Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 61: Mật thất án giết người
Chương 61: Vụ án giết người trong phòng kín.
Đồn công an Đá Trắng.
Cuộc thẩm vấn lúc này đã kết thúc.
Trước một chồng ảnh chụp lớn, Tứ Mắt Nam tìm mọi cách chống chế cũng không thể đưa ra được lý do, đành thất bại, không còn cách nào, phải khai nhận toàn bộ quá trình phạm tội.
Người chết là Kinh Nhã Bình, năm nay ba mươi sáu tuổi, là bạn gái quen qua mạng của hắn trên một ứng dụng hẹn hò, chồng của nàng là một tài xế xe tải đường dài, thường xuyên không có nhà.
Vì cái gọi là ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi hút đất tại chỗ, Kinh Nhã Bình không chịu nổi cô đơn, thấy Tứ Mắt Nam anh tuấn nên thường xuyên rủ Tứ Mắt Nam đi "đánh dã".
Nào ngờ Tứ Mắt Nam thực chất là một kẻ nghiện ngập, mục đích của hắn không chỉ là chát chít tục tĩu trên mạng, mà còn lừa tiền, mỗi lần gặp mặt hắn đều dùng các loại lý do để xin tiền Kinh Nhã Bình.
Bị hỏi xin nhiều Kinh Nhã Bình thấy phiền, muốn cắt đứt quan hệ, đáng tiếc nàng đã đánh giá thấp mưu mô của Tứ Mắt Nam, hắn đã sớm lén lút quay lại cảnh hai người vụng trộm quan hệ với nhau.
Nếu Kinh Nhã Bình dám không đưa tiền, hắn sẽ gửi video cho chồng của nàng.
Đối diện với sự uy hiếp của Tứ Mắt Nam, Kinh Nhã Bình tiếc chồng mình ở nhà thật thà, không biết hưởng thụ chỉ biết cắm đầu làm máy rút tiền, chỉ có thể cắn răng đồng ý cho hắn một khoản tiền cuối cùng.
Lần gặp mặt này, hắn dự định sẽ moi một số tiền lớn từ Kinh Nhã Bình, và để phòng Kinh Nhã Bình sẽ "chó cùng rứt giậu", hắn cố ý chọn một địa điểm vắng vẻ để gặp.
Không ngờ Kinh Nhã Bình đã sớm phát hiện ra hắn là kẻ nghiện ngập, không những không mang tiền đến mà còn tuyên bố muốn báo cảnh sát để bắt hắn đi cai nghiện.
Tứ Mắt Nam nghe xong liền nổi cơn thịnh nộ, thêm cả cơn nghiện lên cơn, trong lúc cãi nhau, hắn một tay ném Kinh Nhã Bình xuống sông mặc kệ nàng kêu gào thế nào, trơ mắt nhìn nàng chìm xuống đáy nước.
Lấy đi số tiền trong túi xách của Kinh Nhã Bình, cạy biển số xe, hắn ném cả xe cùng túi xuống sông.
Tưởng rằng mọi việc đã hoàn hảo không một vết tích, nhưng những thủ đoạn sơ đẳng của hắn, với cảnh sát chỉ không bằng một đứa trẻ sáu tuổi.
Chỉ cần dùng Thiên Nhãn tìm biển số xe là dễ dàng tra ra, dựa vào thời gian tử vong đảo ngược, không đầy nửa tiếng liền phát hiện ra hai người cùng nhau lên núi bằng xe máy...
Toàn bộ vụ án không hề phức tạp, rất rõ ràng mạch lạc, việc tiếp theo là không cần đưa đi trại cai nghiện, không có gì bất ngờ, viện kiểm sát sẽ nhanh chóng tiễn hắn lên đường gặp ông bà tổ tiên.
Người duy nhất bị hại trong vụ việc này chỉ có một người, đó chính là chồng của Kinh Nhã Bình, quả thực là mẹ nó xui xẻo, vậy thì người thật thà là phạm phải thiên điều sao?
"Lúc yêu thì từng cái từng cái cởi đồ, lúc không yêu thì từng đao từng đao đâm, lúc yêu thì muốn cả ngày ở bên nhau, không yêu thì xanh một miếng, chết một khối, lúc yêu toàn là thơ và những nơi xa, không yêu thì chỉ thấy xác và cảnh sát."
Bạch Dã bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ấm áp nhắc nhở:
Yêu online có rủi ro, gặp mặt cần cẩn thận, hẹn hò dễ lật xe, ngủ qua rồi khó rút lui, mỹ nữ tiên nhân nhảy, cả người lẫn của đều tan thành mây khói.
Đúng lúc này, có một người nhanh chân bước tới, người gầy cao, vội vàng chạy thẳng đến chỗ Điền Giai, vô cùng lo lắng nói với Điền Giai: "Điền đội, anh quả nhiên ở đây, giúp đỡ chút, tình thế giang hồ cấp bách!!!"
"Không có tiền, cậu em mỗi ngày chỉ cho tôi năm mươi tệ, cậu cũng không phải không biết?"
Điền Giai nói câu này một cách không chút ngại ngùng, xem ra việc anh sợ vợ là ai cũng biết.
"Ai thèm hỏi anh vay tiền chứ? Ngay cả mấy tên ăn mày ngoài đường cũng còn giàu hơn anh..."
Bạch Thế Phong: Câu này ta không thích nghe chút nào!
Quảng Tuấn Hùng đang nóng như lửa đốt, vừa thốt ra một câu liền thấy Điền Giai nhìn mình bằng ánh mắt giết người, hắn ngượng ngùng nói: "Chỗ tôi có một vụ án, không giải quyết được, nên cố ý đến mời anh qua xem xét chút."
Chỉ cần không nhắc đến tiền thì vẫn là anh em tốt, chứ nói đến tiền là mất tình cảm ngay.
"Vụ án gì?"
Quảng Tuấn Hùng là cảnh sát hình sự của cục huyện, trước đây Điền Giai là đồng nghiệp tốt, khi Điền Giai năng lực tăng lên tới cục thành phố, thì hắn vẫn dậm chân tại chỗ.
Đến tuổi này của bọn họ, đội trưởng cảnh sát hình sự đã là đỉnh rồi, muốn tăng thêm rất khó, mấy vị trí cao hơn nữa chỉ có từng đó người, trừ phi có công lớn.
"Có người chết, gia đình người ta ngày nào cũng làm ầm lên, nửa tháng rồi mà một chút manh mối cũng không có, nếu không thì tôi đã không đến tìm anh rồi." Quảng Tuấn Hùng thở dài.
"Cậu nói rõ chi tiết đi."
"Người chết là người của thôn Đông Điền thuộc hạt khu chúng ta, anh ta là hộ kinh doanh nhỏ chuyên nấu rượu, bán rượu gạo thủ công."
"Vợ anh ta báo án, nửa tháng trước anh ta nhận được điện thoại, có người thuê anh ta chở hai mươi cân rượu đến một bãi cát, kết quả người thì chết ở chỗ đó."
"Ai gọi điện thoại đến? Không tra ra sao?"
"Không tra được, sim điện thoại là mua trên mạng."
"Đây là vụ án có mưu tính trước." Điền Giai buột miệng nói một câu.
"Hiện trường thế nào rồi?"
"Còn có hai người khác nữa, bọn họ cũng cùng bán rượu."
"Chết ba người?"
"Không, hai người kia không sao hết, nhưng cũng bị nhốt hơn mười ngày rồi, ngày nào cũng kêu oan."
"Theo lời khai của bọn họ, ngày hôm đó bọn họ cũng nhận được một cuộc gọi lạ, bảo họ chở rượu đến bãi cát."
"Kết quả vừa đến cửa thì bị người ở phía sau dùng khăn bịt miệng lại, xịt thuốc mê đến khi tỉnh lại thì thấy trời đã tối, bị giam trong phòng tại bãi cát."
"Cửa mở không ra, điện thoại cũng mất."
"Lúc đó người chết vẫn chưa chết, ba người còn vì chuyện này cãi nhau một trận, kết quả mới phát hiện tất cả đều là người cùng làm nghề."
"Bên trong tối om, không nhìn thấy gì, trong đêm ngủ mơ màng chờ đến ngày hôm sau người nhà tìm đến mở cửa thì mới phát hiện ra người chết đã bị giết."
"Vấn đề ở chỗ này, bọn họ luôn khẳng định đối phương giết người."
"Vì sao? Không thể là người khác sao?"
Lời của Quảng Tuấn Hùng trong nháy mắt đã gợi lên sự tò mò của tất cả mọi người ở đây, không nhịn được mà phải dựng tai lên nghe.
"Nguyên văn lời của bọn họ là, trước khi đi ngủ bọn họ sợ bên ngoài có người vào hãm hại, cho nên đã cố tình chèn chốt cửa từ bên trong."
"Nói cách khác, trong phòng ngoài ba người bọn họ ra thì không còn ai khác đi vào."
Tê....
Lời vừa nói ra, người ở đây nghe xong không nhịn được hít sâu một hơi.
"Giết người trong phòng kín?"
Bạch Dã khẽ nhíu mày, bộ não đang nhanh chóng vận chuyển, nhìn từ diễn biến vụ án thì đây đích thực là giết người trong phòng kín.
Một thủ pháp gây án rất hoàn hảo, thực sự khó tìm ra sơ hở, trách sao đã nửa tháng trôi qua mà Quảng Tuấn Hùng không có cách nào.
"Không sai! Chính là giết người trong phòng kín! Anh hùng quả nhiên có cái nhìn giống nhau..." nói lảm nhảm nửa ngày, khó được có người hưởng ứng, vừa thốt lên một câu thì Quảng Tuấn Hùng đã kích động đập mạnh tay xuống đùi, liếc mắt nhìn lại thì ra là thằng nhóc con mới vài tuổi.
Lập tức trợn tròn mắt, cùng một chữ kẹt cứng trong cổ họng không thể thốt ra.
"Ta làm cảnh sát hình sự trinh sát lâu như vậy rồi, lần đầu gặp phải tình huống giống kịch bản trong Conan thế này, dựa vào, không ngờ tới ở nông thôn mà còn có kiểu án mạng như vậy, đúng là bó tay."
"Điền đội, đầu óc của anh thông minh hơn tôi nhiều, ngài bỏ chút thời gian đi một chuyến giúp tôi được không? Vụ án phá xong tôi mời anh uống rượu." Quảng Tuấn Hùng cười hề hề nói.
"Nghĩ hay nhỉ, một bữa rượu mà đã muốn xong chuyện à? Nếu cậu không được thì chuyển vụ án này lên cục thành phố, không thì thôi." Điền Giai tức giận nói.
Vụ án chưa được chuyển lên trên thì dù có phá án luận công ban thưởng cũng không tới lượt hắn, tất cả lợi lộc đều rơi vào tay Quảng Tuấn Hùng, còn hắn chỉ nhận lại được chút ân tình, không ngốc đến mức đó.
Hơn nữa.
Hắn vừa mới phá được một vụ giết người, trong tay còn cả đống chuyện, phải viết báo cáo, phải áp giải nghi phạm, phải bổ sung thêm chứng cứ vân vân.
Bây giờ đâu có thời gian để đi hỗ trợ Quảng Tuấn Hùng.
"Hay là để tôi giới thiệu cho cậu một người nhé?"
"Ai? Chẳng lẽ Mạc Giang còn có ai lợi hại hơn cả anh à?"
"Cậu ta." Điền Giai đột nhiên chỉ tay vào Bạch Dã.
"Đùa cái gì vậy, nó mới có mấy tuổi, đừng có đùa." Quảng Tuấn Hùng không nhịn được mà trợn trắng mắt.
"Cậu đừng xem thường nó còn nhỏ, nó vừa mới phá được một vụ án mạng đó, đồng thời tự tay bắt được nghi phạm."
"..."
"Nổ thì có hay không bản nháp chứ, nếu như cậu ta phá được vụ án này, tôi sẽ biểu diễn lộn ngược ăn..." Quảng Tuấn Hùng vừa định buông lời chế nhạo, thì thấy tất cả mọi người đều có vẻ mặt cổ quái nhìn mình, lập tức trong lòng chấn động, lập tức đứng bật dậy.
"Mấy người nói thật hả?"
"Anh em tốt của nhau mà tôi còn gạt cậu sao?" Điền Giai vẫy vẫy tờ giấy trong tay: "Xem này, đây là đơn xin tặng thưởng công ba cho cậu ta đó..."
Vừa dứt lời thì trong đầu Bạch Dã truyền đến một giọng nói máy móc lạnh lùng.
"Đinh..."
Đồn công an Đá Trắng.
Cuộc thẩm vấn lúc này đã kết thúc.
Trước một chồng ảnh chụp lớn, Tứ Mắt Nam tìm mọi cách chống chế cũng không thể đưa ra được lý do, đành thất bại, không còn cách nào, phải khai nhận toàn bộ quá trình phạm tội.
Người chết là Kinh Nhã Bình, năm nay ba mươi sáu tuổi, là bạn gái quen qua mạng của hắn trên một ứng dụng hẹn hò, chồng của nàng là một tài xế xe tải đường dài, thường xuyên không có nhà.
Vì cái gọi là ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi hút đất tại chỗ, Kinh Nhã Bình không chịu nổi cô đơn, thấy Tứ Mắt Nam anh tuấn nên thường xuyên rủ Tứ Mắt Nam đi "đánh dã".
Nào ngờ Tứ Mắt Nam thực chất là một kẻ nghiện ngập, mục đích của hắn không chỉ là chát chít tục tĩu trên mạng, mà còn lừa tiền, mỗi lần gặp mặt hắn đều dùng các loại lý do để xin tiền Kinh Nhã Bình.
Bị hỏi xin nhiều Kinh Nhã Bình thấy phiền, muốn cắt đứt quan hệ, đáng tiếc nàng đã đánh giá thấp mưu mô của Tứ Mắt Nam, hắn đã sớm lén lút quay lại cảnh hai người vụng trộm quan hệ với nhau.
Nếu Kinh Nhã Bình dám không đưa tiền, hắn sẽ gửi video cho chồng của nàng.
Đối diện với sự uy hiếp của Tứ Mắt Nam, Kinh Nhã Bình tiếc chồng mình ở nhà thật thà, không biết hưởng thụ chỉ biết cắm đầu làm máy rút tiền, chỉ có thể cắn răng đồng ý cho hắn một khoản tiền cuối cùng.
Lần gặp mặt này, hắn dự định sẽ moi một số tiền lớn từ Kinh Nhã Bình, và để phòng Kinh Nhã Bình sẽ "chó cùng rứt giậu", hắn cố ý chọn một địa điểm vắng vẻ để gặp.
Không ngờ Kinh Nhã Bình đã sớm phát hiện ra hắn là kẻ nghiện ngập, không những không mang tiền đến mà còn tuyên bố muốn báo cảnh sát để bắt hắn đi cai nghiện.
Tứ Mắt Nam nghe xong liền nổi cơn thịnh nộ, thêm cả cơn nghiện lên cơn, trong lúc cãi nhau, hắn một tay ném Kinh Nhã Bình xuống sông mặc kệ nàng kêu gào thế nào, trơ mắt nhìn nàng chìm xuống đáy nước.
Lấy đi số tiền trong túi xách của Kinh Nhã Bình, cạy biển số xe, hắn ném cả xe cùng túi xuống sông.
Tưởng rằng mọi việc đã hoàn hảo không một vết tích, nhưng những thủ đoạn sơ đẳng của hắn, với cảnh sát chỉ không bằng một đứa trẻ sáu tuổi.
Chỉ cần dùng Thiên Nhãn tìm biển số xe là dễ dàng tra ra, dựa vào thời gian tử vong đảo ngược, không đầy nửa tiếng liền phát hiện ra hai người cùng nhau lên núi bằng xe máy...
Toàn bộ vụ án không hề phức tạp, rất rõ ràng mạch lạc, việc tiếp theo là không cần đưa đi trại cai nghiện, không có gì bất ngờ, viện kiểm sát sẽ nhanh chóng tiễn hắn lên đường gặp ông bà tổ tiên.
Người duy nhất bị hại trong vụ việc này chỉ có một người, đó chính là chồng của Kinh Nhã Bình, quả thực là mẹ nó xui xẻo, vậy thì người thật thà là phạm phải thiên điều sao?
"Lúc yêu thì từng cái từng cái cởi đồ, lúc không yêu thì từng đao từng đao đâm, lúc yêu thì muốn cả ngày ở bên nhau, không yêu thì xanh một miếng, chết một khối, lúc yêu toàn là thơ và những nơi xa, không yêu thì chỉ thấy xác và cảnh sát."
Bạch Dã bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ấm áp nhắc nhở:
Yêu online có rủi ro, gặp mặt cần cẩn thận, hẹn hò dễ lật xe, ngủ qua rồi khó rút lui, mỹ nữ tiên nhân nhảy, cả người lẫn của đều tan thành mây khói.
Đúng lúc này, có một người nhanh chân bước tới, người gầy cao, vội vàng chạy thẳng đến chỗ Điền Giai, vô cùng lo lắng nói với Điền Giai: "Điền đội, anh quả nhiên ở đây, giúp đỡ chút, tình thế giang hồ cấp bách!!!"
"Không có tiền, cậu em mỗi ngày chỉ cho tôi năm mươi tệ, cậu cũng không phải không biết?"
Điền Giai nói câu này một cách không chút ngại ngùng, xem ra việc anh sợ vợ là ai cũng biết.
"Ai thèm hỏi anh vay tiền chứ? Ngay cả mấy tên ăn mày ngoài đường cũng còn giàu hơn anh..."
Bạch Thế Phong: Câu này ta không thích nghe chút nào!
Quảng Tuấn Hùng đang nóng như lửa đốt, vừa thốt ra một câu liền thấy Điền Giai nhìn mình bằng ánh mắt giết người, hắn ngượng ngùng nói: "Chỗ tôi có một vụ án, không giải quyết được, nên cố ý đến mời anh qua xem xét chút."
Chỉ cần không nhắc đến tiền thì vẫn là anh em tốt, chứ nói đến tiền là mất tình cảm ngay.
"Vụ án gì?"
Quảng Tuấn Hùng là cảnh sát hình sự của cục huyện, trước đây Điền Giai là đồng nghiệp tốt, khi Điền Giai năng lực tăng lên tới cục thành phố, thì hắn vẫn dậm chân tại chỗ.
Đến tuổi này của bọn họ, đội trưởng cảnh sát hình sự đã là đỉnh rồi, muốn tăng thêm rất khó, mấy vị trí cao hơn nữa chỉ có từng đó người, trừ phi có công lớn.
"Có người chết, gia đình người ta ngày nào cũng làm ầm lên, nửa tháng rồi mà một chút manh mối cũng không có, nếu không thì tôi đã không đến tìm anh rồi." Quảng Tuấn Hùng thở dài.
"Cậu nói rõ chi tiết đi."
"Người chết là người của thôn Đông Điền thuộc hạt khu chúng ta, anh ta là hộ kinh doanh nhỏ chuyên nấu rượu, bán rượu gạo thủ công."
"Vợ anh ta báo án, nửa tháng trước anh ta nhận được điện thoại, có người thuê anh ta chở hai mươi cân rượu đến một bãi cát, kết quả người thì chết ở chỗ đó."
"Ai gọi điện thoại đến? Không tra ra sao?"
"Không tra được, sim điện thoại là mua trên mạng."
"Đây là vụ án có mưu tính trước." Điền Giai buột miệng nói một câu.
"Hiện trường thế nào rồi?"
"Còn có hai người khác nữa, bọn họ cũng cùng bán rượu."
"Chết ba người?"
"Không, hai người kia không sao hết, nhưng cũng bị nhốt hơn mười ngày rồi, ngày nào cũng kêu oan."
"Theo lời khai của bọn họ, ngày hôm đó bọn họ cũng nhận được một cuộc gọi lạ, bảo họ chở rượu đến bãi cát."
"Kết quả vừa đến cửa thì bị người ở phía sau dùng khăn bịt miệng lại, xịt thuốc mê đến khi tỉnh lại thì thấy trời đã tối, bị giam trong phòng tại bãi cát."
"Cửa mở không ra, điện thoại cũng mất."
"Lúc đó người chết vẫn chưa chết, ba người còn vì chuyện này cãi nhau một trận, kết quả mới phát hiện tất cả đều là người cùng làm nghề."
"Bên trong tối om, không nhìn thấy gì, trong đêm ngủ mơ màng chờ đến ngày hôm sau người nhà tìm đến mở cửa thì mới phát hiện ra người chết đã bị giết."
"Vấn đề ở chỗ này, bọn họ luôn khẳng định đối phương giết người."
"Vì sao? Không thể là người khác sao?"
Lời của Quảng Tuấn Hùng trong nháy mắt đã gợi lên sự tò mò của tất cả mọi người ở đây, không nhịn được mà phải dựng tai lên nghe.
"Nguyên văn lời của bọn họ là, trước khi đi ngủ bọn họ sợ bên ngoài có người vào hãm hại, cho nên đã cố tình chèn chốt cửa từ bên trong."
"Nói cách khác, trong phòng ngoài ba người bọn họ ra thì không còn ai khác đi vào."
Tê....
Lời vừa nói ra, người ở đây nghe xong không nhịn được hít sâu một hơi.
"Giết người trong phòng kín?"
Bạch Dã khẽ nhíu mày, bộ não đang nhanh chóng vận chuyển, nhìn từ diễn biến vụ án thì đây đích thực là giết người trong phòng kín.
Một thủ pháp gây án rất hoàn hảo, thực sự khó tìm ra sơ hở, trách sao đã nửa tháng trôi qua mà Quảng Tuấn Hùng không có cách nào.
"Không sai! Chính là giết người trong phòng kín! Anh hùng quả nhiên có cái nhìn giống nhau..." nói lảm nhảm nửa ngày, khó được có người hưởng ứng, vừa thốt lên một câu thì Quảng Tuấn Hùng đã kích động đập mạnh tay xuống đùi, liếc mắt nhìn lại thì ra là thằng nhóc con mới vài tuổi.
Lập tức trợn tròn mắt, cùng một chữ kẹt cứng trong cổ họng không thể thốt ra.
"Ta làm cảnh sát hình sự trinh sát lâu như vậy rồi, lần đầu gặp phải tình huống giống kịch bản trong Conan thế này, dựa vào, không ngờ tới ở nông thôn mà còn có kiểu án mạng như vậy, đúng là bó tay."
"Điền đội, đầu óc của anh thông minh hơn tôi nhiều, ngài bỏ chút thời gian đi một chuyến giúp tôi được không? Vụ án phá xong tôi mời anh uống rượu." Quảng Tuấn Hùng cười hề hề nói.
"Nghĩ hay nhỉ, một bữa rượu mà đã muốn xong chuyện à? Nếu cậu không được thì chuyển vụ án này lên cục thành phố, không thì thôi." Điền Giai tức giận nói.
Vụ án chưa được chuyển lên trên thì dù có phá án luận công ban thưởng cũng không tới lượt hắn, tất cả lợi lộc đều rơi vào tay Quảng Tuấn Hùng, còn hắn chỉ nhận lại được chút ân tình, không ngốc đến mức đó.
Hơn nữa.
Hắn vừa mới phá được một vụ giết người, trong tay còn cả đống chuyện, phải viết báo cáo, phải áp giải nghi phạm, phải bổ sung thêm chứng cứ vân vân.
Bây giờ đâu có thời gian để đi hỗ trợ Quảng Tuấn Hùng.
"Hay là để tôi giới thiệu cho cậu một người nhé?"
"Ai? Chẳng lẽ Mạc Giang còn có ai lợi hại hơn cả anh à?"
"Cậu ta." Điền Giai đột nhiên chỉ tay vào Bạch Dã.
"Đùa cái gì vậy, nó mới có mấy tuổi, đừng có đùa." Quảng Tuấn Hùng không nhịn được mà trợn trắng mắt.
"Cậu đừng xem thường nó còn nhỏ, nó vừa mới phá được một vụ án mạng đó, đồng thời tự tay bắt được nghi phạm."
"..."
"Nổ thì có hay không bản nháp chứ, nếu như cậu ta phá được vụ án này, tôi sẽ biểu diễn lộn ngược ăn..." Quảng Tuấn Hùng vừa định buông lời chế nhạo, thì thấy tất cả mọi người đều có vẻ mặt cổ quái nhìn mình, lập tức trong lòng chấn động, lập tức đứng bật dậy.
"Mấy người nói thật hả?"
"Anh em tốt của nhau mà tôi còn gạt cậu sao?" Điền Giai vẫy vẫy tờ giấy trong tay: "Xem này, đây là đơn xin tặng thưởng công ba cho cậu ta đó..."
Vừa dứt lời thì trong đầu Bạch Dã truyền đến một giọng nói máy móc lạnh lùng.
"Đinh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận