Chương 85: Triệu Tử Long bảy lần vào ra dốc Trường Bản… Một ngày vui vẻ bắt đầu. Sau giấc ngủ, không khí tràn ngập hương vị nước mắt. Tối hôm qua tiếng khóc than ai oán kéo dài không ngớt, làm kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, thật khiến người ta dư vị vô tận. Đáng thương Thượng Nhạc Ngữ, bé chim có khỏe không? Bạch Dã ngồi ở cửa lo lắng. Hắn giật mình cảm thấy có phải mình đã hơi quá đáng rồi không? "Ta thật đáng c·h·ế·t a!" Bạch Dã sám hối nói: "Thật x·i·n l·ỗ·i a Nhạc Ngữ ca ca, ta thật không nghĩ tới lại có cá cắn bé nhăn như vậy." "Cá nhất định là bị làm thành con giun, nhất định là như vậy." "A di phò phò, t·h·iện tai t·h·iện tai." Mỗi ngày ta đều tự hỏi lại bản thân ba lần. Ta có phải hơi quá khách khí rồi không? Ta có phải hơi chiều hắn quá không? Ta có phải nên ra tay không? "Bạch Dã ngươi kể tiếp chuyện Triệu Tử Long bảy lần xông vào ra dốc Trường Bản đi!" Tối hôm qua Bạch Dã kể Tam Quốc Diễn Nghĩa quá hay, nghe đến say sưa, Lãnh Ly Nhi sáng sớm đã tới gõ cửa, đòi hắn kể tiếp. "Nha..." Bạch Dã liếc nhìn xung quanh không có ai, đằng hắng giọng gật gù đắc ý: "Lại nói về Triệu Vân, biệt hiệu Triệu Tử Long, một cây ngân thương ba mươi sáu đường chiêu số, vô cùng h·ùng mãnh." "Dồn khí đan điền, bảy lần xông vào bảy lần xông ra, toàn thân trở về, gi·ế·t tan tác quân lính dốc Trường Bản, không hổ là nhất đại hổ tướng." "Điển cố một đêm làm bảy lần chính là từ chuyện có thật về nhân vật này mà ra." "Lại nói cái dốc Trường Bản kia cũng không phải hiền..." Vừa thấy ánh mắt Lãnh Ly Nhi từ nghi hoặc dần dần ngây ra, Bạch Dã trong nháy mắt kinh hãi mồ hôi lạnh đổ ướt cả người. Dựa dựa dựa dựa! ! ! Suýt chút nữa lỡ miệng. Mẹ nó. Dã sử h·ại người a! Sau này không xem Tam quốc nữa, lão tử muốn đọc Xuân Thu. "Kể đi chứ? Sao không kể?" Lãnh Ly Nhi nghe thấy chuyện lạ, tạm thời chưa hiểu hết áo nghĩa bên trong. Nàng còn tưởng hai người đang đánh nhau. Thật đúng là điểm đặc sắc, Bạch Dã đột nhiên im bặt, đúng là khêu gợi sự tò mò. Mẹ nó, nói thêm nữa chương trình sẽ bị cấm sóng mất a? "Ta đói." Bạch Dã đánh trống lảng. Đúng lúc này, Sầm Khả Khả lảo đảo nghiêng ngả từ ngoài cửa ló đầu vào, đỏ mặt nói: "Bạch Dã, có người tìm ngươi." "Tìm ta?" Ta còn lạ nước lạ cái, ai tìm ta? Không phải là đến t·rả th·ù đó chứ? Lòng đầy nghi hoặc đi ra xem xét, người đến lại là Cổ gia gia. Thật nằm ngoài dự liệu của Bạch Dã. "Bạch Dã tiểu bằng hữu, ngươi có thể giúp gia gia không?" Cổ Xuân hai mắt đầy tơ máu, vừa nhìn thấy Bạch Dã liền nhào tới nắm chặt lấy hắn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. "Có chuyện gì?" Dù chỉ gặp một lần, nhưng Bạch Dã có ấn tượng rất tốt về Cổ Xuân. Đó là một kiểu người nhìn thì bẩn nhưng tâm hồn chất phác. "Ô ~~ ngươi nhất định phải giúp ta một chút, các ngươi đông người, van xin ngươi." Cổ Xuân vừa lau nước mắt, vừa định quỳ xuống trước Bạch Dã. Việc này còn chịu nổi sao? Tổn thọ mất. Thấy cảnh này nhân viên c·ô·ng tác trong nháy mắt vây tới, bọn họ cảnh giác nhìn Cổ Xuân, không biết ông lão này muốn gì. Việc này thật ra không trách bọn họ. Rừng thiêng nước độc sinh điêu dân, làm việc lâu ngày bên ngoài, họ gặp qua những chiêu trò ghê tởm. Bán thảm đòi tiền, hét giá ngay tại chỗ, bớt cân thiếu lạng đều là bình thường. Thậm chí có người trực tiếp xông đến xin tiền. Không cho? Không cho ngươi thử xem. Có thể làm cho chương trình của ngươi quay không xong đó. Bạch Dã giật mình vội đỡ lấy ông ta, an ủi: "Cổ gia gia, đừng nóng, rốt cuộc có chuyện gì ông cứ nói cho cháu nghe đi." Cổ Xuân vừa khóc vừa nói: "Lão bà nhà ta bị mất rồi!" "Ta tìm một đêm không thấy, mọi người đều nói các ngươi đông người, có thể giúp ta tìm một chút." Ông lão mấy chục tuổi, khóc lên khiến người ta đau lòng. "Đã báo cảnh sát chưa?" "Báo rồi, cảnh sát nói phải hai mươi bốn tiếng sau mới có thể lập án, bảo ta tự đi tìm trước." "Người trong thôn giúp đỡ tìm cũng không thấy, thật sự không còn cách nào nên mới nghĩ đến xin các ngươi giúp." "Giúp ta một chút đi! Van xin ngươi." Cổ Xuân vừa nói vừa định quỳ xuống. Hiểu rõ ngọn ngành, nhân viên công tác bên cạnh nhanh chóng đỡ Cổ Xuân đứng lên. Bọn họ thầm thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là đến nhờ giúp đỡ, không phải đến gây sự là tốt rồi. Bọn họ lo nhất là Cổ Xuân đến đòi tiền Bạch Dã, ví dụ như tiền cưỡi trâu, ví dụ như Bạch Dã cưỡi con bò xấu xí của ông ta phải đền tiền vân vân. "Lão gia gia, chúng ta còn phải quay chương trình, làm sao mà giúp ông tìm người được?" Nhân viên công tác từ chối thẳng thừng. Đứng trên lập trường của nhân viên công tác, việc này đương nhiên không giúp được. Tổ chương trình mỗi ngày tiêu tốn rất nhiều tiền, giúp ông tìm người không thu được nội dung thì không nói, bao nhiêu chi phí thế này, ai chịu? "Các ngươi đông người, còn có, còn có cả cái máy bay nhỏ bay tr·ê·n trời kia..." Cổ Xuân đến, hiển nhiên là có người hữu ý chỉ điểm qua. Nếu không với kiến thức của ông ấy, làm gì biết máy bay không người lái có thể tìm người. "Lão gia gia, ông vẫn nên về nhà xem trước đã, biết đâu bà ấy tự về rồi thì sao?" "Hoặc là đợi đến hai mươi bốn tiếng nữa rồi nhờ cảnh sát hỗ trợ tìm." "Chúng tôi còn phải thu chương trình, thật sự không thể giúp được." Cổ Xuân trước khi đến vốn đã không ôm hy vọng, dù sao ông với Bạch Dã tiểu bằng hữu chỉ gặp có một lần. Tiểu bằng hữu có nhớ mình hay không cũng còn là dấu hỏi. Mời người ta giúp một chuyện lớn như vậy, căn bản là không thực tế. Nhưng ông thật sự không còn cách nào khác, mặt dày mày dạn đến cầu xin người ta. Nghe nhân viên công tác nói vậy, trong lòng ông nguội lạnh, lung lay sắp ngã. "Vâng vâng vâng, thật xin lỗi, đã làm phiền các cậu rồi." Cổ Xuân thất thần quay người rời đi. Chuyện này đối với Bạch Dã thật khó xử. Giống như nhân viên công tác đã nói. Cậu là đến thu chương trình, không thể tùy hứng mà giúp, ảnh hưởng đến tiến độ quay của cả đoàn. Lại nói. Cậu cũng không chỉ huy được nhiều người như vậy. Nhưng thấy Cổ Xuân như vậy, Bạch Dã không nỡ lòng nào, không giúp thì ăn không ngon ngủ không yên. Khó quá đi! Những tiểu xảo của cậu lúc này hoàn toàn vô dụng. Làm thế nào đây? Mắt thấy Cổ Xuân sắp đi xa, đầu Bạch Dã bỗng lóe lên. Nếu không có đường đi âm thì ta đi đường dương. "Cổ gia gia, chờ một chút, cháu dẫn ông đi gặp tổng đạo diễn của bọn cháu." "Có lẽ ông ấy có thể giúp ông." Bạch Dã gọi Cổ Xuân lại. Cổ Xuân bất ngờ quay đầu, không dám tin nhìn Bạch Dã. "Cháu thật sự bằng lòng giúp ta?" "Vậy ông không phải cũng nguyện ý giúp cháu sao?" Bạch Dã mỉm cười: "Đạo diễn của cháu vừa đẹp trai, người lại tốt bụng vô cùng, chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp ông." Trong phòng stream, sắc mặt Vu Mã Điền cứng lại. Không thể phủ nhận ta rất đẹp trai. Nhưng ta lúc nào người tốt vậy? Sao ta không biết? Chúng ta còn chưa chính thức nói với nhau câu nào, ngươi mắt nào nhìn ra ta tốt vậy? "Thằng nhãi này đang đào hố cho ta!" Vu Mã Điền dính lông khỉ còn hơn, sao không biết lời tâng bốc vô cớ của Bạch Dã có ý gì. Trong chốc lát vừa buồn cười vừa tức. Tiểu Bạch đúng là có ý tứ, hắn chưa bao giờ gặp tiểu hài tử nào như thế. Thông minh đến khiến người ta cạn lời. Gặp lúc khó khăn, không giải quyết được thì có thể nghĩ đến việc dựa hơi người khác ngay. Lúc này đúng là đã đâm lao thì phải theo lao. Vu Mã Điền thở dài một hơi, đẩy cửa phòng stream ra, đi về phía Bạch Dã. Hắn cũng có suy tính của mình. Ngồi chờ chết không bằng chủ động xuất kích. "Thằng nhóc con, trên đời này đâu chỉ mình ngươi thông minh."