Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 58: Câu cá không đánh ổ, câu đến cũng không nhiều

Chương 58: Câu cá không đánh ổ, câu được cũng chẳng bao nhiêu 【lão đầu, ngươi lại giở trò gian lận với ta à?】【ngươi tới đây xin ăn hả?】 Bảng hảo hữu trong trò chơi hiển thị dấu chân của Hoàng Triều.
Bạch Dã vẻ mặt thì đang trách móc, nhưng trong lòng thì mừng thầm.
Xem đi xem đi.
Ăn của ta một cái bánh nướng thôi mà.
Chắc chắn không cưỡng lại được!
Tốt nhất là bây giờ duyệt luôn, và áp dụng suy nghĩ đó vào trò chơi, biến những thứ như Chiến cơ Bạch Đế, Mẫu hạm Loan Điểu, thang máy vũ trụ thẳng đứng thành hiện thực.
Để mình sớm có thể ngao du vũ trụ, còn tạo dựng được cơ sở vững chắc, quan trọng nhất là còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn.
Từ khi chế tạo được tinh hạm trong game, Hoàng Triều gần như ngày nào cũng để lại dấu chân trong game, thời gian dừng lại không dài không ngắn, vừa vặn khoảng mười phút.
Vì từng ở chung, Bạch Dã biết, mười phút là giới hạn ngồi cầu của Hoàng Triều.
【Nói xem gian nghe khó nghe thế, ta đây là đang quan tâm ngươi đó.】 Tin nhắn vừa gửi đi, liền nhận được hồi âm của Hoàng Triều, lão già này không chỉ online, mà còn giả bộ làm người trẻ tuổi lướt ẩn.
【Miệng nói quan tâm thì được tích sự gì? Làm cái gì thực tế đi, trà lá uống hết rồi, gửi cho ta một tấn đi, ta miễn cưỡng tha thứ cho ngươi.】 Ảnh chân dung của Hoàng Triều trong nháy mắt từ màu chuyển thành xám.
"Lão đầu chạy nhanh thật. . ."
Bạch Dã bĩu môi, hắn phát hiện càng tiếp xúc với đám lão già thì càng giảo hoạt, một lũ trơ trẽn.
Đồ bốp chát!
Động vật sống lâu quả nhiên sẽ thành tinh.
"Ba ta khỏe lắm, năm nào cũng tham gia chạy Marathon! Trong nhà huy chương phải chất đống."
Phàn Khả Hinh một tay cầm cần câu một tay cầm giỏ đựng cá, nghe thấy Bạch Dã lẩm bẩm, hiểu lầm hắn đang nói Phàn Minh Chí.
"Tới rồi."
"Câu ngay chỗ này!"
Đi ở phía trước, Phàn Minh Chí dẫn đầu tìm một đám lau sậy, dừng lại chỉ vào một vùng mặt nước không có rong rêu: "Lần trước ta câu được ở chỗ này một con cá chép ba cân đó."
"Hôm nay hai nhà mình so tài, xem ai câu được cá lớn nhất! Ai thua phải gọi đối phương là sư phụ."
Tên nghịch tử Phàn Minh Chí này.
Bắt ta tới câu cá, hóa ra là muốn gỡ gạc một ván, cá chép ba cân mà cũng không biết xấu hổ gọi là cá lớn?
Múa rìu qua mắt thợ, hôm nay ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục, không cho ngươi một chút bài học, ngươi không cùng ta họ!
"Được thôi đồ đệ."
Bạch Dã quyết định không giữ vẻ khiêm tốn nữa, hai tay chống nạnh, hét lớn.
". . ."
Ngươi la lớn tiếng như vậy làm gì, cố tình đúng không hả?
Tuy nơi này hoang vu không có ai, nhưng cây cỏ nghe được cũng chẳng tốt đẹp gì đâu!
Phàn Minh Chí mặt đỏ bừng, tức giận đến khóe miệng co giật.
"Nga nga nga nga nga. . ."
Phàn Khả Hinh buông cần câu trong tay, thấy Phàn Minh Chí kinh ngạc, liền cười đến rung cả người, ngả nghiêng tới lui.
Đáng ghét!
Sau đó Phàn Minh Chí một câu cũng không nói, mở giỏ đựng cá, lấy mồi ra, lại múc một chậu nước sông, trông rất chuyên nghiệp làm mồi.
"Keo kiệt quá nhỉ?"
Bạch Dã không nhịn được mắng: "Ngươi làm có chút vậy thì không có ý định đánh ổ hả?"
"Hừ, ngươi thì biết cái gì?"
"Nước sông này chảy xiết lắm, thả xuống sẽ bị cuốn đi hết, đánh ổ thì lãng phí mồi."
Phàn Minh Chí hiếm khi tìm được cơ hội dạy bảo Bạch Dã, định bụng ra vẻ về lý thuyết câu cá của mình.
"Câu cá không đánh ổ, câu được cũng chẳng bao nhiêu."
"Làm người á! Phải biết bỏ, có bỏ thì mới có được!"
"Không có nỗ lực thì sao có hồi báo được?"
"Trẻ con ba tuổi cũng hiểu cái đạo lý này."
Bạch Dã nói năng thâm trầm, bộ dáng ông cụ non đó làm Phàn Khả Hinh ngẩn ra, rồi lại cười khúc khích.
"Ngươi. . ."
Phàn Minh Chí mặt tức đến đỏ như gan heo, vốn định dạy Bạch Dã một trận, vạn lần không ngờ rằng, lời còn chưa nói hết thì bị dạy cho một bài.
"Làm người khác với câu cá!!!""
"Cái gì mà không giống?"
"Câu cá với làm người thì như nhau thôi, phải giữ tâm bình thản, phải kiên nhẫn, phải biết bỏ, phải đầu tư, phải có kỹ xảo, phải học hỏi, phải biết nắm bắt thời cơ, phải biết thả dây dài câu cá lớn. . ."
Ăn nói lưu loát thì đừng có đùa với ai, Bạch Dã lải nhải một tràng, tức giận đến Phàn Minh Chí nghiến răng, ngây ra không biết phản bác thế nào.
Đấu với ta hả?
Trừ phi là ngươi là cửu phẩm quan tép riu chuyển thế.
Lấy một cái chậu khác, đem hết mồi đổ hết vào chậu, Bạch Dã ôm một chậu mồi đầy ắp, tìm một vị trí rồi vò lại thành một cục ném xuống.
"A. . ."
"Đó là cái gì?"
Bạch Dã tuy tuổi còn nhỏ nhưng mắt rất tinh, liếc thấy dưới nước đang trôi nổi một vật thể tròn tròn màu hồng.
"Ta xem thử."
Phàn Khả Hinh là người cận thị, nhưng nàng mang kính áp tròng nên lập tức thấy thứ Bạch Dã chỉ.
"Giống như là cái mũ?"
"Mũ?"
Bạch Dã suy nghĩ một chút, trong nháy mắt đã có đáp án, hẳn là một cái mũ giáp.
Mũ thì không tròn mà bóng loáng như vậy, lại còn phát sáng dưới ánh mặt trời chứng tỏ bên ngoài được sơn phủ.
Bạch Dã im lặng nhìn chăm chú gần một phút đồng hồ, hắn kết luận chiếc mũ giáp này có vấn đề lớn.
Đầu tiên là nó vậy mà không chìm xuống đáy sông.
Điều này hoàn toàn không có lý.
Ai cũng biết, mũ giáp là hình bán nguyệt, bên trong có một lỗ lớn để nhét đầu, chứa đầy nước lẽ ra phải chìm xuống.
Tiếp theo là nó cứ đứng im ở trên mặt nước.
Vừa nãy Phàn Minh Chí đã nói, nước sông chảy rất nhanh...Nghĩ đến nơi này là rừng núi hoang vu, ít người lui tới, mặt hắn lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Đây không phải mũ bình thường, mà là mũ giáp."
Phàn Khả Hinh thấy sắc mặt của Bạch Dã thay đổi, nghi hoặc hỏi: "Nhưng chỉ là cái mũ giáp thôi mà, sao mặt ngươi lại nghiêm túc vậy?"
Bạch Dã lắc đầu, không định nói quá nhiều với Phàn Khả Hinh, ý ban đầu của hắn cũng hy vọng đây chỉ là một lần hù dọa do sợ bóng sợ gió mà thôi.
"Chị Khả Hinh, cho em mượn điện thoại."
Phàn Khả Hinh đưa điện thoại cho Bạch Dã, Bạch Dã nhận lấy điện thoại và bấm ba dãy số.
"Xin chào, tôi muốn hỏi là gần đây ở quanh Thôn Thạch Loan có ai báo mất tích hay không?"
"Đúng vậy, tôi đang câu cá ở bờ sông thì nhìn thấy một cái mũ giáp. . ."
Bạch Dã đem suy nghĩ của mình nói cho nhân viên trực tổng đài.
"Cậu bé, cháu tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Đầu dây bên kia nghe ra giọng nói non nớt của Bạch Dã, với tư cách là nhân viên tiếp nhận thông tin báo án, cô muốn hỏi rõ thông tin của người báo án.
"Cháu tên Bạch Dã, năm nay sáu tuổi."
"Sáu tuổi?"
Nhân viên tổng đài không nhịn được hỏi lại: "Cậu bé, lời cháu vừa nói là thật sao?"
Bạch Dã chợt nhận ra vấn đề tuổi tác của mình, đứng ở góc độ của nhân viên tổng đài thì ai tin tùy tiện tin một đứa trẻ sáu tuổi chứ?
"Đương nhiên là thật, à, nếu cô không tin lời cháu cũng không sao, xin hãy chuyển máy cho đội trưởng Điền Giai đội hình sự thành phố, nói với anh ta là có Bạch Dã có chuyện muốn tìm anh ta."
Nghe vậy, đầu óc nhân viên trực tổng đài ong lên.
Đứa bé tí này vậy mà quen cả đội trưởng Điền Giai!
Vậy thì còn nghĩ gì nữa, mau chóng báo lên.
"Cậu bé Bạch Dã đừng sợ, tôi đã báo cho đồn công an khu vực rồi, tin là cảnh sát sẽ đến ngay, ngoài ra tôi cũng đã báo cho đội trưởng Điền Giai rồi. . ."
Cúp máy.
Bạch Dã đưa điện thoại lại cho Phàn Khả Hinh.
Phàn Khả Hinh ngẩn ra không nhận, nàng mặt mày tràn đầy vẻ kinh hoàng, sắc mặt tái mét nhìn Bạch Dã, hai hàm răng không ngừng va vào nhau.
"Cậu đừng dọa ta...Có người ch.ết sao???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận