Chương 37: Bọn chúng sẽ không đem tiền giấu ở chỗ đó chứ? Tránh ra hết, ta muốn bắt đầu lừa gạt. Bạch Dã biến sắc, toàn thân bắt đầu run rẩy, hắn hoảng sợ nhìn Vương Bá: "Ngươi... làm sao ngươi biết ta trộm tiền?" "Không thể nào, ta rất cẩn thận mà, không ai nhìn thấy." "Ngươi gạt người đúng không?" Giống như đang trả lời, lại giống đang lầm bầm, tay chân Bạch Dã đang run rẩy, hiển nhiên vô cùng sợ hãi. Tiểu hài tử quả nhiên không hề kinh hãi. Mình đoán không sai, cả nhà đều quỷ nghèo, đột nhiên mua xe hơi hạng sang, chắc chắn có vấn đề. Mẹ kiếp. Tên tiểu quỷ này dám trộm tiền của tỷ phu! ! ! Tiền của tỷ phu, chính là tiền của ta Vương Bá. Trộm tiền của ông đây, có khác gì muốn giết ta đâu? Nhả ra, nhất định phải nhả ra. Hai mắt Vương Bá sáng rực, kìm nén nội tâm cuồng hỉ, hắn nghiêm mặt tiếp tục uy hiếp: "Người đang làm, trời đang nhìn, ngẩng đầu ba thước có thần minh." "Ngươi trộm tiền, hại chết tỷ phu của ta, hắn báo mộng nói cho ta biết." "Hắn còn nói, nếu ngươi không đem tiền trả lại, hắn làm quỷ cũng không tha cho ngươi, mỗi ngày quấn lấy ngươi, hút dương khí của ngươi, hút ngươi thành thây khô." Dựa dựa dựa. Thì ra ngươi cái gì cũng không biết à. Mẹ nó, hắn coi ta là trẻ lên sáu thật hả? Bạch Dã trong lòng nhịn không được cười nhạo, đem thần quỷ đều lôi ra, chỉ có thế thôi à? Thảo nào tỷ phu khẽ ngã, trong nháy mắt thành kẻ liều mạng. "A... Đừng, đừng, không muốn hút dương khí của ta, ta còn không muốn chết." Bạch Dã ra vẻ kinh hoàng, mắt trợn to, liều mạng chớp chớp mắt, mong rơi được giọt nước mắt. Vấn đề là hắn căn bản khóc không ra. Hệ thống, khi nào thì cho ta cái kỹ năng diễn xuất cấp vua màn ảnh vậy? "Không muốn chết thì ngoan ngoãn nói cho ta, ngươi cầm đi bao nhiêu tiền, tiền mẹ nó đều giấu ở đâu rồi?" Vương Bá vung vẩy khẩu súng chân lý trong tay: "Ngươi mà dám nói dối, ta bắn nổ sọ ngươi." "Tôi nói, tôi nói, chú đừng giết tôi." Bạch Dã thất kinh, kêu oai oái: "Tôi không biết cầm bao nhiêu tiền, hết thảy là bốn cái rương hành lý, cha mẹ tôi đều cất giấu rồi." "Bọn họ mở một cái rương ra, tiền bên trong dùng mua một chiếc xe, còn lại hơn phân nửa." Mua một chiếc xe hạng sang, còn lại hơn phân nửa, nói cách khác, một cái rương đựng ít nhất một đến hai trăm vạn. Bốn cái rương, nói ít cũng sáu bảy trăm vạn, nói nhiều hơn ngàn vạn. Tỷ phu cụ thể giấu bao nhiêu tiền, hắn không biết. Bị kiểm kê ra tiền tham ô có hơn 67 triệu, chút tiền ấy còn chưa đủ một phần sáu. Lời này nghe rất thật. Với năng lực của tỷ phu, trăm triệu cũng chỉ là một dự án nhỏ. Mọi thứ đều rất hợp lý. Tiểu hài tử sẽ không nói dối. Vương Bá đương nhiên tin. Nội tâm Vương Bá không thể dùng kích động để hình dung, hận không thể lập tức đem số tiền này tóm vào tay. Một luồng nhiệt huyết bay thẳng lên đỉnh đầu. Có một ngàn vạn này, chạy đến Đông Nam Á làm lão gia, cưới ba bốn bà vợ về hầu hạ, sướng biết bao. Phi vụ này, đáng đồng tiền bát gạo. Bốn tên tiểu đệ còn lại, nghe được Bạch Dã vậy mà trộm hơn ngàn vạn, cả người đều không ổn. Trước kia chúng nó cảm thấy bản thân thật siêu, thật ngầu. Hiện tại so với tiểu bằng hữu này. Chúng nó chẳng là gì cả. Mẹ nó! Nó mới sáu tuổi mà đã dám trộm hơn ngàn vạn tiền mặt. Giang dương đại đạo không đủ để miêu tả! "Quá tốt rồi, quá tốt rồi." Mặt sẹo từ dưới đất bò dậy, không ngừng lẩm bẩm, vừa nhảy nhót vừa nói: "Có số tiền đó, ta đi đường cũng không cần chịu khổ nữa!" "Anh Bá, số tiền này chúng ta tha hồ mà hưởng thụ á!" Nghe xem, nghe xem. Vương Bá đúng là lòng dạ hiểm độc. Trong đầu thì nghĩ rõ là đi Đông Nam Á làm thổ hoàng đế, cùng đàn em lại nói muốn đi ăn chơi. Đây là định giở trò đen ăn đen. Ba tên đàn em còn lại cũng lộ vẻ kinh hỉ, chúng nó còn tưởng Bạch Dã cùng lắm cầm một hai trăm vạn. Không ngờ. Hóa ra, có món lớn. Lần này, ổn rồi. "Ngươi là kẻ trộm, cha mẹ ngươi cũng là ăn trộm." "Mau nói cho ta biết tiền giấu ở đâu rồi?" "Nói nhanh một chút, bằng không ta báo cảnh sát, bắt cha mẹ ngươi lại, ngươi liền không còn ba ba mụ mụ." "Cảnh sát thích nhất bắt kẻ trộm đó, biết không?" Đối mặt với một đứa bé sáu tuổi, trí thông minh của Vương Bá không tự chủ tụt dốc không phanh. Giọng điệu nói chuyện từ đe dọa dần dần biến thành dụ dỗ. Đây là lẽ tất yếu. Người trưởng thành khi đối diện với trẻ nhỏ đều sẽ thành cái dạng này thôi. Đại khái, đó là ma lực của trẻ con. Giống như khi thấy một con chó, bạn sẽ không nhịn được mà nựng nó... "Tiền..." Bạch Dã lộ vẻ khó xử, muốn nói rồi lại thôi. "Tiền... giấu..." "Giấu ở đâu?" Vương Bá trong lòng sốt ruột, ấp a ấp úng thật khiến người ta bực bội. Nhưng hắn lại không dám lớn tiếng. Chờ một chút dọa nó khóc thì càng không hỏi được. Thời gian gấp bách. "Tôi đói bụng." Bạch Dã đột nhiên nói một câu. Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ một màu đen kịt. Bình thường giờ này, hắn đang ăn cơm sườn hầm nhừ ngon lành. "Ta cái..." Hoàng đế không vội thái giám gấp. Mặt sẹo từ mong chờ chuyển sang phẫn nộ, hắn vừa định nổi cáu, bụng đã đau. Vương Bá một cước đá hắn ngã lăn ra đất, hạ thấp giọng quát mặt sẹo: "Mẹ nó, im miệng!" Quay đầu lại, tiếp tục nói với Bạch Dã: "Ngươi muốn ăn cái gì?" Trẻ con hay đòi ăn, chỉ cần nó chịu nói, đừng nói ăn cái gì, đứng lên đầu hắn ị cũng được. Trước tiền bạc, chút khổ sở này có đáng là gì? Trên mạng có một câu hỏi đáp như vậy. Cho ngươi một trăm vạn, ngươi có nguyện ý ăn phân không? Dân mạng phấn khích trả lời: "Phiền phức, đưa mông lên tí đi, ta thích ăn nóng hổi, cảm ơn." "Ta muốn ăn M nhớ hamburger, cánh gà chiên, gà nướng cùng khoai tây chiên." Nói đến ăn, mắt Bạch Dã lộ ra ánh sáng. Giống hệt một tiểu quỷ háu ăn. Hắn càng tỏ ra như trẻ con, Vương Bá càng giảm bớt cảnh giác với hắn. "Ngươi đi mua." Vương Bá chỉ vào mặt sẹo. Xem ra mặt sẹo có địa vị thấp nhất trong năm người, thảo nào một tí lại bị mắng bị đánh. "Ta cũng muốn ăn cánh gà, ta muốn vị cay giòn." Vân Mộng vừa mới tỉnh lại, cô cảm thấy trên mặt nóng ran. Mở to mắt thì thấy Bạch Dã đang nói hamburger chân gà, thèm thuồng nuốt nước bọt. Hoàn toàn quên mất mình bây giờ đang bị bắt. Không đúng. Với cái đầu của cô, căn bản không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. "Đồ ăn hại! ! !" Mặt sẹo bị hai bữa đá mắng, lại bị sai chạy việc, trong lòng đầy một bụng tức giận. Mẹ kiếp. Hắn đang không có chỗ xả giận đây. Một cái bạt tai giáng xuống. Vân Mộng cảm giác có một cơn gió thổi đến, cảm giác rất quen thuộc, trong đầu dường như nhớ ra gì đó. Quá sợ hãi. Còn chưa kịp kêu la thì một giây sau, cả người từ trên ghế ngã xuống. Ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Đánh cho đáng đời! ! ! Bạch Dã âm thầm khen hay. Mẹ nó. Thật là đã nghiền. Trong mộng, mình bị Vân Mộng làm cho chết đi sống lại, cũng không dám động đến một đầu ngón tay của nàng. Thật là uất ức mà. Nhìn thấy đã nóng mắt rồi! Mặt sẹo đi rồi, Vương Bá lại bắt đầu hỏi: "Chút nữa là có đồ ăn." "Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, mẹ ngươi giấu tiền ở đâu được không?" Bạch Dã gật đầu, lại lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Chú ơi, chỗ đó có ma, đáng sợ lắm." "Nói nhanh." Tính tình của Vương Bá sắp bị Bạch Dã làm cho tan biến hết rồi. "Ngay trên núi phía sau khu nhà chúng ta, có một ngôi mộ mới xây, chôn ở trong đó." Bạch Dã ấp a ấp úng: "Nó có thể dọa người đó, ta khuyên chú tốt nhất đừng nên đi." Mộ mới xây? Vương Bá nghe xong suýt phun ba ngụm máu, sau núi nhà hắn, chẳng phải tỷ phu vừa mới được chôn cất đó sao? "Thảo! ! !" "Bọn chúng sẽ không đem tiền giấu ở đó chứ?"