Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 68: Ta làm cái học vị đi, ngươi chính là ở đây, không muốn đi động

"Đương nhiên là phạm pháp rồi!"
Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Chu Hiểu Trang không tức giận nói: "Giỏi lắm mấy người các ngươi, vậy mà dám giấu giếm chúng ta diễn màn kịch năm nhất đại học này!" Vừa nghĩ tới mình cùng Phó Văn Quân hai người ngốc nghếch đứng bên cạnh hao hết lời cò kè mặc cả.
Tức ách tức ách tức ách!
Im lặng im lặng lớn im lặng!
"Là Bạch Dã không cho ta nói cho ngươi biết, hắn nói nếu các ngươi biết chân tướng thì dễ lộ tẩy." Đối mặt với sự chất vấn của vợ, Bạch Thế Phong theo bản năng phản ứng chính là đem cái nồi trút lên đầu Bạch Dã.
Trẻ con mà! Sinh ra là để chịu trận.
Cậu nhóc lưng nồi nhỏ bé gánh chịu cái áp lực không nên gánh chịu ở cái tuổi này.
Việc này...
Bạch Thế Phong làm quen rồi, đã không phải lần đầu tiên làm như vậy.
Bát trong nhà vĩnh viễn là do Bạch Dã làm vỡ.
Cá Khổng Tước trong hồ cá là do Bạch Dã làm cho chết no mà phình bụng.
Đồ trang điểm trên bàn trang điểm là do Bạch Dã làm đổ.
Thậm chí cả rượu giấu trong tủ hắn cũng dám đổ oan là Bạch Dã uống trộm.
"Tình thương của cha như núi, thật khiến người ta nghẹt thở!"
Lười biếng phản bác, Bạch Dã nhịn không được liếc mắt.
"Trong mắt ngươi còn có ta là mẹ không?" Chu Hiểu Trang xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dã, đôi lông mày lá liễu tỏ vẻ giận dữ: "Thật là khiến người ta thất vọng đau khổ cái tên nhóc này."
Bạch Dã lườm Bạch Thế Phong một cái, cười hì hì ôm lấy đùi Chu Hiểu Trang: "Mẹ, con nói cho mẹ cái bí mật."
Xin lỗi nhé lão Bạch.
Ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa.
Nhìn thấy ánh mắt Bạch Dã liếc sang, Bạch Thế Phong kinh hãi, có một dự cảm chẳng lành.
"Con biết cha con giấu tiền riêng ở đâu."
"Ngay trong máy chủ máy tính ở thư phòng, có rất nhiều rất nhiều tiền."
"Thật sao?" Chu Hiểu Trang lập tức mặt mày hớn hở: "Sao con phát hiện ra?"
"Lần trước con vô tình nghe thấy chú Vân chỉ ba giấu ở đâu."
Lời vừa nói ra.
Vân Vĩnh An đang đứng bên cười tủm tỉm xem kịch vui trong nháy mắt da đầu tê rần!
Đón nhận cái nhìn như muốn giết người của Phó Văn Quân, Vân Vĩnh An tay chân luống cuống, hướng về phía Phó Văn Quân cười ngượng: "Vợ ơi, em biết mà."
"Anh nào có tiền?"
"Nếu anh mà có tiền, nhất định đã nộp cho em."
Phó Văn Quân giữ im lặng cầm điện thoại lên, lật qua lật lại mấy lần rồi đưa đến trước mặt Chu Hiểu Trang: "Hiểu Trang, chị xem cái túi này được không? Hay là cái này?"
"Làm sao bây giờ?"
"Cái nào chị cũng thích."
Chu Hiểu Trang vung tay lên: "Lấy cả hai, chị đâu có thiếu tiền."
"Em cũng chọn một cái đi, mua ba món một lần còn được giảm giá."
"Em thấy cái này rất đẹp, da dê, màu đen không phô trương, thích hợp để em đi làm hằng ngày."
"Em thấy màu trắng càng hợp với em, dễ phối đồ."
Xong rồi!
Ba so Q, xong xong, mẹ nó chứ!
Mặt Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An xám như tro tàn, thật không kiếm nổi một đồng từ thị trường chứng khoán, kết quả quỹ đen bị lật tung.
Biết vậy thì đã không nói ra.
Nhưng mà không nói ra thì thường ngày bọn họ muốn mua chút gì đó đều phải xem sắc mặt vợ.
Sao mà được?
Tiền là xương sống của đàn ông! Chẳng lẽ mua bao thuốc còn phải lập dự toán báo cáo đi OA xin à?
Điện thoại kẹp một trăm đồng tiền mặt là tôn nghiêm cuối cùng của đàn ông khi ra ngoài, cũng là sức mạnh.
Hai người phụ nữ xách túi, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Quả nhiên là thuốc chữa bách bệnh.
Mặt Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An như mướp đắng, tức giận nhìn Bạch Dã, dáng vẻ giận mà không dám nói rất đáng thương.
"Để cho ngươi ném nồi, xem sau này ngươi có dám không?"
Bạch Dã hếch cằm, một mặt khiêu khích nhìn Bạch Thế Phong.
Khóc không ra nước mắt!
Chỉ vì chuyện này mà ngươi lấy hết sạch quỹ đen của ta.
Biết thế thì cái nồi này mình tự ôm còn hơn à?
Nhưng mà...
Làm cha sao có thể nhường bộ trước con trai?
Nhất gia chi chủ, vị thế trong gia đình, không thể xâm phạm.
Bạch Thế Phong hầm hầm cái mặt đen: "Cha nợ con trả, thiên kinh địa nghĩa, con trai thay cha ôm nồi, nghĩa bất dung từ."
"Sau này con vẫn dám!"
A cái này?
Cho mặt mà không cần đúng không? Vậy cũng đừng trách ta dồn vào chỗ chết.
"Mẹ! Cha con vẫn còn tiền giấu..."
"Ô ô ô..."
Câu tiếp theo của Bạch Dã không nói được nữa, miệng bị Bạch Thế Phong che kín: "Sai rồi sai rồi, con trai, cha sai rồi!"
"Cha xin thề, sau này không bao giờ ném nồi cho con nữa, đừng nói nữa được không?"
"Van xin con đó."
Mẹ nó.
Suýt chút nữa là bị hù chết.
Toàn thân mồ hôi lạnh ướt đẫm người, Bạch Thế Phong cái gì nhất gia chi chủ, cái gì vị thế trong gia đình đều cho biến hết đi.
Tiền riêng mới là quan trọng nhất.
Đàn ông thông minh sao có thể giấu tiền ở một chỗ?
Thỏ khôn có ba hang, quỹ đen của đàn ông có chín chín tám mươi mốt hang.
Máy chủ máy tính chỉ là một phần nổi của tảng băng trôi.
Ngươi vĩnh viễn cũng không nghĩ ra được bọn họ giấu tiền ở đâu.
Khi bọn họ giấu tiền, chỉ số thông minh tăng lên 80%, tăng lên 100% chính là lúc mấy con nghiện thuốc nghĩ cách châm điếu thuốc đang cầm trên tay.
"Đem tiền giao ra đây."
Chu Hiểu Trang đột ngột đi tới chìa tay đòi tiền Bạch Thế Phong.
"Tiền gì?"
Bạch Thế Phong giả vờ ngây ngốc.
"Lừa một chút tiền của con trai một vạn đồng a!" Chu Hiểu Trang lườm một cái: "Mấy người sẽ không thật sự muốn đó chứ?"
Cũng không phải.
Ai mà không muốn tìm hiểu ví tiền của mình chứ?
Vân Vĩnh An mặt như đau khổ móc tiền trong túi đưa cho Chu Hiểu Trang.
"Gọi cho Tào cục rồi chứ?"
Chu Hiểu Trang bỏ một vạn đồng vào trong túi.
Tiền này nàng khinh thường không muốn, cũng không muốn Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An bởi vì chút tiền ấy mà mang tiếng xấu.
Hiện tại.
Cuộc sống của nàng rất hạnh phúc, cũng rất mãn nguyện.
Không cần thiết phải dính líu tới lừa đảo, trời mới biết cái loại người đó có thể làm ra chuyện gì.
"Nói rồi." Bạch Thế Phong gật đầu, mắt vẫn không rời một vạn đồng kia: "Tào Diêm Vương nói anh ấy sẽ bố trí tổ công tác chuyên môn phụ trách, thu thập chứng cứ, một lưới bắt gọn bọn chúng."
Nhắc đến Tào Cảnh Long, Bạch Thế Phong theo bản năng gọi ngoại hiệu của hắn.
Cái người kia.
Mặt thật thối, đối với ai cũng không có sắc mặt tốt.
Lần duy nhất thấy hắn cười, chính là với con trai của mình.
Từ sau chuyện kia, Tào Cảnh Long ngẫu nhiên sẽ tới hỏi thăm tình hình của Bạch Dã.
Khiến cho Bạch Thế Phong vô cùng kinh hãi.
Hắn là một cái cây cột điện, có quan hệ này thì đi ra ngoài nói chuyện cũng mạnh miệng hơn mấy phần.
"A... Con trai con đi đâu vậy?"
Chu Hiểu Trang quay đầu lại thấy Bạch Dã đi về phía sau phòng học.
"Con đi làm cái học vị, mẹ cứ ở đây đi, không cần đi đâu."
Bạch Dã không quay đầu lại, một mình đi vào phòng học.
Thay vì chờ đợi cái loại cơ hội hư vô mờ mịt như mấy gã lừa đảo kia, chi bằng chủ động tấn công.
Ai bảo cha mẹ công việc không ra gì, bảy mươi chín tệ một cây chì kẻ mày cũng không mua nổi, càng không mua nổi nhà ở khu trường điểm.
Con đường của mình còn phải dựa vào chính mình thôi.
"Con có thể tự làm học vị à?"
"Đừng có quá ảo tưởng được không?"
"Bộ giáo dục không phải nhà mình mở ra đâu nha!"
"Cha con chỉ là cây cột điện thôi, đâu phải làm hiệu trưởng."
Chu Hiểu Trang trơ mắt nhìn Bạch Dã đi vào phòng học, không biết Bạch Dã đột nhiên muốn làm cái trò quỷ gì nữa.
Trên cửa phòng học dán một tờ giấy ngược khiến bọn họ chú ý.
[Nơi đăng ký học sinh có năng khiếu] Chẳng lẽ Bạch Dã muốn đi theo con đường học sinh có năng khiếu này?
Nhưng mà nó ngoại trừ đánh cờ lợi hại một chút, biết viết một hai bài, thông minh ra thì không có năng khiếu gì nổi bật cả.
Học sinh năng khiếu trường Mạc Giang.
Yêu cầu phải đạt được giải đặc biệt cấp thành phố trở lên.
Chu Hiểu Trang là giáo viên hệ thống giáo dục ở đó đương nhiên là hiểu rõ.
Đạt được giải thưởng ư?
Thi kiến thức mẫu giáo lại được hạng nhất.
Nhưng mà căn bản là vô dụng.
Người ta yêu cầu là khiêu vũ, âm nhạc, thể dục, vẽ tranh, thư pháp, các loại hình thức nghệ thuật và thể dục.
Phải có hàm kim lượng trong các cuộc thi chuyên nghiệp.
Trình độ mẫu giáo nhà trẻ xin mời sang một bên.
"Nghĩ gì vậy? Mau qua xem."
Phó Văn Quân lôi kéo Vân Mộng đẩy Chu Hiểu Trang một cái, cô rất tò mò Bạch Dã làm thế nào để tự làm học vị cho mình.
Mặc dù chuyện này dường như là không thể nào, nhưng ai bảo hắn là Bạch Dã chứ!
Chỉ số thông minh cao đến 150.
"Nếu có thể làm cho Vân Mộng một cái thì tốt quá."
Phó Văn Quân thầm mong muốn.
Lúc các cô đi vào phòng học, thấy Bạch Dã đang đứng trên bục giảng.
Tay khoanh sau lưng, giống như cán bộ lão thành, nhìn bảng đen đang đề bài toán ngơ ngác.
"Nó đang làm gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận