Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 30: Mười ngay cả quỳ không đáng nhảy lầu

"Chương 30: Mười ván thua liên tiếp cũng không đáng nhảy lầu"
"KO! ! !"
Trên màn hình hai chữ tiếng Anh màu đỏ tươi giống như đạn hạt nhân phá tan lòng tự trọng của Bạch Thế Phong, tan thành mây khói, không còn chút cặn bã.
Chỉ thấy hắn im lặng móc một ngàn tệ từ trong túi quần đặt lên bàn trà, run rẩy đứng dậy tắt TV, cầm điếu thuốc và bật lửa trên bàn trà, không nói một lời đi ra ban công.
"Không đánh nữa à?"
Bạch Dã buông tay cầm xuống, hỏi.
"Không đánh, hơi mệt."
Bạch Thế Phong không quay đầu trả lời.
"Mười ván thua liên tiếp cũng không đáng nhảy lầu."
Bạch Dã chọc vào chỗ đau của Bạch Thế Phong.
"Ta hút điếu thuốc cho tỉnh táo, ngươi đừng nói chuyện!"
Bạch Thế Phong ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, lạch cạch, châm một điếu thuốc rồi hít một hơi thật sâu.
Thua sạch rồi! ! !
Hắn giơ tay lên muốn tự tát mấy cái, quay đầu thấy Bạch Dã vẫn còn trong phòng khách thì lại bất lực rũ tay xuống.
Làm một người cha, mình thật sự thất bại rồi!
Về tiền bạc thì không nhiều bằng con trai.
Về địa vị cũng không cao bằng con trai.
Cái này cũng đành chịu, ai bảo hắn là con mình, còn được thơm lây một chút không phải sao?
Nhưng ngay cả game vốn tự hào cũng không chơi lại con, Bạch Thế Phong cuối cùng cũng không kiềm chế được, đến tôn nghiêm cuối cùng cũng không giữ được, còn thua hết cả tiền lộ phí của vợ cho con.
Lần này làm sao về quê tế tổ đây?
Đi bộ về à?
Xem ra chỉ có thể tìm Vân Vĩnh An xoay vòng một chút, ứng phó cái đã, vừa nghĩ đến việc mất toi một ngàn tệ, cái này phải dành dụm bao lâu đây, Bạch Thế Phong khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc mình sinh ra cái thứ gì thế này!
Bạch Thế Phong âm thầm hạ quyết tâm khi về quê tế tổ phải kiểm tra kỹ một chút xem mồ mả tổ tiên nhà mình có phải bị nổ rồi không...
. . .
Ngày hôm sau.
Thứ bảy, mùng chín tháng chín âm lịch, Trùng Cửu.
Theo phong tục quê quán, hôm nay là ngày lễ lớn lên núi tảo mộ tế tổ, hầu hết đàn ông trong nhà đều phải trở về một chuyến.
Nhà ai không về, thì sẽ bị chỉ trích là bất hiếu.
Tổ tiên còn không thờ cúng, thì trông mong gì ngươi hiếu thuận?
Sáu giờ sáng, Bạch Dã đã bị Bạch Thế Phong kéo dậy, đánh răng rửa mặt thay quần áo, cả người vẫn còn chóng mặt đã bị nhét vào trong xe.
Một đường nhanh như chớp, thẳng tiến đến thôn Hạ Giang.
Lúc này, ở cổng nhà họ Bạch, một đám người vây tụ lại một chỗ hút thuốc, nói chuyện phiếm, trong đó một người đàn ông trung niên mặc áo polo Mộng Đặc Biệt Kiều, quần tây đen dài, chân đi giày xăng đan da màu nâu, ngậm điếu thuốc nhíu mày hỏi:
"Thím, cái thằng Thế Phong kia làm sao thế? Để một đám người phải chờ có mỗi nó, thật không thể tưởng tượng được."
"Gọi điện thoại bảo là đang trên cao tốc, chờ một chút, chắc là sắp về đến rồi."
Bà nội của Bạch Dã là Điêu Cầm cười đáp một câu.
Tế tổ cần chờ người đông đủ mới bắt đầu.
"Thằng Thế Phong đúng là, làm ở điện lực một đơn vị ngon ăn như thế mà đến cái xe cũng không mua nổi, đúng là kém cỏi, đợi nó về ta phải dạy dỗ nó cho tử tế."
Bạch Thế Xương một mặt khinh bỉ nói.
"Nhà chúng ta Phong là một đứa trẻ thành thật, chỉ biết làm việc thôi, anh làm anh cả có giỏi thì dạy dỗ nó cho tốt vào."
"Thì chắc chắn rồi! Thím, Thế Phong nói thế nào cũng là em trai tôi, tôi có thể không lo lắng sao? Không thể được!"
"Trong cơ quan nhà nước phải biết cách đối nhân xử thế, muốn thăng quan tiến chức thì phải học cách tặng quà, lễ nhiều thì không bị trách, đúng không?"
"Vâng vâng vâng, lát nữa anh cứ nhẹ nhàng mà bảo ban nó."
Điêu Cầm là một bà lão nông thôn chưa từng đi học, không có kiến thức nên càng không hiểu những lời vòng vo của Bạch Thế Xương, nơi bà từng đi đến xa nhất chính là căn nhà của Bạch Thế Phong trong thành phố.
"Ngươi cuống cái gì? Còn sớm chán."
Một người đàn ông trung niên khác đeo kính bất mãn nói: "Mấy năm nay đều là mọi người chờ ngươi, anh Phong có lần nào về mà không sớm nhất đâu? Ngươi còn có mặt mũi mà ở đây nói nhảm."
"Đây không phải là chậm trễ công việc sao! Chiều tôi còn phải đến công trường ký hợp đồng, đó là công trình mấy trăm vạn đó!"
Người đàn ông đi giày xăng đan này chính là anh cả của Bạch Thế Phong, Bạch Thế Xương, là một chủ thầu có tiếng trong vùng, nhưng hắn không dám đắc tội em họ Bạch Thế Thịnh.
Bạch Thế Thịnh làm ở cục thuế vụ, dù lớn dù nhỏ cũng là một viên chức, trong mắt thế hệ trước thì người có công ăn việc làm nhà nước địa vị tự nhiên cao hơn người khác một bậc.
Anh ta và Vân Vĩnh An chung một đơn vị, nhờ phúc của Bạch Thế Phong, Vân Vĩnh An rất chiếu cố Bạch Thế Thịnh, Bạch Thế Thịnh thỉnh thoảng cũng đến nhà anh trai Bạch Thế Phong qua lại, tự nhiên sẽ bênh vực cho Bạch Thế Phong.
"Thối khoác lác."
Bạch Thế Thịnh trong lòng thầm lườm một cái, anh cả Bạch Thế Xương vừa mới khoe khoang mình năm nay nửa năm kiếm được khoảng ba mươi vạn, đắc ý đến mức đuôi muốn vểnh lên trời.
Lại xây lại nhà cũ, lại mua xe bán tải, kéo cái bộ dạng như hai ba trăm vạn vậy.
Bạch Thế Thịnh là người có tiền đồ nhất trong đám, có trình độ học vấn tốt nhất, đã từng trải nên thấy loại người như Bạch Thế Xương có chút tiền liền khoe khoang thì rất chán ghét.
Khi còn bé thường hay bắt nạt bọn họ, lừa tiền lừa đồ ăn vặt, không cho còn bị đánh, các anh trai khác tuy thỉnh thoảng cũng bắt nạt em trai, nhưng sau khi lớn lên hiểu chuyện thì sẽ yêu thương lẫn nhau.
Bạch Thế Xương lại không giống vậy, dáng vẻ lưu manh, ngày thường không có việc gì làm, khi hết tiền thì tìm đến mấy người em trai vay tiền, vậy mà hắn lại cưới được một cô vợ tốt.
Vợ hắn không chỉ xinh đẹp mà còn hào phóng biết điều, nhà vợ cũng có chút tiền của, cậu vợ sau đó còn chuyển hết công trình cho hắn, khiến cho hắn phất lên.
Có đôi khi thật sự không thể không khâm phục, số phận tốt đúng là không giải thích được, nghe nói vợ hắn nằng nặc đòi gả cho hắn.
"Thế Thịnh, khi nào thì mua xe?"
"Anh đường đường là một ông quan mà không có xe thì thật là không thể tưởng được, không xứng với thân phận của anh, em thấy ít nhất cũng phải mua một chiếc Benz, nhìn kia kìa, cái kia cũng được đó..."
Bạch Thế Xương thèm thuồng chỉ vào chiếc Benz màu đen vừa lái vào thôn: "E300 biết không? Nhìn là anh biết ngay, xe này bản thấp nhất cũng phải thế này!"
Bạch Thế Xương giơ một bàn tay lên: "Một năm anh kiếm còn không được bằng từng này, chờ khi nào có tiền anh cũng mua một chiếc, nhìn cái đường cong đó xem đẹp quá đi."
Một năm kiếm được năm mươi vạn, ngươi giỏi thật đấy.
Mẹ nó chứ đúng là nhiều chuyện thừa hơi.
Nghe Bạch Thế Xương khoác lác, Bạch Thế Thịnh trong lòng không hề gợn sóng, thậm chí còn có chút buồn cười, anh nhìn ra ngay đó là xe của Bạch Thế Phong.
Nhưng anh không muốn nói cho mọi người ở đây, cứ như vậy lặng lẽ nhìn Bạch Thế Xương giả bộ.
"Ủa, anh kiếm được nhiều tiền như vậy mà không cho Thế Thịnh mượn ít tiền mua xe à?"
Nếu hỏi ai ghét Bạch Thế Xương nhất ở đây, thì phải là em ruột của hắn là Bạch Thế Vinh.
Bạch Thế Vinh từ nhỏ đã không hợp với Bạch Thế Xương, năm Bạch Thế Vinh tám tuổi đã vác dao phay đuổi đánh Bạch Thế Xương cả thôn, dọa cho Bạch Thế Xương cũng không dám trêu chọc cái tên ngoan cố này nữa.
"Đúng đó! Anh Thế Xương anh cho em mượn mười vạn tám vạn, em đi mua chiếc xe con ngay."
Bạch Thế Thịnh châm chọc nói.
"Anh không phải là chưa thu hồi được tiền sao! Đợi anh thu hồi được rồi chắc chắn sẽ cho chú mượn, đừng nói mười vạn tám vạn, hai mươi vạn cũng được."
Bạch Thế Xương vỗ ngực kêu ầm ĩ, nhưng không ai coi là thật, tin hắn thì đồ ăn cũng đã nguội ngắt.
Ngay lúc một đám anh em đang tranh cãi nhau thì chiếc Benz vừa lái vào thôn dừng đột ngột cách bọn họ năm mươi mét.
Cảnh này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, họ quay đầu nhìn về phía chiếc Mercedes, dùng ánh mắt tò mò quan sát vị khách không mời mà đến này.
Một giây sau, cánh cửa sau xe mở ra, một đôi chân ngắn ngủn nhảy xuống xe, một thân hình nhỏ bé xuất hiện trước mắt mọi người.
Không phải Bạch Dã thì còn có thể là ai?
"Bà ơi! Cháu ngoan bảo bối của bà về rồi đây!"
Bạch Dã nhe hàm răng trắng trẻn hô lên với bà Điêu Cầm.
Vừa nhìn thấy Bạch Dã, cả đám người trố mắt nhìn, trong lòng kinh hãi tột độ.
Đây không phải là con của Thế Phong là Bạch Dã sao?
Các anh em đồng cảnh ngộ cũng phải phấn đấu lên, cớ gì con ngươi lại im hơi lặng tiếng lái xe Benz thì quá vô lý đi?
Đám anh em họ trong lòng chua xót, nét mặt vừa mừng rỡ vừa đau khổ, sợ anh em chịu khổ, lại sợ rằng anh em phất lên mà ý nghĩ ganh ghét cũng ngay tức thì mà cụ thể hóa.
Má!
Cái người lái Benz kia chẳng phải là Thế Phong à? Con hắn khi nào giàu thế? Sắc mặt Bạch Thế Xương lập tức trở nên khó coi, trong lòng gọi là một cái tức nghẹn.
Mua xe mới, dậy thật sớm gấp gáp về khoe mẽ, kết quả bị thằng con trai của người ta cướp hết à?
Bạch Dã chạy về phía bà nội, đi ngang qua Bạch Thế Xương thì đột nhiên phanh chân lại, nghi ngờ đánh giá hắn: "Đại bá, chú bị cảm à? Sao mũi đỏ thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận