Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 15: Bạch Dã nộp lên cho quốc gia? Đạt Mị!

Chương 15: Bạch Dã nộp cho quốc gia? Đạt Mị!
Không ai có thể đưa ra câu trả lời hoàn hảo.
Đúng vậy.
Kinh điển nan đề tàu điện trên internet tranh luận không ngừng.
Có người cho rằng nên cứu năm người, chết một người dù sao cũng tốt hơn chết năm người.
Nhưng dựa vào cái gì mà phải hy sinh một người vô tội? Cũng chỉ vì bọn họ đông người, ta đáng chết sao?
Lý do này nghe thật nực cười và hoang đường.
Những vấn đề nan giải như vậy trong thực tế không thiếu.
Địch đông ta ít khi chiến đấu, bị địch nhân bao vây truy đuổi, ngươi có cứu không?
Nghèo xơ xác, một bên là người nhà gào khóc đòi ăn, một bên là người già bệnh nan y, ngươi sẽ rút ống thở hay bán nhà chữa bệnh?
Con cái phạm tội tày đình, ngươi chọn bao che hay báo cảnh sát bắt hung thủ, quân pháp bất vị thân?
Ngươi chọn một người no cả nhà không đói, hay kết hôn sinh con?
Trong sông có một người già một trẻ rơi xuống, ngươi cứu đứa nhỏ trước hay cứu người lớn tuổi?
Rốt cuộc nên lựa chọn thế nào đây?
Bạch Dã trí thông minh 200 sẽ lựa chọn ra sao?
Mọi người đang lặng lẽ chờ đợi câu trả lời.
"Ta chọn kéo cần gạt vào giây cuối cùng."
Vừa dứt lời, Bạch Dã liền đưa ra đáp án.
"Hô..."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Đáp án này chung quy vẫn là sự lựa chọn bình thường, nó không phải câu trả lời hoàn hảo, thuộc về phạm trù chính xác nhưng nhàm chán.
Phần lớn người đều chọn đáp án này.
Xét từ kết quả khảo nghiệm, tâm lý của Bạch Dã không có vấn đề, phù hợp với cách nghĩ của mọi người.
Nói cách khác, chính là theo số đông.
Bản thân điều này không có gì sai, chỉ là khiến mọi người cảm thấy thất vọng.
Dù sao, bọn họ càng có khuynh hướng bộ não 200 IQ có thể đưa ra một câu trả lời hoàn hảo.
"Ngươi chọn cứu năm người, hy sinh một người?"
Uông Lam cau mày, không cam tâm hỏi.
"Không có a!"
"Ai nói ta muốn cứu người rồi?"
Bạch Dã quay đầu nhìn Uông Lam, cười nói: "Ta vừa mới nói, vào giây cuối cùng sẽ kéo cần gạt."
"Có ý gì?"
Uông Lam ngơ ngác.
Tất cả các bác sĩ áo trắng đều ngơ ngác.
Hai vợ chồng Bạch Thế Phong cũng ngơ ngác.
Giây cuối cùng kéo cần gạt là cái quỷ gì?
Mọi người trơ mắt nhìn Bạch Dã.
"Các người chưa xem phim hoạt hình Thomas à?"
Bạch Dã bất đắc dĩ hỏi.
Mọi người cùng nhau lắc đầu.
"Thomas là một chiếc xe lửa hơi nước màu lam nhỏ, cùng những người bạn xe lửa của hắn sinh sống trên một hòn đảo, cùng nhau phiêu lưu, cùng nhau trưởng thành."
"..."
Cái gì với cái gì vậy?
Tư duy của người IQ cao nhảy vọt nhanh đến vậy sao?
Ngơ ngác mặt X10.
"Ta thường hay xem."
Bạch Dã tiếp tục nói: "Mà lại rất hay, ta đề nghị các ngươi cũng xem đi, trong đó có một tập về tai nạn tàu."
"Khi tàu đang chạy mà đột nhiên đổi hướng, sẽ khiến xe lửa bị trượt khỏi đường ray."
"Đầu tàu sẽ lao theo hai đường ray thẳng xuống cuối."
"Ầm..."
"Cùng nhau gặp Thượng Đế."
"..."
"..."
"..."
Yên ắng như tờ.
Trầm mặc là bản nhạc nền đêm nay.
Đáp án thật khiến người bất ngờ.
Có người chọn cứu nhiều người, có người chọn cứu ít người, nhưng tóm lại không ai nghĩ tới việc toàn bộ bị giết cả!
Phòng tuyến tâm lý bị phá.
Khóe mắt Uông Lam không ngừng giật giật.
Hai vợ chồng Bạch Thế Phong che miệng nức nở.
Các bác sĩ trẻ áo trắng nổi hết da gà trên người.
Tuổi còn nhỏ, sát tâm nặng vậy! Lớn lên không phải là đồ biến thái thì sao?
Tình trạng tinh thần của Bạch Dã đáng lo ngại.
"Ngươi... ngươi nói là, sẽ giết tất cả sáu người?"
"Tại sao vậy?"
Uông Lam lập tức hạ giọng, ngữ khí cũng trở nên dịu dàng.
IQ cao, sát tâm mạnh, thật là đáng sợ.
Dạy tốt sẽ là trụ cột quốc gia, dạy không tốt sẽ là phần tử tội phạm IQ cao.
"Bản thân vấn đề đã là một cái bẫy, mặc kệ cứu ai cũng không đúng, vậy tại sao không giải quyết vấn đề ngay từ đầu, lại phải xoắn xuýt xem nên cứu ai?"
"Sáu người chết hết, vấn đề giải quyết xong, lần này không còn tranh cãi nữa đúng không?"
"..."
Được lắm, tôi trực tiếp nói được lắm luôn.
Lời hắn nói rất hay và hợp lý.
Đây là tư duy của người IQ 200 sao?
Người khác còn đang ở tầng thứ nhất tranh cãi người chết kẻ sống, hắn chọn đối xử như nhau, chúng sinh bình đẳng.
Giải thích sinh động cái gì gọi là nhìn thấu bản chất qua hiện tượng.
"Đáp án này quá tuyệt vời."
Uông Lam lần đầu tiên nghe được đáp án này liền không nhịn được vỗ tay tán dương.
"Hay, thật sự quá hay."
"Sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ?"
"Khi mọi người tranh luận về việc cứu mấy người, tại sao không ai đặt câu hỏi về tính hợp lý của đề bài này?"
"Tồn tại tức hợp lý, đã không hợp lý, vậy thì không nên tồn tại."
"Phá vỡ thông lệ, tư duy phát tán."
"Lợi hại, quá lợi hại."
"Sáu người chết mới là đáp án chính xác."
Uông Lam liên tục khen ngợi một hồi, Bạch Dã lại lắc đầu, mặt đầy vẻ im lặng: "Ai nói sáu người chết?"
"Hả?"
Vụt một tiếng, sắc mặt Uông Lam biến sắc, từ kinh hỉ chuyển thành hoảng sợ: "Còn có ai?"
"Những người trên tàu."
Bạch Dã đóng máy tính bảng, mở đôi mắt to tròn đen láy, mặt lộ vẻ mỉm cười: "Tất cả mọi người cùng xuống địa ngục!"
"Người ra đề còn dám dương dương đắc ý sao?"
"Các người bày ra rượu độc cho ta chọn, vậy thì ta lật bàn, hợp lý mà?"
"..."
"Oanh! ! !"
Uông Lam da đầu tê dại, đầu ong ong, hồi lâu không nhúc nhích.
Người nhà hai mặt nhìn nhau.
Đáp án này đã vượt qua nhận thức của bọn họ, sau một hồi xôn xao, mọi người bắt đầu bàn tán xì xào.
"Cho tôi thêm hai cái đầu óc cũng không nghĩ ra được câu trả lời hoàn hảo thế này."
"Đúng vậy! Lúc nhìn thấy đề bài này, biết rõ là bẫy, nhưng vẫn ngu ngốc nhảy vào, chưa bao giờ nghĩ tới người ra đề cũng có vấn đề."
"Không giải quyết được vấn đề, thì giải quyết người tạo ra vấn đề, nhóc con đã hiểu được đạo làm quan."
"Ngưu bức, hôm nay được mở mang kiến thức."
"Phục, tôi đường đường là nghiên cứu sinh y khoa hàng đầu cả nước, cũng phải bái phục."
"Thi đại học 701 điểm đây, giờ phút này cảm thấy tự ti."
"IQ cao, EQ cao, vô địch."
"Yêu nghiệt."
"..."
Phòng làm việc của viện trưởng.
Văn phòng rộng lớn chỉ có bốn người, môi trường yên tĩnh rất thích hợp để nói chuyện.
Uông Lam rót trà cho gia đình Bạch Dã.
"Tiểu Bạch hình như tháng chín cũng vào tiểu học rồi nhỉ?"
Vợ chồng Bạch Thế Phong gật đầu, vẫn còn đang kinh hãi vì việc Uông Lam lại là viện trưởng bệnh viện nhi đồng, không hiểu ý định của Uông Lam khi làm như vậy là gì.
"Ta không thích vòng vo tam quốc, có gì nói thẳng."
Uông Lam cười: "Mọi người đừng khẩn trương, là chuyện tốt."
"Tiểu Bạch có IQ cao là chuyện tốt, EQ cao lại càng là chuyện tốt."
"Có thể nói là song hỉ lâm môn, trăm năm khó gặp nhân tài."
"Cứ bồi dưỡng tốt, sau này chắc chắn là trụ cột nhân tài của quốc gia, ta là viện trưởng, đồng thời còn có một thân phận khác."
"Có nghe đến lớp thiếu niên ban khoa học của trường đại học Y chưa?"
Bạch Thế Phong và Chu Hiểu Trang đột nhiên gật đầu, thiếu niên ban khoa học nổi tiếng được mệnh danh là ban thiên tài, ai mà không biết, không hiểu chứ?
"Viện trưởng Uông, chẳng lẽ bà muốn để Bạch Dã vào lớp thiếu niên ban khoa học của trường đại học Y sao?"
Trái tim nhỏ bé của Chu Hiểu Trang như hươu con chạy loạn.
Vào được lớp thiếu niên, đồng nghĩa với việc chỉ còn nửa bước là vào được trường đại học Y.
"Đương nhiên là không."
Uông Lam cười: "Nó còn chưa đủ tư cách."
Chu Hiểu Trang vừa thất vọng lại có chút tức giận, dựa vào cái gì mà nói con trai bà không đủ tư cách?
"Lớp thiếu niên ban khoa học không xứng với Tiểu Bạch đâu. Ta muốn đề cử cho các người là..."
"Trí kho."
Chu Hiểu Trang chợt nhận ra mình đã nghe nhầm, không phải là Bạch Dã không đủ tư cách, mà là ban thiếu niên thiên tài không đủ tư cách.
"Trí kho?"
Chưa từng nghe tới bao giờ.
"Còn lợi hại hơn cả ban thiếu niên thiên tài?"
"Đương nhiên rồi."
"Nếu các người đồng ý, thì những việc sắp nói tiếp cần phải ký hiệp ước bảo mật."
Đến cả hiệp ước bảo mật cũng được lôi ra, Bạch Thế Phong lập tức ngồi không yên.
Đây chắc chắn là một cơ quan thần bí đến mức nào vậy?
Ông chỉ có một đứa con trai, còn mong chờ nó dưỡng già cho mình nữa.
Hợp đồng vừa ký, nộp lên cho quốc gia, chỉ sợ sau này sẽ không gặp lại nữa mất!
"Chờ một chút đã."
Bạch Thế Phong vội vàng kêu lên: "Chúng ta cần có thời gian suy nghĩ một chút."
Hôm nay hết kinh hãi này đến kinh hãi khác, đầu óc ông rối loạn hết cả rồi, cần phải sắp xếp lại.
"Không cần phải suy nghĩ đâu."
Bạch Dã đột nhiên lên tiếng: "Ta từ chối tham gia."
"Hả?"
Ba người lúc này mới chợt nhận ra mình đã không để ý đến cảm nhận của người trong cuộc, còn chưa hỏi ý kiến của Bạch Dã.
"Người được vào trí kho đều là phượng mao lân giác, là thiên tài trong thiên tài, được hưởng chế độ bồi dưỡng của quốc gia, sau khi tốt nghiệp trực tiếp vào viện nghiên cứu vì nước hiến kế, con không vui sao?"
Uông Lam đây là lần đầu tiên gặp phải người từ chối tham gia trí kho.
Cứ như người khác đang cố gắng leo thang lên trời, còn ngươi thì từ chối việc đi tên lửa vậy.
"Đương nhiên là vui, nhưng ta không muốn tham gia, ta muốn ở bên cạnh cha mẹ, từ từ trưởng thành."
Bạch Dã thực lòng nói thật.
Trong giấc mộng, hai vợ chồng Bạch Thế Phong vất vả nuôi lớn hắn, lại rơi vào Vân Mộng, cả một đời trôi qua khổ sở, chẳng có chút phúc nào được hưởng thụ.
Bây giờ đã tỉnh mộng, không có đạo lý mà tự định sẵn đường lui cho mình.
Hệ thống còn bạc đãi hắn sao?
Đây, có lẽ là sức mạnh của việc 'treo bích'.
"Ta tôn trọng ý kiến của con, sự hiếu thảo này của con thật khiến ta cảm động."
Uông Lam càng coi trọng Bạch Dã hơn, trăm cái thiện thì chữ hiếu đứng đầu, một đứa trẻ hiếu thảo thì xấu đi đâu cho được?
Hơn nữa.
Bạch Dã với trí thông minh phá trần, dù như thế nào cũng sẽ không để cậu ta chạy thoát, không đồng ý thì phải thuyết phục cho đến khi đồng ý mới thôi.
"Vừa nãy nói là phương án một, chỗ ta còn có phương án hai..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận