Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 91: Bị người offline chân thực là một loại gì thể nghiệm?
Chương 91: Cảm giác bị người chơi xấu offline thực sự là như thế nào? Mẹ nó chứ. . . Thấy rõ lão già trước mắt, Bạch Dã theo bản năng quay đầu lại liền muốn chạy. Đáng tiếc trước mặt có sói, sau lưng có hổ, hắn không có đường lui. Mẹ kiếp! Cố ý chặn ta à? Lần này xong đời rồi. Mọi người khỏe! Xin hỏi cảm giác bị người chơi xấu offline thực sự là như thế nào? Chờ online, rất gấp. Giờ phút này. Bạch Dã rất muốn đăng lên diễn đàn một cái bài viết, nội dung đơn giản, nhưng cách hành văn tuyệt đối khiến người khác phải đỏ mắt. 【 Nguyên nhân là ta ở trong game cãi nhau với một lão già, đối phương kêu một chiếc máy bay trực thăng vũ trang mang ta đi, lão già nhìn trông có vẻ quan rất lớn, ta giật râu của hắn hay là t·r·ộ·m khoai của hắn đây? 】 "Ngươi. . ." "Có chuyện gì từ từ nói!""Không thể đ·á·n·h trẻ con." Bạch Dã quay người trốn ra sau bàn học, ló đầu nhỏ cảnh giác nhìn Hoàng lão. "Hừ. . .""Tối hôm qua mắng ta sướng miệng nhỉ?" Hoàng Triều thấy bộ dáng quỷ tinh quái của Bạch Dã vừa buồn cười vừa tức giận, lập tức giận không chỗ xả, mặt mày xám xịt quát: "Cái gì mà có chuyện từ từ nói.""Tối hôm qua sao ngươi không từ từ nói?""Thằng nhóc con thật xảo quyệt, ta còn chưa đ·á·n·h ngươi đâu, vừa cất lời đã nói không thể đ·á·n·h trẻ con, vừa nói xong, ta lại càng muốn đ·á·n·h ngươi hơn.""Lão già ta tức đến một đêm không ngủ được, còn ngươi thì lại tốt, còn có sức leo núi!""Sao nào? Hiện tại thì biết sợ rồi hả?" Bạch Dã chớp đôi mắt to vô tội, bĩu môi một mặt không phục: "Chơi thì chơi, đùa thì đùa, không thể đem mũ quan ra làm trò đùa, cẩn thận ta báo cáo ngươi!""Ta cảnh cáo ngươi, đây là hành vi phạm p·h·á·p đối với trẻ vị thành niên!" Tối hôm qua mẹ nó hắn mắng quá độc địa. Sớm biết khiêm tốn một chút. Chuyện này thật không trách ta được à! Mình chơi game vui vẻ, hắn lại nhảy vào nói đông nói tây. Ra vẻ ta đây hiểu biết! Hắn nói chuyện lại còn t·h·í·c·h ăn đòn như vậy. Cái loại người này ghét nhất, không phun hắn thật sự ngủ không yên. Bạch Dã trong lòng âm thầm hối hận, hắn cứ nghĩ cái người chơi mà Hoàng Triều phẫn nộ đến vậy chắc là người hiểu chút kinh tế, ai ngờ lão nhân này quan lớn đến dọa người như vậy. Hắn muốn đ·á·n·h mình một trận, thật đúng là không có chỗ nói lý, chỉ có thể giả bộ trẻ con giở trò."Ôi ôi ôi! Mồm miệng cứng rắn quá." Hoàng Triều thấy Bạch Dã thú vị vô cùng, nổi tính ham chơi, nhịn không được dọa hắn: "Ngươi cứ báo cáo đi! Điện thoại báo cáo do ta nghe đấy." Khá lắm. Quả nhiên là cái lão già trơ trẽn. Ngươi là Hải Nam quân phiệt chắc? Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Đó là người khác. Mắng thì cũng mắng rồi, hiện tại nhận thua không phải tính cách của Bạch Dã, một ông già thôi mà sợ hắn cái gì, c·ứ·n·g đầu tới cùng. Ta là người Đông Đại cái gì cũng thiếu, chính là không thiếu cốt khí. Hắn nghếch cổ kiên trì: "Đừng tưởng rằng ngươi quan lớn là ta sợ ngươi, lão già nhà ngươi một cái rắm cũng không hiểu, ta mắng ngươi là đáng đời, ai bảo động tay múa chân vào trò chơi của ta." Đứng tại cửa, nam tử trung niên làm thư ký ngạc nhiên c·u·ồ·n c·u·ộn. Làm thư ký bảy tám năm. Lần đầu tiên thấy có người ở trước mặt mắng Hoàng lão. Khí thế hùng hổ, lý lẽ rành rọt. Quả nhiên là nghé con mới đẻ không sợ cọp. Phục phục. "Ai bảo ngươi chơi lung tung?""Ta là nhân viên quản lý game, có quyền chỉnh sửa hành vi chơi game sai trái của ngươi.""Nói ngươi vài câu mà ngươi còn chửi người, nhỏ tuổi đầu miệng lưỡi đã sắc bén, mắng người cũng khó nghe." Hoàng Triều nghĩ tới chuyện tối hôm qua bị mắng huyết áp liền tăng vọt. "Cái đó là uốn nắn sao?""Cái đó là quấy rầy thì có." Nhắc đến chuyện này Bạch Dã cũng đầy bụng tức giận. Tối hôm qua hắn đang rảnh, nhớ đến game trên máy tính bảng, muốn chơi một lát trước khi ngủ. Kết quả phát hiện trò chơi vẫn rất thú vị. Nhân vật hắn chọn là một giáo viên kinh tế đại học. Trong thời gian ngắn một giờ cật lực đã thăng đến phó giáo sư, thuận lợi lấy được dự án nghiên cứu khoa học mới nhất, cuối cùng có thể dẫn nghiên cứu sinh kiếm kinh nghiệm. Nội dung dự án là mô phỏng sự phát triển kinh tế bền vững trong tương lai ba mươi năm, đồng thời thành lập một bộ mô hình định lượng hoàn chỉnh. Đối với Bạch Dã mà nói thì hạng mục này tương đương với việc cho không. Dù sao. Hắn đã từng có một giấc mơ ba mươi năm. Ba mươi năm đó phát triển như thế nào, có gì thay đổi thì không ai rõ hơn hắn. Thế nên. Không chút nghĩ ngợi, hắn đã ném xuống một quả đạn kinh tế trong game. "Một vành đai một con đường". Nếu nói đâu là hạt nhân kinh tế gần đây của Đông Đại thì "Một vành đai một con đường" tuyệt đối là hạt nhân trong các hạt nhân. Nó giống như một lưỡi d·a·o sắc bén, mở ra tấm khiên chắn vững chắc giữa Đông Đại và đại lục Châu Âu, một đòn t·r·iệt để. Mở lại con đường tơ lụa có ý nghĩa phi phàm, thành quả tức thời, lợi ích nghìn thu. Lúc Bạch Dã đắc ý đưa ra câu trả lời, không ngờ chỉ vài phút sau đã nhận được phản hồi của Hoàng Triều. Phê bình ý tưởng của hắn không ra gì. Đúng là chuyện viển vông, không thể nào thực hiện được. Bạch Dã trong nháy mắt đã nổi giận. Nói đùa gì vậy. "Đầu óc ngươi bị cương t·h·i ăn mất rồi à?""Trí tuệ của ông cha con đường tơ lụa hàng ngàn năm, vẫn không sánh được với cái đầu heo của ngươi sao?""Một con đường sắt mở ra nối đến A nước, mang những mặt hàng tiểu thương trong nước xếp lên xe kéo qua đó đổi lấy dầu hỏa, đi đi lại lại một chuyến đầy một toa bạc trắng.""Biết A nước cái gì nhiều nhất không? Mỏ quặng urani đứng đầu thế giới đấy!""Không mang chúng đi trao đổi thì làm sao dân cả nước có đủ thuốc hút hả?""Ta đây không những muốn tu lại con đường tơ lụa, bước tiếp theo ta còn muốn đào kênh ở Campuchia nữa! ! !" Vừa mở miệng liền phun như mưa. Kết quả nhận lại hồi đáp âm dương quái khí của Hoàng Triều: "Sao ngươi không lên trời mà đứng cùng mặt trời?""Ngươi đào kênh đi, vua Campuchia đồng ý à?" "Ngươi hiểu cái đệch, không đồng ý? Hắn dám không đồng ý? Ta làm hắn quỳ xuống hát chinh phục ngay, tin không?""Ta nói tới việc đào kênh đó, hắn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, không hiểu thì đừng BB, mời ngươi cuộn tròn lại, tư tưởng có bao xa thì lăn xa bấy nhiêu. . ." Bạch Dã sao có thể nuông chiều hắn, thế là một cuộc cãi nhau chính thức nổ ra. Tình hình chiến đấu cực kỳ t·h·ảm l·i·ệ·t, mắng cho Hoàng Triều không thể nào hồi đáp, lúc này Bạch Dã mới đắc ý đi ngủ. Thật không ngờ. Lúc Bạch Dã trong mơ đi lại bảy lần bảy lượt, điện thoại của Hoàng Triều đã được chuyển đến tận tay Uông Lam. Là người phụ trách chính về trí khố, chẳng lẽ Hoàng Triều không hiểu sao? Ông ta hiểu chứ. Thậm chí còn quá hiểu ấy chứ. Cũng chính vì hiểu nên ông ta mới lập tức muốn tra xét về Bạch Dã. Mỗi ngày sau giờ làm việc về đến thư phòng. Ông ta thích nhất là đăng nhập vào game, xem người chơi bên trong có những ý tưởng mới lạ gì. Ý tưởng thiên tài thoáng qua rất nhanh, game là một chất dẫn hoàn chỉnh, có thể bảo tồn rất tốt những ý tưởng của họ. Đồng thời. Cũng có thể trưng bày một cách trực quan. Thấy là có ngay. Thỉnh thoảng còn có thể xem lại. Còn có loại máy móc nào hoàn hảo để thu thập ý tưởng hơn cái này sao? Nhưng điều làm ông ta không ngờ nhất là Bạch Dã phun người ta quá mẹ nó hung hăng, dù trái tim già cỗi của ông ta cũng không chịu được. Hận không thể bay qua bằng 5G để bắt hắn lên đ·á·n·h cho một trận. Vốn còn muốn dò hỏi thêm vài chuyện, ai ngờ thằng nhóc này như cái thùng thuốc súng, một điểm liền nổ, khiến ông ta bị phun máu đầy mặt. Cái này mẹ nó ai chịu cho nổi? Kết quả tra hồ sơ của Bạch Dã, ông ta lại càng bất lực. Sáu tuổi! Thằng nhóc này mới sáu tuổi? ? ? Hoàng Triều nhìn đi nhìn lại nhiều lần mới xác nhận hắn thật sự sáu tuổi chứ không phải mười sáu. Không được! Nhất định phải bắt thằng nhóc này về, tự mình giáo dục một chút. Đương nhiên. Điều quan trọng nhất là hỏi cặn kẽ nội dung kế hoạch của hắn, moi hết những ý tưởng trong đầu hắn ra, rồi triệu tập những người cố vấn để họp bàn về tính khả thi. Đây là mầm non của tương lai, không thể để nó đi sai đường. Không ngờ vừa mới gặp mặt. Vẫn là mùi vị đó, công thức quen thuộc, không sai được là người đó rồi. Thằng nhóc con quả nhiên không khiến ông thất vọng, vẫn như trên mạng, nhanh mồm nhanh miệng, khiến người khác hận đến nghiến răng. "Ngươi qua đây, yên tâm, ta không đ·á·n·h ngươi." Thấy Bạch Dã bộ dáng như lợn chết không sợ nước sôi, Hoàng Triều bất đắc dĩ nói: "Chúng ta từ từ tâm sự. . .""Ngươi cũng đừng có chửi người nữa, được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận