Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 05: Còn nhỏ nhỏ, một bụng tâm nhãn
Chương 05: Còn nhỏ tí tuổi, một bụng mưu mô.
Tiểu lão đầu tức giận quá hóa cười. Đấu tay đôi thì hắn có thể đánh bại cả tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy mà một thằng nhóc con dám nói lời ngông cuồng. Đã bao nhiêu năm rồi, hắn quên mất cảm giác thua cuộc là gì. Tốt, tốt, tốt lắm. Ván cờ này nhất định phải hạ, nếu không mặt mũi hắn để đâu?
"Nào, nào, nào, đừng nói ta là lão già bắt nạt trẻ con, chúng ta chơi ba ván, ngươi thắng một ván coi như ngươi thắng, ta gọi ngươi một tiếng sư phụ."
Phàn Minh Chí đuổi Trương lão đầu đang ngồi đối diện xuống bàn cờ, không nói lời nào liền đặt Bạch Dã trước bàn cờ, tự tin tràn đầy nói: "Ta sẽ cho ngươi chấp chín quân."
Chấp chín quân cờ vây nghĩa là gì? Trong cờ vây, đó là một mức chấp rất lớn. Bên được chấp sẽ có lợi thế khoảng 104 mục trên bàn cờ. Nguyên nhân là mỗi khi đặt một quân cờ, người đó sẽ được lợi thế 6,5 mục. Mức chấp lớn đến cỡ nào? Gần như là khoảng cách giữa kỳ thủ chuyên nghiệp và người mới học. Bạch Dã có thể xem hiểu bàn cờ, còn nói lão già hám danh lợi quá xấu xa, rõ ràng là thằng bé có thể nhận ra hắn đang bắt nạt Lão Trương.
Nhưng mà... Một đứa bé sáu tuổi thì có thể hiểu đến mức nào chứ? Cùng lắm cũng chỉ hơn Lão Trương một chút mà thôi. Phàn Minh Chí tự nhận cho dù có chấp cậu ta chín quân, thì bản thân cũng không thể thua được. Trương lão đầu bị đuổi xuống bàn cờ, cũng không giận, chỉ đứng một bên cười ha hả. Theo lẽ thường, Trương lão đầu nên oán trách, nhưng hắn không làm vậy, dường như hắn khá kiêng kị thân phận của Phàn Minh Chí.
"Nói rồi nhé!" Bạch Dã cầm một quân cờ đen: "Thua không được giở trò, phải gọi thật sư phụ đấy."
Tiểu lão đầu muốn bắt nạt Trương lão đầu, để ta cho hắn thấy sự hiểm ác của xã hội, đừng làm Mạc Giang cư xá thành nơi không có ai trị.
"Ta, Phàn Minh Chí, nhất ngôn cửu đỉnh, ngược lại ngươi mà thua thì đừng khóc nhè nhé, ha ha ha..."
Phàn Minh Chí ra hiệu bằng tay rất đúng kiểu. Ý bảo Bạch Dã trước tiên hãy đặt chín quân chấp xuống bàn cờ. Vẫn còn rất sĩ diện, nhìn khí thế thì không giống người bình thường.
"Thì ra tiểu lão đầu tên Phàn Minh Chí."
Trong mộng cảnh ở đầu óc, Bạch Dã nhanh chóng kiểm tra, cũng không có nhân vật nào có cái tên này. Rõ ràng hai người bọn họ ở tương lai không hề gặp nhau. Đừng nói cùng một chung cư, dù có ở đối diện nhau, những người không quen biết đầy đường.
Bạch Dã mỉm cười. Ừ, rất khuynh thành. Tuy rằng có thể dễ dàng đánh bại Phàn Minh Chí, nhưng hắn vẫn chấp nhận nhường quân. Nguyên nhân rất đơn giản, khi người ta ra vẻ thì phải nâng người đó lên thật cao, rồi cho té mới đau.
Cầm quân cờ đen, Bạch Dã giơ tay đặt bốn quân vào các góc trống trải. Hắn không hề nói đến một chút quy tắc nào.
"Ừm????" Phàn Minh Chí tại chỗ cứng đờ người, đầu ong ong.
"Không phải, sao ngươi có thể đặt như vậy?"
"Thì là ngươi bảo chấp chín quân còn gì!" Bạch Dã mặt không đỏ tim không đập, hoàn toàn không có chút liêm sỉ.
"Thì cũng không thể có chuyện ngươi làm loạn như thế, theo quy tắc phải đặt theo vị trí của chín ngôi sao chứ." Phàn Minh Chí đau hết cả đầu. Mẹ nó, nhìn lầm rồi. Thằng nhóc này rõ ràng là đang cố tình giở trò. Ai đời lại đi chiếm hết bốn góc trống không chứ, có biết xấu hổ không vậy! Suốt ngày đi săn nhạn, cuối cùng bị nhạn mổ vào mắt.
"Thế sao lúc đầu không nói?" Bạch Dã bĩu môi, ấm ức nói: "Ta là một đứa trẻ, làm sao mà hiểu quy tắc gì?"
"Làm gì mà dữ vậy, nếu không muốn đánh thì thôi."
"Bắt nạt trẻ con thì có gì giỏi." Ném quân cờ một cái, đứng dậy định đi. Không phải, ngươi vẫn còn lý sự hả?
"Chơi chơi chơi." Phàn Minh Chí vội vàng phẩy tay ngăn cản, hắn không thể gánh nổi cái tiếng xấu bắt nạt trẻ con này. Phàn Minh Chí hắn đây còn có chút sĩ diện.
"Thằng nhóc ranh, được tiện nghi còn khoe mẽ."
"Chờ đó mà xem, chỉ có chút trò vặt này thì không làm khó được ta đâu."
Trương lão đầu hình như cũng thấy được Bạch Dã có chút tài năng, nín cười không nói lời nào, cứ đợi đấy xem trò cười của Phàn Minh Chí. Hai ông lão trước sau ép người, Bạch Dã muốn đi cũng đi không được. Hắn đành phải một lần nữa ngồi xuống, yên lặng nhìn Phàn Minh Chí vò đầu bứt tai. Im lặng là tiếng nhạc du dương của đêm nay. Muốn phá cục cũng không khó, nhưng mà nó thật là buồn nôn!
Phàn Minh Chí dám chấp chín quân là vì hắn chắc mẩm Bạch Dã chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, cùng lắm là chỉ xem như người mới hiểu sơ quy tắc, cứ từ từ hạ sẽ thắng thôi.
Nhưng mà, thế cờ này bình thường sẽ đi theo hướng ngủ. Các góc không vào được, bị chặn lại ở một đầu, hắn gỡ chỗ kia, ngươi lại cản hắn gỡ chỗ khác, cứ lặp đi lặp lại, sau khi bố cục thành công, càng cố nắm chắc bốn khối, cả góc lẫn cạnh như bàn sắt. Cứ chậm rãi, hai bên đuổi nhau như nấu cháo. Người già làm gì có sức lực bằng trẻ con. Không chịu nổi, căn bản là không chịu nổi.
Hắn định nấu chim ưng sao? Thằng nhóc này trơn như con lươn, thắng thì không có nhiều, như thế này thì không phải là giở trò rồi sao. Càng nghĩ, Phàn Minh Chí cuối cùng vẫn lựa chọn con đường tương đối bảo thủ. Một khi xác định mạch suy nghĩ, hai người ngươi qua ta lại, dần dần Phàn Minh Chí lại phát hiện ra điều bất hợp lý. Cách đi của thằng nhóc này chẳng những làm người ta thấy buồn nôn, mà còn giấu diếm cả sát cơ. Càng đi càng chậm, càng đi càng kinh ngạc, trán đổ ra mồ hôi trắng xóa.
Hắn nghĩ Bạch Dã sẽ dùng thủ đoạn vô lại để cuốn lấy hắn, nhưng mà, nhìn từ cách đi thì hoàn toàn không phải như vậy. Lấy thủ làm công. Cái này thì khó nhằn. Vì cái gọi là một bước sai, từng bước sai. Hắn không cẩn thận mắc bẫy ngôn từ của Bạch Dã, lạc vào chỗ tư duy sai lầm, ai có thể ngờ được Bạch Dã dùng thủ là giả, công mới là thật. Còn nhỏ tuổi mà đã có tâm tư đáng sợ như vậy. Nếu để trong cung đấu thời xưa, người này nhất định không thể giữ lại. Lúc này, Phàn Minh Chí hối hận đến điên cả đầu...
. . .Tổng cộng, ván cờ hạ trọn vẹn một tiếng đồng hồ. Chủ yếu là do Phàn Minh Chí quá chậm, mỗi một bước đều suy nghĩ rất lâu. Dù hắn cố cứu vãn thế nào, thì thua vẫn là thua. Phàn Minh Chí do dự mãi, cuối cùng vẫn không đặt quân trắng xuống bàn cờ, thở dài một hơi, lặng lẽ bỏ lại cờ vào trong lọ.
"Ngươi... thắng rồi."
Bạch Dã đứng dậy phủi mông, mới phát hiện chung quanh có mấy tầng người đứng xem.
Khá lắm. Mấy ông lão dưới lầu đều đến cả rồi. Vừa rồi mải mê trong ván cờ, không để ý tới ai cả. Cảm giác này chưa từng có, giống như một vị tướng quân đang cầm quân chém giết trên chiến trường. Dùng một chữ để hình dung. Thật đã!
Cờ vây cái môn thể thao trí lực này còn không tệ đấy chứ? Thảo nào mấy lão già kia thích chơi cờ đến thế, vừa có thể làm đầu óc linh hoạt, vừa có thể thỏa mãn cơn nghiện đấu đá chém giết.
Lúc Bạch Dã chơi cờ với Phàn Minh Chí. Trong đầu hắn xuất hiện một phần khẩu quyết:
"Tiểu Phi thủ sừng ưu tiên nhất, thủ xong bốn góc nhảy ở giữa. Gặp được đụng dựa vào lập xuống một bên, đối thủ giáp công nhảy một gian. Cờ gặp khó xử nhỏ nhọn, tránh đi ăn cướp ngay cả một mảnh."
Dựa vào khẩu quyết, hắn dễ như trở bàn tay chém Phàn Minh Chí dưới ngựa. Có hack thì cuộc đời mới thoải mái được.
"Bạn nhỏ giỏi quá nha!" Phàn Minh Chí cười khổ nói: "Cháu tên gì?"
"Họ Sư, tên Cha." Bạch Dã vừa nhặt quân cờ, vừa thờ ơ đáp.
"Sư phụ?" Phàn Minh Chí thuận theo giọng điệu mạnh mẽ của Bạch Dã mà nói ra, vừa thốt lên hắn đã hối hận. Thằng nhóc này đổi cách để chiếm lợi thế của hắn rồi.
Vừa dứt lời, Bạch Dã đối diện liền lập tức đáp lại.
"Ấy..."
Thằng nhóc này đúng là cố tình. Đợi ở đây là đợi ta.
Phàn Minh Chí tức giận đến râu ria dựng ngược, lại chẳng làm gì được Bạch Dã.
"Ha ha ha ha... Rõ ràng cháu tên Tiểu Bạch mà. Đã sửa sang họ Sư hồi nào vậy?"
"Lão ca, anh bị thằng nhóc này lừa rồi."
"Ôi chao, trước giờ không thấy ông chơi cờ, không ngờ lại lợi hại vậy."
"Có thể thắng cả lão ca, cả khu chung cư của chúng ta chỉ có mỗi mình cháu thôi."
"Tuổi nhỏ mà đã giỏi thế này rồi, Thế Phong à, anh phải bồi dưỡng thằng bé cẩn thận đó, biết đâu sẽ nuôi dưỡng được một nhà vô địch thế giới đấy."
"Tiểu Bạch nhà anh có tham gia lớp cờ vây nào không? Để tôi cho cháu nhà tôi theo học với."
Thấy Phàn Minh Chí ngơ ngác, mấy lão đầu vây xem cười ha ha trêu chọc ồn ào. Không biết từ khi nào, Bạch Thế Phong cũng đứng trong đám người, mặt đầy cổ quái. Con của mình mình biết rõ nhất, lúc nào nó đã học cờ vây rồi? Trong nhà thậm chí đến một cái bàn cờ cũng không có.
"Má nó!"
"Nhà lão Bạch nhà ta có yêu quái rồi!"
"Bà nó ơi, mau ra xem Jesus này!"
Mặt Phàn Minh Chí biến thành xanh mét, nhưng cuối cùng vẫn phải khẳng định kỳ nghệ của Bạch Dã.
"Còn nhỏ tí tuổi, một bụng mưu mô, cờ thì cũng hạ không tệ."
Nhân phẩm thật đáng trách.
Không nói nữa.
Tiểu lão đầu tức giận quá hóa cười. Đấu tay đôi thì hắn có thể đánh bại cả tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy mà một thằng nhóc con dám nói lời ngông cuồng. Đã bao nhiêu năm rồi, hắn quên mất cảm giác thua cuộc là gì. Tốt, tốt, tốt lắm. Ván cờ này nhất định phải hạ, nếu không mặt mũi hắn để đâu?
"Nào, nào, nào, đừng nói ta là lão già bắt nạt trẻ con, chúng ta chơi ba ván, ngươi thắng một ván coi như ngươi thắng, ta gọi ngươi một tiếng sư phụ."
Phàn Minh Chí đuổi Trương lão đầu đang ngồi đối diện xuống bàn cờ, không nói lời nào liền đặt Bạch Dã trước bàn cờ, tự tin tràn đầy nói: "Ta sẽ cho ngươi chấp chín quân."
Chấp chín quân cờ vây nghĩa là gì? Trong cờ vây, đó là một mức chấp rất lớn. Bên được chấp sẽ có lợi thế khoảng 104 mục trên bàn cờ. Nguyên nhân là mỗi khi đặt một quân cờ, người đó sẽ được lợi thế 6,5 mục. Mức chấp lớn đến cỡ nào? Gần như là khoảng cách giữa kỳ thủ chuyên nghiệp và người mới học. Bạch Dã có thể xem hiểu bàn cờ, còn nói lão già hám danh lợi quá xấu xa, rõ ràng là thằng bé có thể nhận ra hắn đang bắt nạt Lão Trương.
Nhưng mà... Một đứa bé sáu tuổi thì có thể hiểu đến mức nào chứ? Cùng lắm cũng chỉ hơn Lão Trương một chút mà thôi. Phàn Minh Chí tự nhận cho dù có chấp cậu ta chín quân, thì bản thân cũng không thể thua được. Trương lão đầu bị đuổi xuống bàn cờ, cũng không giận, chỉ đứng một bên cười ha hả. Theo lẽ thường, Trương lão đầu nên oán trách, nhưng hắn không làm vậy, dường như hắn khá kiêng kị thân phận của Phàn Minh Chí.
"Nói rồi nhé!" Bạch Dã cầm một quân cờ đen: "Thua không được giở trò, phải gọi thật sư phụ đấy."
Tiểu lão đầu muốn bắt nạt Trương lão đầu, để ta cho hắn thấy sự hiểm ác của xã hội, đừng làm Mạc Giang cư xá thành nơi không có ai trị.
"Ta, Phàn Minh Chí, nhất ngôn cửu đỉnh, ngược lại ngươi mà thua thì đừng khóc nhè nhé, ha ha ha..."
Phàn Minh Chí ra hiệu bằng tay rất đúng kiểu. Ý bảo Bạch Dã trước tiên hãy đặt chín quân chấp xuống bàn cờ. Vẫn còn rất sĩ diện, nhìn khí thế thì không giống người bình thường.
"Thì ra tiểu lão đầu tên Phàn Minh Chí."
Trong mộng cảnh ở đầu óc, Bạch Dã nhanh chóng kiểm tra, cũng không có nhân vật nào có cái tên này. Rõ ràng hai người bọn họ ở tương lai không hề gặp nhau. Đừng nói cùng một chung cư, dù có ở đối diện nhau, những người không quen biết đầy đường.
Bạch Dã mỉm cười. Ừ, rất khuynh thành. Tuy rằng có thể dễ dàng đánh bại Phàn Minh Chí, nhưng hắn vẫn chấp nhận nhường quân. Nguyên nhân rất đơn giản, khi người ta ra vẻ thì phải nâng người đó lên thật cao, rồi cho té mới đau.
Cầm quân cờ đen, Bạch Dã giơ tay đặt bốn quân vào các góc trống trải. Hắn không hề nói đến một chút quy tắc nào.
"Ừm????" Phàn Minh Chí tại chỗ cứng đờ người, đầu ong ong.
"Không phải, sao ngươi có thể đặt như vậy?"
"Thì là ngươi bảo chấp chín quân còn gì!" Bạch Dã mặt không đỏ tim không đập, hoàn toàn không có chút liêm sỉ.
"Thì cũng không thể có chuyện ngươi làm loạn như thế, theo quy tắc phải đặt theo vị trí của chín ngôi sao chứ." Phàn Minh Chí đau hết cả đầu. Mẹ nó, nhìn lầm rồi. Thằng nhóc này rõ ràng là đang cố tình giở trò. Ai đời lại đi chiếm hết bốn góc trống không chứ, có biết xấu hổ không vậy! Suốt ngày đi săn nhạn, cuối cùng bị nhạn mổ vào mắt.
"Thế sao lúc đầu không nói?" Bạch Dã bĩu môi, ấm ức nói: "Ta là một đứa trẻ, làm sao mà hiểu quy tắc gì?"
"Làm gì mà dữ vậy, nếu không muốn đánh thì thôi."
"Bắt nạt trẻ con thì có gì giỏi." Ném quân cờ một cái, đứng dậy định đi. Không phải, ngươi vẫn còn lý sự hả?
"Chơi chơi chơi." Phàn Minh Chí vội vàng phẩy tay ngăn cản, hắn không thể gánh nổi cái tiếng xấu bắt nạt trẻ con này. Phàn Minh Chí hắn đây còn có chút sĩ diện.
"Thằng nhóc ranh, được tiện nghi còn khoe mẽ."
"Chờ đó mà xem, chỉ có chút trò vặt này thì không làm khó được ta đâu."
Trương lão đầu hình như cũng thấy được Bạch Dã có chút tài năng, nín cười không nói lời nào, cứ đợi đấy xem trò cười của Phàn Minh Chí. Hai ông lão trước sau ép người, Bạch Dã muốn đi cũng đi không được. Hắn đành phải một lần nữa ngồi xuống, yên lặng nhìn Phàn Minh Chí vò đầu bứt tai. Im lặng là tiếng nhạc du dương của đêm nay. Muốn phá cục cũng không khó, nhưng mà nó thật là buồn nôn!
Phàn Minh Chí dám chấp chín quân là vì hắn chắc mẩm Bạch Dã chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, cùng lắm là chỉ xem như người mới hiểu sơ quy tắc, cứ từ từ hạ sẽ thắng thôi.
Nhưng mà, thế cờ này bình thường sẽ đi theo hướng ngủ. Các góc không vào được, bị chặn lại ở một đầu, hắn gỡ chỗ kia, ngươi lại cản hắn gỡ chỗ khác, cứ lặp đi lặp lại, sau khi bố cục thành công, càng cố nắm chắc bốn khối, cả góc lẫn cạnh như bàn sắt. Cứ chậm rãi, hai bên đuổi nhau như nấu cháo. Người già làm gì có sức lực bằng trẻ con. Không chịu nổi, căn bản là không chịu nổi.
Hắn định nấu chim ưng sao? Thằng nhóc này trơn như con lươn, thắng thì không có nhiều, như thế này thì không phải là giở trò rồi sao. Càng nghĩ, Phàn Minh Chí cuối cùng vẫn lựa chọn con đường tương đối bảo thủ. Một khi xác định mạch suy nghĩ, hai người ngươi qua ta lại, dần dần Phàn Minh Chí lại phát hiện ra điều bất hợp lý. Cách đi của thằng nhóc này chẳng những làm người ta thấy buồn nôn, mà còn giấu diếm cả sát cơ. Càng đi càng chậm, càng đi càng kinh ngạc, trán đổ ra mồ hôi trắng xóa.
Hắn nghĩ Bạch Dã sẽ dùng thủ đoạn vô lại để cuốn lấy hắn, nhưng mà, nhìn từ cách đi thì hoàn toàn không phải như vậy. Lấy thủ làm công. Cái này thì khó nhằn. Vì cái gọi là một bước sai, từng bước sai. Hắn không cẩn thận mắc bẫy ngôn từ của Bạch Dã, lạc vào chỗ tư duy sai lầm, ai có thể ngờ được Bạch Dã dùng thủ là giả, công mới là thật. Còn nhỏ tuổi mà đã có tâm tư đáng sợ như vậy. Nếu để trong cung đấu thời xưa, người này nhất định không thể giữ lại. Lúc này, Phàn Minh Chí hối hận đến điên cả đầu...
. . .Tổng cộng, ván cờ hạ trọn vẹn một tiếng đồng hồ. Chủ yếu là do Phàn Minh Chí quá chậm, mỗi một bước đều suy nghĩ rất lâu. Dù hắn cố cứu vãn thế nào, thì thua vẫn là thua. Phàn Minh Chí do dự mãi, cuối cùng vẫn không đặt quân trắng xuống bàn cờ, thở dài một hơi, lặng lẽ bỏ lại cờ vào trong lọ.
"Ngươi... thắng rồi."
Bạch Dã đứng dậy phủi mông, mới phát hiện chung quanh có mấy tầng người đứng xem.
Khá lắm. Mấy ông lão dưới lầu đều đến cả rồi. Vừa rồi mải mê trong ván cờ, không để ý tới ai cả. Cảm giác này chưa từng có, giống như một vị tướng quân đang cầm quân chém giết trên chiến trường. Dùng một chữ để hình dung. Thật đã!
Cờ vây cái môn thể thao trí lực này còn không tệ đấy chứ? Thảo nào mấy lão già kia thích chơi cờ đến thế, vừa có thể làm đầu óc linh hoạt, vừa có thể thỏa mãn cơn nghiện đấu đá chém giết.
Lúc Bạch Dã chơi cờ với Phàn Minh Chí. Trong đầu hắn xuất hiện một phần khẩu quyết:
"Tiểu Phi thủ sừng ưu tiên nhất, thủ xong bốn góc nhảy ở giữa. Gặp được đụng dựa vào lập xuống một bên, đối thủ giáp công nhảy một gian. Cờ gặp khó xử nhỏ nhọn, tránh đi ăn cướp ngay cả một mảnh."
Dựa vào khẩu quyết, hắn dễ như trở bàn tay chém Phàn Minh Chí dưới ngựa. Có hack thì cuộc đời mới thoải mái được.
"Bạn nhỏ giỏi quá nha!" Phàn Minh Chí cười khổ nói: "Cháu tên gì?"
"Họ Sư, tên Cha." Bạch Dã vừa nhặt quân cờ, vừa thờ ơ đáp.
"Sư phụ?" Phàn Minh Chí thuận theo giọng điệu mạnh mẽ của Bạch Dã mà nói ra, vừa thốt lên hắn đã hối hận. Thằng nhóc này đổi cách để chiếm lợi thế của hắn rồi.
Vừa dứt lời, Bạch Dã đối diện liền lập tức đáp lại.
"Ấy..."
Thằng nhóc này đúng là cố tình. Đợi ở đây là đợi ta.
Phàn Minh Chí tức giận đến râu ria dựng ngược, lại chẳng làm gì được Bạch Dã.
"Ha ha ha ha... Rõ ràng cháu tên Tiểu Bạch mà. Đã sửa sang họ Sư hồi nào vậy?"
"Lão ca, anh bị thằng nhóc này lừa rồi."
"Ôi chao, trước giờ không thấy ông chơi cờ, không ngờ lại lợi hại vậy."
"Có thể thắng cả lão ca, cả khu chung cư của chúng ta chỉ có mỗi mình cháu thôi."
"Tuổi nhỏ mà đã giỏi thế này rồi, Thế Phong à, anh phải bồi dưỡng thằng bé cẩn thận đó, biết đâu sẽ nuôi dưỡng được một nhà vô địch thế giới đấy."
"Tiểu Bạch nhà anh có tham gia lớp cờ vây nào không? Để tôi cho cháu nhà tôi theo học với."
Thấy Phàn Minh Chí ngơ ngác, mấy lão đầu vây xem cười ha ha trêu chọc ồn ào. Không biết từ khi nào, Bạch Thế Phong cũng đứng trong đám người, mặt đầy cổ quái. Con của mình mình biết rõ nhất, lúc nào nó đã học cờ vây rồi? Trong nhà thậm chí đến một cái bàn cờ cũng không có.
"Má nó!"
"Nhà lão Bạch nhà ta có yêu quái rồi!"
"Bà nó ơi, mau ra xem Jesus này!"
Mặt Phàn Minh Chí biến thành xanh mét, nhưng cuối cùng vẫn phải khẳng định kỳ nghệ của Bạch Dã.
"Còn nhỏ tí tuổi, một bụng mưu mô, cờ thì cũng hạ không tệ."
Nhân phẩm thật đáng trách.
Không nói nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận