Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 93: Nước nóng quá bỏng ta không dám uống, lòng người quá lạnh ta không dám đụng vào
"Chương 93: Nước nóng quá bỏng ta không dám uống, lòng người quá lạnh ta không dám đụng vào"
"Ta mang ngươi đi xem thế giới.""A?"Lần này đến phiên Bạch Dã không bình tĩnh.Đi theo Hoàng Triều, một ngày không được đói chín bữa ăn sao?Lão nhân ông ta bận rộn như vậy, cơm đoán chừng cũng không thể ăn đúng giờ.Chớ nói chi là khắp nơi du sơn ngoạn thủy, s·ố·n·g phóng túng.Nghĩ lại những tháng ngày đó liền đáng sợ.Thật vất vả đã thức tỉnh hệ th·ố·n·g, ta là tới hưởng phúc, không phải đến chịu tội.Luôn luôn lấy hưởng thụ là trên hết, sắc mặt Bạch Dã xịu xuống: "Ta muốn tìm luật sư của ta!""Không phải.""Ta muốn gọi điện thoại cho ba ta!" . ."Mẹ!""Ta nhớ mẹ lắm."Cúp điện thoại của tên phản đồ Bạch Thế Phong, Bạch Dã bấm điện thoại của Bạch Hiểu Trang làm nũng nói: "Con đã chín năm không được nhìn thấy mẹ, rất nhớ rất nhớ mẹ.""c·ẩ·u thí!"Đầu dây bên kia Chu Hiểu Trang cười mắng: "Con mới sáu tuổi làm gì có chuyện chín năm? Con lại định làm cái gì t·h·iêu thân hả?""Mẹ cảnh cáo con, thành thật ở bên cạnh Hoàng lão, ba ba mẹ mẹ sẽ nhớ con, nhi tử, mẹ vì con tự hào!""Còn có việc gì không? Không có việc gì cúp máy, mẹ còn muốn đi họp.""Mẹ, một ngày không gặp như ba năm, mẹ là giáo viên ngữ văn có biết lãng mạn không hả mẹ...""Tút tút tút tút..."Trả lời hắn chỉ có tiếng tút tút lạnh lùng trong điện thoại.Quá nhẫn tâm.Nào có ai đối xử với nhi tử mình như vậy?Tùy t·i·ệ·n liền ném cho một người lạ không quen biết.Không có chút nào lo lắng con mình bị l·ừ·a bán sao?th·iệt thòi ta còn coi các người là cha mẹ chí thân yêu nhất.Năm mươi chín điểm không thể nhiều hơn được, đề nghị các người đi t·h·i chứng nhận làm cha mẹ, làm lại từ đầu.ε=(´ο`*))) ai ~~Chung quy là ta một đứa trẻ phải ch·ố·n·g đỡ tất cả.(⊙o⊙). . . ! ! !Nước nóng quá bỏng ta không dám uống, lòng người quá lạnh ta không dám đụng vào.Bạch Dã ủ rũ cúi đầu đưa điện thoại trả cho Hoàng Triều.Hắn thật sự không muốn cùng Hoàng Triều đi xem thế giới, vừa nghĩ tới sau này phải tham gia vô vàn hội nghị, não đã đau nhức.Uy! 110 à? Có người b·ắt c·óc trẻ con!Bạch Dã tức giận đến muốn báo cảnh."Sao?""Không thích ở cùng với lão già này ta à?"Hoàng Triều cười trên nỗi đau của người khác, cười tủm tỉm nhìn Bạch Dã."Biết còn hỏi?"Bạch Dã gật đầu, không nể mặt Hoàng Triều chút nào.Rõ ràng hắn có thể một mình tự lo cho mình, mỗi ngày ngủ tới khi nào tự tỉnh thì thôi, đói bụng thì gọi đồ ăn ngoài, một ngụm tôm hùm chua cay, miệng thì nhai kem ly.Nhàm chán thì chơi máy tính bảng, chơi mệt thì có thể xuống lầu n·g·ư·ợ·c lão già.Thật sự không được thì có thể triệu hồi tọa kỵ, đi khắp nơi dạo chơi.Thời gian thoải mái qua như tiên.Vì sao ba ba mẹ mẹ lại không tin ta đây?"Lão Bạch a lão Bạch, ngươi có còn muốn biệt thự không?""Ngươi ch·ố·n·g đỡ ta, ta rất khó xử a!""Nói nghe dễ chịu vậy, chẳng qua là hai người muốn có không gian riêng tư thôi, đừng nghĩ là ta không biết.""Vậy ta đi?""Ta mua biệt thự ngươi đừng mơ mà ở!"Trong lòng Bạch Dã căm phẫn bất bình.Có một cảm giác bị p·h·ả·n· ·b·ộ·i và m·ấ·t mát."Bao nhiêu người muốn cùng ta còn không có cơ hội, ngươi được t·i·ệ·n nghi còn khoe mẽ."Hoàng Triều lườm Bạch Dã một cái, không biết cái đầu của tiểu quỷ này đến cùng là lớn lên thế nào.Nói nó ngốc đi!Nó lại thông minh khiến người khác dựng cả tóc gáy, một câu có thể làm ngươi tức đến tắc m·á·u não.Nói nó thông minh đi!Cơ hội tốt như vậy mà nó lại cố sức cự tuyệt.Rốt cuộc nó đang chống cự cái gì?Bạch Dã càng chống cự, Hoàng Triều càng hưng phấn, một luồng k·h·o·á·i cảm khó hiểu tự nhiên sinh ra.Hình như mình đã nắm được điểm yếu của Bạch Dã?Cái tên như cá chạch trơn trượt này, thì ra lại là tên lười biếng.Chẳng trách lúc nào nó cũng uể oải, một bộ dáng chẳng thiết cái gì, bé nhỏ có một mẩu, ba cân lười gân, bảy cân lười xương.Cũng không biết quen ai mà ra cái tật x·ấ·u này.Đóa hoa của tổ quốc phải đúng lúc.Lười? Không tồn tại!Hoàng Triều đã nghĩ xong nên làm thế nào để rèn Bạch Dã.Trạm đầu tiên.Trước tiên dẫn hắn đi tham gia phong hội chiều nay.Sáng ngày mai dẫn hắn đi hồ luyện Thái Cực quyền vận động, buổi sáng đi trường tr·u·ng học giao lưu, buổi chiều đi sở nghiên cứu, nghe nói hắn chơi cờ rất giỏi, buổi tối có thể đánh hai ván cờ.Ngày thứ ba...Ngày thứ tư...Hắc hắc!Hoàng Triều vừa nghĩ tới vẻ mặt đau khổ của Bạch Dã, tâm tình của ông trở nên tốt đẹp, nhịn không được cười ha ha:"Tiểu t·ử, không ngờ ngươi cũng có hôm nay hả? Rơi vào tay lão phu, thoát thai hoán cốt, Niết Bàn trùng sinh là con đường duy nhất của ngươi.""Ba mẹ ngươi giao phó tất cả cho ta rồi, trong điện thoại con cũng nghe rồi đó, muốn đánh muốn mắng gì thì tùy, ta đây là được ủy quyền đó, đừng nói lảm nhảm nữa, ngoan ngoãn nghe lời ta."Bạch Dã rũ đầu, lòng như tro nguội, thầm nghĩ: "Yêu ai người đó đi!""Hủy diệt đi, thế giới!"...Phải nói là.Cơm trưa ở Ngọc Tuyền ao thật là tuyệt.Đặc biệt là món thịt dê tay bắt cơm chính tông kia.Hạt cơm tròn trịa mẩy, đầy dầu bóng loáng, một miếng lớn cơm nh·é·t vào miệng, quá thỏa mãn.Từng miếng sườn dê tươi non không có mùi tanh, c·ắ·n một cái nước bắn đầy răng gò má thơm ngát.Ngon đến mức.t·á·t tai cũng không muốn buông tay.Dường như...Ở lại cũng không phải chuyện gì x·ấ·u?Tay nghề đầu bếp Ngọc Tuyền ao có thể so găng với bếp trưởng khách sạn năm sao.Hắn hai đời cộng lại cũng chưa từng ăn món tay bắt cơm nào ngon đến thế, mặc dù hắn không phải người phương Bắc, nhưng món tay bắt cơm này không phân biệt vùng miền.Tuyệt vời luôn.Ngồi trên xe Bạch Dã, vẫn còn đang dư vị, con mắt lóe sáng lấp lánh.Hắn bắt đầu chờ mong tối sẽ được ăn gì."Con đang nghĩ gì đấy?"Hoàng Triều liếc thấy ánh mắt Bạch Dã đang phát sáng, trong lòng không khỏi kinh ngạc, thằng nhóc này lúc trước còn nửa s·ố·n·g nửa c·hết trước khi ăn cơm.Hiện tại sao giống như vừa tỉnh lại bảy lần vậy?Tinh thần đến mức khiến người khác kinh ngạc."Tối nay ăn cái gì.""Cái gì?""Con đi trên đường chỉ nghĩ mỗi cái này thôi?"Bạch Dã gật gật đầu: "Đương nhiên, không thì ông cho rằng con đang nghĩ cái gì?""Con là trẻ con, muốn ăn ngon là điều rất hợp lý đúng không? Đó là bản tính cho phép.""Ông đừng mong là tôi sẽ ảo tưởng về cái gì công nghệ cao siêu nhé?"Hoàng Triều bị chặn họng không t·r·ả lời được, ông quyết định ngậm miệng, đánh p·h·áo miệng mấy lần đều không thắng được Bạch Dã.Một mặt đánh không lại, vậy thì chuyển sang mặt khác để thắng hắn.Phải biết biến báo khi làm người.Rèn luyện thân thể của hắn, rèn luyện tinh thần của hắn, nhổ bỏ tính lười của hắn.Chiếc xe Hồng Kỳ đen tiến vào một tòa cao ốc.Khi Hoàng Triều dẫn Bạch Dã vào hội trường, bên trong đã có hơn trăm người ngồi đầy.Đa số là nam giới, không ít người mặc quân phục thẳng tắp, lưng thẳng tưng, ngồi nghiêm chỉnh.Những người này chủ yếu ngồi ở phía giữa và phía sau.Mà những người ngồi ở hàng đầu có độ tuổi khác biệt, có một số gương mặt trẻ tuổi, nhìn tuổi còn nhỏ, giống như học sinh ở các giai đoạn khác nhau.Số lượng đông nhất là những thanh niên trung niên, cuối cùng là các cụ già năm sáu mươi tuổi.Vậy nên...Nơi này là phòng họp của trí kho?Những người này cũng giống mình, đều là thành viên của trí kho?Bạch Dã thầm nghĩ trong lòng không sai.Lúc này vị trí hắn đang đứng chính là văn phòng đại lâu của trí kho, bên ngoài trừ cửa chính có cảnh s·á·t vũ trang đứng gác thì nhìn bên ngoài không có vẻ gì thần bí, cùng các văn phòng đại lâu khác không khác biệt.Nguyên nhân thực ra rất đơn giản.Trí kho là đơn vị trực thuộc viện quốc gia, chức năng chủ yếu là đưa ra các chính sách và mưu kế có lợi cho đất nước.Các chính sách và mưu kế này có được thông qua hay không, có sử dụng hay không, cuối cùng còn phải t·r·ải qua phân tích, cân nhắc lợi hại trước khi quyết định.Thuộc về giai đoạn thảo luận.Trời mới biết phía trên sẽ quyết định ra sao.Thánh tâm khó dò.Khi Hoàng Triều vừa bước vào, liền nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người, hội trường ồn ào trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.Điều làm bọn họ kinh ngạc chính là Hoàng Triều đang nắm tay một tiểu quỷ.Người kia là ai vậy?Vậy mà để Hoàng chủ tịch tự mình dẫn vào, là cháu của ông ta sao?Không đúng.Cho dù là cháu ruột cũng không thể dẫn vào hội trường.Có thể vào được hội trường, ngoài đối tượng đặc biệt mời ra thì chỉ có thành viên của trí kho mới được vào.Hôm nay đối tượng đặc biệt mời là bên quốc phòng, loại trừ khả năng cậu nhóc này là quân nhân.Vậy thì chỉ còn lại một đáp án.Hắn là thành viên của trí kho.Nhỏ như vậy?Mới tốt nghiệp nhà trẻ sao?Nhất thời tất cả mọi người nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Bạch Dã, trong lòng lập tức kinh hãi."Chào buổi chiều các vị, trước khi hội nghị bắt đầu, tôi xin giới t·h·iệu một đồng nghiệp mới cho mọi người."Hoàng Triều ngồi oai vệ ở vị trí chủ tọa, hướng về phía mic phát biểu, không hề khách sáo, tay chỉ vào Bạch Dã: "Cậu bé tên là Bạch Dã.""Bạch Dã, không cần khẩn trương, con giới thiệu bản thân đi."Ta khẩn trương? Cái này ta quen rồi!Chuyện nhỏ mà!Bảo ta phát biểu, xin hỏi ông nghiêm túc không đó?
"Ta mang ngươi đi xem thế giới.""A?"Lần này đến phiên Bạch Dã không bình tĩnh.Đi theo Hoàng Triều, một ngày không được đói chín bữa ăn sao?Lão nhân ông ta bận rộn như vậy, cơm đoán chừng cũng không thể ăn đúng giờ.Chớ nói chi là khắp nơi du sơn ngoạn thủy, s·ố·n·g phóng túng.Nghĩ lại những tháng ngày đó liền đáng sợ.Thật vất vả đã thức tỉnh hệ th·ố·n·g, ta là tới hưởng phúc, không phải đến chịu tội.Luôn luôn lấy hưởng thụ là trên hết, sắc mặt Bạch Dã xịu xuống: "Ta muốn tìm luật sư của ta!""Không phải.""Ta muốn gọi điện thoại cho ba ta!" . ."Mẹ!""Ta nhớ mẹ lắm."Cúp điện thoại của tên phản đồ Bạch Thế Phong, Bạch Dã bấm điện thoại của Bạch Hiểu Trang làm nũng nói: "Con đã chín năm không được nhìn thấy mẹ, rất nhớ rất nhớ mẹ.""c·ẩ·u thí!"Đầu dây bên kia Chu Hiểu Trang cười mắng: "Con mới sáu tuổi làm gì có chuyện chín năm? Con lại định làm cái gì t·h·iêu thân hả?""Mẹ cảnh cáo con, thành thật ở bên cạnh Hoàng lão, ba ba mẹ mẹ sẽ nhớ con, nhi tử, mẹ vì con tự hào!""Còn có việc gì không? Không có việc gì cúp máy, mẹ còn muốn đi họp.""Mẹ, một ngày không gặp như ba năm, mẹ là giáo viên ngữ văn có biết lãng mạn không hả mẹ...""Tút tút tút tút..."Trả lời hắn chỉ có tiếng tút tút lạnh lùng trong điện thoại.Quá nhẫn tâm.Nào có ai đối xử với nhi tử mình như vậy?Tùy t·i·ệ·n liền ném cho một người lạ không quen biết.Không có chút nào lo lắng con mình bị l·ừ·a bán sao?th·iệt thòi ta còn coi các người là cha mẹ chí thân yêu nhất.Năm mươi chín điểm không thể nhiều hơn được, đề nghị các người đi t·h·i chứng nhận làm cha mẹ, làm lại từ đầu.ε=(´ο`*))) ai ~~Chung quy là ta một đứa trẻ phải ch·ố·n·g đỡ tất cả.(⊙o⊙). . . ! ! !Nước nóng quá bỏng ta không dám uống, lòng người quá lạnh ta không dám đụng vào.Bạch Dã ủ rũ cúi đầu đưa điện thoại trả cho Hoàng Triều.Hắn thật sự không muốn cùng Hoàng Triều đi xem thế giới, vừa nghĩ tới sau này phải tham gia vô vàn hội nghị, não đã đau nhức.Uy! 110 à? Có người b·ắt c·óc trẻ con!Bạch Dã tức giận đến muốn báo cảnh."Sao?""Không thích ở cùng với lão già này ta à?"Hoàng Triều cười trên nỗi đau của người khác, cười tủm tỉm nhìn Bạch Dã."Biết còn hỏi?"Bạch Dã gật đầu, không nể mặt Hoàng Triều chút nào.Rõ ràng hắn có thể một mình tự lo cho mình, mỗi ngày ngủ tới khi nào tự tỉnh thì thôi, đói bụng thì gọi đồ ăn ngoài, một ngụm tôm hùm chua cay, miệng thì nhai kem ly.Nhàm chán thì chơi máy tính bảng, chơi mệt thì có thể xuống lầu n·g·ư·ợ·c lão già.Thật sự không được thì có thể triệu hồi tọa kỵ, đi khắp nơi dạo chơi.Thời gian thoải mái qua như tiên.Vì sao ba ba mẹ mẹ lại không tin ta đây?"Lão Bạch a lão Bạch, ngươi có còn muốn biệt thự không?""Ngươi ch·ố·n·g đỡ ta, ta rất khó xử a!""Nói nghe dễ chịu vậy, chẳng qua là hai người muốn có không gian riêng tư thôi, đừng nghĩ là ta không biết.""Vậy ta đi?""Ta mua biệt thự ngươi đừng mơ mà ở!"Trong lòng Bạch Dã căm phẫn bất bình.Có một cảm giác bị p·h·ả·n· ·b·ộ·i và m·ấ·t mát."Bao nhiêu người muốn cùng ta còn không có cơ hội, ngươi được t·i·ệ·n nghi còn khoe mẽ."Hoàng Triều lườm Bạch Dã một cái, không biết cái đầu của tiểu quỷ này đến cùng là lớn lên thế nào.Nói nó ngốc đi!Nó lại thông minh khiến người khác dựng cả tóc gáy, một câu có thể làm ngươi tức đến tắc m·á·u não.Nói nó thông minh đi!Cơ hội tốt như vậy mà nó lại cố sức cự tuyệt.Rốt cuộc nó đang chống cự cái gì?Bạch Dã càng chống cự, Hoàng Triều càng hưng phấn, một luồng k·h·o·á·i cảm khó hiểu tự nhiên sinh ra.Hình như mình đã nắm được điểm yếu của Bạch Dã?Cái tên như cá chạch trơn trượt này, thì ra lại là tên lười biếng.Chẳng trách lúc nào nó cũng uể oải, một bộ dáng chẳng thiết cái gì, bé nhỏ có một mẩu, ba cân lười gân, bảy cân lười xương.Cũng không biết quen ai mà ra cái tật x·ấ·u này.Đóa hoa của tổ quốc phải đúng lúc.Lười? Không tồn tại!Hoàng Triều đã nghĩ xong nên làm thế nào để rèn Bạch Dã.Trạm đầu tiên.Trước tiên dẫn hắn đi tham gia phong hội chiều nay.Sáng ngày mai dẫn hắn đi hồ luyện Thái Cực quyền vận động, buổi sáng đi trường tr·u·ng học giao lưu, buổi chiều đi sở nghiên cứu, nghe nói hắn chơi cờ rất giỏi, buổi tối có thể đánh hai ván cờ.Ngày thứ ba...Ngày thứ tư...Hắc hắc!Hoàng Triều vừa nghĩ tới vẻ mặt đau khổ của Bạch Dã, tâm tình của ông trở nên tốt đẹp, nhịn không được cười ha ha:"Tiểu t·ử, không ngờ ngươi cũng có hôm nay hả? Rơi vào tay lão phu, thoát thai hoán cốt, Niết Bàn trùng sinh là con đường duy nhất của ngươi.""Ba mẹ ngươi giao phó tất cả cho ta rồi, trong điện thoại con cũng nghe rồi đó, muốn đánh muốn mắng gì thì tùy, ta đây là được ủy quyền đó, đừng nói lảm nhảm nữa, ngoan ngoãn nghe lời ta."Bạch Dã rũ đầu, lòng như tro nguội, thầm nghĩ: "Yêu ai người đó đi!""Hủy diệt đi, thế giới!"...Phải nói là.Cơm trưa ở Ngọc Tuyền ao thật là tuyệt.Đặc biệt là món thịt dê tay bắt cơm chính tông kia.Hạt cơm tròn trịa mẩy, đầy dầu bóng loáng, một miếng lớn cơm nh·é·t vào miệng, quá thỏa mãn.Từng miếng sườn dê tươi non không có mùi tanh, c·ắ·n một cái nước bắn đầy răng gò má thơm ngát.Ngon đến mức.t·á·t tai cũng không muốn buông tay.Dường như...Ở lại cũng không phải chuyện gì x·ấ·u?Tay nghề đầu bếp Ngọc Tuyền ao có thể so găng với bếp trưởng khách sạn năm sao.Hắn hai đời cộng lại cũng chưa từng ăn món tay bắt cơm nào ngon đến thế, mặc dù hắn không phải người phương Bắc, nhưng món tay bắt cơm này không phân biệt vùng miền.Tuyệt vời luôn.Ngồi trên xe Bạch Dã, vẫn còn đang dư vị, con mắt lóe sáng lấp lánh.Hắn bắt đầu chờ mong tối sẽ được ăn gì."Con đang nghĩ gì đấy?"Hoàng Triều liếc thấy ánh mắt Bạch Dã đang phát sáng, trong lòng không khỏi kinh ngạc, thằng nhóc này lúc trước còn nửa s·ố·n·g nửa c·hết trước khi ăn cơm.Hiện tại sao giống như vừa tỉnh lại bảy lần vậy?Tinh thần đến mức khiến người khác kinh ngạc."Tối nay ăn cái gì.""Cái gì?""Con đi trên đường chỉ nghĩ mỗi cái này thôi?"Bạch Dã gật gật đầu: "Đương nhiên, không thì ông cho rằng con đang nghĩ cái gì?""Con là trẻ con, muốn ăn ngon là điều rất hợp lý đúng không? Đó là bản tính cho phép.""Ông đừng mong là tôi sẽ ảo tưởng về cái gì công nghệ cao siêu nhé?"Hoàng Triều bị chặn họng không t·r·ả lời được, ông quyết định ngậm miệng, đánh p·h·áo miệng mấy lần đều không thắng được Bạch Dã.Một mặt đánh không lại, vậy thì chuyển sang mặt khác để thắng hắn.Phải biết biến báo khi làm người.Rèn luyện thân thể của hắn, rèn luyện tinh thần của hắn, nhổ bỏ tính lười của hắn.Chiếc xe Hồng Kỳ đen tiến vào một tòa cao ốc.Khi Hoàng Triều dẫn Bạch Dã vào hội trường, bên trong đã có hơn trăm người ngồi đầy.Đa số là nam giới, không ít người mặc quân phục thẳng tắp, lưng thẳng tưng, ngồi nghiêm chỉnh.Những người này chủ yếu ngồi ở phía giữa và phía sau.Mà những người ngồi ở hàng đầu có độ tuổi khác biệt, có một số gương mặt trẻ tuổi, nhìn tuổi còn nhỏ, giống như học sinh ở các giai đoạn khác nhau.Số lượng đông nhất là những thanh niên trung niên, cuối cùng là các cụ già năm sáu mươi tuổi.Vậy nên...Nơi này là phòng họp của trí kho?Những người này cũng giống mình, đều là thành viên của trí kho?Bạch Dã thầm nghĩ trong lòng không sai.Lúc này vị trí hắn đang đứng chính là văn phòng đại lâu của trí kho, bên ngoài trừ cửa chính có cảnh s·á·t vũ trang đứng gác thì nhìn bên ngoài không có vẻ gì thần bí, cùng các văn phòng đại lâu khác không khác biệt.Nguyên nhân thực ra rất đơn giản.Trí kho là đơn vị trực thuộc viện quốc gia, chức năng chủ yếu là đưa ra các chính sách và mưu kế có lợi cho đất nước.Các chính sách và mưu kế này có được thông qua hay không, có sử dụng hay không, cuối cùng còn phải t·r·ải qua phân tích, cân nhắc lợi hại trước khi quyết định.Thuộc về giai đoạn thảo luận.Trời mới biết phía trên sẽ quyết định ra sao.Thánh tâm khó dò.Khi Hoàng Triều vừa bước vào, liền nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người, hội trường ồn ào trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.Điều làm bọn họ kinh ngạc chính là Hoàng Triều đang nắm tay một tiểu quỷ.Người kia là ai vậy?Vậy mà để Hoàng chủ tịch tự mình dẫn vào, là cháu của ông ta sao?Không đúng.Cho dù là cháu ruột cũng không thể dẫn vào hội trường.Có thể vào được hội trường, ngoài đối tượng đặc biệt mời ra thì chỉ có thành viên của trí kho mới được vào.Hôm nay đối tượng đặc biệt mời là bên quốc phòng, loại trừ khả năng cậu nhóc này là quân nhân.Vậy thì chỉ còn lại một đáp án.Hắn là thành viên của trí kho.Nhỏ như vậy?Mới tốt nghiệp nhà trẻ sao?Nhất thời tất cả mọi người nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Bạch Dã, trong lòng lập tức kinh hãi."Chào buổi chiều các vị, trước khi hội nghị bắt đầu, tôi xin giới t·h·iệu một đồng nghiệp mới cho mọi người."Hoàng Triều ngồi oai vệ ở vị trí chủ tọa, hướng về phía mic phát biểu, không hề khách sáo, tay chỉ vào Bạch Dã: "Cậu bé tên là Bạch Dã.""Bạch Dã, không cần khẩn trương, con giới thiệu bản thân đi."Ta khẩn trương? Cái này ta quen rồi!Chuyện nhỏ mà!Bảo ta phát biểu, xin hỏi ông nghiêm túc không đó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận