Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 80: Ta thích làm ba ba

Chương 80: Ta thích làm ba ba
Thật nặng! So với rương hành lý của hắn ít nhất phải nặng gấp đôi. Hối hận thì đã muộn. Hắn hít sâu một hơi, dùng hết sức lực toàn thân, quăng hai cái rương hành lý đi phía trước.
Đi được vài bước, Thượng Nhạc Ngữ đột nhiên quay đầu nhìn Lãnh Ly Nhi, nghi hoặc hỏi: "Ngươi sao không đi?"
Lãnh Ly Nhi lắc đầu: "Nhạc Ngữ ca ca, các ngươi đi trước đi, ta ở đây chờ Bạch Dã đệ đệ."
"Hắn nhỏ như vậy, rương hành lý lại rất nặng, chắc chắn không đi lên được, ta phải giúp hắn." Lãnh Ly Nhi hơi nhíu mày, trên mặt toàn là lo lắng.
Thần Kim! Tiểu thí hài vốn chính là dùng để xếp hạng cuối, ngươi giúp hắn thì phòng ở còn thế nào mà phân? Thượng Nhạc Ngữ có thể chấp nhận việc giúp đỡ Thiệu Tư Nhạn, nhưng hắn tuyệt đối không thể giúp một tên xếp hạng cuối. Đây là ranh giới cuối cùng trong lương tâm hắn.
"Một tên xếp cuối thì phải nhận phòng ở kém nhất!" "Ngươi còn muốn chờ hắn?"
"Không sao á!" Lãnh Ly Nhi mỉm cười: "Hắn còn nhỏ, ta là tỷ tỷ mà! Nhường nhịn một chút cũng nên."
"..." Thượng Nhạc Ngữ gật gật đầu: "Chờ chút nữa phân đến phòng ở kém thì ngươi đừng khóc."
"Đi thôi muội muội! Đừng chờ hắn." Thiệu Tư Nhạn nói chen vào: "Vừa rồi ngươi còn nói muốn đẩy ta đi đâu."
"Bây giờ chẳng phải là có Nhạc Ngữ ca ca giúp ngươi rồi sao?" Lãnh Ly Nhi kinh ngạc: "Ngươi còn cần ta đẩy ngươi sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Thiệu Tư Nhạn lập tức xị xuống, nàng mặt đen lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Giả mù sa mưa." Nói xong, giận dỗi rời đi.
Hai người vừa đi không được mấy phút, Lãnh Ly Nhi đang ghé trên hành lý ngẩn người thì nghe thấy tiếng "bò...bò...bò...". Nàng nhìn lại, thấy một vị lão gia gia đang dắt một con trâu đi về phía mình.
"Oa..." "Là trâu nước lớn a!!! "Lãnh Ly Nhi thấy trâu nước lớn thì hai mắt phát sáng, nghĩ bụng nếu mình có thể cưỡi trâu nước lớn thì tốt. Nàng xem trên ti vi thấy các bạn nhỏ cưỡi trâu thích ơi là thích.
Đang định đứng dậy nhường đường thì một giây sau toàn bộ đầu óc nàng oanh một tiếng nổ tung. Trên lưng trâu lại có một cậu bé. Nhìn kỹ. Không phải Bạch Dã thì là ai!!!
Giờ khắc này. Cả người Lãnh Ly Nhi đều ngây ra. Hai mắt trừng lớn như chuông đồng, tay chỉ Bạch Dã lắp bắp: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..."
Bạch Dã đang ngồi trên lưng trâu liếc nhìn Lãnh Ly Nhi: "Ta ta ta ta ta ta ta..."
"... Sao ngươi lại ở trên đó!!!!" Sau khi hết kinh ngạc, trong lòng Lãnh Ly Nhi lập tức vui sướng vô cùng. Như phát hiện ra đại lục mới, nàng vội vàng chạy tới.
"Ngươi ở dưới thì ta đương nhiên ở trên." Mọi người đều ở trên hoặc ở dưới, làm sao mà vui vẻ chơi đùa được?
"Ta ở đây chờ ngươi nha!" Lãnh Ly Nhi không có tâm tư nghe Bạch Dã nói gì, nàng ngẩng đầu, trong mắt toàn là sao. Muốn cưỡi quá đi a a a!!!!
"Ngươi không đi chờ ta làm gì?" "Phía trước có con dốc, cao lắm cao, ta giúp ngươi kéo hành lý qua đó nha!"
Lãnh Ly Nhi vừa trả lời vừa cẩn thận đưa tay sờ sờ bụng trâu. Nóng một chút, cảm giác thật là kỳ quái, làm nàng giật mình rụt tay lại, ha ha ha cười to.
Bạch Dã ngẩng đầu nhìn con dốc không xa, trong lòng run lên. "Ta thật là cặn bã a!" "Ta đi không nổi nữa! Lần này thật đi không nổi rồi."
Thiệu Tư Nhạn mặt mày cầu xin, vừa đi vừa cằn nhằn. Trống không hai cánh tay mà cũng kêu mệt sao? Ta đây một tay kéo hành lý, ta còn chẳng than, ngươi có cái gì mà kêu?
Một cỗ vô danh hỏa khí từ đáy lòng Thượng Nhạc Ngữ bùng lên. Hắn hối hận. Lúc nãy không nên quay đầu lại. Hiện tại. Hắn càng không muốn để ý đến Thiệu Tư Nhạn, cắm đầu một mạch đi lên trước.
Thiệu Tư Nhạn thấy Thượng Nhạc Ngữ chẳng khác nào một khúc gỗ, trong lòng khó chịu. Người ta con gái đã nói như vậy, chẳng lẽ ngươi không nên chủ động cõng ta sao? Tức giận tức giận tức giận. Không cõng ta đúng không?
Thiệu Tư Nhạn nổi nóng, hai ba bước tiến lên cưỡi lên trên rương hành lý. Thượng Nhạc Ngữ đột nhiên cảm giác tay trĩu xuống, lập tức không giữ chặt được, rương hành lý cùng Thiệu Tư Nhạn hung hăng rơi xuống đất. Quay đầu lại nhìn.
Hay lắm. Thiệu Tư Nhạn cả người ghé trên rương hành lý, méo miệng, nước mắt đang chảy dài. Được thôi! Ngươi đã như vậy, ta coi như mặc kệ ngươi.
Thượng Nhạc Ngữ trong lòng thầm nghĩ, lại có một loại khoái cảm giải thoát. Đang lúc hắn nghĩ xem làm thế nào bỏ lại Thiệu Tư Nhạn thì một màn trước mắt khiến hắn há hốc mồm kinh ngạc.
Hai bóng người từ dưới sườn núi chậm rãi dâng lên, lơ lửng giữa không trung. Từng chút một tiến đến gần bọn hắn. Lãnh Ly Nhi và Bạch Dã!!! Bọn họ làm sao tới nhanh như vậy? Thượng Nhạc Ngữ sợ đến mặt xám ngoét, lưỡi cứng đờ, không thốt nên lời.
Không thể nào! Mình lớn tuổi nhất, đi nhanh nhất, sao bọn hắn có thể đuổi kịp? Lúc hắn đang kinh ngạc và nghi ngờ thì. Ngay sau đó. Hắn thấy được một màn khó có thể chấp nhận.
Dưới chân Bạch Dã và Lãnh Ly Nhi, có một con trâu đen. Lúc này, hai người bọn họ đang thảnh thơi cưỡi trên lưng trâu, cười nói vui vẻ, nhìn rất hài lòng. Vì sao bọn hắn có thể cưỡi trâu???
Tam quan của Thượng Nhạc Ngữ chịu đả kích nặng nề, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người trên lưng trâu, lửa giận bốc lên. Mình rõ ràng là người giữ quy tắc nhất, cố gắng nhất, dựa vào cái gì mà bọn hắn được như vậy? Ta không phục!!!
"Ồ!" "Nhạc Ngữ ca ca, Tư Nhạn tỷ tỷ, các ngươi ở đây à?" Lãnh Ly Nhi không thể vui hơn, cưỡi trên lưng trâu không cần đi bộ, còn có lão Ngưu giúp nàng mang hành lý. Thật quá vui luôn.
Không biết rằng. Lời nói vô tình của nàng càng như từng nhát đao cắm thẳng vào trái tim Thượng Nhạc Ngữ. Ngươi đang cười nhạo ta sao? Thượng Nhạc Ngữ nắm chặt nắm đấm, cho rằng mình gặp phải đối xử bất công.
Trong nháy mắt lửa giận bùng lên, khí thế hùng hổ chỉ vào Bạch Dã hỏi: "Cái này không công bằng, vì sao hắn có thể cưỡi trâu? Lại để chúng ta đi bộ?" "Chẳng lẽ chỉ vì tuổi hắn nhỏ sao?"
"Đúng đó!" "Ta cũng muốn cưỡi trâu!!!" Thiệu Tư Nhạn thấy trâu nước lớn thì hai mắt cũng sáng lên. Đột ngột đứng dậy từ rương hành lý, cất tiếng hát đệm. "Các ngươi cũng tìm cho ta một con trâu nước đi, ta muốn cưỡi trâu!"
"Chơi vui quá." Nói xong nàng dùng cả tay lẫn chân định trèo lên trâu. Một giây trước còn là Lâm Đại Ngọc, giây sau đã biến thành Lỗ Trí Thâm.
Hà Cửu vội vàng đứng ra giải thích: "Trâu là Bạch Dã tiểu bằng hữu tự mình hỏi thôn dân mượn, không phải do tổ tiết mục cung cấp."
"Cậu ấy không dùng tiền, cho nên không tính là vi phạm quy tắc!" "Các ngươi nếu có ý tưởng hay, chỉ cần không vi phạm quy tắc đều có thể sử dụng!"
Đường đi đã gần hết một nửa rồi. Ta đi đâu mượn trâu đây? Nghe Hà Cửu giải thích, Thượng Nhạc Ngữ trong lòng bực bội vô cùng. Hắn vạn lần không nghĩ đến, thì ra còn có thể thao tác kiểu này?
Vì sao ta lại không nghĩ ra? Chẳng lẽ mình cứ vậy mà thua sao? Trong lúc nhất thời, ánh mắt hắn nhìn đầy phức tạp. Cái tiểu đệ đệ hắn không xem vào mắt, bị coi là vướng víu, không muốn đưa tay ra giúp một tay lại chính là người đi trước. Rõ ràng là người xếp cuối, bây giờ lại muốn thành người đầu tiên.
Nếu như vừa rồi đứng tại chỗ chờ hắn. Có lẽ có thể cùng Lãnh Ly Nhi, cùng nhau cưỡi trâu rồi. "Ngươi đừng qua đây a!"
Bạch Dã khoát tay từ chối Thiệu Tư Nhạn đang muốn trèo lên. Đùa gì vậy. Một nam một nữ là chữ tốt. Một nam hai nữ là chữ nam. Chữ nam là có ý gì biết không?
Ta là nụ hoa tương lai của tổ quốc, thuần khiết không tì vết, ra bùn mà chẳng hôi tanh. Vừa lên thì đã hỏng hết. Ta và bạn gái đang yên đang lành, ngươi lên xem náo nhiệt làm gì? Không thích hợp... Không đúng, là quá tải!
"Gana ~~~" Cái gì mà Thiệu Tư Nhạn Thượng Nhạc Ngữ, không biết! Cũng không phải cha mẹ bọn họ, không cần thiết phải chiếu cố cảm xúc của bọn họ. Bạch Dã không có tâm tư cùng mấy đứa nhóc so đo, dù sao, hắn đã tốt nghiệp mẫu giáo rồi. Đi nhanh lên, đi chọn căn phòng tốt nhất mới là chuyện chính.
Nói xong. Không thèm để ý Thiệu Tư Nhạn ngăn cản. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng trâu, trâu nước lớn vung vẩy cái đuôi dài, chậm rãi bước đi. Bước đi nhẹ nhàng mà như bão tố. Trâu bước một bước nhỏ, người bước một bước dài. Chân ngắn của bọn họ làm sao đuổi kịp trâu nước chứ.
"┭┮﹏┭┮ ô ô ~~ Đều tại ngươi!" "Nếu không phải ngươi bắt ta đi, Bạch Dã chắc chắn đã cho ta cưỡi rồi."
Trơ mắt nhìn Bạch Dã và Lãnh Ly Nhi cưỡi trâu đi mất, Thiệu Tư Nhạn khóc đến lê hoa đái vũ, trút hết oán giận lên Thượng Nhạc Ngữ.
"Bạch Dã đệ đệ, ngươi hát hay quá, hát thêm một lần đi mà?" Trên lưng trâu. Lãnh Ly Nhi cứ quấn lấy Bạch Dã đòi hắn hát.
"Hát cũng không phải là không được, nhưng ngươi có thể đừng có gọi ta là đệ đệ mãi không? Ta không muốn làm đệ đệ."
"Vậy ngươi thích làm gì?"
"Ta thích làm ba ba!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận