Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 08: Vì yêu sinh hận

"Quá nhiều tiền, tràn ngập cả một phòng, thật là dọa người." Ông Chung đối mặt với cảnh sát hỏi han, tay còn đang run, run rẩy kể lại tình cảnh vừa rồi. Đời này ông chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Cảnh sát mặt nghiêm túc, mỉm cười với ông Chung: "Ông cứ về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi sẽ đón ông đến sở ghi lời khai." "Tốt, tốt, tốt." Ông Chung thật sự đã sợ hãi. Đã nói là bắt kẻ trộm vặt, ai ngờ bên trong lại cất giấu số tiền mặt lớn đến vậy. Số tiền này rốt cuộc là của ai? Ông Chung rất hoảng sợ, liệu có bị thủ tiêu không đây! Liếc nhìn năm cái đầu trộm nhỏ đang ngồi xổm dựa vào tường, ông Chung thật sự tức không biết xả đâu. Tất cả đều tại lũ quỷ này gây họa. Ông lườm chúng một cái mắng: "Thành thật thì khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị, vào trong đó mà cải tạo cho tốt!" "Không phải chứ? Chúng ta phải ngồi tù à?" "Tôi không muốn ngồi tù đâu!" "Cảnh sát chú ơi, thả chúng con về có được không, bài tập về nhà con còn chưa viết nữa." "Đừng bắt con mà, chúng con là đến tìm bảo tàng thôi." Một câu của ông Chung khiến bọn chúng khóc rống lên, đến giờ chúng vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. "Cha ta là Lữ Hùng, các ngươi không thể bắt ta." Lữ Minh ưỡn cổ, bị bắt rồi mà vẫn mặt mày đầy vẻ ngạo mạn bất cần. "Khóc, khóc, khóc cái rắm, chúng ta là vị thành niên, cảnh sát không bắt được chúng ta." "Biết điều thì mau thả chúng ta ra, nếu không ta gọi cha ta sắp xếp cho ngươi đi giữ hồ, lão tử nhớ kỹ mặt ngươi rồi." Người trông coi bọn chúng là một cảnh sát trẻ tuổi, chán ghét nhìn Lữ Minh một cái: "Cha ngươi có là thiên vương lão tử, cũng phải cho ta ngoan ngoãn ngồi xổm vào." Không còn cách nào. Lữ Minh cũng không hề nói sai. Chút chuyện này thật sự không thể làm gì đám nhóc con được. Giáo huấn qua loa một chút, rồi lại giao trách nhiệm cho phụ huynh quản thúc, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Có những chuyện, cảnh sát cũng rất bất đắc dĩ. Lúc này. Trong phòng cảnh sát cũng cảm thấy kinh ngạc. Không có người ở, số lượng lớn tiền mặt. Hai điều kết hợp lại, những cảnh sát có kinh nghiệm liền ngửi thấy khí tức không bình thường. Nhà ai mà lại cất nhiều tiền mặt như vậy? Một công ty niêm yết trên thị trường nhìn có vẻ cao sang, đại đa số các tài khoản ngân hàng cũng không có nhiều tiền như vậy. Số tiền này. Không thích hợp. Vấn đề lớn rồi đây... [Thông tin mới nhất: Báo cáo Lữ Minh hoàn thành nhiệm vụ thành công. Thưởng 100 trí thông minh đã được cấp.] Trước mắt Bạch Dã lập tức hiện lên một vệt sáng vàng kim, đầu óc có chút ngứa ngáy. Sau một phút. Tư duy logic của hắn trở nên cực kỳ rõ ràng, năng lực nhận biết giác quan và phân tích thông tin mạnh mẽ đến đáng sợ. Tiện tay cầm khối rubik trên bàn, trong đầu thông tin nổ tung, mấy chục loại cách giải rubik lần lượt hiện ra. Chỉ cần mười giây đơn giản, khối rubik đã được giải thành công. Trước đây. Hắn chưa từng thành công một lần nào. Loay hoay mãi, càng xoay càng rối. Cuối cùng chỉ có thể tháo rời từng viên rubik, rồi sắp xếp lại theo màu. Thô bạo và đơn giản. Cũng đã làm mất đi ý nghĩa của khối rubik. Trí thông minh của người bình thường là 90-110. Bạch Dã học lại hai năm mới có được thành tích này, là do hắn nỗ lực học tập thêm vào việc phát huy vượt quá bình thường mới có được thành tích như vậy. Trí thông minh dù có cao hơn cũng chẳng cao được bao nhiêu. Lấy giá trị trung bình là 100 để tính, tăng lên 100, hiện tại trí thông minh của hắn khoảng chừng 200. 200... Bạch Dã thầm tặc lưỡi. Thật kinh khủng. Nghe nói trí thông minh cao nhất thế giới là Tịch Đức Tư, IQ 300, nhà khoa học có biệt danh 'bàn tay yêu ma' cũng chỉ có IQ 160-200. Nhưng. Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, chỉ số IQ của họ rốt cuộc là bao nhiêu cũng không có bằng chứng xác thực. Lão đầu dễ thương hồi bé bị bảo mẫu trêu là "Dưa chậm chạp", có thể thấy được IQ quá cao không hẳn là chuyện tốt. Bạch Dã không có những tác động tiêu cực như vậy, có lẽ là do hắn ngủ một giấc ba mươi năm, tính cách sớm đã hình thành. "Mẹ cũng không còn lo lắng về chuyện học hành của ta nữa rồi." "Trùng sinh ta muốn làm học bá." Đè nén kích động trong lòng, Bạch Dã quay người nằm úp lên bệ cửa sổ, dưới lầu ồn ào náo nhiệt như chợ. Hai vợ chồng Bạch Thế Phong chen vào trong đám đông xem hóng chuyện, thò đầu ra nhìn, có vẻ tích cực đấy... Ngoài cửa sổ, đèn hiệu nhấp nháy. Ngày càng nhiều xe cảnh sát xông vào khu dân cư. Đến khi thấy xe của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật chạy đến, Bạch Dã đang nằm bên cửa sổ liền buông ống nhòm xuống, trở về giường đắp chăn kín mít. Rất tốt. Không có gì bất ngờ xảy ra. Sau một giấc ngủ. Khu Mạc Giang không còn Tiểu Bá Vương nữa. Trong mộng cảnh tương lai đó. Việc Lữ Hùng tham ô hối lộ bị phanh phui, số tài sản kếch xù không rõ nguồn gốc được giấu ngay trước mắt. Căn hộ 701, tòa nhà thứ tư. Ban Kiểm tra Kỷ luật đã kiểm kê được hơn 67 triệu tiền mặt, hơn hai mươi cân vàng thỏi, mấy chục bức tranh chữ quý giá và rất nhiều danh tửu có giá trị không nhỏ. Tổng giá trị ước tính lên đến 180 triệu. Có lẽ là vì số tiền quá lớn, để ở nơi khác không yên lòng. Cũng có thể là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, khu trưởng Lữ chọn cách cất giấu ngay nơi mình nhìn thấy được. Chỉ là ông ta vạn lần không ngờ rằng, thế giới này lại có thêm một Bạch Dã. Sớm đưa tiễn ông ta một đoạn. "Muốn trách thì trách đứa con trai hố cha của ông đi!" Bạch Dã ngủ rất say, người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, sáng sớm đã dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo, đeo cặp sách ngồi chờ ở trước cửa. Tối qua, dưới lầu ầm ĩ đến tận ba bốn giờ sáng. Hai vợ chồng Bạch Thế Phong trước là ở ngoài ban công xem náo nhiệt, sau đó xuống dưới xem rất lâu, rồi lại về ban công xem tiếp. Đến khi không chịu được nữa mới miễn cưỡng đi ngủ. 701 phát hiện một phòng tiền, tin tức này quá sốc. Ai nấy cũng đều không ngủ được, tưởng tượng nếu mình có nhiều tiền như vậy, sẽ tiêu như thế nào? Mua nhà mua xe mua túi xách, đi du lịch vòng quanh thế giới? Cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của mọi người. Bọn họ không thể nào hiểu được, tại sao có người lại giấu tiền đi, chứ không phải tiêu xài cho đã. Vậy thì những số tiền này có ý nghĩa gì? Hai vợ chồng lăn qua lộn lại trên giường rồi mới ngủ ngon giấc. Chu Hiểu Trang mang đôi mắt thâm quầng ngáp dài một cái bước ra, mặt mày xám xịt ngại ngùng cười với Bạch Dã: "Sớm nhé! Bảo bối của mẹ." "Mẹ, nếu mẹ buồn ngủ thì về ngủ tiếp đi, con tự đến trường cũng được." Bạch Dã mở cửa, mỉm cười. Ừm. Rất xinh đẹp. Chu Hiểu Trang ngại ngùng cười cười, gắng gượng lên tinh thần: "Mẹ không buồn ngủ chút nào, đi thôi!" Vừa xuống lầu. Bạch Dã đã thấy Phó Văn Quân và Vân Mộng cũng có đôi mắt thâm quầng. "Tiểu Bạch đó à. Sớm nhé!" Phó Văn Quân lên tiếng chào hỏi trước, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ. Phải nói, Phó Văn Quân phù hợp với tưởng tượng của tuyệt đại đa số đàn ông, vừa đáng yêu, vừa quyến rũ. Buff chồng chất. Đúng là một món quà của thượng đế. Cũng là nhờ có gen như thế nên mới sinh ra Vân Mộng có nhan sắc xinh đẹp như vậy. "Dì Giao buổi sáng tốt lành." Bạch Dã ngoan ngoãn chào hỏi. "Biết là ai không?" Phó Văn Quân đưa tay nhéo má Bạch Dã, quay lại thần bí nháy mắt ra hiệu với Chu Hiểu Trang. Không cần hỏi cũng biết ý cô ấy là gì. Tối qua hai vợ chồng bọn họ đã xem náo nhiệt rất lâu ở dưới lầu. "Chị biết?" Hai mắt Chu Hiểu Trang tỏa sáng, lập tức hào hứng. "Vừa đi vừa nói." Phó Văn Quân nhìn những người đi qua đi lại, lôi kéo Chu Hiểu Trang nói thì thầm. Chu Hiểu Trang nghe xong sửng sốt một chút. "Không thể nào?" "Quá đáng sợ." "Lại là ông ta, không ngờ luôn!" "Thật là khiêm tốn, chậc chậc, lần này thì không thoát được rồi." "Cái gì?" "Nửa đường nhảy xuống sông?" Bạch Dã và Vân Mộng đi theo sau, lờ mờ nghe thấy hai người phụ nữ đang nói chuyện phiếm. Chuyện này, Phó Văn Quân không biết mới lạ. Một số người biết Phó Văn Quân và khu trưởng Lữ ở cùng khu nhà, đã gọi điện thoại hỏi han đêm hôm khuya khoắt. Các tin tức tổ hợp lại, sự việc dần dần trở nên sáng tỏ. "Hút..." Bên hông Bạch Dã bị đau, cúi đầu xem, tay nhỏ của Vân Mộng đang bóp lấy bụng mềm mại của hắn. Rồi ngẩng đầu nhìn, mắt Vân Mộng trợn tròn, méo miệng, tức giận, giống như một con cóc đang hờn dỗi. "Cậu cũng không nói với tôi 'buổi sáng tốt lành' gì cả." Vân Mộng hậm hực nói. Tâm trạng của cô rất tệ. Trước đây. Mỗi sáng câu đầu tiên Bạch Dã nói chính là "buổi sáng tốt lành" với cô. "Tại sao ta phải nói với ngươi buổi sáng tốt lành?" Vuốt ve tay Vân Mộng, Bạch Dã hỏi lại. Vân Mộng nghẹn không nói nên lời, giống như vừa nghe thấy điều gì đó đáng sợ, đôi mắt hoa đào trợn to hơn. Khó tin nhìn Bạch Dã. "Hừ..." "Không nói thì thôi, tốt nhất sau này cũng đừng nói." Chủ động kéo giãn khoảng cách một chút, đây là muốn phân rõ ranh giới với Bạch Dã rồi. Không có Vân Mộng bên cạnh líu ríu, Bạch Dã vui vẻ nhẹ nhõm tự tại. Trường mẫu giáo ở ngay bên cạnh khu dân cư, đi ra quẹo một cái là đến. Vừa đến cổng, Giang Trĩ Ngư vừa hay bước xuống xe, nhìn thấy Bạch Dã, cô nàng mập mạp cười hắc hắc ngây ngô. "Đinh." Một âm thanh vang lên trong đầu Bạch Dã. [Thông tin mới nhất: Gặp lại người quen, ngươi gặp được hảo huynh đệ Giang Trĩ Ngư, cô ấy tỏa sáng rực rỡ, vạn chúng chú mục, đồng thời, cô ấy cũng thầm thích ngươi. Nên chọn người mình yêu hay là người yêu mình? Hãy cùng Giang Trĩ Ngư có một buổi hẹn hò vui vẻ đi! Phần thưởng kinh phí hẹn hò: 5000 nhân dân tệ] "Chờ một chút." Nhìn Giang Trĩ Ngư đang cười ngây ngô, Bạch Dã trong lòng không hiểu cảm thấy tim đập nhanh. Khá lắm. Ta thật sự quá khá. Thảo nào Giang Trĩ Ngư kia không chịu kết hôn không hẹn hò gì, cứ tưởng nàng là gái ế. Vậy mà trước khi kết hôn, cùng với Vân Mộng bỗng dưng bùng nổ, mượn hơi rượu đánh cho Bạch Dã một trận. Bạch Dã còn tưởng nàng ghét Vân Mộng. Thì ra mọi chuyện đều có thể giải thích được. Thì ra nàng vì yêu mà sinh hận a! "Không thể nào!" "Ta coi ngươi là huynh đệ, con mẹ nó ngươi lại muốn ngủ với ta à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận