Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 25: Nam hài tử ở nhà cũng muốn bảo vệ tốt mình
"Bảo bối, con về rồi à?" Chu Hiểu Trang lảo đảo say xỉn, biết rõ còn cố hỏi. Nửa tiếng sau, nàng không yên lòng, vụng trộm chạy đến cửa nhà Phàn Minh Chí nghe lén. Nghe thấy tiếng đàn dương cầm bên trong mới an tâm trở về.
"Học thế nào rồi?" Trong lòng Chu Hiểu Trang là vui vẻ, dù sao cũng miễn phí mà. Trung tâm huấn luyện đàn dương cầm một tiết hai trăm tệ, nàng xót tiền vô cùng, Bạch Dã lại giúp nàng bớt đi một khoản chi tiêu lớn. Cũng không biết chất lượng "lão sư" như thế nào.
"Tạm được, đủ dùng." Bạch Dã trả lời khiến nàng ngứa ngáy đầu óc. Tạm được có thể hiểu được, còn đủ dùng là có ý gì? Được rồi, chỉ cần hắn có thể thả lỏng đầu óc, những thứ khác đều là thứ yếu.
"Con trai ta thật giỏi! Mặt con sao đỏ như mông khỉ vậy?"
"Nóng."
"Vậy nhanh đi tắm đi, áo ngủ mẹ để trong phòng tắm cho con rồi."
Bạch Dã ừ một tiếng, chột dạ tiến vào phòng tắm, giống như một ông chồng vụng trộm ăn vụng bên ngoài. Sầm Khả Khả, người đàn bà ngực to mà óc rỗng, son môi còn không lau sạch chỉ toàn muốn để hắn làm gì? Nhả rãnh hai câu, Bạch Dã ấn mở bảng trong đầu.
【 Túc chủ: Bạch Dã 】 【 Giới tính: Nam 】 【 Tuổi tác: Ba mươi sáu 】 【 Tài sản: 568,507.68 】 【 Thành tựu: Không 】 【 Kỹ năng: Cờ vây chuyên nghiệp cửu đoạn, dương cầm tinh thông 】
Bảng đã phát sinh thay đổi, nhiều thêm một cột kỹ năng, xem ra hệ thống cũng không phải bất biến, mà sẽ theo sự thay đổi của bản thân mà biến đổi. Có chút thú vị. Tài sản từ số âm biến thành số dương, điều khiến Bạch Dã cạn lời là, hệ thống trực tiếp ghi nợ lên đầu hắn. Quá vô liêm sỉ. Đó là ta nợ tiền sao? Vậy thì a là Vân Mộng thiếu mới đúng. Hừ hừ, khoản nợ này phải ghi lên đầu nàng. Tiền của ai cũng không phải gió lớn thổi đến, hai mươi vạn tệ, đủ cho Bạch Thế Phong cà lăm cà lăm bò ba năm cột điện. Xót ruột lão phụ thân quá.
Đóng bảng. Đối diện với gương hung hăng lau mặt: "Cậu trai, thật không khác gì một thằng trai gửi nhờ!"
...
Hôm sau. Chủ nhật. Hôm nay, thích hợp, ngủ nướng. Bộ óc thông minh hai trăm có di chứng, đặc biệt dễ dàng mệt mỏi rã rời. Hơn nữa còn đang tuổi lớn, Bạch Dã ngủ một giấc đến chín giờ, mặt trời chiếu đến mông cũng không nỡ dậy. Mùa hè nóng bức. Kéo rèm một phát, bật điều hòa lên, chả thiết tha ai cả.
Từ từ... Điều hòa?
Bạch Dã một thân mồ hôi nhơm nhớp nhìn cái quạt điện lắc qua lắc lại rồi chìm vào suy tư. "Lão Bạch, ông quá không tranh đua, điều hòa còn không nỡ lắp cho con trai một cái."
"Chỉ có cái tư tưởng ấy thôi thì bảo con trai sao mua xe cho ông được?"
"Mua cho ông thì ông có ý tứ muốn sao?"
Trẻ con đi ngủ hay nóng nực đổ mồ hôi, Bạch Dã thật ra đã thành thói quen mỗi sáng đều mình đầy mồ hôi nhớp nháp. Áo ngủ ngày thay một cái. Nửa đêm tỉnh giấc người dính nhớp khó chịu, dứt khoát cởi hết cho sạch. Quân tử quang minh chính đại. Mát mẻ~
Nhưng bây giờ khác rồi nha. Ta đây có tiền. Nhất định phải lắp điều hòa. Phòng ngủ lắp, phòng khách lắp, thêm một quả dưa hấu ướp lạnh, mùa hè này liền hoàn hảo. "Cái thằng lười biếng chậm chạp lề mề gì vậy?" Chu Hiểu Trang đẩy cửa ra, miệng ngậm cái bánh bao nói không rõ.
"Mẹ, mẹ có thể gõ cửa không?"
"(ˉ▽ ̄~) Cắt ~~ con là mẹ đẻ ra, lúc bé mẹ còn tắm cho con, trên người con có sợi lông nào mẹ đều rõ như lòng bàn tay."
"Ơ, bây giờ ghét bỏ mẹ già à?"
"Đồ bất hiếu này, chó không chê chủ nghèo, con không chê mẹ xấu."
"Mộng Mộng, giúp Chu mụ lôi nó ra."
Vừa dứt lời, ngoài cửa ló ra một cái đầu nhỏ nhắn, buộc hai bím tóc. Không phải Vân Mộng thì là ai? "Bạch Dã, con đứng lên cho ta."
Vân Mộng nhanh như chớp nhảy lên giường, vừa định lật chăn ra. Bạch Dã sớm đã đề phòng gắt gao giữ lấy chăn: "Xuống đi."
"Ta không xuống đó, con buông tay."
"Không buông."
"Nhanh buông tay, có phải con giấu đồ gì tốt không?"
Mắt Vân Mộng lóe lên ánh mắt bá đạo. Đồ tốt của Bạch Dã chính là nàng Vân Mộng, chỉ có nàng chơi chán thì mới đến lượt Bạch Dã. "…Đúng là đồ tốt thật."
"Đây là nhị đệ thân sinh của ta." Bạch Dã bất lực nhả rãnh: "Không có mà."
"Con nói dối, mau giao ra."
"Thật không có mà..." Lời còn chưa dứt, Vân Mộng nghịch ngợm một chút chui vào trong chăn, Bạch Dã trong lòng mắng to một tiếng: "Má nó..." Không một chút phòng bị, cũng chẳng một chút lo lắng, cứ vậy xuất hiện trong thế giới của ta, mang cho ta kinh ngạc, khó mà kiềm chế. Lão tử còn chưa mặc gì nha.
Bên trong chăn sờ soạng một hồi, làm gì có đồ chơi gì, chỉ sờ thấy một nam lõa thể. "Không có tí sức lực nào."
"Hừ, không có cái gì thì con quấn chăn làm gì?"
Không sờ thấy đồ tốt, Vân Mộng chui ra ngoài hậm hực chất vấn. "Trâu trâu to như vậy con không thấy sao? Con mù à?"
Bạch Dã hoàn toàn cạn lời. Thanh mai cùng nhau lớn lên, nàng có thể xem nhẹ không nhìn thấy Ngưu Ngưu kim quang lóng lánh của hắn. Chẳng trách đại đa số thanh mai trúc mã cũng không thể tiến đến được với nhau, thật sự quá quen thuộc, không có cách nào ra tay. Hóa ra yêu đương là vì mới mẻ, tay trái nắm tay phải, không có chút cảm giác điện giật. Làm sao mà yêu đương được? Chẳng lẽ lại nằm trên giường cùng nhau hồi ức những tai nạn xấu hổ thời thơ ấu sao?
"Bây giờ con có thể ra ngoài chưa? Ta muốn mặc quần áo."
"Mặc đi chứ." Tùy tiện ngồi trên giường, Vân Mộng chống tay cằm chăm chú nhìn Bạch Dã. Một đôi mắt đào hoa to tròn nháy nháy, cực kỳ đáng yêu. "Bộ da tốt thế này, sao lớn lên tâm lại mục ruỗng thế kia?" Bạch Dã âm thầm cảm thán: "Làm, lại nhìn lại sờ, lại là hắn a chịu mút mát cả ngày."
Khuyên các vị, nam hài tử ở nhà cũng phải tự bảo vệ mình thật tốt nhé!
"Đinh"
【 Tình báo mới nhất: Ngươi chưa trả tiền bồi thường cho Vân Mộng, nửa đêm nàng sờ đến trên giường của ngươi, cầu xin hòa hảo. Từ chối hòa hảo, thưởng thương pháp tinh thông.】
Thương pháp tinh thông? Súng nào vậy? Thương pháp của ta sớm đã xuất thần nhập hóa rồi, căn nào cán nấy đều vào lỗ, đánh bi-a trên bàn thì không gì cản nổi, người ta đặt cho biệt hiệu lớn Đinh Đinh. Hệ thống tốt nhất nói cho ta rõ vào. Bạch Dã liếc Vân Mộng một cái, giận từ trong lòng bốc lên: "Con thật sự là oan hồn bất tán."
"Vì đòi tiền mà đến mặt cũng không cần."
"Còn mặt mũi nào cầu hòa tốt?"
"Đi tìm bạn trai cũ của con mà thôi."
Trong nháy mắt, Bạch Dã chợt bừng tỉnh, suýt nữa bị bộ dáng ngây thơ thuần khiết hiện tại của nàng đánh lừa. May mắn hệ thống nhắc nhở kịp thời. "Con nhìn ta dữ dằn làm gì?"
"Mau dậy, chúng ta cùng nhau đi shopping, đi công viên trò chơi chơi nha." Vân Mộng thúc giục nói. Trẻ con không để bụng chuyện cũ, nàng đã quên hôm trước tan học đã thề sẽ không chơi cùng Bạch Dã nữa. Hai nhà người quen vào cuối tuần sẽ hẹn nhau đi siêu thị mua đồ, đó là thời gian ít ỏi bọn họ có thể rảnh rỗi. Mua đồ xong, đàn bà thì đi dạo phố, trẻ con thì đi sân chơi, đàn ông thì trông con nói chuyện phiếm. Công viên trò chơi? Đó là chỗ bọn trẻ con mới tới, Bạch Dã chút hứng thú đều không có. Cửa hàng thì có thể đi dạo, tiện thể xem điều hòa. Không có điều hòa mùa hè sẽ không trọn vẹn. Một chiếc Tạp La Lạp chen chúc sáu người. Quá tải rồi. Phó Văn Quân và Chu Hiểu Trang mỗi người ôm một đứa. Vân Mộng nằm trong ngực Phó Văn Quân líu ríu, nàng thích nhất đi công viên trò chơi chơi. Không chỉ có nhà hơi lâu đài, có cầu trượt, còn có đu quay ngựa. "Bạch Dã, con hát cho ta nghe đi?"
Vân Mộng không biết đầu óc trúng cái gió gì mà bảo Bạch Dã hát cho mình nghe. "Được thôi!"
"Con trai, con hát một bài đi." Chu Hiểu Trang cười ha hả ồn ào theo. "Không hát." Hát cho chó nghe cũng không hát cho Vân Mộng nghe.
"Con hát cho con nhỏ mập nghe, sao lại không hát cho ta?" "Ta nhất định phải nghe mà." Vân Mộng bĩu môi nhỏ trừng mắt Bạch Dã. "Ơ!"
"Con nhỏ mập là ai?"
"Nhà con Mộng Mộng ghen rồi kìa?" Chu Hiểu Trang xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, mọi người một mặt tò mò nhìn Bạch Dã, bọn họ cũng muốn biết Bạch Dã hát cho con nhỏ mập nghe cái gì mà khiến Vân Mộng nhớ mãi không quên. "Con nhỏ mập chính là Giang Trĩ Ngư, vừa béo vừa đen, như heo, ngủ ngáy to, ngày nào cũng ăn cơm mà cái thau như liếm sạch vậy." Nhắc đến Giang Trĩ Ngư, Vân Mộng đầy bụng tức, hậm hực nói. Nàng rất ghét Giang Trĩ Ngư, cảm thấy Giang Trĩ Ngư không giống con gái. Con gái phải xinh đẹp, trắng trắng nõn nà. Giang Trĩ Ngư loại này căn bản không xứng làm bạn với nàng. "Ha ha ha..."
Sau tràng cười lớn, Phó Văn Quân phê bình: "Tiểu Mộng, không được nói bạn học của con như thế, phải ở chung cho tốt chứ, biết không?" "Nhưng mà con không thích nàng." Vân Mộng bĩu môi, khó ở. "Bảo nàng cùng Giang Trĩ Ngư ở chung tốt với nhau thì không có khả năng, đời này cũng không thể." "Không đánh nhau đã là cảm tạ trời đất rồi." Bạch Dã thầm nghĩ. Hai người bọn họ chắc có gì đó khắc nhau, trời sinh không hợp nhau. "Ta nhất định phải nghe con hát cho con nhỏ mập nghe bài kia." Quả là lòng chiếm hữu đáng ghét, Vân Mộng cố chấp đòi Bạch Dã hát. Bạch Dã trước sau bất vi sở động. Nhiệm vụ hệ thống vẫn còn đó, hắn không thể nào hòa hảo với Vân Mộng được. Còn hát? Hát cái con khỉ.
"Nếu con không hát, thì đừng hòng ngồi xe nhà ta." Vân Mộng tức giận không nhẹ, ra sức xô đẩy Bạch Dã, muốn đẩy Bạch Dã xuống xe. Bầu không khí lập tức lúng túng. Tuy trẻ con không có ý xấu. Nhưng bậc phụ huynh nghe ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Chu Hiểu Trang sắc mặt khó coi, nàng không nói gì, cũng không đi so đo. Nhưng trong lòng lại ấm ức nha.
"Học thế nào rồi?" Trong lòng Chu Hiểu Trang là vui vẻ, dù sao cũng miễn phí mà. Trung tâm huấn luyện đàn dương cầm một tiết hai trăm tệ, nàng xót tiền vô cùng, Bạch Dã lại giúp nàng bớt đi một khoản chi tiêu lớn. Cũng không biết chất lượng "lão sư" như thế nào.
"Tạm được, đủ dùng." Bạch Dã trả lời khiến nàng ngứa ngáy đầu óc. Tạm được có thể hiểu được, còn đủ dùng là có ý gì? Được rồi, chỉ cần hắn có thể thả lỏng đầu óc, những thứ khác đều là thứ yếu.
"Con trai ta thật giỏi! Mặt con sao đỏ như mông khỉ vậy?"
"Nóng."
"Vậy nhanh đi tắm đi, áo ngủ mẹ để trong phòng tắm cho con rồi."
Bạch Dã ừ một tiếng, chột dạ tiến vào phòng tắm, giống như một ông chồng vụng trộm ăn vụng bên ngoài. Sầm Khả Khả, người đàn bà ngực to mà óc rỗng, son môi còn không lau sạch chỉ toàn muốn để hắn làm gì? Nhả rãnh hai câu, Bạch Dã ấn mở bảng trong đầu.
【 Túc chủ: Bạch Dã 】 【 Giới tính: Nam 】 【 Tuổi tác: Ba mươi sáu 】 【 Tài sản: 568,507.68 】 【 Thành tựu: Không 】 【 Kỹ năng: Cờ vây chuyên nghiệp cửu đoạn, dương cầm tinh thông 】
Bảng đã phát sinh thay đổi, nhiều thêm một cột kỹ năng, xem ra hệ thống cũng không phải bất biến, mà sẽ theo sự thay đổi của bản thân mà biến đổi. Có chút thú vị. Tài sản từ số âm biến thành số dương, điều khiến Bạch Dã cạn lời là, hệ thống trực tiếp ghi nợ lên đầu hắn. Quá vô liêm sỉ. Đó là ta nợ tiền sao? Vậy thì a là Vân Mộng thiếu mới đúng. Hừ hừ, khoản nợ này phải ghi lên đầu nàng. Tiền của ai cũng không phải gió lớn thổi đến, hai mươi vạn tệ, đủ cho Bạch Thế Phong cà lăm cà lăm bò ba năm cột điện. Xót ruột lão phụ thân quá.
Đóng bảng. Đối diện với gương hung hăng lau mặt: "Cậu trai, thật không khác gì một thằng trai gửi nhờ!"
...
Hôm sau. Chủ nhật. Hôm nay, thích hợp, ngủ nướng. Bộ óc thông minh hai trăm có di chứng, đặc biệt dễ dàng mệt mỏi rã rời. Hơn nữa còn đang tuổi lớn, Bạch Dã ngủ một giấc đến chín giờ, mặt trời chiếu đến mông cũng không nỡ dậy. Mùa hè nóng bức. Kéo rèm một phát, bật điều hòa lên, chả thiết tha ai cả.
Từ từ... Điều hòa?
Bạch Dã một thân mồ hôi nhơm nhớp nhìn cái quạt điện lắc qua lắc lại rồi chìm vào suy tư. "Lão Bạch, ông quá không tranh đua, điều hòa còn không nỡ lắp cho con trai một cái."
"Chỉ có cái tư tưởng ấy thôi thì bảo con trai sao mua xe cho ông được?"
"Mua cho ông thì ông có ý tứ muốn sao?"
Trẻ con đi ngủ hay nóng nực đổ mồ hôi, Bạch Dã thật ra đã thành thói quen mỗi sáng đều mình đầy mồ hôi nhớp nháp. Áo ngủ ngày thay một cái. Nửa đêm tỉnh giấc người dính nhớp khó chịu, dứt khoát cởi hết cho sạch. Quân tử quang minh chính đại. Mát mẻ~
Nhưng bây giờ khác rồi nha. Ta đây có tiền. Nhất định phải lắp điều hòa. Phòng ngủ lắp, phòng khách lắp, thêm một quả dưa hấu ướp lạnh, mùa hè này liền hoàn hảo. "Cái thằng lười biếng chậm chạp lề mề gì vậy?" Chu Hiểu Trang đẩy cửa ra, miệng ngậm cái bánh bao nói không rõ.
"Mẹ, mẹ có thể gõ cửa không?"
"(ˉ▽ ̄~) Cắt ~~ con là mẹ đẻ ra, lúc bé mẹ còn tắm cho con, trên người con có sợi lông nào mẹ đều rõ như lòng bàn tay."
"Ơ, bây giờ ghét bỏ mẹ già à?"
"Đồ bất hiếu này, chó không chê chủ nghèo, con không chê mẹ xấu."
"Mộng Mộng, giúp Chu mụ lôi nó ra."
Vừa dứt lời, ngoài cửa ló ra một cái đầu nhỏ nhắn, buộc hai bím tóc. Không phải Vân Mộng thì là ai? "Bạch Dã, con đứng lên cho ta."
Vân Mộng nhanh như chớp nhảy lên giường, vừa định lật chăn ra. Bạch Dã sớm đã đề phòng gắt gao giữ lấy chăn: "Xuống đi."
"Ta không xuống đó, con buông tay."
"Không buông."
"Nhanh buông tay, có phải con giấu đồ gì tốt không?"
Mắt Vân Mộng lóe lên ánh mắt bá đạo. Đồ tốt của Bạch Dã chính là nàng Vân Mộng, chỉ có nàng chơi chán thì mới đến lượt Bạch Dã. "…Đúng là đồ tốt thật."
"Đây là nhị đệ thân sinh của ta." Bạch Dã bất lực nhả rãnh: "Không có mà."
"Con nói dối, mau giao ra."
"Thật không có mà..." Lời còn chưa dứt, Vân Mộng nghịch ngợm một chút chui vào trong chăn, Bạch Dã trong lòng mắng to một tiếng: "Má nó..." Không một chút phòng bị, cũng chẳng một chút lo lắng, cứ vậy xuất hiện trong thế giới của ta, mang cho ta kinh ngạc, khó mà kiềm chế. Lão tử còn chưa mặc gì nha.
Bên trong chăn sờ soạng một hồi, làm gì có đồ chơi gì, chỉ sờ thấy một nam lõa thể. "Không có tí sức lực nào."
"Hừ, không có cái gì thì con quấn chăn làm gì?"
Không sờ thấy đồ tốt, Vân Mộng chui ra ngoài hậm hực chất vấn. "Trâu trâu to như vậy con không thấy sao? Con mù à?"
Bạch Dã hoàn toàn cạn lời. Thanh mai cùng nhau lớn lên, nàng có thể xem nhẹ không nhìn thấy Ngưu Ngưu kim quang lóng lánh của hắn. Chẳng trách đại đa số thanh mai trúc mã cũng không thể tiến đến được với nhau, thật sự quá quen thuộc, không có cách nào ra tay. Hóa ra yêu đương là vì mới mẻ, tay trái nắm tay phải, không có chút cảm giác điện giật. Làm sao mà yêu đương được? Chẳng lẽ lại nằm trên giường cùng nhau hồi ức những tai nạn xấu hổ thời thơ ấu sao?
"Bây giờ con có thể ra ngoài chưa? Ta muốn mặc quần áo."
"Mặc đi chứ." Tùy tiện ngồi trên giường, Vân Mộng chống tay cằm chăm chú nhìn Bạch Dã. Một đôi mắt đào hoa to tròn nháy nháy, cực kỳ đáng yêu. "Bộ da tốt thế này, sao lớn lên tâm lại mục ruỗng thế kia?" Bạch Dã âm thầm cảm thán: "Làm, lại nhìn lại sờ, lại là hắn a chịu mút mát cả ngày."
Khuyên các vị, nam hài tử ở nhà cũng phải tự bảo vệ mình thật tốt nhé!
"Đinh"
【 Tình báo mới nhất: Ngươi chưa trả tiền bồi thường cho Vân Mộng, nửa đêm nàng sờ đến trên giường của ngươi, cầu xin hòa hảo. Từ chối hòa hảo, thưởng thương pháp tinh thông.】
Thương pháp tinh thông? Súng nào vậy? Thương pháp của ta sớm đã xuất thần nhập hóa rồi, căn nào cán nấy đều vào lỗ, đánh bi-a trên bàn thì không gì cản nổi, người ta đặt cho biệt hiệu lớn Đinh Đinh. Hệ thống tốt nhất nói cho ta rõ vào. Bạch Dã liếc Vân Mộng một cái, giận từ trong lòng bốc lên: "Con thật sự là oan hồn bất tán."
"Vì đòi tiền mà đến mặt cũng không cần."
"Còn mặt mũi nào cầu hòa tốt?"
"Đi tìm bạn trai cũ của con mà thôi."
Trong nháy mắt, Bạch Dã chợt bừng tỉnh, suýt nữa bị bộ dáng ngây thơ thuần khiết hiện tại của nàng đánh lừa. May mắn hệ thống nhắc nhở kịp thời. "Con nhìn ta dữ dằn làm gì?"
"Mau dậy, chúng ta cùng nhau đi shopping, đi công viên trò chơi chơi nha." Vân Mộng thúc giục nói. Trẻ con không để bụng chuyện cũ, nàng đã quên hôm trước tan học đã thề sẽ không chơi cùng Bạch Dã nữa. Hai nhà người quen vào cuối tuần sẽ hẹn nhau đi siêu thị mua đồ, đó là thời gian ít ỏi bọn họ có thể rảnh rỗi. Mua đồ xong, đàn bà thì đi dạo phố, trẻ con thì đi sân chơi, đàn ông thì trông con nói chuyện phiếm. Công viên trò chơi? Đó là chỗ bọn trẻ con mới tới, Bạch Dã chút hứng thú đều không có. Cửa hàng thì có thể đi dạo, tiện thể xem điều hòa. Không có điều hòa mùa hè sẽ không trọn vẹn. Một chiếc Tạp La Lạp chen chúc sáu người. Quá tải rồi. Phó Văn Quân và Chu Hiểu Trang mỗi người ôm một đứa. Vân Mộng nằm trong ngực Phó Văn Quân líu ríu, nàng thích nhất đi công viên trò chơi chơi. Không chỉ có nhà hơi lâu đài, có cầu trượt, còn có đu quay ngựa. "Bạch Dã, con hát cho ta nghe đi?"
Vân Mộng không biết đầu óc trúng cái gió gì mà bảo Bạch Dã hát cho mình nghe. "Được thôi!"
"Con trai, con hát một bài đi." Chu Hiểu Trang cười ha hả ồn ào theo. "Không hát." Hát cho chó nghe cũng không hát cho Vân Mộng nghe.
"Con hát cho con nhỏ mập nghe, sao lại không hát cho ta?" "Ta nhất định phải nghe mà." Vân Mộng bĩu môi nhỏ trừng mắt Bạch Dã. "Ơ!"
"Con nhỏ mập là ai?"
"Nhà con Mộng Mộng ghen rồi kìa?" Chu Hiểu Trang xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, mọi người một mặt tò mò nhìn Bạch Dã, bọn họ cũng muốn biết Bạch Dã hát cho con nhỏ mập nghe cái gì mà khiến Vân Mộng nhớ mãi không quên. "Con nhỏ mập chính là Giang Trĩ Ngư, vừa béo vừa đen, như heo, ngủ ngáy to, ngày nào cũng ăn cơm mà cái thau như liếm sạch vậy." Nhắc đến Giang Trĩ Ngư, Vân Mộng đầy bụng tức, hậm hực nói. Nàng rất ghét Giang Trĩ Ngư, cảm thấy Giang Trĩ Ngư không giống con gái. Con gái phải xinh đẹp, trắng trắng nõn nà. Giang Trĩ Ngư loại này căn bản không xứng làm bạn với nàng. "Ha ha ha..."
Sau tràng cười lớn, Phó Văn Quân phê bình: "Tiểu Mộng, không được nói bạn học của con như thế, phải ở chung cho tốt chứ, biết không?" "Nhưng mà con không thích nàng." Vân Mộng bĩu môi, khó ở. "Bảo nàng cùng Giang Trĩ Ngư ở chung tốt với nhau thì không có khả năng, đời này cũng không thể." "Không đánh nhau đã là cảm tạ trời đất rồi." Bạch Dã thầm nghĩ. Hai người bọn họ chắc có gì đó khắc nhau, trời sinh không hợp nhau. "Ta nhất định phải nghe con hát cho con nhỏ mập nghe bài kia." Quả là lòng chiếm hữu đáng ghét, Vân Mộng cố chấp đòi Bạch Dã hát. Bạch Dã trước sau bất vi sở động. Nhiệm vụ hệ thống vẫn còn đó, hắn không thể nào hòa hảo với Vân Mộng được. Còn hát? Hát cái con khỉ.
"Nếu con không hát, thì đừng hòng ngồi xe nhà ta." Vân Mộng tức giận không nhẹ, ra sức xô đẩy Bạch Dã, muốn đẩy Bạch Dã xuống xe. Bầu không khí lập tức lúng túng. Tuy trẻ con không có ý xấu. Nhưng bậc phụ huynh nghe ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Chu Hiểu Trang sắc mặt khó coi, nàng không nói gì, cũng không đi so đo. Nhưng trong lòng lại ấm ức nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận