Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 20: Ngươi tốt, đồ tôn
"Chương 20: Ngươi tốt, đồ tôn"
"Cha, hắn là?" Phàn Khả Hinh kéo cửa ra, trông thấy Bạch Dã ngoài cửa, trong lòng có chút cảm giác."Hắn chính là Bạch Dã." Phàn Minh Chí nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt con gái, ngược lại nói với Bạch Dã: "Phàn Khả Hinh, con gái của ta, sau này dạy ngươi đánh đàn dương cầm." Phàn Khả Hinh đã gặp Bạch Dã, nhưng không biết hắn chính là Bạch Dã. Khu dân cư Mạc Giang bé tí tẹo, tình huống gặp nhau mà không quen biết rất bình thường. Tiểu bé như thế, mà lại giỏi chịu đựng. Nhìn không ra chút nào a, chính là tiểu gia hỏa trước mắt đưa Lữ Hùng đi gặp ông bà. Ấn tượng đầu tiên. Người vô hại. Hoàn toàn không giống như lời cha nói, tâm cơ sâu không thấy đáy, một bụng toàn ý xấu. Mặt mũi phúng phính kia, không nhịn được muốn nựng~~~~"Ngươi tốt, đồ tôn." Bạch Dã vươn tay, giống như một tiểu thân sĩ.
"(⊙o⊙). . .""Ngươi tốt, sư. . .công?"Thật là xấu hổ a! Gọi một tiểu hài tử sáu tuổi là sư công, khóe miệng Phàn Khả Hinh co giật, nắm lấy tay Bạch Dã. Vừa gặp mặt đã chiếm tiện nghi, gia hỏa này, quả nhiên không phải hiền lành gì. Lúc này. Nàng trong lòng thừa nhận, cha phân tích có lý, Tiểu Bá Vương lật tung nóc nhà Bạch Dã hẳn là kẻ chủ mưu đằng sau."Thúc thúc, người về rồi ạ!" Sầm Khả Khả từ phía sau nhảy ra, nháy mắt ra hiệu với Phàn Minh Chí, lặng lẽ ra dấu OK. Phàn Minh Chí dùng ánh mắt khen ngợi gật đầu. Phàn Khả Hinh đoán không sai. Sầm Khả Khả đúng là nội gián mà Phàn Minh Chí phái tới. Hôn sự của con gái là tâm nguyện cuối cùng của ông, đám thanh niên choai choai ông chẳng buồn để ý. Một lão già xương cốt không còn chỗ dùng võ. Nuôi con gái mà không cho chúng yêu đương hẹn hò, nhân sinh này thật là không hoàn chỉnh. Con gái chọn ai cũng không thành vấn đề, Phàn Minh Chí âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã được gỡ bỏ."Đây là ai nha?" Sầm Khả Khả ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Bạch Dã: "Đáng yêu quá đi, muốn cắn.. ." Nàng nói được một nửa thì bị Phàn Khả Hinh bịt miệng lại. Sầm Khả Khả đột nhiên bừng tỉnh, bên cạnh còn có Phàn Minh Chí. Thói xấu này suýt nữa làm cô chết tại chỗ. Trong mắt fan hâm mộ, cô vốn là tiểu muội nhà bên chưa từng có tai tiếng. Nhờ cái thiết lập này mà cô có vô số fan, nổi bật trong giới âm nhạc. Nhưng ai có thể ngờ, bí mật, Sầm Khả Khả là một cô nàng côn đồ chính hiệu. Cho nên nói. Minh tinh không thể tin. Những gì bạn thấy chỉ là nhân vật do công ty quản lý muốn bạn thấy. Giới giải trí, không giờ khắc nào không diễn kịch. "Mời vào, mời vào." Phàn Khả Hinh nghiêng người để Bạch Dã đi vào. Bạch Dã vừa bước vào cửa, thứ đập vào mắt là một chữ. Sách. Tất cả đều là sách. Nơi có thể thấy được tường đều là giá sách, giá sách chất đầy sách. Phòng khách không có TV, phía góc tường hướng Nam để một chiếc dương cầm hình tam giác. Cái gia đình gì đây! Trong nhà để dương cầm chuyên nghiệp? Không ngại tốn diện tích? Người bình thường trong nhà dùng dương cầm đứng, không tốn diện tích, tiện luyện tập, chỉ khi tranh tài hoặc biểu diễn chuyên nghiệp mới dùng dương cầm hình tam giác. Nhìn một góc có thể thấy được phần nào. Người nhà này không đơn giản. Khác với những gia đình truyền thống, không có trang trí xa hoa, chỉ có vài bức tranh chữ. Ngoài ra, trong nhà đâu đâu cũng có hoa cỏ, mộc mạc đến mức không thể mộc mạc hơn. Bạch Dã nghĩ đến một từ. Gia đình có truyền thống thư hương. "Khả Hinh, sau này mỗi tối con dạy Bạch Dã đánh đàn, dạy xong mới thôi." Phàn Minh Chí không phải thương lượng mà là thông báo. Quen làm lãnh đạo, ông nói chuyện quen mang giọng điệu mệnh lệnh. Phàn Khả Hinh không thấy kinh ngạc, biết Phàn Minh Chí cố ý muốn mình và Bạch Dã có liên quan với nhau. Cô gật đầu cười dịu dàng với Bạch Dã: "Không có vấn đề, xin chỉ giáo nhiều hơn." Dạy xong mới thôi, bốn chữ tương đương với việc trói Bạch Dã bên cạnh. Có phải hay không là một khái niệm mơ hồ? Do cô quyết định. "Ta rất nhanh, sẽ không làm chậm trễ thời gian của cô quá lâu." Vẻ mặt tràn đầy tự tin của Bạch Dã trong mắt Phàn Khả Hinh thì vô cùng đáng yêu. Mẹ nó. Muốn nựng ~~~...
Đàn dương cầm là nhãn hiệu Châu Giang trong nước. Nhìn thì lớn, nhưng thực ra giá không đắt. Thuộc loại người bình thường chỉ cần cắn răng một cái là mua nổi. Xem ra gia đình Phàn Minh Chí thu nhập không cao lắm, nhưng lại rất chịu chi vào phương diện tu thân dưỡng tính. Phàn Khả Hinh dời một chiếc ghế đặt bên cạnh, Bạch Dã ngoan ngoãn ngồi ở trên, im lặng nghe giảng bài."Vừa rồi ta giảng về kiến thức cơ bản của đàn dương cầm, ngươi nhắc lại một lần, ta xem ngươi nắm được bao nhiêu rồi.""Đàn dương cầm có 88 phím đàn, trong đó phím màu trắng có 52 phím, vị trí ở dưới, dài và rộng hơn, dùng để đánh những nốt cơ bản." "Phím đàn màu đen có 36 phím, vị trí ở trên, hơi ngắn và hẹp hơn, dùng để đánh những nốt biến hóa." "Gọi tên khác nhau là do âm khác nhau và để dễ hát theo nhạc." "Tên gọi luật lữ có lợi cho việc phân chia âm vực, từ đó có thể biết được vị trí của âm cao." "Khoảng cách âm cao giữa hai âm được gọi là quãng âm..." "Tôi nói xong rồi." Bạch Dã một hơi thuật lại nội dung Phàn Khả Hinh vừa dạy không sót một chữ nào. Tĩnh lặng. Im lặng là một đêm tối nay. Phàn Khả Hinh da đầu tê rần, lông tơ dựng đứng, một luồng khí lạnh từ xương cụt chạy thẳng lên đỉnh đầu. Cô muốn khóc. Thật đấy. Năm đó cô học dương cầm, bài đầu tiên cô mất mấy ngày mới học thuộc. Vì thăm dò Bạch Dã, cô cố ý nén nội dung ba bài vào một buổi học. Chả khác nào đồ ăn vặt. Học dương cầm khác với học 123. Người chưa từng tiếp xúc nhạc lý, lúc nghe giáo viên giảng chẳng khác nào đang nghe sách trời, cần một thời gian mới nhớ được, lại cần thời gian thật dài để tiêu hóa. Nội dung khô khan thế mà hắn ta đọc thuộc lòng được hết. Quá nghịch thiên."Ngươi nói thật, có thật là chưa từng học dương cầm không?" Phàn Khả Hinh nghi ngờ Bạch Dã đến để trêu chọc mình."Xem trên TV thì tính không?" Bạch Dã hỏi lại. Xem thì tính là gì? Học dương cầm cần học một cách hệ thống, trên TV dạy được cái gì chứ? Phàn Khả Hinh trong việc học chưa từng thua ai, tức giận nghiến răng, Bạch Dã đã khơi dậy lòng hiếu chiến của cô."Rất tốt, tiếp theo, chúng ta thử đánh một lần bài tiểu tinh tinh."... Lão Đăng bí mật quan sát phía sau nhìn không chớp mắt, giống như một lão tăng nhập định. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, sóng cả lăn tăn."Nhân tài a!" "Có bản lĩnh thấy là không quên.""Thảo nào, thảo nào...""Thua dưới tay hắn cũng không oan." Đồng thời. Ông lại vì con mắt tinh tường của mình mà thầm đắc ý. Mặc dù ông đã lui ra phía sau, nhưng tầm nhìn của mình không những không lui, mà còn hơn một bậc. Đến giai đoạn của Phàn Minh Chí, cân nhắc không còn là bản thân nữa, mà là làm thế nào để truyền thừa lại sự nghiệp. Sự ảnh hưởng của mình tiếp tục tỏa sáng ở thế hệ sau mới là điều bọn họ khát vọng nhất. Năm nay ông đã sáu mươi hai tuổi, không có bệnh tật gì, chống thêm hai mươi năm cũng không có vấn đề gì. Tiểu Bạch lại do mình bồi dưỡng, với sự lanh lợi của cậu ta, cầm cương một phương cũng không thành vấn đề. Phàn Minh Chí càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng tiếc nuối, tiểu sư phụ sao lại chưa trưởng thành chứ? ĐM. Con rể tốt tự mình chắp tay dâng cho người ta. Thật tiếc. "Không được.""Nhanh để Khả Hinh kết hôn sinh con gái, tất cả vẫn còn kịp..." Phàn Minh Chí khen ngợi cho sự khôn khéo của mình. . . Sầm Khả Khả một mình ngồi trên ghế sofa, tay cầm giấy bút vẽ vời, thỉnh thoảng lại ngân nga vài câu. Ngẩng đầu vừa đúng lúc thấy Phàn Minh Chí đang nhìn chằm chằm Bạch Dã cười như ông bà nhìn cháu. Kì lạ nha."Ánh mắt của thúc thúc giống như mẹ vợ nhìn con rể... "Nàng cắn đầu bút, đôi mắt đẹp dao động. Lúc nãy nàng dồn hết tâm sức vào việc sáng tác, không nhận thấy sự kì lạ ở Bạch Dã. Càng nhìn càng thấy không ổn. Thúc thúc thì tươi như hoa, cười vui vẻ. Còn Khả Hinh thì nghiến răng nghiến lợi, giống như gặp phải kẻ thù giết cha."Dạy một đứa nhỏ, thì khó khăn lắm à, có đến vậy không?" Sầm Khả Khả không kìm được, đi tới hỏi: "Rốt cuộc là đần đến cỡ nào thế?""Đến mức đó sao?""Quá đáng lắm." Phàn Khả Hinh vẻ mặt thất bại, vừa rồi cô đã dùng hết khả năng, độ khó tăng thêm lại tăng thêm nữa. Đến lượt Bạch Dã đánh, dù có gập ghềnh, thì cứ đánh mấy lần là bắt kịp. Mẹ kiếp, đúng là quá bất thường. Mẹ của hắn ta cho cái gen bất thường mở cửa, bất thường đến nhà. Đồng thời. Cô cũng nhìn ra được, Bạch Dã đúng là lần đầu tiếp xúc với đàn dương cầm. Đầu tiên, cổ tay của hắn rất cứng, đó là bệnh chung của người mới học. Tiếp theo, hắn không kiểm soát được cường độ. Cuối cùng, hắn không giống như đang giả vờ. Phàn Khả Hinh đoán không sai, Bạch Dã thật sự không phải đang giả vờ, tuy rằng cậu ta nhận được kỹ năng dương cầm tinh thông, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiếp xúc với đàn dương cầm. Loại cảm giác này giống như mình biết rõ sẽ làm gì, nhưng tay và đầu óc chậm mất nửa nhịp. Xem ra hệ thống cũng không phải vạn năng, các kỹ năng cần thuần thục hơn a! "Đần?" Phàn Khả Hinh chợt lóe lên: "Vậy ngươi dạy một lát đi, ta nghỉ ngơi một chút."
"Cha, hắn là?" Phàn Khả Hinh kéo cửa ra, trông thấy Bạch Dã ngoài cửa, trong lòng có chút cảm giác."Hắn chính là Bạch Dã." Phàn Minh Chí nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt con gái, ngược lại nói với Bạch Dã: "Phàn Khả Hinh, con gái của ta, sau này dạy ngươi đánh đàn dương cầm." Phàn Khả Hinh đã gặp Bạch Dã, nhưng không biết hắn chính là Bạch Dã. Khu dân cư Mạc Giang bé tí tẹo, tình huống gặp nhau mà không quen biết rất bình thường. Tiểu bé như thế, mà lại giỏi chịu đựng. Nhìn không ra chút nào a, chính là tiểu gia hỏa trước mắt đưa Lữ Hùng đi gặp ông bà. Ấn tượng đầu tiên. Người vô hại. Hoàn toàn không giống như lời cha nói, tâm cơ sâu không thấy đáy, một bụng toàn ý xấu. Mặt mũi phúng phính kia, không nhịn được muốn nựng~~~~"Ngươi tốt, đồ tôn." Bạch Dã vươn tay, giống như một tiểu thân sĩ.
"(⊙o⊙). . .""Ngươi tốt, sư. . .công?"Thật là xấu hổ a! Gọi một tiểu hài tử sáu tuổi là sư công, khóe miệng Phàn Khả Hinh co giật, nắm lấy tay Bạch Dã. Vừa gặp mặt đã chiếm tiện nghi, gia hỏa này, quả nhiên không phải hiền lành gì. Lúc này. Nàng trong lòng thừa nhận, cha phân tích có lý, Tiểu Bá Vương lật tung nóc nhà Bạch Dã hẳn là kẻ chủ mưu đằng sau."Thúc thúc, người về rồi ạ!" Sầm Khả Khả từ phía sau nhảy ra, nháy mắt ra hiệu với Phàn Minh Chí, lặng lẽ ra dấu OK. Phàn Minh Chí dùng ánh mắt khen ngợi gật đầu. Phàn Khả Hinh đoán không sai. Sầm Khả Khả đúng là nội gián mà Phàn Minh Chí phái tới. Hôn sự của con gái là tâm nguyện cuối cùng của ông, đám thanh niên choai choai ông chẳng buồn để ý. Một lão già xương cốt không còn chỗ dùng võ. Nuôi con gái mà không cho chúng yêu đương hẹn hò, nhân sinh này thật là không hoàn chỉnh. Con gái chọn ai cũng không thành vấn đề, Phàn Minh Chí âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã được gỡ bỏ."Đây là ai nha?" Sầm Khả Khả ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Bạch Dã: "Đáng yêu quá đi, muốn cắn.. ." Nàng nói được một nửa thì bị Phàn Khả Hinh bịt miệng lại. Sầm Khả Khả đột nhiên bừng tỉnh, bên cạnh còn có Phàn Minh Chí. Thói xấu này suýt nữa làm cô chết tại chỗ. Trong mắt fan hâm mộ, cô vốn là tiểu muội nhà bên chưa từng có tai tiếng. Nhờ cái thiết lập này mà cô có vô số fan, nổi bật trong giới âm nhạc. Nhưng ai có thể ngờ, bí mật, Sầm Khả Khả là một cô nàng côn đồ chính hiệu. Cho nên nói. Minh tinh không thể tin. Những gì bạn thấy chỉ là nhân vật do công ty quản lý muốn bạn thấy. Giới giải trí, không giờ khắc nào không diễn kịch. "Mời vào, mời vào." Phàn Khả Hinh nghiêng người để Bạch Dã đi vào. Bạch Dã vừa bước vào cửa, thứ đập vào mắt là một chữ. Sách. Tất cả đều là sách. Nơi có thể thấy được tường đều là giá sách, giá sách chất đầy sách. Phòng khách không có TV, phía góc tường hướng Nam để một chiếc dương cầm hình tam giác. Cái gia đình gì đây! Trong nhà để dương cầm chuyên nghiệp? Không ngại tốn diện tích? Người bình thường trong nhà dùng dương cầm đứng, không tốn diện tích, tiện luyện tập, chỉ khi tranh tài hoặc biểu diễn chuyên nghiệp mới dùng dương cầm hình tam giác. Nhìn một góc có thể thấy được phần nào. Người nhà này không đơn giản. Khác với những gia đình truyền thống, không có trang trí xa hoa, chỉ có vài bức tranh chữ. Ngoài ra, trong nhà đâu đâu cũng có hoa cỏ, mộc mạc đến mức không thể mộc mạc hơn. Bạch Dã nghĩ đến một từ. Gia đình có truyền thống thư hương. "Khả Hinh, sau này mỗi tối con dạy Bạch Dã đánh đàn, dạy xong mới thôi." Phàn Minh Chí không phải thương lượng mà là thông báo. Quen làm lãnh đạo, ông nói chuyện quen mang giọng điệu mệnh lệnh. Phàn Khả Hinh không thấy kinh ngạc, biết Phàn Minh Chí cố ý muốn mình và Bạch Dã có liên quan với nhau. Cô gật đầu cười dịu dàng với Bạch Dã: "Không có vấn đề, xin chỉ giáo nhiều hơn." Dạy xong mới thôi, bốn chữ tương đương với việc trói Bạch Dã bên cạnh. Có phải hay không là một khái niệm mơ hồ? Do cô quyết định. "Ta rất nhanh, sẽ không làm chậm trễ thời gian của cô quá lâu." Vẻ mặt tràn đầy tự tin của Bạch Dã trong mắt Phàn Khả Hinh thì vô cùng đáng yêu. Mẹ nó. Muốn nựng ~~~...
Đàn dương cầm là nhãn hiệu Châu Giang trong nước. Nhìn thì lớn, nhưng thực ra giá không đắt. Thuộc loại người bình thường chỉ cần cắn răng một cái là mua nổi. Xem ra gia đình Phàn Minh Chí thu nhập không cao lắm, nhưng lại rất chịu chi vào phương diện tu thân dưỡng tính. Phàn Khả Hinh dời một chiếc ghế đặt bên cạnh, Bạch Dã ngoan ngoãn ngồi ở trên, im lặng nghe giảng bài."Vừa rồi ta giảng về kiến thức cơ bản của đàn dương cầm, ngươi nhắc lại một lần, ta xem ngươi nắm được bao nhiêu rồi.""Đàn dương cầm có 88 phím đàn, trong đó phím màu trắng có 52 phím, vị trí ở dưới, dài và rộng hơn, dùng để đánh những nốt cơ bản." "Phím đàn màu đen có 36 phím, vị trí ở trên, hơi ngắn và hẹp hơn, dùng để đánh những nốt biến hóa." "Gọi tên khác nhau là do âm khác nhau và để dễ hát theo nhạc." "Tên gọi luật lữ có lợi cho việc phân chia âm vực, từ đó có thể biết được vị trí của âm cao." "Khoảng cách âm cao giữa hai âm được gọi là quãng âm..." "Tôi nói xong rồi." Bạch Dã một hơi thuật lại nội dung Phàn Khả Hinh vừa dạy không sót một chữ nào. Tĩnh lặng. Im lặng là một đêm tối nay. Phàn Khả Hinh da đầu tê rần, lông tơ dựng đứng, một luồng khí lạnh từ xương cụt chạy thẳng lên đỉnh đầu. Cô muốn khóc. Thật đấy. Năm đó cô học dương cầm, bài đầu tiên cô mất mấy ngày mới học thuộc. Vì thăm dò Bạch Dã, cô cố ý nén nội dung ba bài vào một buổi học. Chả khác nào đồ ăn vặt. Học dương cầm khác với học 123. Người chưa từng tiếp xúc nhạc lý, lúc nghe giáo viên giảng chẳng khác nào đang nghe sách trời, cần một thời gian mới nhớ được, lại cần thời gian thật dài để tiêu hóa. Nội dung khô khan thế mà hắn ta đọc thuộc lòng được hết. Quá nghịch thiên."Ngươi nói thật, có thật là chưa từng học dương cầm không?" Phàn Khả Hinh nghi ngờ Bạch Dã đến để trêu chọc mình."Xem trên TV thì tính không?" Bạch Dã hỏi lại. Xem thì tính là gì? Học dương cầm cần học một cách hệ thống, trên TV dạy được cái gì chứ? Phàn Khả Hinh trong việc học chưa từng thua ai, tức giận nghiến răng, Bạch Dã đã khơi dậy lòng hiếu chiến của cô."Rất tốt, tiếp theo, chúng ta thử đánh một lần bài tiểu tinh tinh."... Lão Đăng bí mật quan sát phía sau nhìn không chớp mắt, giống như một lão tăng nhập định. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, sóng cả lăn tăn."Nhân tài a!" "Có bản lĩnh thấy là không quên.""Thảo nào, thảo nào...""Thua dưới tay hắn cũng không oan." Đồng thời. Ông lại vì con mắt tinh tường của mình mà thầm đắc ý. Mặc dù ông đã lui ra phía sau, nhưng tầm nhìn của mình không những không lui, mà còn hơn một bậc. Đến giai đoạn của Phàn Minh Chí, cân nhắc không còn là bản thân nữa, mà là làm thế nào để truyền thừa lại sự nghiệp. Sự ảnh hưởng của mình tiếp tục tỏa sáng ở thế hệ sau mới là điều bọn họ khát vọng nhất. Năm nay ông đã sáu mươi hai tuổi, không có bệnh tật gì, chống thêm hai mươi năm cũng không có vấn đề gì. Tiểu Bạch lại do mình bồi dưỡng, với sự lanh lợi của cậu ta, cầm cương một phương cũng không thành vấn đề. Phàn Minh Chí càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng tiếc nuối, tiểu sư phụ sao lại chưa trưởng thành chứ? ĐM. Con rể tốt tự mình chắp tay dâng cho người ta. Thật tiếc. "Không được.""Nhanh để Khả Hinh kết hôn sinh con gái, tất cả vẫn còn kịp..." Phàn Minh Chí khen ngợi cho sự khôn khéo của mình. . . Sầm Khả Khả một mình ngồi trên ghế sofa, tay cầm giấy bút vẽ vời, thỉnh thoảng lại ngân nga vài câu. Ngẩng đầu vừa đúng lúc thấy Phàn Minh Chí đang nhìn chằm chằm Bạch Dã cười như ông bà nhìn cháu. Kì lạ nha."Ánh mắt của thúc thúc giống như mẹ vợ nhìn con rể... "Nàng cắn đầu bút, đôi mắt đẹp dao động. Lúc nãy nàng dồn hết tâm sức vào việc sáng tác, không nhận thấy sự kì lạ ở Bạch Dã. Càng nhìn càng thấy không ổn. Thúc thúc thì tươi như hoa, cười vui vẻ. Còn Khả Hinh thì nghiến răng nghiến lợi, giống như gặp phải kẻ thù giết cha."Dạy một đứa nhỏ, thì khó khăn lắm à, có đến vậy không?" Sầm Khả Khả không kìm được, đi tới hỏi: "Rốt cuộc là đần đến cỡ nào thế?""Đến mức đó sao?""Quá đáng lắm." Phàn Khả Hinh vẻ mặt thất bại, vừa rồi cô đã dùng hết khả năng, độ khó tăng thêm lại tăng thêm nữa. Đến lượt Bạch Dã đánh, dù có gập ghềnh, thì cứ đánh mấy lần là bắt kịp. Mẹ kiếp, đúng là quá bất thường. Mẹ của hắn ta cho cái gen bất thường mở cửa, bất thường đến nhà. Đồng thời. Cô cũng nhìn ra được, Bạch Dã đúng là lần đầu tiếp xúc với đàn dương cầm. Đầu tiên, cổ tay của hắn rất cứng, đó là bệnh chung của người mới học. Tiếp theo, hắn không kiểm soát được cường độ. Cuối cùng, hắn không giống như đang giả vờ. Phàn Khả Hinh đoán không sai, Bạch Dã thật sự không phải đang giả vờ, tuy rằng cậu ta nhận được kỹ năng dương cầm tinh thông, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiếp xúc với đàn dương cầm. Loại cảm giác này giống như mình biết rõ sẽ làm gì, nhưng tay và đầu óc chậm mất nửa nhịp. Xem ra hệ thống cũng không phải vạn năng, các kỹ năng cần thuần thục hơn a! "Đần?" Phàn Khả Hinh chợt lóe lên: "Vậy ngươi dạy một lát đi, ta nghỉ ngơi một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận