Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 18: Làm loại vật này, hệ thống ngươi không thích hợp

Chương 18: Làm cái trò này, hệ thống ngươi không hợp với thiên tài kế hoạch.
Bạch Dã nằm ở trên giường, ở phía sau quyển vở vẽ một cái vòng tròn. Phía trên chi chít viết rất nhiều hạng mục. Nhỏ thì là tập hợp đủ linh kiện điện tử thành đồ chơi xe, lớn thì là trở thành tỷ phú. Tất cả đều là mục tiêu cuộc sống của Bạch Dã, những tiếc nuối trong giấc mộng hắn muốn từng cái nắm về. Trước kia hắn khúm núm, hiện tại hắn muốn tung nắm đấm thật mạnh. Không thể tùy tâm sở dục mới gọi là nghịch tập sao? Đáng tiếc. Hắn còn quá nhỏ. Rất nhiều chuyện làm thật ra rất đơn giản, chỉ là thân phận của hắn không hợp lý, cũng không cho phép. Không nóng nảy. Từng bước một thôi. Lặng lẽ vào thôn, đừng bắn súng vội. Tận hưởng cuộc đời nghịch tập, còn lại giao cho thời gian. "Bạch Dã, ngươi hãy âm thầm cố gắng, lặng lẽ đứng đầu, sau đó khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc." Viết lại lời nhắn. Bạch Dã nhìn trần nhà lâm vào trầm tư. Việc Nhiếp Mậu Tài có nghe lời khuyên hay không Bạch Dã hoàn toàn không quan tâm. Mặc dù béo đến cùng Page, khôn hơn cả khỉ. Thương nhân mồm miệng, gạt người như quỷ. Nếu mà tin hắn, đó mới là thằng ngốc thật sự. Nhiệm vụ hoàn thành, dương cầm tinh thông có trong tay, cha vợ gì đó, không quen biết! "Đột nhiên cờ lắc lư đổi hướng, đột nhiên biết đàn dương cầm ngươi nghĩ lão Bạch có tin không?" "Có những chuyện không phải nói có trí thông minh cao là xong." "ε=(´ο`*))) ai. . . Lại phải nói dối rồi." Gập máy tính lại, Bạch Dã từ trên giường đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài. "Lão công, anh nhìn em có phải trẻ ra mấy tuổi không?" Chu Hiểu Trang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, một tay cầm gương, một tay cẩn thận tỉ mỉ móc điểm mỹ phẩm đổi màu ở trên mặt, tâm trạng vui sướng hiện rõ trên mặt. "Tặc tặc. . . Thơm. . . Không hề cay họng." Bạch Thế Phong ngồi ở một bên nhấp rượu. "Cảnh cáo anh đấy nhé, để lại một bình cho ba em, để lại một bình cho ba anh, mà thiếu một bình thì em lột da anh ra." Không nhận được lời khen của lão công, Chu Hiểu Trang tức giận không chịu được, quay đầu thấy con trai đứng ở cửa, lập tức thay đổi thái độ: "Bảo bối, con dậy rồi à?" "Con xem mẹ có xinh đẹp không?" "Không ạ." ". . ." Ngay khi Chu Hiểu Trang định nổi bão, Bạch Dã lắc đầu: "Mẹ lúc nào cũng xinh đẹp, là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới." "Lạc lạc lạc ha ha ha. . . Con trai ta cũng là đứa trẻ thông minh nhất thế giới." Chu Hiểu Trang cười ha hả, lòng hư vinh đạt được thỏa mãn cực lớn. Từ lúc nạp tiền trí thông minh về sau, tư duy logic của Bạch Dã mạnh đến mức đáng sợ, EQ cũng đồng dạng chiếm lĩnh vị trí cao. Giữa hai cái này kỳ thực là qua lại. Người trí thông minh cao, EQ nhất định cao. Vì cái gì biểu hiện ra EQ thấp, thực ra là bọn hắn lười diễn thôi. Không muốn lấy lòng bất cứ ai, đối với ai cũng một bộ mặt khó đăm đăm, cho người cảm giác không tốt khi chung sống, đấy là biểu hiện của EQ thấp. Ta là thiên tài, ta không diễn. Đối phó phụ nữ thật ra rất đơn giản, có tiền hay không, cung cấp giá trị cảm xúc theo phương thức khác nhau mà thôi. Người đơn thuần cho họ sự kích thích, người phóng đãng cho họ ngây thơ. Giá trị cảm xúc cốt lõi là thỏa mãn nhu cầu bên trong, chứ không phải nhìn vào nhu cầu bên ngoài. Cặn bã nam tại sao lại được ưa chuộng? Không phải do bọn họ biết lúc nào cũng cung cấp giá trị cảm xúc đó sao. Hãy nhớ lấy. Cười cùng khóc đều là cảm xúc. Phải nghe được tiếng vỗ tay. "Mẹ, con muốn học đàn." Nhân lúc Chu Hiểu Trang cao hứng, Bạch Dã vội vàng nói. Mẹ trước mắt thế nhưng là Tỳ Hưu chuyển thế, đòi tiền từ bà thật quá khó. "Được, cho con đi học." Thoải mái đến mức Bạch Dã hoài nghi nhân sinh, đây là mẹ mình sao? Chẳng lẽ bị đoạt xác rồi? "Con đừng nhìn mẹ như vậy, mẹ có phải là người hẹp hòi không?" Bạch Dã cùng Bạch Thế Phong đồng loạt gật đầu. Chu Hiểu Trang tức giận liếc mắt: "Viện trưởng Uông nói, muốn cho con tham gia thêm chút hoạt động giải trí, cho đầu óc không bị trì trệ, mẹ thấy học đàn rất tốt." Hắc! Hóa ra là do nghe bác sĩ. Còn tưởng Tỳ Hưu đổi tính nữa chứ. . . . Bữa tối là hai nhà cùng nhau ăn. Chu Hiểu Trang trổ tài nấu ăn, nấu một nồi lớn canh chua cá. Chua cay vừa đủ, mùa hè vô cùng hợp khẩu vị. Trong lúc ăn cơm, Phó Văn Quân hỏi về trí thông minh của Bạch Dã, Chu Hiểu Trang không dám nói thật, dù sao đã ký hiệp ước bảo mật rồi. Chỉ nói một trăm năm mươi. Một trăm năm mươi cũng đủ làm cho Phó Văn Quân cùng Vân Vĩnh An trố mắt há mồm. Sau khi hết khiếp sợ thì không ngừng cười nói vui vẻ. Mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng thấy hài lòng! Trí thông minh cao như vậy, sau này nhất định thành công. Trên bàn cơm. Không khí càng thêm hòa hợp, Bạch Thế Phong cùng Vân Vĩnh An liên tục mời rượu, Chu Hiểu Trang cùng Phó Văn Quân bàn luận chuyện hai đứa nhỏ đi học vào tháng chín. Mạc Giang hoa viên là khu có trường học. Đáng tiếc theo nguyên tắc nhập học lân cận, bọn họ phải phân vào trường tiểu học số mười Mạc Dương. Nghe chừng là một đám rác rưởi. Page thẳng thừng lắc đầu. Trường tiểu học tốt nhất không phải tiểu học số một, mà là trường học thí nghiệm Mạc Giang. Một chân bước vào trường thí nghiệm coi như một chân bước vào trường nhất trung của thành phố, một chân bước vào trường nhất trung của thành phố tương đương một chân bước vào tuyến hai. Các bậc phụ huynh đều tranh nhau chui vào, muốn vào thì cần bốc thăm tại chỗ, tỷ lệ là năm trăm chọi một. Còn khó hơn giải nhất thưởng ở buổi tiệc công ty của mẹ hắn. Hai bà mẹ thương lượng xem có thể tìm mối quan hệ để nhét hai đứa nhỏ vào được không. Ân tình xã hội, đều là đạo lý đối nhân xử thế. Trên có chính sách, dưới có đối sách. Bạch Dã nghe xong âm thầm lắc đầu chờ bị lừa ba vạn tệ, xã hội sẽ vài phút dạy cho bạn làm người. Một gia đình vốn không khá giả lại càng thêm khốn khó. Chuyện này. Hắn phải quản. Nếu không thì, Chu Hiểu Trang có thể sẽ khóc rất lâu. Muốn tránh đi cái cảnh này, cũng không phải là không có cách nào vào trường thí nghiệm, con đường hợp pháp không đi, lại thích giở trò, không lừa ngươi thì lừa ai? Trường thí nghiệm có chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt. Bao gồm ba loại hình: nghệ thuật, thể dục, Olympic toán học. Hai hạng đầu yêu cầu là đã từng đạt giải đặc biệt trở lên ở các cuộc thi cấp thành phố. Olympic toán học thì là thi trực tiếp tại trường, lấy mười người đứng đầu. Dựa theo đề của năm trước, có cả đề toán Olympic lớp sáu tiểu học, độ khó địa ngục. Bắt một đứa trẻ chuẩn bị vào lớp một thi đề toán Olympic lớp sáu, cũng không biết ai mới nghĩ ra được cái này. May mà lãnh đạo trường học không phải người ngu, Olympic toán học lớp sáu chỉ là mức độ cao nhất, chứ không bắt buộc ngươi phải thi được điểm tuyệt đối. Chọn người xuất sắc trúng tuyển thôi. Trong mơ, Bạch Dã cuối cùng vẫn không có vào được trường tiểu học số mười, Chu Hiểu Trang cắn răng đưa hắn vào trường tư thục. Cùng Vân Mộng, dưới sự yêu cầu của hai bên gia trưởng, vẫn học cùng lớp ngồi cùng bàn đến năm lớp sáu. Trong mắt bạn học, Bạch Dã là cái đuôi của Vân Mộng. Vân Mộng ở đâu, Bạch Dã ở đó. Vân Mộng uống nước hắn thổi cho nguội, Vân Mộng ăn cơm hắn rửa chén, Vân Mộng đi vệ sinh hắn ngồi xổm ở cửa. Bạn học chế nhạo, Bạch Dã chỉ biết cười ngây ngô. Từ nhỏ mẹ đã nói với hắn, Vân Mộng là vợ tương lai của hắn, chăm sóc vợ là lẽ đương nhiên. Cho đến khi. . . Lên sơ trung, Vân Mộng hiểu chuyện, biết được tình yêu đôi lứa, dần dần từng bước đi đến chỗ chán ghét hắn. Bà cô. Siêu phẩm trăm vạn chữ «trùng sinh chi ta không làm liếm chó » sắp ra mắt, kính xin đón đọc! "Trường thí nghiệm." Bạch Dã ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, xem trường thí nghiệm là mục tiêu nhỏ tiếp theo. Bước đầu tiên, học Olympic toán học. . . "Nhìn cái gì thế? Chưa thấy gái đẹp sao?" Vân Mộng trợn mắt, cô rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Tối nay chủ đề đều là Bạch Dã. Trí thông minh một trăm năm mươi ghê gớm lắm à? Ba Bạch mẹ Chu khen hắn, mẹ với ba cô cũng khen hắn. Chả có ai khen cô hết! ! ! Vân Mộng lòng ham muốn chiếm hữu rất mạnh, tâm đố kị lại càng mạnh. Bốn ông bố bà mẹ vô tình dung túng cho cô một ảo giác mạnh mẽ. Ta là tuyệt nhất, ta là xinh đẹp nhất, ta muốn những thứ tốt nhất, ta xứng đáng có được những thứ tốt nhất. Tất cả mọi người yêu nhất định phải cho ta. Bạch Dã hắn nhất định phải ở dưới trướng ta. Cô không muốn thấy người khác hơn mình, đặc biệt là người bên cạnh. Xu hướng tính cách vặn vẹo đã âm thầm hình thành, bốn người lớn không ai hay biết chút nào. "Ta chưa thấy ai xấu như vậy." Bạch Dã thật tình, hắn chỉ nói sự thật. "Ngươi. . ." Vân Mộng tức giận đến mức vứt cả đũa, chỉ vào mũi mình: "Ngươi chê ta xấu?" Âm thanh đột ngột làm người lớn chú ý, đều quay đầu nhìn cặp đôi trẻ con đang cãi nhau. Bạch Dã ấm ức nói: "Ngươi cứ yên tâm đi, cho dù mặt ngươi có xấu xí, ta vẫn sẽ cưới ngươi, dù sao ta cũng là chồng tương lai của ngươi." "Ta không muốn gả cho ngươi! ! !" Vân Mộng nổ tung. Vùng dậy đứng lên từ ghế, véo Tiểu Yêu, chiếc mũi ngọc tinh xảo cũng giận run lên. "Chê ta xấu, còn muốn cưới ta, ngươi nằm mơ, ta có gả cho con lợn cũng không gả cho ngươi." "Thật không gả sao?" "Không gả!" "Vậy ngươi thề đi!" "Thề thì thề, ai gả cho ngươi người đó là chó con." "Nói sai rồi, phải nói ta gả cho ngươi thì ta là chó con." "Ta gả cho ngươi ta chính là chó con." Bạch Dã kế hoạch đã thành, sau này Vân Mộng còn dám lấy danh nghĩa vợ mà ra lệnh lung tung, vung tay múa chân, xem xem có đập cho nàng một trận hay không. "Mẹ, Vân Mộng không chịu gả cho con, con muốn không có vợ." Bạch Dã ấm ức, trong lòng lại đang rất vui vẻ. "Không có vợ con ở giá." Vân Mộng bĩu môi, bộ dạng người chiến thắng. "Ha ha ha ha. . ." Nhìn hai đứa bé con đấu võ mồm, hai nhà người lớn vô cùng vui vẻ. Chuyện sau này ai biết được, bây giờ như thế này đã là tốt rồi, vui vẻ biết bao! Vân Vĩnh An xoa xoa đầu Bạch Dã: "Con gái là để hống đó nha!" Bạch Dã bĩu môi: "Ai mà thèm, sau khi lớn lên có đầy gái xếp hàng hống ta." "Ha ha ha ha. . ." Một câu nói chọc các bậc phụ huynh cười nghiêng ngả. Xã hội hiện tại, tỷ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, nhà gái làm chủ thị trường. Mơ mộng con gái xếp hàng hống ngươi, trừ khi ngươi là tỷ phú. "Đinh." 【Tình báo mới nhất: Việc ngươi cùng Vân Mộng ly hôn bị hai bên gia đình biết được, họ khổ sở cầu xin hai ngươi tái hôn, vì hạnh phúc sau này, ngươi dũng cảm từ chối. Tạm biệt quá khứ, đón chào cuộc đời mới, mở ra hành trình rèn luyện. Nhiệm vụ: Chạy bộ 1km trong ngày, thưởng 500 nhân dân tệ. Chạy bộ 2km trong ngày, thưởng 1000 nhân dân tệ. Chạy bộ 3km trong ngày, thưởng 2000 nhân dân tệ. Chạy bộ 4km trong ngày, thưởng 4000 nhân dân tệ. Chạy bộ 5km trong ngày, thưởng 8000 nhân dân tệ. (ghi chú: Có hiệu quả dài hạn) 】 "Ừm?" "Nhiệm vụ cày tiền hằng ngày tới?" "Lại còn gấp đôi?" Hạnh phúc đến quá bất ngờ. Bạch Dã lại thăm dò thêm một quy luật của hệ thống. Phát động nhiệm vụ mấu chốt dường như liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ? Tỷ như ác ma vợ cũ của ta là Vân Mộng. Tỷ như cô em gái kết nghĩa của ta là Giang Trĩ Ngư. Tỷ như người vợ tương lai chưa từng gặp mặt? Trước mắt thấy được, mỗi lần hệ thống đưa nhiệm vụ đều có liên quan tới bọn họ. Trong đó. Nhiệm vụ phần thưởng cao nhất đều là liên quan tới Vân Mộng, cảm xúc dao động càng lớn, cho càng nhiều phần thưởng. Làm loại này. Hệ thống ngươi không thích hợp. Đại khái là có chút ác thú vị. Nắm được cách thức của hệ thống, Bạch Dã cười như không cười nhìn Vân Mộng. "Ác nhân còn cần ác nhân trị, còn nhiều thời gian, yêu tinh, ăn ta một gậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận