấy heo chạy, đến hổ cũng phải sợ nó, tôi không tin một bà cụ dám đi bắt lợn rừng."
"Bắt lợn rừng? Tôi nghĩ bà ấy chỉ đủ sức đuổi lợn rừng thôi."
"Cổ gia gia, ông nói dối thì tìm lý do nào hợp lý hơn một chút đi được không?"
"Thảo nào cảnh sát không thụ lý, lý do của ông quá vô lý."
"Ông thật tình nói cho chúng tôi biết, bà cụ rốt cuộc đã đi đâu rồi?"
"Phải nói thật, chúng tôi mới có thể giúp ông tìm người."
Một đám người vây quanh chất vấn Cổ Xuân. Mặt Cổ Xuân biến sắc liên tục, làn da ngăm đen thoáng chốc chuyển sang xám xịt. "Ta nói thật mà, nhưng tại sao mọi người không tin?" Lão già thật thà này nào gặp qua trận chiến này, cãi không lại, không biết phải phản bác thế nào. Giận sôi lên đầu, hai tay không ngừng run rẩy. Ông ta tuyệt vọng nhìn Bạch Dã, cầu khẩn xin giúp đỡ: "Ngươi nhất định phải tin Cổ gia gia, ta thật không có nói dối."
Ta thì tin ông. Nhưng người khác thì không. Vấn đề không phải ở ta, mà là ở việc ông làm sao để mọi người tin ông. ε=(´ο`*))) ai ~~ Đã đến lúc ta phải ra tay rồi. Bạch Dã mỉm cười: "Cổ gia gia, cháu biết ông đang rất gấp, nhưng đừng vội."
"Trước hết cháu muốn hỏi ông vài câu."
"Bà bà tại sao lại muốn lên núi bắt lợn rừng?"
Sắc mặt Cổ Xuân lập tức trở nên hết sức khó coi, miệng ấp úng, muốn nói lại thôi. Lần này thì ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra có chuyện mờ ám bên trong. Quả nhiên! ! ! Mẹ kiếp, mình biết ngay là lão già này có vấn đề mà. Có cái gì khó trả lời đâu chứ? Không nói gì chẳng qua là đang nghĩ cách nói dối sao? Một đám người ánh mắt từ nghi ngờ chuyển thành nhìn chằm chằm.
"Cổ gia gia, ông mau nói đi chứ!"
"Có phải ông đã làm gì mờ ám không?"
"Ông bây giờ không nói, định sau này nói với cảnh sát đúng không?"
"Chúng tôi có ý tốt, đã cố gắng rất nhiều để đến giúp đỡ, ông không thể coi chúng tôi như đồ ngốc được."
Thanh âm nghi ngờ ngày càng lớn, người xem phòng livestream cũng nhao nhao vào hùa.
【Lão già kia cứ liếc mắt về bên phải, đây là biểu hiện điển hình của nói dối.】
【Không cần hỏi, lão già này chắc chắn đang nói dối.】
【Má nó, tôi có một ý nghĩ đáng sợ, không lẽ hắn vừa ăn cướp vừa la làng?】
【Tầng trên, ông nói ra đúng ý nghĩ trong lòng tôi, có lẽ bà cụ đã bị giết rồi.】
【Các người có muốn dọa người quá không vậy? Người ta sợ hãi đấy, cần một chị gái 36 D đến ôm một cái.】
【Da gà nổi hết cả rồi, ai đó cho tôi biết chuyện này không có thật đi.】
【Alo! 110 đó hả? Tôi muốn báo án!】
【…】
"Cổ gia gia, ông đừng có lo lắng, nói thật đi, có cháu ở đây chắc chắn ông không sao." Bạch Dã an ủi Cổ Xuân.
"Cháu đúng là đứa trẻ tốt, Cổ gia gia cảm ơn cháu trước." Cổ Xuân cười thảm một tiếng, chán nản ngồi xuống bậc cửa: "Ta không muốn nói, thật ra là sợ các người cười nhạo thôi."
"Ta thích uống rượu, hồi trẻ đã thích nhâm nhi vài chén, lúc về già thì mang một thân bệnh tật."
"Tay run chân mềm đều là bệnh vặt, xơ gan, bệnh dạ dày hành hạ sống dở chết dở."
"Ta thì không thể làm lại cuộc đời, hồi bé làm đứa chăn trâu, già rồi cũng chỉ biết chăn trâu."
"Trong nhà mọi việc đều do một mình bà lão lo liệu."
"Ta không có con cái, tất cả nhờ tiền trợ cấp hộ nghèo, ngay cả tiền mua thuốc cũng không có, bà lão nghe người ta nói lợn rừng con có thể chữa bệnh dạ dày, nên đã đi phía sau núi đặt bẫy."
"Ngày đêm mong ngóng có thể bắt được một hai con lợn rừng, ngày cũng như đêm đều lên núi tìm. . ."
"Ta là một lão già đầu đội trời chân đạp đất, lại phải dựa vào một người vợ nuôi."
"Mất mặt, xấu hổ chết mất."
Nói đến chỗ đau lòng, Cổ Xuân nước mắt ròng ròng. Bà cụ lên núi bắt lợn rừng hóa ra là để chữa bệnh dạ dày cho Cổ Xuân. Sau khi nghe xong, mọi người im lặng, nhìn nhau.
"Cổ gia gia, ông đừng khóc, chúng cháu nhất định sẽ giúp ông tìm được bà bà." Lãnh Ly Nhi móc khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cổ Xuân.
"Đúng vậy!" Thượng Nhạc Ngữ không chịu thua kém, cũng đứng ra thề son sắt: "Cháu nhất định có thể tìm được bà bà."
"Cô nàng, cô cướp lời thoại của tôi rồi." Thiệu Tư Nhạn trong lòng không khỏi liếc mắt. Nàng kéo tay Cổ Xuân: "Cổ gia gia, cháu tuy còn nhỏ, nhưng cháu cũng có thể giúp tìm bà, cháu không sợ vất vả đâu." Những đứa trẻ thể hiện tình cảm chân thành càng dễ khiến người khác xúc động. Nghe câu chuyện của Cổ Xuân, ai nấy đều cảm thấy đau khổ trong lòng. Hành động của ba đứa trẻ càng làm lòng người thêm ấm áp, muốn khóc một trận cho hả.
Những vị khách nữ thông minh đã đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng.
"Vu đạo, nhiệt độ phòng livestream đang tăng vọt, hiện tại đã lọt vào top 6 bảng xếp hạng livestream rồi!"
"Bây giờ mưa đạn trong phòng livestream đang nổ tung."
"Người xem cảm động đến rối bời, Vu đạo, ngài thật sự quá tài giỏi, tôi khâm phục ngài như nước sông cuồn cuộn chảy dài bất tận, như Hoàng Hà tràn lan không sao ngăn lại được." Trợ lý kinh hô trong tai nghe của Vu Mã Điền.
"Má nó!" Thật hay giả vậy? Vu Mã Điền vừa mừng vừa sợ. Chuyện này giúp hắn thành công rồi. Top 6 bảng livestream, trước đây hắn không dám nghĩ tới. Thời kỳ đỉnh cao của "Em bé đáng yêu" cũng chỉ đạt tới top 20 mà thôi.
"Quá đỉnh!" Bạch Dã thật sự là quá đỉnh! Top 6 cơ đấy! Chính là top 6 đấy! Hợp đồng tài trợ cho kỳ sau chắc chắn sẽ tăng 30% không thành vấn đề. Nếu không phải đang có nhiều người ở đây, hắn đã phải nhào vào cảm tạ thần tài Bạch Dã rồi.
"Không đúng thì phải?" Bạch Dã nhíu mày: "Cổ gia gia, ông còn chuyện gì giấu chúng tôi phải không?"
"Nếu ông không nói thật, chúng tôi rất khó giúp ông."
"Này! Bạch Dã, cậu đừng quá đáng." Thiệu Tư Nhạn véo Tiểu Yêu, chỉ vào Bạch Dã: "Cổ gia gia đã đáng thương như vậy, cậu còn nói ông ấy, cậu như vậy thật không tốt chút nào."
"Cậu nên xin lỗi Cổ gia gia."
"Nếu cậu không muốn giúp thì thôi, chúng tôi tự đi tìm."
Đồ ngốc! Đầu óc cô để ở nhà không mang đi à? Đột nhiên nhảy ra làm tôi hết cả hồn. Giấc mộng của cô không phải là ca hát mà là diễn kịch sao? Đúng là "hí tinh" chính hiệu. Bạch Dã móc trong túi ra một lọ Ramo ba tần, đưa tới trước mặt Cổ Xuân: "Ông nói mọi chuyện trong nhà đều nhờ bà bà gánh vác, vậy cái này giải thích thế nào?"
Cổ Xuân vừa nhìn thấy lọ thuốc trong tay Bạch Dã, liền hoảng sợ bắn người khỏi bậc cửa, hét lớn: "Trả lại cho ta! Trả lại cho ta!" Vẻ mặt hoảng loạn, thất kinh.
Bạch Dã rụt tay lại: "Nếu tôi đoán không sai, Ramo ba tần là thuốc trị động kinh đúng không?"
"Ông vừa nói ngược rồi, người có bệnh động kinh là bà bà, thực ra người chăm sóc bà vẫn luôn là ông."
"Cơn động kinh khi phát tác rất đáng sợ, toàn thân run rẩy, nặng thì miệng sùi bọt mép."
"Ở nông thôn, người ta thường hay lẫn lộn chứng động kinh và bệnh tâm thần, nhìn người ta với ánh mắt kỳ thị."
"Để làm dịu bệnh tình của bà, để không ai nhìn bà bằng ánh mắt khác biệt, ông vẫn luôn lén cho bà dùng loại thuốc này! ! !"
"Cổ gia gia."
"Tôi nói không sai chứ?"
"Là ta hỏi ông về lợn rừng sao? Chúng ta đang nói chuyện về việc bà cụ bắt lợn rừng lúc nửa đêm mà." Không chỉ có Vu Mã Điền, tất cả mọi người ở hiện trường, trừ Bạch Dã, đều cảm thấy nghi ngờ. Lời này nghe không hợp lý, rất khó khiến người ta tin phục.
Lúc này, mọi người nhìn chằm chằm Cổ Xuân với ánh mắt hồ nghi, trong lòng họ có xu hướng tin vào một tình huống khác. "Có lẽ là do bà cụ bỏ nhà ra đi." Cổ Xuân từng nói rằng, đêm qua ông ta và bà cụ đã cãi nhau. Việc bà cụ giận dỗi bỏ đi là hoàn toàn có khả năng, người càng già càng hay để bụng, cố chấp đến mức khiến người bên cạnh phát điên. Hành động như vậy chẳng có gì lạ lẫm.
"Mặc dù tôi chưa ăn thịt heo bao giờ, nhưng tôi từng thấy heo chạy, đến hổ cũng phải sợ nó, tôi không tin một bà cụ dám đi bắt lợn rừng."
"Bắt lợn rừng? Tôi nghĩ bà ấy chỉ đủ sức đuổi lợn rừng thôi."
"Cổ gia gia, ông nói dối thì tìm lý do nào hợp lý hơn một chút đi được không?"
"Thảo nào cảnh sát không thụ lý, lý do của ông quá vô lý."
"Ông thật tình nói cho chúng tôi biết, bà cụ rốt cuộc đã đi đâu rồi?"
"Phải nói thật, chúng tôi mới có thể giúp ông tìm người."
Một đám người vây quanh chất vấn Cổ Xuân. Mặt Cổ Xuân biến sắc liên tục, làn da ngăm đen thoáng chốc chuyển sang xám xịt. "Ta nói thật mà, nhưng tại sao mọi người không tin?" Lão già thật thà này nào gặp qua trận chiến này, cãi không lại, không biết phải phản bác thế nào. Giận sôi lên đầu, hai tay không ngừng run rẩy. Ông ta tuyệt vọng nhìn Bạch Dã, cầu khẩn xin giúp đỡ: "Ngươi nhất định phải tin Cổ gia gia, ta thật không có nói dối."
Ta thì tin ông. Nhưng người khác thì không. Vấn đề không phải ở ta, mà là ở việc ông làm sao để mọi người tin ông. ε=(´ο`*))) ai ~~ Đã đến lúc ta phải ra tay rồi. Bạch Dã mỉm cười: "Cổ gia gia, cháu biết ông đang rất gấp, nhưng đừng vội."
"Trước hết cháu muốn hỏi ông vài câu."
"Bà bà tại sao lại muốn lên núi bắt lợn rừng?"
Sắc mặt Cổ Xuân lập tức trở nên hết sức khó coi, miệng ấp úng, muốn nói lại thôi. Lần này thì ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra có chuyện mờ ám bên trong. Quả nhiên! ! ! Mẹ kiếp, mình biết ngay là lão già này có vấn đề mà. Có cái gì khó trả lời đâu chứ? Không nói gì chẳng qua là đang nghĩ cách nói dối sao? Một đám người ánh mắt từ nghi ngờ chuyển thành nhìn chằm chằm.
"Cổ gia gia, ông mau nói đi chứ!"
"Có phải ông đã làm gì mờ ám không?"
"Ông bây giờ không nói, định sau này nói với cảnh sát đúng không?"
"Chúng tôi có ý tốt, đã cố gắng rất nhiều để đến giúp đỡ, ông không thể coi chúng tôi như đồ ngốc được."
Thanh âm nghi ngờ ngày càng lớn, người xem phòng livestream cũng nhao nhao vào hùa.
【Lão già kia cứ liếc mắt về bên phải, đây là biểu hiện điển hình của nói dối.】
【Không cần hỏi, lão già này chắc chắn đang nói dối.】
【Má nó, tôi có một ý nghĩ đáng sợ, không lẽ hắn vừa ăn cướp vừa la làng?】
【Tầng trên, ông nói ra đúng ý nghĩ trong lòng tôi, có lẽ bà cụ đã bị giết rồi.】
【Các người có muốn dọa người quá không vậy? Người ta sợ hãi đấy, cần một chị gái 36 D đến ôm một cái.】
【Da gà nổi hết cả rồi, ai đó cho tôi biết chuyện này không có thật đi.】
【Alo! 110 đó hả? Tôi muốn báo án!】
【…】
"Cổ gia gia, ông đừng có lo lắng, nói thật đi, có cháu ở đây chắc chắn ông không sao." Bạch Dã an ủi Cổ Xuân.
"Cháu đúng là đứa trẻ tốt, Cổ gia gia cảm ơn cháu trước." Cổ Xuân cười thảm một tiếng, chán nản ngồi xuống bậc cửa: "Ta không muốn nói, thật ra là sợ các người cười nhạo thôi."
"Ta thích uống rượu, hồi trẻ đã thích nhâm nhi vài chén, lúc về già thì mang một thân bệnh tật."
"Tay run chân mềm đều là bệnh vặt, xơ gan, bệnh dạ dày hành hạ sống dở chết dở."
"Ta thì không thể làm lại cuộc đời, hồi bé làm đứa chăn trâu, già rồi cũng chỉ biết chăn trâu."
"Trong nhà mọi việc đều do một mình bà lão lo liệu."
"Ta không có con cái, tất cả nhờ tiền trợ cấp hộ nghèo, ngay cả tiền mua thuốc cũng không có, bà lão nghe người ta nói lợn rừng con có thể chữa bệnh dạ dày, nên đã đi phía sau núi đặt bẫy."
"Ngày đêm mong ngóng có thể bắt được một hai con lợn rừng, ngày cũng như đêm đều lên núi tìm. . ."
"Ta là một lão già đầu đội trời chân đạp đất, lại phải dựa vào một người vợ nuôi."
"Mất mặt, xấu hổ chết mất."
Nói đến chỗ đau lòng, Cổ Xuân nước mắt ròng ròng. Bà cụ lên núi bắt lợn rừng hóa ra là để chữa bệnh dạ dày cho Cổ Xuân. Sau khi nghe xong, mọi người im lặng, nhìn nhau.
"Cổ gia gia, ông đừng khóc, chúng cháu nhất định sẽ giúp ông tìm được bà bà." Lãnh Ly Nhi móc khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cổ Xuân.
"Đúng vậy!" Thượng Nhạc Ngữ không chịu thua kém, cũng đứng ra thề son sắt: "Cháu nhất định có thể tìm được bà bà."
"Cô nàng, cô cướp lời thoại của tôi rồi." Thiệu Tư Nhạn trong lòng không khỏi liếc mắt. Nàng kéo tay Cổ Xuân: "Cổ gia gia, cháu tuy còn nhỏ, nhưng cháu cũng có thể giúp tìm bà, cháu không sợ vất vả đâu." Những đứa trẻ thể hiện tình cảm chân thành càng dễ khiến người khác xúc động. Nghe câu chuyện của Cổ Xuân, ai nấy đều cảm thấy đau khổ trong lòng. Hành động của ba đứa trẻ càng làm lòng người thêm ấm áp, muốn khóc một trận cho hả.
Những vị khách nữ thông minh đã đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng.
"Vu đạo, nhiệt độ phòng livestream đang tăng vọt, hiện tại đã lọt vào top 6 bảng xếp hạng livestream rồi!"
"Bây giờ mưa đạn trong phòng livestream đang nổ tung."
"Người xem cảm động đến rối bời, Vu đạo, ngài thật sự quá tài giỏi, tôi khâm phục ngài như nước sông cuồn cuộn chảy dài bất tận, như Hoàng Hà tràn lan không sao ngăn lại được." Trợ lý kinh hô trong tai nghe của Vu Mã Điền.
"Má nó!" Thật hay giả vậy? Vu Mã Điền vừa mừng vừa sợ. Chuyện này giúp hắn thành công rồi. Top 6 bảng livestream, trước đây hắn không dám nghĩ tới. Thời kỳ đỉnh cao của "Em bé đáng yêu" cũng chỉ đạt tới top 20 mà thôi.
"Quá đỉnh!" Bạch Dã thật sự là quá đỉnh! Top 6 cơ đấy! Chính là top 6 đấy! Hợp đồng tài trợ cho kỳ sau chắc chắn sẽ tăng 30% không thành vấn đề. Nếu không phải đang có nhiều người ở đây, hắn đã phải nhào vào cảm tạ thần tài Bạch Dã rồi.
"Không đúng thì phải?" Bạch Dã nhíu mày: "Cổ gia gia, ông còn chuyện gì giấu chúng tôi phải không?"
"Nếu ông không nói thật, chúng tôi rất khó giúp ông."
"Này! Bạch Dã, cậu đừng quá đáng." Thiệu Tư Nhạn véo Tiểu Yêu, chỉ vào Bạch Dã: "Cổ gia gia đã đáng thương như vậy, cậu còn nói ông ấy, cậu như vậy thật không tốt chút nào."
"Cậu nên xin lỗi Cổ gia gia."
"Nếu cậu không muốn giúp thì thôi, chúng tôi tự đi tìm."
Đồ ngốc! Đầu óc cô để ở nhà không mang đi à? Đột nhiên nhảy ra làm tôi hết cả hồn. Giấc mộng của cô không phải là ca hát mà là diễn kịch sao? Đúng là "hí tinh" chính hiệu. Bạch Dã móc trong túi ra một lọ Ramo ba tần, đưa tới trước mặt Cổ Xuân: "Ông nói mọi chuyện trong nhà đều nhờ bà bà gánh vác, vậy cái này giải thích thế nào?"
Cổ Xuân vừa nhìn thấy lọ thuốc trong tay Bạch Dã, liền hoảng sợ bắn người khỏi bậc cửa, hét lớn: "Trả lại cho ta! Trả lại cho ta!" Vẻ mặt hoảng loạn, thất kinh.
Bạch Dã rụt tay lại: "Nếu tôi đoán không sai, Ramo ba tần là thuốc trị động kinh đúng không?"
"Ông vừa nói ngược rồi, người có bệnh động kinh là bà bà, thực ra người chăm sóc bà vẫn luôn là ông."
"Cơn động kinh khi phát tác rất đáng sợ, toàn thân run rẩy, nặng thì miệng sùi bọt mép."
"Ở nông thôn, người ta thường hay lẫn lộn chứng động kinh và bệnh tâm thần, nhìn người ta với ánh mắt kỳ thị."
"Để làm dịu bệnh tình của bà, để không ai nhìn bà bằng ánh mắt khác biệt, ông vẫn luôn lén cho bà dùng loại thuốc này! ! !"
"Cổ gia gia."
"Tôi nói không sai chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận